Vương vấn
Lời ngọt rót vào tai
Khoan thai tìm tình ái
Nhớ mãi tình phu thê
Đê mê trong nỗi buồn.
Dậy thì
Ta còn nhớ khi xưa em đẹp lắm!
Bằng tuổi ta chắc khoản mới mười lăm
Gió dậy thì đã làm ta rạo rực
Làm cho ta se tơ giống con tằm.
Cô lái đò
Điệu hò vang khắp cả dòng trong
Chắc cô lái đó đã sang sông
Làm buồn bao kẻ ngày xưa ấy
Lúc nào chỉ biết hoài công mong.
Áo em cài hoa trắng
Áo em cài hoa trắng
Em liệm khốI tình chăng?
Hay là em bạc bẽo
Vứt tình cho chị Hằng.
Trái ngang.
Em đạo Chúa còn tôi thì đạo Phật
Đạo gia đình phải giữ đúng không em?
Lòng yêu em nhưng tại vì gia giáo
Hen kiếp sau anh sẽ tron câu thề.
Hạn hán
Thơ anh hạn hán mấy bữa rày
Cần nước tình em để giải bày
Cho vườn Tình Ái hoa nở rộ
Cho anh và em tay trong tay.
Vết thương đầu
Anh nhớ mãi bài thơ thuở vụng dại
Anh gởi em kèm nhiều lời yêu đương
Em mỉm cười và em quăn bỏ nó
Làm cho anh tan nát cả cõi lòng.
Chưa bắt đầu
Tình của ta sẽ không bao giờ cũ
Bởi vì nó có bao giờ mới đâu
Như dấu chân của những người lữ khách
Bước nhẹ nhàng trên bờ cát sóng xô.
Muộn màng
Trước đây muốn nói sao nghẹn lời?
Bây giờ không gặp sao nói đây
Chỉ gặp để nói lời “ Xin lỗi”
Mà bao nay không dám nói ra.
Ta đã giết em!
Ta rồ dại thiệt phải không em?
Ta đã giết em rồi còn gì
Em chết trong ta thật tội nghiệp
Như nàng công chúa chết bên thềm.
Dành hết cho em
Tôi hy sinh cho em hết Ngọc Anh
Nhưng cuộc tình của tôi thật mong manh
Như bột biển trong đại dương rộng lớn
Như bong bóng trong chiều mưa lanh tanh.
Gởi em
GởI cho em người đã từng yêu anh
Đừng có khóc trong buổi chiều vắng tanh
Đừng có buồn và cũng đừng cố xoá
Tên của anh trong ảo huyền long lanh.
Em gởi thiệp hồng.
Hôm qua em gởi thiệp hồng
Mời anh đám cưới, mừng em có chồng
Anh nghe anh buồn xót lòng
BởI vì anh biết đời mình đeo tang.
Em làm khổ ai chưa ?
Nắng bờ sông là màu trang vở cũ
Thuở học trò em là khổ ai chưa?
Chắc là chưa bởI vì em đâu biết
Đã từ lâu có một kẻ yêu thầm.
Đêm trăng
Trăng thanh gió mát ngắm Nàng Tiên
Sực nhớ ra ta là kẻ điên
Làm thơ giải buồn lúc quạnh quẻ
Để quên nỗI sầu dài liên miên.