Sài gòn, ngày 14 tháng 12 năm 2006 Giáng sinh đang đến, lại một năm nữa sắp trôi qua. Mình không theo đạo nhưng mình thích Giáng sinh. Thích không khí quây quần ấm cúng bên bàn tiệc Reveillon sau khi đi lễ nhà thờ. Những lúc đó tự nhiên thấy lòng thanh thản, mọi ưu phiền vụt bay để lại một cảm xúc lâng lâng khó tả. Xin cảm ơn Chúa, xin cảm ơn Người đã cho kẻ tội đồ này đặc ân được sống dưới tình thương của Người.
Ngày xưa, vào đêm Giáng sinh mấy anh bạn lớn tuổi hay rủ mình đi lễ nhà thờ rồi sau đó đi xem "Chúa đẻ" (Lạy Chúa lòng lành, hãy tha thứ con, đó là con sao y lời của mấy anh kia chứ con không dám báng bổ Chúa đâu). Chúa đẻ đâu không thấy, chỉ thấy nhậu xỉn quắc cần câu đến sáng mới về, không đi học được. Như vậy còn đỡ, chứ xui thì khoảng hơn nữa tháng sau cô bạn gái làm quen được trong đêm Noel tìm tới bắt đền cái bụng bầu, lại phải chạy giải quyết hậu quả. Đáng đời, ai biểu!!!
Bây giờ Giáng sinh không vui như ngày xưa nữa. Cơm áo gạo tiền hàng ngày đã làm mình không còn háo hức như hồi còn trẻ. Những lúc như vậy sao mình lại nhớ đến ngày xưa, nhớ câu hát "Cùng nhau qùy dưới tượng Chúa cao sang". Lâu quá rồi không đi lễ nhà thờ. Không biết nhà thờ Tân định bây giờ ra sao? Mình thích đi lễ nhà thờ đó vì cha giảng hay, có nhiều em đẹp và đặc biệt cái bục để qùy bọc nhung rất êm, có qùy cả buổi cũng không đau đầu gối. Mình không đi tu được rồi!!! Đi lễ mà chỉ lo em xinh với bục qùy êm thì vứt đi còn gì? Mặc kệ, mình không phải là linh mục, mình có quyền như vậy mà. Chợt nhớ đến câu hát, không biết của nhạc sĩ nào "Vì tôi là linh mục, chỉ có một tín đồ..." nghe da diết đến não lòng.
Thôi, kể chuyện xưa thế đủ rồi. Giáng sinh an lành và Năm mới vui tươi đến với mọi người, kể cả cái thằng tôi khốn khổ này nữa.