Thơ Bạch Vân Nam
Voïng ñôøi Ai
nở quên !
Ngôi làng nhỏ,
mái chồi lợp lá
Buổi chiều về
tiếng hát êm êm
Giọng của mẹ hiền
càng lúc một xa thêm
Truyền vào ký ức
vào tâm hồn trẻ.
Để con khôn lớn
đừng rời xa mẹ
Mãi suốt đời
bám chặt
đất quê ta.
Hoàn cảnh
nào có ai ngờ
Đưa con người xa xứ
không một chút xót thương
Để cho mái lá giờ đây thành kỷ niệm
Để cho dòng sông chỉ còn trong nỗi nhớ
Để lại giọng hò thành tiếng khóc đêm khuya.
Nhưng còn tấm lòng con, mẹ đâu dễ rẽ chia
Khi hơi thở vẫn còn thì tim con luôn có mẹ
Cái dò đầu,cái ánh mắt hướng về con trẻ
Tăng niềm vui, tăng nghị lực sinh tồn.
Xuân đã đi mà sao dạ thấy bồn chồn
Muốn lần nữa ngả đầu lên thảm cỏ?
Trên trời cao có ngàn Sao trên đó
Sáng nhất là Sao mẹ của lòng tôi
Đêm chưa tàn mà cứ nghĩ xa xôi
Xin ngàn kiếp được làm con mẹ.
*******
2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2007 12:52:21 bởi Bach Van Nam >
ẨN Gió luồng qua khe cửa Nắng nằm phơi ngoài sân Mang mối tình ra lửa Chẳng còn chi nợ nần Mỗi người đi mỗi hướng Hành trang mảnh áo sờn Cuộc đời ta vay muợn Cuối đường bỗng sạch trơn Ngày xưa là giấc mộng Bây giờ giấc mơ sau Lỗ lời đem ra cộng Được gì ? chỉ chiêm bao Nhỡ như em không có Nhỡ bóng tôi khuất ngàn Cánh chim phiêu bạt gió Không còn gì thế gian Tương lai buồn lên mắt Ẩn nấp trong sương mù Giọt mưa hè dập tắt Tình xuống mồ ngàn thu 2007 Bạch Vân Nam
HỒI ỨC (1) Tình không trắc trở
thì làm sao còn sống mãi
Biết rượu đắng nồng
mà loài người vẫn muốn say
Yêu tại bởi mình
đừng trách ở nơi ai
Sông cố giữ nước
nước rì rào quanh năm luôn chảy.
Còn em ngày đó
tuổi học sinh trong trắng.
Tôi là học trò nghèo
yêu bạn học lớp bên
Lòng thấu hiểu tận tường
nhưng khi gặp không dám nhìn lên
Thương rất dễ
bày tỏ lòng mình với em mà sao khó quá.
Nhìn năm tháng cứ trôi qua
tôi đã rời xa lớp học
Rời cánh cổng nhà trường
buớc vào cuộc chiến mưu sinh
Chuyện đã lâu lắm rồi
mà cứ ngỡ mới tinh
Đôi mắt sáng long lanh
với những sải chân dài thon thả .
Mười mấy năm qua
chắc bây giờ em cũng đã….
Nếu gặp nhau lúc này
tôi không thể nhận ra em
Qúa khứ hiện về
làm cho tim ray rứt, xót xa thêm
Đây là hồi ức sống
là sự trẻ trung không bao giờ có lại.
Thời gian ơi !
sao ngươi vô tình bỏ chạy
Để mình ta ngồi
trong đêm vắng âm thầm, tuyệt vọng cố nếu kéo bóng hình ai
Không nhớ tên
cũng không biết nhà nàng ấy ở nơi nào
Mặc dù hình ảnh em sống mãi trong lòng suốt tháng năm dài và quảng đời sau tồn tại.
Nhớ thời đó
bây giờ chua xót lắm Chỉ thương thầm hình bóng của người ta
Cái đã qua
không quay lại được bao giờ
Giữa có thể
và không thể có.
2007
Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2007 13:47:06 bởi Bach Van Nam >
CÀ MAU 92 Đêm nằm nghe tiếng mái chèo khua
Chiếc lá vàng thu rụng cuối mùa
Trăng treo lơ lững ngoài ô cửa
Đâu đó trong lòng em ghé qua
Xuồng neo trên bến người nơi đâu
Ai đã về đây dựng chiếc cầu
Bắt qua sông nhỏ mùa thu trước
Rừng lá thay màu cho mắt sâu
Bây giờ cô ấy nhớ tôi không
Từ buổi đầu tiên nhận cánh hồng
Hình như dạo đó và mãi mãi
Nàng bước theo chồng lạnh khúc sông
Ôm tình ru ngủ ánh trăng đêm
Cô gái Cà Mau chứa nỗi niềm
Để quên câu nói giờ hối tiếc
Ray rứt tận cùng chảy máu tim.
2007 Bạch Vân Nam R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2007 00:55:55 bởi Viet duong nhan >
GỢI NHỚ
Chợt đâu có tiếng chim kêu
Ngòai sân dịu nắng bóng chiều dần trôi
Trăng còn dưới núi xa xôi
Một năm lại đến lòng tôi rối bời
Cám ơn tạo hóa của trời Đã mang em đến cho đời hôm nay Chung đầy anh chúc em say Vui lên đi nhé đắng cay anh gồng Cuối thu rồi sẽ theo chồng Mặc mây lạnh lẽo phiêu bồng nơi xa. 2007
Bài tặng sinh nhật Băng Nguyệt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2007 20:39:33 bởi Bach Van Nam >
LY CÀ PHÊ Ly cà phê đen Bàn tay ai vừa khuấy Cho ít hạt đường Ngọt đắng lẫn vào nhau Ngồi quán nhâm nhi Dòng nhạc sến ru hồn Nhả làn khói trắng Mang chữ sầu lang thang khắp phố Vài hạt mưa rơi Ướt bờ vai cô gái Quán sá im lìm Thơ thẩn kiếp con trai Ly cà phê đen Đen thật là đen Đen đến nỗi làm cái đen khác sáng Để cõi lòng trầm lặng chút ưu tư Ly cà phê đen Thằng bạn góp tiếng cười Mồi điếu thuốc Ánh lửa bùng toả khói nối đuôi bay. 2007 Bạch Vân Nam
MẸ YÊU Mẹ gìa con ở chốn xa Như chim gãy cánh như hoa lìa cành. ** Con giờ như cánh chim non
Bầu trời yếu ớt mỏi mòn cánh bay
Mẹ già ngã bệnh nào hay
Đường xa thấp thỏm đắng cay trong chờ
Phải chăng mưa xuống mắt mờ
Hay là lệ rớt ướt bờ mi khô
2007 (về nuôi mẹ bệnh)
Bạch Vân Nam R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2007 00:58:40 bởi Viet duong nhan >
Mênh Mang Loài Người Người đến từ Mây hay Biển xanh
Chiều ngồi ghế đá sóng lượn quanh
Thắm thiết âm vang lời gió hát
Mơ màng đâu đó ánh trăng thanh
Nước có từ đâu luôn chảy xuôi
Thấm vào lòng đất đám mạ tươi
Đêm đến vô tình nghe thút thít
Mới hay con suối nhớ thuyền mui
Nắng có từ đâu hôn tóc mây
Sợi dài sợi ngắn phất phơ bay
Ong bướm đảo điên giờn chiếc bóng
Dịu dàng hoa lá đắm hồn ai
Em cũng ở đâu vừa đến đây
Làm tim thôi thúc hồn mê say
Con sóng nhấp nhô tràn bãi cát
Em dìm tôi chết ..... cõi thiên thai
Vũng Tàu 30/04/2007 Bạch Vân Nam R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2007 01:02:16 bởi Viet duong nhan >
Lưỡng Lự
Muốn nói với em, biết từ đâu Những lời chau chuốc hay niềm đau Của kẻ tương tư yêu thầm kín Hay là thoang thoáng nhớ đêm nao Muốn nói với em nỗi niềm riêng Đợi rằm tháng bảy, đến tháng giêng Chờ trăng lên núi rồi lặng xuống Tôi vẫn là tôi, vẫn vô duyên Muốn nói với em dẫu lỡ làng Tơ hồng đã đứt cảnh trái ngang Trái tim khô héo còn một nửa Hơn là cay đắng ngắm sương tan Muốn nói với em, nói thật nhiều Khi gần lời lẽ chẳng bấy nhiêu Người đi hương thoảng bay theo gió Ngậm ngùi tan vỡ đứng buồn hiu. 2007 Bài tặng BN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 18:19:37 bởi Bach Van Nam >
HUYẾT RỒNG THIÊNG Ai sinh ra mang dòng máu Việt Nam Một dân tộc của tự do khác vọng Những huy sinh chiến tranh làm lay động Con cháu Rồng sẽ bay mãi ngàn năm Miền Nam ơi trái tim còn ấm lửa Sáng soi đường cho thế hệ tương lai Mọi con người đoàn kết đẹp ngày mai Cho hạnh phúc được nhân đôi thêm nữa Vui biết mấy bên dòng sông che chở Uống vào lòng giọt nước đất phù sa Có chứa tình, chứa máu của ông cha Đã ngã xuống để nước non rạng rỡ Đón gió lên mau căn buồm vượt sóng Hãy hướng vào thế giới rộng bao la Xứ anh hùng bốn bể tiếng đồn xa Trong bão táp thuyền băng băng thẳng phóng Cứ đi mãi không còn nghe tiếng khóc Vinh quang về trên đất mẹ quê cha Những sỏi đá sẽ làm nên hạt thóc Núi sông rền vang mãi khúc quân ca . 01/05/07 Bạch Vân Nam
GỊOT NHỚ Chợt nhớ hàng cau rụng mấy tàu Chở tôi ra ngỏ ngắm vườn rau Cô bé nhà bên ngồi lếch thếch Chạy nhanh vào gốc trú mưa rào Chợt nhớ ngày xưa thuở học trò Cánh đồng khô nứt bám bụi tro Mẹ may đôi dép bằng da sấu Cứ bỏ chân không vật đấu bò Chợt nhớ cầu tre ở trước nhà Nhịp dài lắc lẻo dắt em qua Bao năm đăng đẳng chờ không thấy Mới biết chồng nàng người xứ xa Chợt nhớ ngày xưa chơi trốn tìm Người đi săn bắn, kẻ làm chim Đếm một…hai…ba…em biến mất Não nề thân xác kẻ mò kim Chợt nhớ hôm qua phượng đỏ cây Sân trường rợp bóng mắt cay cay Ai đứng hao hao người con gái Nhưng tôi gọi mãi chẵng động lay Chợt nhớ, chợt quên nhị sắp tàn Nụ hoa tan nát bướm buồn sang Còn kẻ đi tìm hai thứ tóc Cây cầu xây mới, bước lang thang 06/05/2007 bài tặng Giotnho Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 13:10:22 bởi Bach Van Nam >
TRỮ TÌNH BĂNG NGUYỆT
Thơ ai xót dạ đau lòng
Sầu duyên cô đọng chất chồng núi cao
Nói gì với cánh dìu chao
Bâng khuâng gió lộng bóng lao ngang đầu
Hẹn hò xa qúa đợi lâu
Tóc mây tơi rói cuốn vào mắt anh
Sáo đi liễu rũ trơ cành
Nước ngưng thôi chảy mong manh cánh đồng
Về đâu phận gái má hồng
Phía tây đợi nắng , bờ đông chờ tình
Sang thu toả sáng một mình
Nguyệt tan tuyết lạnh lung linh đáy hồ
Muôn màu, yêu chỉ hư vô
Sáng trong như ngọc, sóng xô cát vàng
Cài hoa lên tóc của nàng
Bướm xa đến đậu hoang mang khu vườn
Cheo leo, khúc khuỷu vô thường
Xác thân phó mặc tấm gương soi đời
Diện nhau cơ số của trời
Lắng trong rạng đục ai ơi chi bằng
Em mang nhan sắc chị Hằng
Hoa nhường Nguyệt thẹn Mây giăng trộm nhìn
Lẻn sâu tột dạ bóng hình
Không duyên nhưng đã đắm mình ngất ngây
Nói gì đây ! nói gì đây !
Mênh mang bãi cát mộng xây lâu đài.
2007 Bạch Vân Nam *bài tặng Băng Nguyệt*
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2007 18:28:50 bởi Bach Van Nam >
KHÔNG CÓ –KHÔNG MẤT Mưa rồi cũng sẽ tạnh
Nắng mong manh sớm tàn
Người đi thì xa mãi
Ôm nỗi sầu mênh mang
Ngày xưa giờ không nhớ
Mai sau chưa biết chừng
Chim bay về núi ngự
Tiếng chuông nào mông lung
Chiều Mây giăng u ám
Buồn từ đâu hiện về
Một cành già đổ xuống
Hai mảnh đời lê thê
Ba bước lùi nhìn lại
Mắt đao đáo vô thần
Đôi chân vừa đi tới
Cách tất lòng mất em
Trùng dương chưa đến chơi
Sợ thời gian qua đời
Tóc trên đầu vẫn bạc
Tiếng nói khàn ngắt hơi
Bao năm dài ngao ngán
Chợt hiểu ra điều gì
Tuổi xuân dành không bán
Kiếp con người mấy khi
08/05/2007 *bài tặng NHAQUE* Bạch Vân Nam
DIỆU KỲ Nửa đời lận đận long đong Mang thân trôi nổi chợ đông tìm tình Nhìn chim nhảy nhót sau Đình Lòng tôi vừa có bóng hình trú mưa Phận nghèo chăn ấm cũng chưa Khởi đầu ươm giống trồng dưa tập tềnh Dìu nhau từng bước gập ghềnh Buộc duyên bằng sợi tơ bền trăm năm Tim rung từ thuở tối tăm Nhớ nhung là lúc trăng rằm sáng soi Đêm về quên hết lẻ loi Trời sinh nàng cũng sinh tôi trên đời Giữa khuya thức giấc rối bời Chi chi lạ lạ khó lời nào phân Người đâu xa lắc lại thân Ngủ chung chiếc gối xích gần một đôi Chìm trong thắc mắc bật ngồi Mênh mang cảm xúc để rồi yêu em Lá rơi xào xạc ngoài thềm Gối đầu tay vợ ngáy đêm nát nhừ. **** 2007 Bạch Vân Nam
Đêm Mơ Về
Huyền Thoại
*
Nếu
ta gọi trái đất là mẹ
thì loài người vốn dĩ anh em
vầng hồng ngọc long lanh chiếu rọi
là người cha ban sự sống muôn loài.
Ta ngồi ngắm ánh trăng vàng lơ lững
đẹp rạng ngời! ngửa bóng dòng sông
ca khúc nhạc giữa trời sao gió lộng
ôi! mênh mông mà gần gũi lạ kỳ
và chợt thấy mình là chiếc lá
trong khu rừng đầy dấu
chân qua!
*
2008
Bạch Vân Nam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 13:38:16 bởi Bach Van Nam >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: