Một ngày bình lặng lại trôi qua
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
trungnghia 13.07.2006 11:53:32 (permalink)
Sài gòn, ngày 13 tháng 7 năm 2006

Lại một ngày bình lặng nữa đang trôi qua. Mình đã tham gia diễn đàn này từ lâu, thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên vào đây viết, mà cũng chằng biết viết gì nữa? Kể chuyện công việc? Đề làm gì? Mình không muốn ai đó bực mình như mình đã bực mình vì cái công việc nhàm chán và buốn tẻ nảy. Kể chuyện gia đình? Càng không muốn vì sẽ có người xem xong lại khuyên răn này nọ.

Nhưng mà phải viết cái gì đó chứ? Bình thường mình nói nhiều lắm mà? Thật là khó bởi vì mình chỉ quen những chuyện vui, bá láp bá xàm thôi. Còn viết một chuyện thật sự đứng đắn thì khó, khó lắm. Những người khác viết sao dễ dàng thế nhỉ? Hay là tại mình hời hợt quá? Hời hợt với cuộc sống, hời hợt với con người và hời hợt với ngay cả chính mình.

Từ ngày vào diễn đàn này mình cảm thấy vui hơn một chút. Có lẽ là gặp được nhiều người. Nhưng mà cũng đôi khi buồn, như ngày hôm qua : chỉ vì hai ông Tố Hữu với ông Hàn Mặc Tử mà náo loạn lên, mang cả chính trị ra bàn luận, mà mình ghét nhất chuyện chính trị. Cuộc sống này không đủ mệt mỏi rồi hay sao mà cứ đi tranh cãi về những chuyện trên trời như vậy?

Cũng đôi khi mình tự hỏi : nếu không có cái diễn đàn này thì mình có đi làm không nhỉ? Chắc vẫn phải đi thôi. Không đi làm thì lấy gì mà sống? Đọc nhật ký "chuyện đời thường"" của Diên vỹ thấy sao bạn ấy cực quá, đi làm từ trưa tới đêm, nhưng mình nghĩ chắc cũng phải có nguyên nhân mới phải cố gắng như vậy. Còn mình, công việc nhàn hạ mặc dù lương không cao, sao mình vẫn cảm thấy buồn chán nhỉ? Hay mình cần phải thay đổi công việc? Cũng khó bỡi vì mình gắn bó với công ty này lâu quá rồi, khó mà dứt ra được.

Ôi, một ngày bình lặng nữa đang trôi qua. Còn một đống câu hỏi cần phải trả lời. Mệt mỏi quá. Chắc phải sang Phòng tán dóc để tám với người khác thôi.

Kệ, cứ để cho một ngày bình lặng nữa trôi qua.
#1
    trungnghia 14.07.2006 14:28:43 (permalink)
    Sài gòn, ngày 14 tháng 7 năm 2006
    Một ngày bình lặng đang trôi qua. Bữa nay là ngày làm việc cuối cùng của tuần. Sẽ có hai ngày weekend chán ngắt nữa. Không công việc vô vị, không những khuôn mặt nhàm chán mà sao vẫn thấy buồn. Ngày xưa mình háo hức chờ đón nó lắm dù chỉ có 1 ngày Chủ nhật. Bây giờ có tới 2 ngày thì lại chán, sao thế nhỉ? Chằng biết tại sao nữa?

    Chiều nay thằng bạn thân mời đi nhậu chung độ đá banh. Cũng ngộ, nó không biết coi đá banh vậy mà cũng bày đặt cá độ, thua luôn hai trận tranh ba tư và nhất nhì. Tình cảnh nó giống Zidane, vửa không được chức vô địch mà còn bị thẻ đỏ nữa. Nói tới chuyện này thấy thương cho Zidane, mình không thích tuyển Pháp nhưng mà mình thích Zidane. Anh ta có lối đá hào hoa, tinh tế và cái cách anh ta phản ứng với Materrazi giống hệt như cách mình sử xự trong cuộc sống. Mình không chịu được sự khiêu khích, bất cứ sự khiêu khích nào dù lớn dù nhỏ mình cũng phản ứng lại. Mọi người nói mình nóng tính cũng phải. Chắc tại vậy mà mình không được mọi người yêu thích. Nhưng mà biết sao được khi mà bản tính mình như vậy. Có lẽ vì vậy mà mình thương cảm Zidane. Uhm!!! "đồng bệnh tương lân" mà...

    Chẳng biết viết gì nữa, cái công việc viết lách này sao khó quá? Chắc chuyển qua nhật ký nói thôi, mua cái máy ghi âm về, mỗi ngày nói vài câu vào đó cũng được, nói chắc dễ hơn viết. Nhưng mà mình sợ bật lại nghe giống tấu hài hơn là nhật ký. Dẹp luôn cho rồi...
    #2
      trungnghia 18.07.2006 15:17:14 (permalink)
      Sài gòn, ngày 18 tháng 7 năm 2006
      Cuộc sống phẳng lặng quá, mấy ngày weekend không đi đâu chơi nằm chèo queo ở nhà. Hôm qua lười không muốn viết nhật ký, mà cũng chẳng biết viết gì? Lúc này diễn đàn bớt sôi nổi rồi. Mọi người chắc ai cũng bận công việc cả.

      Hôm nay đọc được truyên ngắn "Bến xưa" của Má Bảy Việt Dương Nhân, câu chuyên thật xúc động, đúng như ý thích của mình, "happy end", kết thúc có hậu. Lâu lắm rồi mới đọc được một truyện ngắn có văn phong "chế độ cũ" như vậy. Nó làm mình nhớ lại thời xưa mới giải phóng, ba mang về một đống tạp chí dành cho tuổi mới lớn của chế độ cũ còn sót lại, nói rằng đọc xong thì đốt đi đừng để người khác thấy rồi nói "con Việt Cộng mà đọc báo chí phản động". Thế là mình vừa đọc vừa xé ra chụm lửa. Cũng thú chứ!! Từng trang sách đưa mình vào thế giới bay bổng của tuổi thơ, của tình bạn, nó nhẹ nhàng len lỏi vào tâm hồn. Những câu chuyện về lớp học, về những mảnh đời bất hạnh... Nó thật đời thường nhưng cũng lãng mạn. Bây giờ nhớ lại thấy thương ngày xưa quá!!!

      Lại nói chuyện ngày xưa. Sao bây giờ mình hay nhắc chuyện xưa quá không biết? Người ta nói người già hay nói chuyện xưa, vậy chắc là mình già rồi!! Nhớ lại bài hát Que sera sera hồi xưa hay nghe "When I was just a little girl, I asked my mother : What will I be?...", mình cũng thường tự hỏi mai này mình sẽ ra sao? Bây giờ nhớ lại thấy thật là trẻ con. Ra sao làm sao biết được? Mình cũng đã có biết bao hoài vọng, bao nhiêu điều ấp ủ? Thế nhưng mình thực hiện được bao nhiêu? Cuộc sống với bao lo toan đã cuốn mình đi như thân cây mục trong dòng nước lũ. Có lẽ vậy mà mình trở nên an phận, bàng quan với cuộc sống. Mình thích cái gì nhẹ nhàng, lãng mạn, không ồn ào. Nhưng mà chắc khó đáp ứng được.

      Ôi, bến xưa nay còn đâu? Chỉ còn bến cá ồn ào, tranh giành chụp giựt.

      Cám ơn ngày xưa! Cám ơn Má Bảy đã đem con về bến xưa, về những ngày thơ ấu! Trời ơi chắc mình khóc quá...
      #3
        trungnghia 27.07.2006 10:06:20 (permalink)
        Sài gòn, ngày 27 tháng 7 năm 2006

        Đã một tuần rồi mình mới viết trở lại. Một tuần trôi qua lặng lẽ như chính cuộc đời của mình. Lặng lẽ và bình thản.

        Lúc này diển đàn cũng không còn sôi nổi như trước nữa, mục nào cũng vắng lặng, thỉnh thoảng có ai đó post bài lên giống như hòn đá ném xuống mặt nước hồ mùa thu vậy. Mình cũng bắt đầu cảm thấy nản, có lẽ mình hợp với cái gì thật hơn, sống động hơn chứ không phải cái không khí tĩnh lặng này. Nhưng mà cũng khó mà dứt ra được bởi mình đã gắn bó với nó nhiều quá rồi. Có anh bạn Sil không biết ở VN hay nước ngoài thật nhiệt tình, mình nhờ tìm một bản nhạc anh ta đáp ứng ngay, cứ như là có sẵn trong tay vậy, sướng thiệt.

        Tối nay lên tàu đi Nha Trang du lịch cùng công ty. Hy vọng chuyến đi sẽ vui vẻ. Mình đang muốn vui mà. Vui lên đi bạn, vui lên cho quên đi những muộn phiền của cuộc đời, vui lên cho cuộc đời bớt cô quạnh. Hình như mình đang tự động viên mình?
        #4
          silhouette 27.07.2006 12:53:20 (permalink)
          hello TN , lại 1 ngày như mọi ngày huh (!?) sil ở nước ngoài ah (Mỹ) - Cali to be exact. 2 tuần nay nóng quá - chảy mỡ quá chừng !!

          tối nay đi NT chơi sướng nhể. hồi còn bé sil có ra đó 1 tháng nghỉ hè rồi mê cái thành phố đó luôn, lúc nào cũng ao ước khi lớn lên sẽ dọn ra đó ở - hy vọng within 5 yrs sẽ được về đó ở luôn. TN có thích đi câu cá khg ?? nếu thích tới khi đó sẽ rủ TN đi câu mỗi ngày

          đi chơi vui vẻ nha, TN :)..
          #5
            trungnghia 27.07.2006 14:20:34 (permalink)
            Cám ơn Sil đã ghé qua. Tui thích câu cá lắm nhưng mà bận quá nên cần câu mốc meo lên hết rồi. Lần này đi Nha Trang tui có mang theo cần câu, không biết có nên cơm cháo gì không đây?

            Sil nói 5 năm nữa mới về VN hả? Lâu quá nhỉ. Gặp lại bạn chắc sẽ vui lắm.
            #6
              silhouette 01.08.2006 12:15:05 (permalink)
              hello TN , cái trip ra NT có gì vui khg ??

              yah ! 5 năm là thời hạn sil tự đặt cho mình để lo xong mọi chuyện bên này (có trừ hao tí tí heheh) rồi về NT ở luôn :)..

              sil khg có quen ai ở NT hết ah TN ơi - hồi xưa khi ra đó nghỉ hè sil còn bé tí teo àh, còn mặc tà-loỏng lủng đáy tắm biển mà, nên khg có bạn chi hết, với lại chỉ có 1 tháng hè thoi - too short
              #7
                trungnghia 01.08.2006 14:48:39 (permalink)
                Nghĩa đi NT về hôm chủ nhật, mệt quá trời. Không vui lắm vì tour sắp xếp bất hợp lý, ăn uống chán chết. Nha Trang vẫn đẹp như xưa nhưng con người tàn phá thiên nhiên nhiều quá. Không biết mai này Sil về có còn đẹp nữa hay không? Lúc này bận quá nên ít vào DĐ, cũng lười viết nhật ký nữa.

                Hỏi nhỏ nha : Sil bao nhiêu tuổi rồi?
                #8
                  silhouette 03.08.2006 10:13:29 (permalink)
                  sil chắc nhỏ hơn Nghĩa ah.. :)

                  btw, wolcome back !!

                  #9
                    trungnghia 03.08.2006 15:51:35 (permalink)
                    Sài gòn, ngày 3 tháng 8 năm 2006

                    Tháng 7 trôi qua nhẹ nhàng. Những cơn mưa làm sạch đường phố, cuốn trôi những muộn phiền. Nhưng mà gợn lên một chút lo lắng. Lo vì đang vào mùa bão. Mình sợ phải nghe những cái tin đau lòng như hồi cơn bão Chanchu ập vào. Dân mình khổ thiệt, đủ thứ phải lo. Xem ra mình còn sướng hơn biết bao người.

                    Tháng rồi công ty ít việc thành ra chơi không. Sắp tới lại chạy vắt chân lên cổ. Thật chán cái ông xếp của mình, không bao giờ xây dựng kế hoạch gì cả, đến khi cần thì hối như giặc. Không biết làm sao mà các ông xếp lớn lại cho ổng làm ở phòng kế hoạch rồi bây giờ làm giám đốc bộ phận bán hàng. Đúng là "trong xứ mù thằng chột làm vua" thiệt. Chán...

                    Mà thôi kệ, ngồi chơi cũng tốt, dư thời gian vô DĐ chơi, chiều về nhà nghỉ khoẻ. Đời kể cũng lạ, muốn làm việc cũng không được. Hay mình kiếm thêm việc làm thứ hai? Hơi khó bởi vì mình chẳng biết làm gì ngoài công việc mình đang làm. Chắc phải đi học thêm cái gì đó? Nhưng mà học có vô không đây? Đủ thứ trong đầu rồi, còn nhét được cái gì nữa đâu.

                    Chiều nay, đoàn thứ hai của công ty đi Nha trang. Hy vọng họ có một chuyến đi tốt đẹp, không tệ như chuyến đi của mình. Mình đã kể hết những điều tệ hại của chuyến đi trước cho những ngừơi ở nhà biết. Mình chỉ muốn cảnh báo cho họ thôi. Thế mà có mấy cái miệng thúi nói là mình đâm thọc, công ty cho đi nghỉ mát mà còn chê bai này nọ. Sao vậy nhỉ? Mình chỉ muốn tốt cho mọi người thôi mà. Rút kinh nghiệm lần sau không nói nữa, cho chết chùm cả lũ luôn. Nhưng mà không được, bản tính của mình không như vậy. Thôi kệ, ai nói mặc ai, sống thật với lòng mình cho thanh thản.

                    Bắt đầu tháng mới. Mấy thằng bạn cùng công ty nói năm nay có tới hai tháng 7 âm lịch, vậy là có tới hai tháng cô hồn. Mình chắc cũng là một thắng cô hồn. Một thằng cô hồn còn sống vật vờ giữa muôn vạn cô hồn của cõi âm và cõi dương. Chợt nhớ tới chuyện đọc trong mục chuyện cười của DĐ : hai con ma gặp nhau nói chuyện, con ma mặc đồ đẹp nói nó phục vụ cho gia đình quyền qúy, khi chết chủ nhà cho mặc đồ đẹp chôn. Con ma mặc đồ xấu nói nó phục vụ ông Lenin nên khi chết chỉ có đồ xấu mặc vì ông Lenin cũng nghèo. Đang nói chuyện có kẻ thứ ba đi tới, te tua tiều tụy từ đầu đến chân, hai con ma kia hỏi mày phục vụ cho ai mà chết te tua như vậy, nó nói rằng nó chưa chết mà là gia nhân của một gia đình giàu có mà keo kiệt. Mình giống con ma thứ ba đó, tuy không te tua về hình thể nhưng mục nát về tinh thần, rệu rã trong suy nghĩ. Không biết mình còn sống lâu không nữa? Mình thất vọng về mình quá!!!
                    #10
                      trungnghia 14.08.2006 12:06:57 (permalink)
                      Sài gòn, ngày 13 tháng 8 năm 2006

                      Lâu quá rồi mới vào DĐ viết lại. Đã định không viết nữa nhưng mà thấy nhớ nên lại vào. Mục này là mục Nhật ký online mà bài của mình chẳng giống nhật ký chút nào. Đọc lên nghe giống văn chương lá cải hay tạp văn cùi bắp gì đó thì đúng hơn. Nhưng mà nó cũng giúp giải toả phần nào những bực dọc, phiền muộn trong con người mình. Có ai đó nói "Văn là người" mình thấy cũng đúng. Mình cùi bắp thì văn của mình cũng cùi bắp theo. Kệ, không có gì mà chán. "Văn sao người vậy", chí lý!!! Lại thêm một ông Chí Phèo nữa rồi!?!

                      Mấy tuần nay Sài gòn mưa suốt, mà mưa lớn nữa chứ. Mình không thích mưa. Mưa gây ngập lụt, ướt át khắp nơi. Chẳng làm gì được với mấy cơn mưa này. Chỉ có nhậu là thú. Mình có nói với mấy thằng bạn là trời mưa có hai việc làm thú nhất : thứ nhất là nhậu, thứ hai là ôm người tình ở một nơi vắng vẻ, thơ mộng. Còn nếu nhậu với người tình thì không còn cái gì thú hơn. Nhậu thì còn được chứ người tình kiếm đâu ra? Chợt nhớ câu hát " từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ" không biết trong bài nào nữa? Trì nhớ của mình bây giờ dở tệ, chẳng nhớ được cái gì. Mà có cần phải nhớ không nhỉ? Chỉ cần nhớ cha mẹ, anh em, bạn bè là đủ rồi, nhớ thêm gì nữa cho mệt. Có lẽ mình chán quá rồi nên chẳng muốn nhớ gì thêm nữa. Chết cha, còn phải đóng tiền truyền hình cáp không thì bị cắt là nghỉ coi. Trời!!! lại thêm một cái phải nhớ.

                      DĐ lúc này hơi lộn xộn, mấy cha cánh hữu với cánh tả chửi nhau om xòm. Đọc bài của mấy cha nghe phát mệt. Kể cũng lạ, chiến tranh chấm dứt đã 31 năm, cũng nửa đời người rồi. Những người trong cuộc cũng đã già, chết gần hết vậy mà vẫn còn những tư tưởng thù hận, chống đối. Mình nghĩ nếu bây giờ lập lại chế độ quân chủ chắc là sẽ không còn ý tưởng xung đột với nhau nữa, như Nhật bản vậy. Tự nhiên có Vua, hoàng hậu, công chúa, hoàng tử, giống phim Cô bé lọ lem quá!!! Nếu có chế độ quân chủ thì chắc là thái giám đầy cung, vì bây giờ pê đê nhiều quá mà, nhan nhản khắp nơi. Nhưng mà pê đê cũng hay, muốn nam là nam, muốn nữ là nữ. Mình chắc là pê đê chính trị, muốn tự do kiểu Việt nam cộng hoà cũng được, muốn dân chủ kiều Công hoà XHCN Việt Nam cũng được, hơi đâu mà tranh đấu cho mệt. Mẹ kiếp, không biết ngày mai ăn gì mà cứ đấu tranh hoài, mệt quá mấy người ơi!!!

                      Mình bị khùng rồi!!! Thôi nghỉ, đi kiếm người nhậu chung cho qua ngày...


                      #11
                        trungnghia 31.08.2006 12:24:10 (permalink)
                        Sài gòn, ngày 31 tháng 8 năm 2006

                        Lâu lắm rồi mới vô lại đây, chẳng biết viết gì nữa? Có lẽ mình sẽ ngừng ở đây. Sự nghiệp văn chương chấm dứt, không phải vắt óc ra để viêt nữa. Sao nói thì dễ mà viết khó thế nhỉ? Vậy mới biết mấy người kia giỏi thật. Viết hết trang này qua trang nọ, ngày này qua ngày nọ. Còn mình chỉ giỏi tán láo thôi.

                        Diễn đàn lúc này hơi lộn xộn, giống như trải qua một cuộc chiến tranh vậy. Dân tình nhốn nháo, mình cũng bắt đầu nản, không bết còn cư trú ở đây được bao lâu nữa?

                        Sắp đến 2/9 rồi, chắc lại rong ruổi đường xa cho quên sầu. Thôi đi chơi xong về tính.
                        #12
                          trungnghia 08.09.2006 13:34:52 (permalink)
                          Sài gòn, ngày 8 tháng 9 năm 2006

                          Đi chơi về rồi, nghĩ mấy ngày phép ở nhà đã đời. Bữa nay vô viết tiếp. Không biết cái tác phẩm này của mình là cái giống gì nữa? Nhưng mà phải công nhận là nó cũng có ich. Đôi khi không biết làm gì vô đây viết vài dòng giải toả tâm lý cũng đỡ stress. Kệ, sự nghiệp văn chương lại tiếp tục.

                          Bữa trước đi nghỉ ở biển Tân Hải cũng thú vị, vui nhất là ba chiếc xe màu đen phóng ầm ầm trên đường giống như quan lớn đi kinh lý vậy. Bãi biển hoang sơ, sạch sẽ, ít người tắm thiệt đúng ý mình. Mình ghét những nơi ồn ào, đông đúc. Đi ăn hay đi chơi cũng vậy, toàn chọn chỗ vắng vẻ. Bời vậy có mầy lần chọn quán vằng ngồi ăn, ăn xong hối hận vì quán nấu dở quá nên mới vắng khách như vậy. Cũng giống như bỏ tiền ra mua kinh nghiệm vậy thôi.

                          Săp tới phải đi Cà Mau thăm Cha Bửu Diệp, cũng phải làm tròn lời hứa của mình thôi. hình như mình hứa nhiều lắm mà chắng thực hiện được bao nhiêu? Phải thay đổi mới được. Hy vọng đời suôn sẻ.
                          #13
                            trungnghia 14.09.2006 12:15:11 (permalink)
                            Sài gòn, ngày 14 tháng 9 năm 2006

                            Chiến tranh đang nổ ra, Israel tấn công Hamas nhưng mà chỉ khổ dân Lebanon. Là mình đang nói cái DĐ này. Chán thật. Sắp mất chổ dung thân rồi.

                            Bữa nay buồn tình vô viết tiếp nhật ký cùi bắp. Mới nửa ngày mà sao buồn quá. Công ty lộn xộn, DĐ lộn xộn, đời ta cũng lộn xộn luôn. Như một mớ bòng bong. Tại sao mọi ngừoi cứ tự làm khó cho nhau vậy chứ? Nhịn nhau một chút sống khoẻ hơn mà sao cứ gây với nhau hoài? Ngay từ đầu mình đã bíết là sẽ có chuyện mà. Không có sao được khi mà tư tưởng thù hận vẫn còn tràn nhập trong đầu của một số thành viên. Mình thì mặc kệ, chừng nào đụng chạm đến cuộc sống của mình thì mới lên tiếng. Bây giờ chiến tranh vẫn chưa ảnh hưởng đến mình. Cứ sống bình thường, Khoẻ!!

                            Hôm qua đi nhậu với anh em một trận đã đời. Uồng như chưa từng được uống. Làm quen được một em Bến Tre, tròn như một trái dừa, vui thật. Hẹn em sáng nay đi ăn sáng nhưng mà sáng ra hết say quên em luôn. Tội nghiệp em, chắc là em chờ mình dữ lắm! Chắc tại minh thành thật quá! Khi say ai cũng thành thật, con người ta khi say là bộc lộ hết tâm tình. Mình cũng vậy. Mình hứa nhiều mà chằng làm được gì nhiều. Đã quyết tâm sửa chữa mà cũng vấn chứng nào tật nấy. Thôi, kiếp sau anh sẽ đền bù cho em, nếu anh còn gặp lại em, cô gái xứ dừa!!

                            Cuối tuần này xếp phó đãi mửng con thi đậu đại học. Đại học là cái gì chứ? Là học đại chứ là cái gì? Mình cũng đại học nè. Bằng của mình sử dụng đúng một lần, nộp vô công ty để xin việc, rồi đem về cất cho mốc luôn đến bây giờ. Nói vậy nhưng cũng phải mừng cho ổng, con ổng vô đại học còn hơn đi lính, khổ bỏ mẹ. Ơ!! nhưng mà mình đâu có đi lính bao giờ đâu mà biết khổ? Hồi đó không đậu đại học thì cũng khoác áo lính rồi. Nhưng mà biết đâu đi lính lại hay? Được cầm súng, bắn giết. Tự nhiên mình muốn giết ai đó. Chiều nay chắc phải đi ăn tiết canh cho nó thoả mãn ý muốn ăn tươi nuốt sống. Chắc phần "con" trong ngừơi mình trỗi dậy rồi.

                            Thôi nghỉ, ăn cơm trưa. Có ai đi ăn với tôi không?
                            #14
                              trungnghia 01.12.2006 15:00:41 (permalink)
                              Đã định không bao giờ vô đây nữa nhưng hôm nay quyết định vô đây víết tiếp nhật ký (tạm gọi là vậy). Cuộc sống buồn chán cứ chậm chạp trôi qua. Những ngày vừa qua, không đăng nhập diễn đàn nhưng mình vẫn vô hàng ngày, nói chung là buồn, buồn hơn trước nhiều lắm, quay đi quay lại vẫn những khuôn mặt đó, giọng văn đó. Buồn lắm lắm!!!
                               
                              Nhưng mà chẳng sao, buồn cũng chỉ là một trong những trạng thái biểu lộ cảm xúc của con người. Hôm qua buồn, hôm nay buồn, ngày mai buồn. Nhưng cuộc đời của mình không chỉ có nỗi buồn mà còn những cảm xúc khác. Người ta làm mình buồn thì mình tự làm mình vui vậy, đâu có ai cấm mình làm vậy đâu. Vậy thì còn chờ gì nữa, vui lên đi!!!
                               
                              Mà sao vẫn còn buồn???
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9