Anh sợ … Tình mặn mòi rồi có ngày mờ nhạt
Anh sợ nhất cái chuyện ấy đó em
Em hãy nhanh, hãy nhanh lên em hỡi
Vì thời gian nó không đợi mình đâu!
Nó sẽ xoá hết mọi chuyện thù hận
Nó làm mờ đi những kí ức xưa
Rồi sau nay khi chúng ta gặp lại
Chắc sẽ lạ và nhìn nhau không quen
Anh sợ lắm! cái ngày như thế đây.
Hãy nhanh lên! Hãy đến bên anh nào!
Tình cờ Tình cờ sao ta lại quen nhau?
Trong buổi trời chiều chim nín hót
Gió bấc nơi nao thổi lộng về.
Nảy nở mầm tình biết biệt ly.
Tình cờ, sao ta lại xa nhau?
Giống buổi trời chiều ngày mới gặp
Hương thơm thoang thoảng đã mất hẳn
Chỉ buổi trời chiều còn bóng ai.
Bài thơ trên lá Lá vàng rơi, nhặt lá vàng rơi
Viết dòng cảm xúc trên chiếc lá
Thành một bài thơ tặng cho em
Mong sao có một cơn gió nhẹ
Đẩy đưa chiếc lá đến bên thềm.
Lá vàng rơi, xin lá vàng rơi
Để cho anh viết nhiều nhiều nữa
Những bài thơ trên lá tặng em
Anh mong sao, em giữ thật kĩ
Những bài thơ trên lá anh trao.
Anh xin … chừng ấy thôi! Anh không cần chuyện tình ta lãng mạn
Anh chỉ xin chuyện tình ta bến lâu
Anh không cần chuyện tình ta ướt át
Anh chỉ xin nó thật là bình thường
Anh không cần em yêu anh thật nhiều
Anh chỉ xin em luôn nghĩ đến anh
Đừng đùa cợt với tình anh như vậy
Anh chỉ xin có chừng ấy thôi em!
Em đã sai lầm! Nếu anh ở bên kia bờ vực thẳm
Em có qua và giải cứu anh không?
Hay là em sẵn sàng là vợ lẻ
Cho một kẻ nhà giàu thích đua hoa.
Rồi em chịu bao nhiêu là tủi nhục
Đầy đoạ lên thân xác nhỏ hao gầy
Và có ngày em sẽ nhận cay đắng
Nhưng hối hận và tiếc nuối đã xa.
Ngày mai Ngày mai, em bước vu quy
Sẽ mặc áo cưới đi ngồi xe hoa
Ngày mai, tôi sẽ ra đi
Tìm mảnh lụa trắng làm tang cho mình
Ngày mai, tôi liệm nụ cười
Liệm hết tất cả kỉ niệm về em
Ngày mai kỉ niệm về tôi
Làm ơn hãy trả để khỏi vướn lòng.
Giục giã Nhanh đi em! Lỡ ngày mai ly biệt
Chưa kịp nói với nhau được nhiều lời
Ba thu trôi chắc chăn tình sẽ nhạt
Và như thế anh mới giục giã em.
Nhanh đi em! Lỡ ngày mai ngày tận
Câu yêu đương anh không thể trao em
Cõi lòng anh, em không bao giờ hiểu
Và như thế anh mới giục giã em.
Nhanh đi em! Lỡ ngày mai tình chết
Chẳng còn ai chon cất mớ tình đâu
Thắp hương nồng cho tình ta sống dậy
Và như thế anh mới giục giã em.
Kẻ bạc tình thú tội! Tôi không muốn có lỗi với em đâu!
Nhưng vì tôi đã động lòng mất rồi
Tim tê dại vì cõi lòng người ấy
Và đê mê với sắc đẹp của người
Tôi mong em hãy nhận lời thú tội
Thứ tha cho lỗi lầm này của tôi
Hãy yên lòng đi tìm hạnh phúc mới
Đừng bao giờ nhớ lại kẻ bạc tình …
Bẽn lẽn Lá thư tình tôi viết đã nhiều làn
Nhưng lần nào tôi cũng không đưa đi
Vì lòng tôi bẽn lẽn giống con gái
Sợ thư tình không đủ nghĩa chữ yêu.
Tình vụng dại tôi trao cho em hết
Cớ vì sao em không hiểu cho tôi
Hay thư tình cũng bẽn lẽn giống lòng
Nên vì vậy chữ yêu em không hiểu!
Vô tình Em ơi! Có thấy chiếc xe tang
Chở xác anh vào cái nghĩa trang
Trong màu trắng tuyết của mùa hạ
Trong màu trắng toát của khăn tang.
Cả một vòm trời đều trắng hết!
Cả một bầy người đều khóc thương
Tiếng trống, tiếng kèn cùng tiếng tụng
Tiễn đưa anh vào cái nghĩa trang.
Lễ tang hôm ấy đều đông đủ
Bạn bè, người than và họ hàng
Nhưng thiếu một người là em đó
Chẳng tiễn đưa anh về bên kia.
Ngày buồn lại đến! Ngày buồn lại đến với đời tôi
Em đã ra đi không tạ từ
Nằm yên trong chiếc quan tài trắng
Những dòng thơ tình chưa kịp trao!
Ngày buồn lại đến với đời tôi
Vì em ra đi không một lời
Và quá thờ ơ chuyện duyên kiếp
Rải bỏ tro tình xuống đại dương.
Chắc những ngày sau là ngày buồn!
Vì em có về với tôi đâu
Làm sao tôi còn tâm trạng nữa
Để mà ngâm thơ và tỏ bày.
Người ta Tôi than thở, rên rỉ trong lời thơ
Bởi vì tôi càng ngày xa tình ái
Cứ lao đầu, kiệt sức mà ôn thi
Thơi gian đâu mà lo lắng ai được!
Mùa thi qua cuộc tình tôi cũng qua
Người ta trách tôi là kẻ bạc bẽo
Chẳng lời nào thăm hỏi đến người ta
Người ta! Người ta! Nghe thật xa lạ!
Cái tên mà tôi chẳng dám nói ra.
Sang ngang. Chốn thương đau chôn xác anh rồi em!
Hãy làm ơn thắp vài nén nhang nồng
Cho linh hồn anh được sự cứu rỗi
Để anh biết em vẫn còn yêu anh.
Ngày tang anh, em có đến không em?
Hay là em đã áo đỏ về nhà
Hay là em đã cất bước sang ngang
Bỏ lại anh một cái xác vô hồn.
Lẽ tự nhiên Anh đến tìm hoa, hoa đã nở
Anh đến tìm đò, đò đã sang
Anh đến tìm em, em đã phụ
Ngậm ngùi anh hỏi tại vì sao?
Hoa đến mùa thì hoa phải nở
Khách tìm đò thì đò phải sang
Tình đã hết thì em phải phụ
Tất cả đó là lẽ tự nhiên.