THƠ CỦA NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG
meocon_thongminh93 20.07.2006 20:38:36 (permalink)

Gần Chicago, thuộc Illinois... (Một bài thơ cắt dán)
Tôi sẽ chẳng còn sống nếu tôi quên là tôi tồn tại. Sống, trước hết, là biết rằng mình sống. Kìa, tôi vừa đạp nát một cánh hoa trên đường đi. Tôi muốn ăn trộm những đoá mimosa ở công trường Mississippi và đốt trụi những đoá anh đào trong vịnh Lincoln. Cuốn trôi, cuốn trôi đi, con sông rộng với những bắp thịt bằng nước, bằng thép màu xám lớn dợn, dịu dàng hơn những bắp thịt ở hai cánh tay tôi...

Chính tại đường Chateaubriand tôi đã trông thấy lần đầu tiên những tia sáng của hơi nóng. Ôi, một cánh hoa ngộp thở được phóng ra từ gót giầy. Bạn đã bóp nghẹt một bông hồng, phải không Stanley? Stanley Kowalski, tôi đang nói với bạn. Bạn sẽ mệt vì câu trả lời, phải không Stanley? Phải chắc chắn là như vậy. Tôi đã kiệt lực, Stanley Kowalski đã kiệt lực như một bông hồng bị sét đánh trúng...

Đó là một cái tên hay. Buddy, nghe thật nhanh, thật dịu, thật vang...

Đó là một cái tên làm ấm lòng, Buddy, Buddy ở Libertyville

gần Chicago

thuộc Illinois...


---------------------
Ghi chú:
Bài thơ trên đây được cắt dán với các câu văn rời rạc có thể là từ một bài điểm phim của tuần báo L'Express do tôi chuyển ngữ, hoặc từ một bài phỏng vấn (Marlon Brando) do một chuyên san điện ảnh dịch và đăng vào đầu thập niên 60 ở Sài Gòn, tôi đã tìm thấy lại trong hồ sơ tư liệu cá nhân và chỉ nhớ mài mại vì đã không ghi xuất xứ.
NĐT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2006 20:40:03 bởi meocon_thongminh93 >
#1
    meocon_thongminh93 20.07.2006 20:40:59 (permalink)
    Thượng đế ơi, khủng khiếp
    khi đêm xuống
    thành phố là nghĩa trang
    vọng tiếng kèn jazz
    từ một bài thơ của tuyền
    dịch langston hughes*
    hồng hà hậm hận
    thượng đế ơi khủng khiếp
    điệu blues buồn não nuột
    cùng ngước mắt về thăng long thành
    tha hóa
    hỡi các dì phước nhân từ
    con không đòi chết trên thập tự hoa
    dù để biết nỗi đau của kẻ đóng đinh
    trên thánh giá
    hỡi bạn bè chưa xa lánh tôi
    các bạn ơi
    tôi chỉ còn tiếng nói thôi
    một tiếng nói lẻ loi day dứt
    không ai muốn nghe
    kể luôn mình
    mắt môi má đã xỉn
    không có
    không có phục sinh
    trong nghĩa địa là thành phố
    lúc đêm về

    #2
      meocon_thongminh93 20.07.2006 20:41:40 (permalink)
      Bonjour Bakhia

      Nói lại cho tao nghe chơi về cái bài ca chào chào
      Khiến mít ướt trong ngoài đã mì xào bún xáo xôn xao

      Nào là màu da mái tóc nào là đế quốc xưa xa
      Làm đêm đông tao chạnh lòng bánh lọt đậu đỏ nước đá

      Tán phễu tán phệu tán gái tán trai tán trăng tán cuội
      Về một bài ca nếu lỡ nghe chắc cũng khá tai bùi

      Nếu chàng nhạc sĩ trẻ tình đã không trai tân Nam Bỉ
      Thì nàng ca nhi non mông ắt phải nho nhỏ Bắc Kì

      Hình như em ố cái tên khổ đọc và cặp mắt xếch
      Gái bốn ngàn niên tiên lai sao lại mắt xẩm tên chệt

      Ôi quê cha chú ôi đất tổ sư hồn thiêng sông núi
      Đụng tới mít đặc là cái chắc phải dính mủ dính mùi

      Chợ nổi ruộng lúa tam bản đền chùa Phật đá chân nhỏ
      Ánh sáng tâm linh kinh nguyện không nói Trời đấm tay to

      Chào cha chào mẹ chào anh chào em chào cội chào nguồn
      Chạm tới rờ vào về bển đặt chân lên để dép xuống

      Chiến tranh đầu tiên có nhiều ảnh sách phim tài liệu thế
      Mà không tham khảo trước khi tỉ tê ôi khó hiểu ghê

      Tao xúi dại mày thí ngay một cái vé bay không hồi
      Để chúng về ngắm vịnh Hạ Long rồi ăn mức với xôi

      Nói tiếp cho tao nghe thêm về cái bài hát không tên
      Mày chưa viết nên tao chưa hát nhưng chắc sẽ vang rền

      Bông dua Ba Khía Bông dua Ba Khía Bông dua Ba Khía*
      Bà già tao mà còn sống sẽ vắt chanh bày trên dĩa


      -------
      Chú:
      * Ba khía là một loại cua rất nhỏ, chỉ để làm mắm nguyên con, rất mặn, có màu tim tím như mắm ruốc. Nếu thêm chanh đường tỏi ớt thì sẽ dễ nuốt hơn. Tôi đã được má tôi cho ăn vài lần. Ăn với cơm nóng cũng khá ngon. Nhưng hồi nhỏ đang sức lớn, cơ thể cần thức ăn, nên có cái gì mặn mặn, chua chua, chát chát, ngọt ngọt, cay cay cho vào miệng là thấy sướng mê tơi rồi. Cám ơn ba khía. Cám ơn "mum" tôi. Ai đâu cần mỹ vị "văn hóa ẩm thực" (phở) của đất Thăng Long! (NĐT)
      #3
        meocon_thongminh93 20.07.2006 20:43:16 (permalink)
        NHẬT KÝ BỐN LẦN TUỔI HAI MƯƠI



        Sát sinh


        Bốp
        Con ruồi nát bấy
        Trên khung kính.

        Để dép xuống
        Nó nhìn khoảng trời xanh
        Trời ơi.

        tháng 1, 2006


        Từ tiếng Việt đẹp nhất



        Đó là từ thối.
        Tương đương với từ tiếng Anh disgusting.
        Chúng là cứu tinh của tôi.
        Thí dụ
        Tôi chỉ cần thốt
        Mít disgusting
        Mẽo disgusting
        Oa-sinh-tơn thối
        Hà-nội thối.
        Khi bực bội
        Là tôi sẽ thấy
        Nhẹ nhàng thoải mái
        Ngay.

        tháng 2, 2006


        Thượng đế


        Bị đóng đinh
        Nó nhổ đinh.
        Bị bắn
        Nó lấy đạn ra.
        Bị đâm
        Nó tự băng bó.
        Nhưng cuối cùng
        Nó đã chết mòn vì buồn chán.
        Lên thiên đàng
        Nó thấy thượng đế
        Y chang như nó đã nghĩ
        Một bé bự tự nuông chiều
        Có quá nhiều đồ chơi.

        tháng 2, 2006


        Vài ngàn năm sống trên đèo ngất


        trưa: trời quá nhiều mây
        cây đầy những lá
        nhà sao vắng người!

        tối: mưa gội sạch mây
        cây trút bỏ lá
        nhà đã chật ma!

        sáng: trời lại mù mây
        cây vẫn tươi lá
        ta không còn nhà!

        tháng 2, 2006


        Lý do



        Đường đi khó
        Không khó vì ngăn sông cách núi
        Mà khó vì
        Nhiều đồng bào trong nước chưa có
        Ôtô.

        tháng 3, 2006


        Hy vọng


        Làm người ai cũng có hy vọng.
        Như kẻ làm ruộng mong cho tới ngày
        Bị thu lúa.
        Kẻ đi đường mong cho mau tới chỗ
        Gãy chưn.
        Hy vọng càng to
        Thì sự nghiệp càng
        Nhỏ.

        tháng 3, 2006
        #4
          meocon_thongminh93 20.07.2006 20:45:39 (permalink)
          Những nét văn hoá hay đẹp của người Việt và dân tộc Việt: Vĩ đại




          Lăng to của tự do.
          Thánh gióng của tham nhũng.
          Bé bự của quan liêu.
          Bánh nậm lớn nhứt của đau khổ.
          Bánh tét khổng lồ của đói nghèo.



          Những nét văn hoá hay đẹp của người Việt và dân tộc Việt: Dân ca
          Nhạc sĩ quê

          Tôi yêu đảng đô la từ khi mới ra đời, người ơi...


          Tục ngữ quê


          Gần vàng thì sang
          Gần đảng thì sáng.
          Không đô đố mày làm nên
          Có vàng mua đảng cũng được.


          Bà mẹ quê

          Mẹ già cuốc đất tìm khoai
          Không khoai đất cạp cũng bùi
          Nếu là đất sét càng vui
          Đất nhai chẳng ngậm chẳng ngùi...

          Từ khi đô la lan tràn sông núi
          Quê cũ đã giàu lắm rồi
          Thêm béo thêm phì mà thôi*
          Nằm mơ...

          Mơ thấy trăm họ tốt tươi
          Mơ thấy bên lề cuộc đời
          Mẹ già
          Ngồi xơi đất lùi...


          -------
          Chú:
          * Tên vài cuốn sách làm đẹp rao bán trên mấy tiệm sách mạng ở Việt Nam hiện nay: "Các phương pháp giảm cân chống béo phì"... "Các phương pháp chống mập hiệu quả"... "Xoa bóp bấm huyệt giảm béo tăng vẻ đẹp"... "Nỗi buồn cân nặng, những chỉ dẫn của bác sĩ về điều trị giảm cân chống béo phì"... (NĐT).


          #5
            meocon_thongminh93 20.07.2006 20:46:12 (permalink)
            ĐI


            Tôi đi đây
            Tôi đang đi
            Tôi đi đâu
            Tôi đâu biết nhưng tôi cứ đi
            Tôi đi qua
            Tôi đi lại
            Tôi đi tới
            Tôi đi lui
            Tôi đi lên
            Tôi đi xuống
            Tôi đi ra
            Tôi đi vào
            Tôi đi đâu
            Tôi đâu biết nhưng tôi cứ đi
            Tôi đang đi
            Tôi đi đây.


            ------
            Chú:
            Bài này là thơ siêu hình, thơ triết lý, thơ hiện sinh, thậm chí thơ êrotic nữa, nếu bạn nghèo tưởng tượng. Thiệt mà. Vậy xin quí bạn vui lòng đừng thêm từ "ị" sau từ "đi" nhá. Đa tạ! Đa tạ! (NĐT)
            #6
              meocon_thongminh93 20.07.2006 20:47:04 (permalink)
              chiếc bus tâm hoặc không lộ
              trình nhứt định
              & sữa chưa đen
              của bình minh
              nơi một góc đường thấp mái nhà
              & ben & corso & ginsberg
              & neal & kerouac & lew
              welch & biên & tôi nữa
              nhưng không thấy william s
              burroughs
              thiệt chớ không đùa
              mà cũng chẳng chiêm bao đâu nha
              vâng, kính thưa quí độc
              giả


              ha, nhưng chúng tôi chúng tôi
              chúng tôi tụ tập bất hợp pháp
              vào giờ đó & ở
              đó
              để làm cái thá chi
              sorry
              mình chả con nhớ tí gì cả biên

              về cái buổi sáng đáng ghi nhớ
              ấy
              ngoại trừ tiếng chuông nhà thờ
              huyện sĩ
              ngân nga mãi đến nhàm tai
              trong không khí mát rượi báo mưa
              trưa
              & cỗ xe ngựa hiện thực
              chở
              ngoại ô vào thành phố cũ chưa bị
              dịch cúm ngốn chó cả
              lông


              & vầng trán trang bản thảo
              của tuyền
              & vực sâu tờ giấy trắng
              của yên
              & gió may lưng bờ dậu
              của trần
              với ngọn nến ngôi đền lúc ấy
              not yet no no no not yet
              ba lê đen
              ở lâu đài
              đỏ
              & tim bấc
              của
              con tim
              & cảnh vật hữu tình chưa bật
              lửa ma trơi kính cận vệ nữ tu
              từ
              #7
                meocon_thongminh93 20.07.2006 20:48:14 (permalink)
                Những nét văn hoá hay đẹp của người Việt và dân tộc Việt: Truyền thống
                Đời ông: xe kéo.
                Đời cha: xe lôi, xích lô.
                Đời con: xe ôm.

                Đời bà: quanh năm buôn bán ở mom sông.
                Đời mẹ: tối tối gánh chè vào thành phố.
                Đời con: ngày ngày nghiêng ngả quán bia ôm.


                Những nét văn hoá hay đẹp của người Việt và dân tộc Việt: Đồ cổ


                Mỗi năm mai đào hé
                Lại thấy ông đồ cổ
                Bút lông tô vỉa hè
                Chờ quí mợ quí cô

                Xịn quá bác Hà ạ
                Cổ nhân tưởng chết tiệt
                Thế nhưng ông đồ ta
                Viagra chơi thứ thiệt.
                #8
                  meocon_thongminh93 20.07.2006 20:49:53 (permalink)
                  Hãy cho tôi biết bạn hảo.
                  Café hay cà phê.
                  Tôi sẽ cho biết bạn là người thế.
                  Nào.

                  Chả có gì là bịa.
                  Tất cả chỉ là phịa.
                  Trời con làm mưa trong ca khúc.
                  Nó còn buồn mửa và dung tục.

                  Một chậu cúc vàng bằng gốm xanh.
                  Một mảnh vườn trưa thưa lá cành.
                  Một thập giá chúa đã long đanh.
                  Và một tử thi vừa mọc cánh.

                  Cơn sốt của canh bạc.
                  Cơn sốt của tâm linh.
                  Cơn sốt của bệnh hoạn.
                  Cơn sốt của thèm thuồng.
                  Cơn sốt của ghen tuông.
                  Cơn sốt của hối tiếc.

                  Hồng không là bông hồng.
                  Hồng không là gs.
                  Hồng không là ai hết.
                  Hồng là một động từ.

                  Ăn trái đái kẻ lăn dưa.
                  Có chửa rủa thằng đào giếng.

                  #9
                    meocon_thongminh93 20.07.2006 20:51:13 (permalink)
                    Chân dung tự chụp (mũ) & không tút

                    Mẹ tôi tròn.
                    Tôi vuông.
                    Mẹ tôi họ phạm.
                    Các con bà họ nguyễn.
                    Dĩ nhiên.

                    Cha tôi hành nghề thầy thuốc chó.
                    Mẹ tôi làm đầy tớ cho cả nhà.
                    Cha tôi được mời lên thiên đường năm ông 39.
                    Mẹ tôi ở lại nuôi 7 đứa con lớn nhỏ & bà phải.
                    Đợi 63 năm mới được gặp tai biến mạch máu não.
                    Rời bệnh viện về tệ xá ngày ngày bà nằm ngửa mặt.
                    Nhìn lên trần nhà niệm phật trông phút vĩnh viễn ra đi.
                    Người anh cả của tôi bỏ học ra chiến khu năm lên 18.
                    2 năm sau anh chết trong nhà lao thực dân ở tân an.
                    Tôi có 1 người chị & 1 người anh đau thần kinh.
                    Người anh này lớn hơn tôi 2 tuổi đã trở thành cát bụi.
                    Người chị này lớn hơn tôi 4 tuổi còn bịn rịn cõi đời.
                    Cháu chắc tôi hiện sum vầy đó đây khắp 5 châu 4 biển.
                    Với những nỗi niềm riêng.
                    Tất nhiên.

                    Tôi ra hải ngoại 1 năm trước khi chiếc trực thăng chót của.
                    Mỹ lìa mái nhà tòa đại sứ trên đại lộ norodom tên ta là thống nhất.
                    Tôi được chết 3 năm ở kinh thành ánh sáng trong 1 căn hầm dưới con.
                    Đường dốc moulin-des-prés kế 1 con đường rộng có trồng hai hàng.
                    Dẻ hoang.
                    (Dưới vòm trời paris lúc đó tử thi tôi chưa bay lượn.)
                    Ở saint-germain tôi thường đi ngang qua café de flore.
                    Nhưng không vô nhâm nhi triết lý hiện sinh vì sợ bị hiếp.
                    Ở rive gauche tôi không nhìn vào lỗ đít buồn nôn vì sợ thấy 1.
                    Ngày mai sáng tươi có muôn chim đua hót có muôn hoa đua cười.*
                    Tôi thuộc nhóm thơ già hải ngoại.
                    Tôi là một thi nhân tuổi cao tài trẻ.
                    Tôi làm thơ để ghi nhớ
                    Một dân tộc nhà thơ tự thiến.

                    #10
                      meocon_thongminh93 20.07.2006 20:52:17 (permalink)
                      Chân lí mới

                      Hồi nhỏ có khi nó bị đòn.
                      Bây giờ có khi nó bị táo bón.

                      Bàn chân ta thường có năm ngón.
                      Bàn tay ta cũng thường có năm ngón.

                      Bàn chải ta vì không tay không chân nên không ngón.

                      Đánh cờ có thể ngồi lâu.
                      Đánh vợ có thể u đầu.

                      Chơi gái phải chụp mũ chơi bài không cần nón.

                      Nàng thì có nốt ruồi son.
                      Trên cổ nõn.

                      Chàng thì có hai hòn non.
                      Bự và tròn.

                      Ở tuổi già
                      Ta thường hay khám phá ra
                      Được nhiều cái chân lí mới lạ.

                      #11
                        meocon_thongminh93 20.07.2006 20:53:15 (permalink)
                        Chân dung phóng đại để liệng cống của một thằng cu li vừa phải
                        Tặng Lũ ăn mày

                        Đó là cuộc đời nó: khốn nạn và vô nghĩa.
                        Đó là mẹ nó: cũng là mẹ của anh chị em nó.
                        Đó là cha nó: được triết gia mắt lé mắng chó đẻ.
                        Đó là anh nó: một người cường dương và ú ớ.
                        Đó là chị nó: một nửa của si đa, một nửa của tú bà.
                        Đó là em nó: rồi cũng hệt như chị nó.
                        Đó là vợ nó: bàn tay trái sục sục gãi gãi.
                        Đó là con nó: hạt bụi đời chưa rời hòn dái.
                        Đó là ngôn ngữ nó: hoan hô đả đảo mãi mãi và mãi mãi.
                        Đó là đồng bào nó: tất cả không nở ra từ trứng nhưng đa số bị cúm gia cầm.
                        Đó là đất nước nó: một nửa co ro, một nửa béo cò.
                        Đó là kẻ thù nó: kẻ thù nào? Nó rống.
                        Đó là tổ tông nó: một hoàng tử cóc.
                        (Kẻ nuôi nó bằng cách húp sạch đĩa tiết canh nòng nọc).
                        Đó là đồ chơi của nó: con cặc lõ.
                        Đó là tờ báo nó rao hàng ngày: toàn tin hay.
                        (Những cái tin không vịt bắc kinh để khuyến mại cuối mùa).

                        Đó là cuộc đời nó: vất không ai lượm kể chi bán với mua.


                        #12
                          meocon_thongminh93 20.07.2006 20:54:32 (permalink)
                          BỐN BÀI KHÔNG THƠ






                          Không sống



                          Mỗi ngày Buổi Sáng không đến,
                          không nhìn ta nhâng nháo,
                          không khinh thường, không hỗn láo.

                          Cuộc sống không sốt ruột lắm rồi.
                          Bởi lẽ nào mà biết? Không ta ơi.



                          Chưa đầu xuân



                          chưa đưa em về qua chợ
                          bến đò chưa đầy khách rồi
                          bữa hôm trời chưa trở gió
                          tháng giêng hai chưa đến rồi

                          mới đó đã chưa đầy năm
                          mưa đầu xuân chưa buồn quá
                          anh chưa ngó xuống giữa dòng
                          chưa giật mình sao già quá

                          quê mình giờ cũng chưa khác
                          chưa khóm tre gầy còn đâu
                          con đường mòn chưa qua chợ
                          đã chưa dời về nơi đâu

                          chưa đứng lại bên bờ ao
                          chưa cầu xưa không còn nữa
                          anh chưa giấu một nỗi lòng
                          chưa tìm chưa ra được nữa

                          chưa đưa em về qua chợ
                          chưa đầu xuân mưa phùn bay
                          chưa tìm đâu tìm đâu nữa
                          tháng ngày chưa tro tàn bay



                          Không hồi hương



                          những cơn mưa không hồi hương
                          không về chân trời đã khuất
                          năm tháng em không hồi hương
                          không về tâm tôi tạo nghiệp

                          những chiếc lá không hồi hương
                          không về cánh rừng đã chết
                          đôi mắt em không hồi hương
                          không về tình tôi thao thiết

                          buổi sáng tôi không hồi hương
                          không về gối chăn lẻ bạn
                          ngón tay em không hồi hương
                          không về chốn nào rất ấm

                          tôi không hồi hương nỗi buồn
                          không cho chính tôi: nghiệp nhẹ



                          Chưa mùa xuân vừa tới


                          mặt đất chưa trổ đầy hoa
                          nụ trên cành chưa phơi phới
                          đã chưa tan hết giá băng
                          từng mạch ngầm chưa réo gọi

                          hàng cây chưa khoát áo xanh
                          chưa mừng được thêm một tuổi
                          chưa hờ hững hay thiết tha
                          mùa vẫn chưa về rất mới

                          vạn vật lẫn thế gian chưa
                          trở mình, cơn gió chưa thổi
                          những hạt phấn chưa thẹn thùng
                          chưa tìm đến nhau hôn phối

                          giữa vườn chưa ngát hương thơm
                          anh chưa nghe, giọt sương chưa
                          chậm rãi, chưa chạm cánh hoa
                          nụ hôn em chưa thầm gởi

                          giòng suối chưa chảy trong veo
                          chưa soi bóng cây cầu nổi
                          cô bướm trắng chưa đậu lên
                          chỗ tên mình chưa khắc vội

                          hình như chưa tiếng hót kia
                          của chú chim chưa thường tới
                          chưa nấp trong đám lá phong
                          chưa để cùng em chờ đợi

                          chưa những rung động khôn nguôi
                          mặc thời gian chưa trôi nổi
                          lòng chưa gỡ mãi chưa ra
                          cuộc tình xưa chưa diệu vợi

                          chưa vừa chớp mắt hôm qua
                          tóc xanh đã chưa sương muối
                          khi nỗi nhớ chưa vỡ òa
                          mùa xuân chưa vừa ghé tới

                          #13
                            meocon_thongminh93 20.07.2006 20:55:27 (permalink)
                            ĐÓN XUÂN CON GÀ



                            trai và gái
                            coi rồi đừng bắt chước làm lại trò này ở nhà nghe hông
                            người xướng ngôn viên đài bi bi xi 1 căn dặn
                            cái trò quái cái trò dị cái trò khỉ gì thì kẻ này tiếc thay hổng
                            còn nhớ chút chi
                            nhưng chắc chắn không phải là cái trò ra đường xuống phố
                            biểu tình ủng hộ Bush Rumfeld Condi và Mỹ

                            ước chi ước chi ta được là một ông Nguyễn Cao Kỳ
                            để trở lại quê cũ tham quan nhưng không tham nhũng vài chuyến
                            ăn trưa chơi golf với ngài thị trưởng thành Hồ rầm rộ
                            rồi trở về quê mới họp báo tuyên bố bô bô
                            rằng cộng đảng ta không là vịt cúm mà là gà cồ hết xẩy
                            ô ngộ ô hay
                            ôi bạo

                            vào cái giờ hạ san của năm con gà chả biết rồi sẽ thế nào
                            và ở cái phút thăng thiên của năm con khỉ dữ
                            dù có mua sắm bánh mứt hay không oa trữ phim dâm ai nấy thảy
                            chắc đều cũng đã mệt đừ
                            vậy kẻ di tản không buồn và rất bình an này xin chúc quí bạn
                            ăn ngon chơi ngốn vui nhiều trong mấy ngày tết
                            rồi qua năm mới cũng được dồi dào đủ thứ cái nhiều
                            trừ cái bợ cái nhục cái đau cái khổ cái đói cái nghèo cái tủi
                            cái buồn và
                            cái mệt

                            bye bye
                            chấm hết
                            #14
                              meocon_thongminh93 20.07.2006 20:56:16 (permalink)
                              BỮA NỌ NGHE ĐÓI


                              Bữa nọ, nghe đói, tôi nuốt trăng.
                              Con trăng, tựa chiếc bánh thánh dính dưới vòm miệng,
                              khô như viên thuốc nhức đầu, từ từ tụt xuống,

                              soi bày đường cuống họng,
                              đôi cánh khép trong lòng,
                              nỗi xôn xao kinh khủng của dòng máu côn trùng.

                              Bơ vơ, tôi toả sáng (mà vẫn tối với tôi),
                              thế nhưng, ở chỗ tối tăm đó ngó ra tôi thấy,
                              nhấp nhánh nơi xa những kẻ đã hớp các vì sao.
                              #15
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9