Thư viện của Trăng Quê - Repost

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 34 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 10:53:00
0

Chào Các bạn,
Theo hướng dẫn của Huyền Băng, TQ lập ra topic này để repost các bài viết của mình tản mạn ở mọi nơi.

Các đàm luận với TQ xin mời các bạn qua topic Trăng Quê và các bạn của mình!


http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=176354

Hoặc vào Blog cá nhân theo địa chỉ
http://blogtiengviet.net/nguyetvu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 11:49:16 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
Thơ sáng tác của Trăng Quê - 22.07.2006 10:59:09
0
I. THƠ

1. Nhớ nhà
2. Tên người còn sáng mãi với non sông
3. VIẾT CHO anh…
4. Tình yêu mùa Hè Nga
5. Gửi anh chiếc lá thu Nga
6. Anh Khánh
7. Còn lại bấy nhiêu
8. Vũ điệu thần tiên
9. Mỗi khi chiều kéo sáng vào đêm
10. Thành phố và em



11. Thư gửi gã Khờ
12. Giận
13. Cái ngủ là cái ngủ ngoan
14. Nếu một ngày thành phố vắng anh
15. Thơ tình vu vơ
16. Mua kính
17. Vô duyên
18. Thơ viết cho người đã li hôn
19. Nước vối
20. Thiên đường của em

21. Thơ viết cho người đi biển
22. Tình yêu
23. Nỗi nhớ màu gì
24. Thơ về một miền quê
25. Ước gì
26. Đàn sếu
27. Anh đừng nói nhớ em
28. Trăng Quê thư quán
29. Thơ cũ
30. Viết cho mình

31. Hẹn
32. Trăng nay
33. Anh đã ngủ chưa
34. Chợ Quê
35. Tâm sự chàng Nô
36. Chúc mừng Sinh nhật
37. Sao anh không là chính anh
38. Sao em không là chính em
39. Quê hương
40. Quê hương và nỗi nhớ

41. Khát khao
42. Chớm Thu
43. Va vào nhau
44. Em là con chích choè
45. Khao khát
46. El Condor Pasa
47. Tản mạn giọt mưa
48. đêm Thu
49. Ngày nghỉ
50. Câu thơ và nỗi nhớ

51. Gà cùng một mẹ
52. Sợ hãi
53. I am online
54. Bể cá và lọ pha lê
55. Nghiêng Nắng nghiêng Mưa
56. Viết rằng em bên anh
57. Trăng thượng tuần
58. Nhớ Hạ long
59. Suối nguồn yêu thương
60. Anh là ai ?

61. thơ và ANH
62. Trăng và Thơ
63. Một chút Dư âm
64. Trăng thu
65. Ta và Hắn
66. Đừng dịu dàng như thê
67. Gửi Cuội
68. Trốn chạy
69. Khoảng cách
70. Bông hoa nào cho em

71. Trái tim đàn ông
72. Vài dòng tản mạn
73. Kẻ cắp và Đồng xu
74. Lang thang phố đêm
75. Lỗi mạng

76. Khoảnh khắc
77. Về trường cũ
78. Mùa hè ngắn ngủi
79. Đồng xu may mắn
80. Bỗng dưng Mùa Đông 

81. Bầu trời và mặt đất
82. Điệu múa của Trăng
83, Viết tặng người tình của Boris Pasternak
84. Nhớ
85. Giấc mơ
86. Mùa Thu đi qua
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2006 09:39:24 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 11:49:54
0

NHỚ NHÀ

Nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bà
Nhớ Huyền, nhớ Lý, nhớ Hà em tôi
Nhớ con gà nhiếp liên hồi
Nhớ cầu ao bắc qua ngòi nước qua

Nhớ hương hoa bưởi hoa trà
Màu vàng hoa mướp chắc là quả sai
Nhớ sao mấy khóm cây nhài
Ướp trà xanh chỉ một vài cánh hoa

Nhớ nhà nỗi nhớ bao la
Nhớ giàn trầu biếc thường bà vẫn chăm
Nhớ sao những tối đêm rằm
Quanh nồi cơm nếp trăng lam tràn trề

Nhớ sao những buổi ông về
Bà ngồi đun bếp cháu chê ông gầy
Ông đi nay đó mai đây
Cũng vì đàn cháu thơ ngây đang chờ

Ông đi nay bến mai bờ
Ông về chúng cháu đón chờ mừng reo
Ông ơi nay suối mai đèo
Thân ông như một cánh bèo trôi sông

Ông ơi bão táp mưa dông
Ông đi để cháu ấm trong mái nhà
Nhớ nhà nhớ mẹ nhớ bà
Nhớ người thân thiết nhất là ông tôi!

1975
TÊN NGƯỜI CÒN SÁNG MÃI VỚI NON SÔNG



19-5-1981

Con bỗng nghe trong những tiếng ve ngân
Ngọt giọng thơ ngâm giữa trưa hè xao xuyến
Giữa bầu trời xanh miền Trung thương mến
Một tiếng sáo diều đằm thắm vút lên cao

Tháng Năm này cuộc sống đẹp làm sao
Khác tháng Năm xưa Người sinh ra trong nô lệ
Nước mất lầm than đời cơ cực thế
Bác chọn cho mình cuộc sống bôn ba

Từ giã xóm làng đất nước đi xa
Vượt trùng dương để tìm đường Cách Mạng
Viên gạch hồng đã xua tan giá lạnh
Mang ngọn lửa về soi sáng non sông

Cho Đất Nước hôm nay xanh lúa những cánh đồng
Cuộc sống mới lại đâm chồi nảy lộc
Chắc Bác đã vui lòng khi cháu con xum vầy hoà hợp
Khắp những mái trường rộn tiếng hát ca

Tháng Năm này Bác đã đi xa...
Ngày Sinh Nhật về giữa Mùa Hè nhung nhớ
Không có Bác nhưng trong cuộc đời trong từng trang sách nhỏ
Bác vẫn trở về với muôn vạn tình thương

Con về Quê Bác thắp nén hương...
Đi khắp miền Trung những con đường
Cháy trọn lòng mình thưa với Bác
Tên Người còn mãi mãi với Non sông!


VIẾT CHO anh…

Tôi muốn viết cho Anh
Vần thơ ngày xa vắng
Khi trong lòng tắt nắng
Nhớ một người xa xăm


Tôi muốn viết cho Anh
Những lời chân thật nhất
Về những ngày đã mất
Nao nao lòng xót xa


Những ngày tháng trôi qua
Gió rét lòng tê tái
Để rồi tôi nhớ mãi
Những giây phút đầu tiên…


Anh thường nói yêu tôi
Bằng lời trong đôi mắt
Như ngọn đèn không tắt
Long lanh sáng vì sao


Ngày ấy tôi làm cao
Quay nhìn đi nơi khác
Và như người tàn ác
Ngắt hoa dại về chơi


Rồi đôi đứa đôi nơi
Ngọn lửa hiền đã mất
Nhưng lòng tôi đôi mắt
Vẫn hiện về ngời lên


Tôi không thể nào quên
Một ngày xa xôi ấy
Khi trong lòng cảm thấy
Mơ hồ một chữ yêu…


Nhưng buồn biết bao nhiêu
Lúc bàng hoàng quay lại
Chỉ thấy trong hoang dại
Vầng mây trắng xa xa


Trời lạnh lẽo bao la
Một cánh hoa rụng xuống
Nhìn bông hoa trơ cuống
Anh nghĩ gì về tôi…


Gió thổi lá thu rơi
Gió lòng tôi lạnh buốt
Những đêm dài thức suốt
Tôi nghĩ mãi về anh…

Ba năm học trôi nhanh
Thời gian thành kỷ niệm
Anh như người xuất hiện
Trong một giấc mơ tan

Tôi đứng trước chiều tàn
Nhìn theo hoàng hôn xuống
Mỗi đứa đi một đường
Chôn vùi trong dĩ vãng

Ngước mắt nhìn lơ đãng
Theo Hạnh phúc bay qua
Tôi có biết đâu là
Một ngày xa…đã mất!

15-08-1981


Tình yêu mùa Hè Nga


Ai nỡ trách Mùa Đông
Mang trong lòng băng giá
Cho cành buồn xa lá
Cho Em buồn nhớ Anh!

Bông tuyết trắng trong lành
Bay bay ngoài cửa sổ
Như vờn thêm nỗi nhớ
Đường xa trong tuyết rơi

Mùa Hạ đã qua rồi
Êm trôi trong ân ái
Tình yêu đầu kết trái
Quả ngọt thơn ngon lành

Mùa Đông Nga giá lạnh
Nhớ mùa hè xa xôi
Nụ hôn đầu ướt môi
Ấm hoài trong kỷ niệm

Anh mang Tình Yêu đến
Tuyết cuối mùa còn vương
Mùa xuân đang lên huơng
Trong chồi non lá mới

Lại một Mùa Đông tới
Chiếc lá cuối cùng rơi
Thời gian không ngừng trôi
Và dường như trẻ mãi

Năm xưa Em học bài
Tuyết rơi ngoài cửa sổ
Chẳng hề vương nỗi nhớ
Không mang nặng tình ai

Mùa Đông này tuyết rơi
Ngại ngùng vương lối tới
Sao lòng buồn vời vợi
Và nhớ Anh khôn cùng

Mong sao hết mùa Đông
Để mùa Xuân trở lại
Để Mùa Hè Nga đầy tình ái
Ấm hoài trong băng giá của Mùa Đông!

Gửi anh chiếc lá thu Nga

Chiếc lá cuối mùa em gửi thư nhanh
Vẫn còn có màu xanh mùa Hạ
Dù chẳng thể dấu vết thời gian tàn phá
Mùa thu Nga những chiếc lá vàng bay


Bông tuyết đầu mùa đậu mái tóc Em
Cùng nỗi nhớ bàn chân Em tê lạnh
Những hạt tuyết tan thành nước mắt
Một mình em run rẩy lá vàng ơi...


Năm năm rồi như một giấc mơ
Bao sóng gió tưởng chừng tan lặng lẽ
Kỷ niêm bộn bề mà sao mới mẻ
Một tình yêu và Anh của riêng Em


Một đêm nào Anh đã ngủ yên
Em sẽ về bên, trăng khuya bé nhỏ
Và Tình Yêu tự nói lời của nó
Nỗi nhớ nào cùng Em thức đêm nay...


Anh có nhớ mùa thu vàng lá bay
Nhớ mùa Đông Nga tuyết trắng dầy
Nhớ một lần chúng mình giận dỗi
Lặng nhìn Anh chân di tuyết đến là thương


Nỗi nhớ và Em thao thức đêm trường
Đắp hai lần chăn bông vẫn lạnh
Quà sang bên chỉ có màn đêm vắng
Thèm đến rạo rực người hơi ấm của riêng Anh!


Chiếc lá vàng ơi hãy bay nhanh
Trốn đi cái lạnh lùng của tuyết
Và cơn gió đến nao lòng ơi có biết
Một vùng trời rất ấm ở trong tim

Và đêm nào Em sẽ ở bên Anh...
Thu 1985

Anh Khánh

Tặng anh Nguyễn Quốc Khánh
nguyên TGĐ Shell Việt nam

Ngày ấy con tàu vượt biển Đông
Anh đi xa đất nước Lạc Hồng
Cánh chim không mỏi chân trời rộng
Làm trai nên chí ở bốn phương

Rồi một ngày trở lại quê hương,
Việt nam - Shell và những con đường
Động cơ nóng bỏng dòng thời đai
Những lon dầu dịu mát yêu thương
Ngọn lửa Xanh - hạnh phúc đời thường
Cứ như thế anh mang về đất nước

Shell hôm nay như anh từng mơ ước
Lớn mạnh kỷ cương trên đất quê mình
Tài năng - Nhiệt huyết và Nhân ái
Anh - Viên gạch hồng xây Quê hương

Những mảnh đời khao khát tình thương
Anh đến bên tấm lòng rộng mở
Ánh mắt em thơ cười rạng rỡ
Như ngọn cỏ hiền dưới giọt sương

Mai xa rồi chín nhớ mười thương
Nhớ lời Mẹ ru - những đêm trường
Cánh chim mãi hướng về xây tổ
Đất nước trong Anh trọn Tình yêu

15.07.2002

Còn lại bấy nhiêu

( Tặng TQ )

Anh còn có bấy nhiêu thôi
kể ra ngộ nhỡ lắm lời thì sao
anh còn một khoảng trời cao
để cho nắng gió lạc vào ngẩn ngơ
anh còn có một tuổi thơ
ngủ quên trong tiếng ầu ơ - vụng về
anh còn có một miền quê
là nơi đi về ,thương nhớ, buồn vui
anh còn có bấy nhiêu thôi.

phuongvu_210


Anh còn có bấy nhiêu thôi
Cho Em xin góp một đôi sáo diều
Trời cao vi vút lời yêu
Cánh cò bay lả những chiều Quê xa

Chú Cuội ngồi gốc cây đa
Vu vơ ... mơ dáng Hằng Nga trên trời
Ầu ơ tiếng mẹ ru hời
Theo anh đi hết một thời ... sấu me

Trưa hè nắng rả tiếng ve
Khoai lang luộc với nước chè lá xanh
Mình về Quê nhé ... Đi Anh!

2005

VŨ ĐIỆU THẦN TIÊN

Tôi vẫn nhớ em ngày mới quen
Vũ điệu thần tiên đôi chân mềm
Ánh mắt em như ngọn lửa cháy
Thiêu đốt hồn tôi thành...sao đêm

Tôi vẫn nhớ anh khi mới quen
Vũ điệu thần tiên mái tóc mềm
Bờ môi khô khát se cuồng vọng,
Tao nhã đa tình như màn đêm

Ta quay trong tiếng nhạc thần tiên
Mười ngón tay đan với ấm êm
Mái tóc bờ vai hơi thở nhẹ
Vũ trụ xoay tròn ta bên nhau
7.2005

MỖI KHI CHIỀU...

Mỗi Khi Chiều Kéo Ánh Sáng Vào Đêm*
Em nhớ vòng tay ấm êm đến thế
Vũ điệu thần tiên trong hơi thở nhẹ
Lời thầm thì với da diết màn đêm

Nếu một ngày em không phải là Em
Thì mình đâu phải xa nhau đến thế
Em tự nhốt mình trong khung trời đơn lẻ
Để lòng thật buồn ...

Mỗi Khi Chiều Kéo Ánh Sáng Vào Đêm

* Tên một bài thơ của Lê Vĩnh Tài

THÀNH PHỐ VÀ em


Nếu một ngày thành phố vắng bóng em
Góc phố hàng cây sẽ buồn lắm nhỉ?
Và anh nữa ngàn lần hơn thế
Trái tim u hoài nỗi nhớ chẳng thành tên


Bởi mỗi ngày khi thành phố vào đêm
Ngỡ tóc em bay hương xoà trong gió
Ngỡ gương mặt em mắt cười rạng rỡ
Trái tim ngỡ mình đang đập bình yên…


Anh phải thế nào khi thành phố không em…?

12.2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 13:04:22 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
Tình yêu mùa hè Nga - 22.07.2006 11:52:45
0

Thư gửi gã Khờ*

Đêm xưa có một chị Hằng,
Ngóng Khờ chẳng đến lòng trăng thẫn thờ
Chiếu thơ, rượu đế chơ vơ
Vắng người tri kỷ, sáng chờ năm canh

Ngẩn ngơ tìm khắp nhân gian
Gã càng vắng bóng Nàng càng xa xăm
Tri âm như thể ngàn năm
Tình Cây và Đất, tình Trăng và Khờ…

23 -03-2006

* gã Khờ trong bài thơ TRƯƠNG CHI của Quang Vĩnh Khương
“Đêm xưa có một gã khờ
Uống trăng rồi khóc trang thơ đời mình
Uống thơ rồi khóc cuộc tình
Uống tình rồi khóc một mình dưới trăng. “


Giận
Đừng buồn đừng giận mà anh
Yêu anh, em chẳng viết thành câu thơ
Dòng đời như một suối mơ
Câu thơ là cỏ bên bờ mà thôi...

Yên bình suối hát cỏ tươi
Câu thơ là giọt nắng trời lung linh
Những khi sóng gió bất bình
Suối kia quặn chảy bên mình cỏ đau

Chẳng gì hiểu được lòng nhau
Dịu êm đâu phải thành câu thành lời
Yên bình suối hát cỏ tươi
Câu thơ là giọt nắng trời lung linh...


CÁI NGỦ là cái ngủ ngoan

Cái ngủ là cái ngủ ngoan
Trăng ơi đừng sáng, anh còn ru em
Sao ơi nhé lặn vào đêm
Để em anh ngủ môi mềm nhớ ai


Đêm ơi xin nhớ đừng dài
Để em lỡ ngủ ban mai vẫn gần
Để anh nghe được bước chân
Để cho nỗi nhớ âm thầm lời ru


Lời ru như lá mùa thu
Những chiều anh góp tương tư những chiều...
Trái tim đang hát lời yêu
Cho em anh ngủ yêu kiều trong mơ


Đêm nay anh thức làm thơ
Cánh cò bay lả những bờ lúa xanh
Ngủ đi em giấc mộng lành
Để anh dệt ánh trăng thành lời ru!
17/05/2006

Nếu một ngày thành phố vắng Anh

Nếu một ngày thành phố vắng Anh,
Em thấy mình mỏng manh như chiếc lá
Chiếc lá rơi nghiêng về phương trời lạ
Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!


Anh cứ hiền như thể nắng ngày Đông
Để tim em dữ dội sóng khôn cùng
Ai thao thức cùng đêm dài lặng lẽ
Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!


Em tự nhủ rằng mình chẳng thèm mong
Sao cứ thấy yếu lòng đến thế
Một giọt sương rơi lá mềm dịu nhẹ
Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!


Soi vào gương má thoáng ửng hồng
Mắng mình vô duyên bận lòng người đi vắng
Hà nội chiều rơi vào đêm lẳng lặng
Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!
20/05/2006

Thơ tình vu vơ


Ai nói lời chia tay
Ai ngẩng đầu qay gót
Tim ai dù đau xót
Mà lệ chẳng thể rơi

Ai buồn trong chơi vơi
Sao lòng ai trĩu nặng
Ai dịu dàng như nắng
Cuối ngày Đông ai ơi

Ai đã nhủ mình rồi
E-mail đành khoá lại
Để niềm đau êm ái
Chà xát mãi tim thôi

Một châu Mỹ ra đời
Ai lỡ tay với mất
Ai tài hoa là vậy
Nỗi buồn từng giọt rơi…
25/05/2006

MUA KÍNH

Em mua kính viễn
Đọc rõ màn hình hơn
Nhưng sao em sợ
đối diện...
với chính mình đến thế?

Tuổi xế chiều rồi...
nỗi nhớ
cháy lòng hơn!

12.07.2006

Vô duyên

Em vô duyên,
nên
muôn đời
LỠ HẸN

Anh thản nhiên,
như
nắng gió
VÔ TÌNH !

Em bậm môi,
CAY ĐẮNG
một mình...

Như trẻ nhỏ,
ẤM ỨC
oà, muốn khóc...

15.07.2006


THƠ VIẾT CHO NGƯỜI ĐÃ LY HÔN

Xin anh đừng nhớ ngày xưa,
Chúng mình lỗi hẹn, tình chưa hết sầu…
Một thời để nhớ để đau
Một thời ấm lạnh cùng nhau, một thời

Xin đừng buồn nữa người ơi
Anh nơi có vợ, em nơi có chồng,
Dẫu vương một đoạn tơ hồng,
Chẳng xe cho hết vợ chồng lương duyên

Thôi thì anh hãy lãng quên,
Xin đừng nhắc nữa bởi duyên hết rồi
Phải chi là tại ông trời
Giữa đường đứt chỉ, ai người lỗi đâu…

Đừng buồn, đừng hận, đừng đau
Xin anh chỉ nhớ có nhau một thời
Bây giờ nồng ấm có đôi
Xin đừng nhắc nữa, xin người cố quên…

Anh cùng vợ đẹp gối êm
Em thì xách nón xuống thuyền theo ai
Quên thời bồng bột, đúng sai
Quên thời gối ấp, kề vai xa rồi…

Bởi là DUYÊN PHẬN người ơi…

Nước vối

Nước vối nhà em nấu sẵn rồi
Các bác ngồi nghỉ, rót uống chơi
Vối xanh, tươi mát, tình đạm bạc
Pha hương quê, đắng ngọt đậm đà!

Bạn đến đây, cứ coi quán như nhà
Chủ quán ba mươi năm trước đây
đã từng là cô bé,
Vẫn rúc rích những chuyện thời thơ trẻ
“ Trăng muôn đời thiếu nợ mà sông không nhớ ra” ?

Thiên đường của em


Thiên đường trong em có nhiều nhặn gì đâu*
Vài phút bên anh, trong một trời gió nổi
Và dịu nhẹ, lời chia tay rất vội
Anh đứng nhìn, ánh mắt quá phiêu du...

18.07.2006
* Thơ Trần Ninh Hồ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 13:08:28 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 11:59:08
0

THƠ VIẾT CHO NGƯỜI ĐI BIỂN


Hà nội mùa này tím bằng lăng,
Hoa rơi mãi, trải dài theo nỗi nhớ,
Chiều bằng lặng có em gái nhỏ
Mong một người lữ khách đường xa

Biết rằng anh về với biển bao la
Chẳng viết cho em những vần thơ da diết
Vẫn chờ hoài cánh hải âu giữa mây trời xanh biếc
Vẫn ước rằng, anh trên biển làm thơ...

Hà nội chiều nay, ai đó ngóng chờ
Những bước chân của con còng trên cát
Biển dịu êm bởi nghe sóng hát
Phút giây này em nhớ biển mênh mông…

Chiều Thiên Cầm ai có nhớ ai không?

TÌNH YÊU


Tình yêu là kẻ dở hơi
Làm cho ai phải chơi vơi cả ngày
Quắt quay, nỗi nhớ vơi đầy
Cho ai cứ phải hao gầy vì ai?

Tình yêu là buổi ban mai
Hẹn nhau chỉ để trao vài câu thôi
Bên em, anh đứng bồi hồi...
Em không nói nổi một lời... chia tay

Giá mình không gặp lại may
Em không thờ thẫn, cả ngày như mơ
Suốt ngày thơ thẩn, thẩn thơ...
Câu vần cứ ghép ngu ngơ... nhớ người!


NỖI NHỚ màu gì…

Nỗi nhớ màu gì
anh biết không anh?
Quay quắt, dịu êm trong từng đêm vắng
Dẫu bão tố, trời xanh hay biển lặng
Cứ cồn cào như sóng dưới tàu anh!

Chả có lẽ nào, bầu trời rất xanh
Nên nỗi nhớ mang theo màu nắng mới
Ở nơi xa em vẫn hằng đứng đợi,
Mái tóc anh sương nắng đã phai màu

Dẫu biết rằng mình chẳng thể của nhau
Em muốn cướp
cha Ran từ tay Chúa!
Muốn đánh đổi cả cuộc đời nhung lụa,
Ngắm một lần lặng lẽ, nụ cười anh

Nỗi nhớ trên môi, em hoá ngọt lành!
Trời dịu nhẹ hơn, trong chiều tĩnh lặng
Những trăn trở lo âu, đời ngọt đắng
Em biết rồi, nhớ là màu mắt Anh!

21.07.2006

THƠ VỀ MỘT MIỀN QUÊ

Tặng Phương Vũ

Bao lần anh gửi câu thơ
Đưa em về với những bờ lúa xanh
Với vườn quê, nắng yên lành
Cánh cò bay trắng, trời xanh... cánh diều

Quê hương, đồng đất còn nghèo
Tình sâu, nghĩa nặng sớm chiều chắt chiu
Xóm nghèo với những thương yêu
Xa quê em nhớ rất nhiều mà anh!

Mái nhà dưới lũy tre xanh
Cây đa, bến nước, sân đình, tiếng ve
Nhớ sao tiếng võng đêm hè
Đi xa để nhớ đường về... quê hương!

22.07.06

ƯỚC GÌ

Ước gì em chẳng quen anh
Để em giấc ngủ an lành trong đêm
Mặc cho mưa nắng ngoài thềm
Lo anh ướt, lạnh, nóng... miên man hoài

Có Anh đêm thấy thêm dài
Cứ nằm đợi ánh sao mai trong ngần...

22.07.2006

ЖУРАВЛИ
Владимир Набоков

Шумела роща золотая,
ей море вторило вдали,
и всхлипывали, пролетая,
кочующие журавли

и в небе томном исчезали,
все тише, все нежней звеня.
Мне два последних рассказали,
что вспоминаешь ты меня...
24 октября 1918

ĐÀN SẾU
Vladimir Nabokov

Cánh rừng vàng xào xạc
Biển cùng hát ngân nga
Đàn sếu bay tránh rét
Thổn thức gọi bạn yêu

Trên bầu trời ảm đạm
Tiếng sếu xa lịm dần
Hai con cuối kể lại
Nhớ nơi này mãi thôi!

ĐÀN SẾU
Vladimir Nabokov
( dịch phóng tác)
Cánh rừng vàng xào xạc
Biển cũng hát rì rào
Đàn sếu bay mê mải
Tha thiết gọi bạn yêu

Bầu trời như thể mất
Đàn sếu và bài ca
Hai con cuối kể lại
Em vẫn thường nhớ anh !

ANH ĐỪNG NÓI NHỚ EM

Nghe anh nói nhớ em,
sao em buồn đến thế
Đó là lời không thể,
từ chính trái tim anh…

Lời nói dối ngọt lành
Khiến tim em đau xé.
mắt em nhoà giọt lệ
Nỗi buồn nào lên môi

Đến bên anh em ngồi,
khát khao như ngọn gió
Vừa chia tay đã nhớ
Nhớ cháy lòng anh ơi!

Thời gian giá đừng trôi
em cũng đừng e lệ
Cắn môi anh thật nhẹ
Một chút đau thôi mà…

Ai đã ngồi thật xa
để yêu mà không thể
Xin anh đừng như thế,
len vào cuộc đời em!

Thuỷ tạ 23.07.06

TRĂNG QUÊ THƯ QUÁN

T hấp thoáng nàng Trăng giữa đêm hè.
R u lòng viễn khách chốn xa quê…
Á ng trăng vàng son, soi chân bước
N hư thể theo ta, Trăng muốn về
G ái quê thẹn thùng trao ước hẹn

Q ua những nẻo đường chốn phương xa
U ớc mong con sẽ trở về nhà
Ê m êm chiếc võng ru thửa nhỏ

T hức ầu ơ mẹ hát con nghe
H ôm nay con trở lại làng quê
U mừng, thầy ra đón con về

Q uê hương nắng ấm tràn trề
U ốn éo chảy, dòng sông quê mình
Á nh trăng khao khát đợi bình minh
N gàn lời nói vẫn mang tình Trăng Quê ...

THƠ CŨ

Những bài thơ đã cũ rồi
Bây giờ gom lại nhớ thời... xa xưa
Tiếng ầu ơ, tiếng võng đưa
Tiếng quê hương, tiếng nắng mưa nhọc nhằn.

Lá dâu xanh ngọt miệng tằm
Ổ rơm cùng với mẹ nằm năm nao
Bây giờ thấy nhớ làm sao...
Câu thơ như thể diều chao lưng trời !

Viết cho mình …
Có một con mèo già
Buồn thiu nằm trong giỏ
Nỗi cô đơn của nó
Có nói cũng khôn cùng

Miu ơi có buồn không?
Khi người ta không thể
Nói những điều không dễ
Năm tháng cứ dần trôi…

Ngày mèo con xinh tươi
Nghe bao lời có cánh
Sao giờ lòng ta lạnh
Ngoài kia lá vàng rơi

Nỗi niềm nào chơi vơi
Tình yêu và Ngọt đắng
Trái tim và Trống vắng
Hát ru mình Buồn ơi…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 13:13:19 bởi Trăng Quê >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 12:29:06
0

HẸN

Em có là gì? Chẳng thá gì đâu!
Cứ hy vọng, cứ giận hờn như thế?
Là hư ảo nên biết anh không thể
Cơn mưa nào … ngần ngại bước đường anh ?

Nhớ nhau nhiều nên chiếc lá mong manh
Cho em dấu một chút buồn dịu nhẹ
Khi nghe anh hát câu gì khe khẽ
Một cõi đi về … ở chốn không anh

Anh vô tình như nắng sớm ngọt lành
Em sững sờ khi tim mình lạc nhịp
Cả anh cả em cả hai đều biết
Nhịp đập nào thổn thức mãi về nhau

Mưa rơi rơi hoài tháng Bảy mưa ngâu
Em cứ đợi, biết rằng anh không đến
Anh bình yên, khi tàu em bão biển
Đắm chìm vào thăm thẳm của đại dương

Xa nhau rồi, liệu còn có vấn vương
Nơi anh và em có một thiên đường
Có Tình yêu mà không trao không nhận
Bởi dùng dằng...
liệu mưa có tạnh không?

28.07.2006

Trăng nay

Ngày
xưa...
Em yêu Trăng bởi vì em yêu Anh
Hai đứa chơi vơi - cánh đồng vàng hẹn ước
Ở bên anh, em đã từng có được
Phút dại khờ nông nổi của Tình yêu!

Đèn phố giờ đây lấp lánh rất nhiều
Vầng Trăng xưa vẫn tràn đầy kỷ niệm
Nghĩ về Anh như con thuyền rời bến
Đã bao giờ Trăng hết nhớ anh đâu?

Anh nghĩ suy gì, trong đêm thẳm sâu
Trăng, Em, Quê hương là điều có thật
Dù cuộc đời với những gì được mất
Trăng quê mùa vẫn da diết rọi ngàn năm

Thôi...
Dù mình chẳng còn vướng bận lòng nhau
Em vẫn cứ là vầng Trăng thủa trước
Mang lên cao xa, làn môi anh mềm ướt
Thủa đầu đời - nụ hôn hoá thần tiên!

Tình yêu mãi là một ánh trăng hiền
Cứ vụng về như ngày xưa ta hò hẹn
Anh cứ đi xa, như con thuyền rời bến
Và nhớ hoài lam lũ mảnh Trăng Quê...

Đợi Ngày về!



EM HÃY NGỦ ĐI
(tặng TRĂNG QUÊ )
Phương Vũ

Gió ơi! đừng chạm vào mơ,
Khéo không làm tiếng ầu ơ ngẹn ngào,
Cái cò lặn lội bờ ao,
Bỗng dưng gặp trận mưa rào dở dang.

Cò bay về với mênh mang,
Buồn vui ở lại ao làng với mưa!
Từ tờ mờ sáng tới trưa
Bố vẫn đi bừa theo tiếng mõ trâu,

Mẹ còn lặn lội đồng sâu
Đội gió trên đầu,dẫm lạnh dưới chân!
Mưa chưa xa, nắng đã gần!
Bao nhiêu vất vả tảo tần...lúa ơi!

Ru em, em ngủ đi thôi !
Trời mưa Mẹ sắp về rồi...trời mưa.

ANH ĐÃ NGỦ CHƯA?

Ru em, anh đã ngủ chưa ?
Hay còn đang đếm tiếng mưa ngọt ngào
Thương cò lặn lội bờ ao
Thương anh trăn trở đếm sao cho vừa

Nghèo mang đi đến bây giờ
Chân trời góc bể, câu thơ tìm về
Cánh diều vi vút trời quê
Em còn ứ ngủ, mẹ về...trời mưa?

Bố còn đi nốt luống bừa
Tiếng mõ trâu lẫn tiếng mưa nhọc nhằn
Chị còn bề bộn nong tằm
Ầu ơ anh hát tảo tần... lúa ơi

Đếm trong từng tiếng mưa rơi
Như là từng giọt mồ hôi trên đồng

CHỢ QUÊ

Vào thăm bạn giữa đêm mưa
Quê hương như thể ngày xưa tìm về
Chợ thôn họp dưới rặng tre
Củ khoai, củ sắn, nón chè thật xanh

Gái quê cười nói thật xinh
Bạn ơi nhớ quá chút tình quê hương
Ra đi biết mấy nẻo đường
Cứ day dứt, cứ vấn vương quê nghèo

Lớn lên từ những thương yêu
Mái tranh nón lá sớm chiều trong tim
Nhiều khi tôi cứ đi tìm
Cánh diều lặng gió đứng im giữa trời!

TÂM SỰ CHÀNG NÔ

Chàng Nô chầm chậm vô chùa
Thấy Mầu lơi lả trêu đùa Kính Tâm
“Hôm nay mười bốn mai rằm
Ai muốn ăn oản thì năng lên chùa”


Chàng Nô tôi vốn quê mùa
Vì yêu vợ mới xin thưa thế này
Mầu ơi, em hãy về ngay!
Để cho Thầy Tiểu suốt ngày tụng kinh


Về đi anh vẫn yêu mình
Rằng em cứ đẹp, cứ xinh, cứ giòn
Về nhà nấu cháo cho con
Để cho thấy tiểu nhớ... mòn mắt ra.


Về đi yên ấm cửa nhà
Có tình chồng vợ thiết tha mặn nồng
Xa nơi sắc sắc không không
Dù nghèo, con bế con bồng vẫn vui!


Tiểu kia cắt đứt tình đời
Làm sao yêu nổi một người như em
Dẫu không được tiếng ngoan hiền
Cũng thơm hương sắc nên duyên… đàn bà


Em đừng vương vấn người ta
Để anh đem nỗi xót xa tặng thầy
Chẳng yêu má đỏ hây hây
Lại ngồi gõ mõ xót thay cho đời


Yêu em đã có anh rồi
Về đi trầu thắm với vôi mặn nồng
Đời thầy có cũng như không
Về đi môi thắm má hồng của anh!

CHÚC MỪNG SINH NHẬT

Chúc mừng Sinh nhật bạn Hiền
Dẫu chưa có dịp hữu duyên tương phùng
Chúc bạn quan tước sắc phong
Quanh người quân tử má hồng các em

Chúc nhiều sức khoẻ, bạc tiền
Công thành danh toại, sáng tên văn đàn
Chúc con, chúc cháu đầy đàn
Vợ chồng hạnh phúc vẹn toàn ước mơ

Làm thầy, làm bạn, làm thơ
Trò yêu, bạn mến, câu thơ đẹp vần
Chúc Hiền mãi mãi thanh xuân
Vui cùng thư quán bạn gần bạn xa

Bê Đê mãi mãi bao la
Vợ yêu bên cạnh, cùng ba bốn nàng ???
Mến người văn võ song toàn
Đời vui như thể thiên đàng bạn ơi!

Sao anh không là chính anh

Sao anh không là chính anh
Người đàn ông biết yêu và biết nhớ
Cho em tựa bờ vai … bớt sợ
Khi đêm về, bóng tối bao quanh!


Mặt trời hồng gọi sớm bình minh
Anh thức dậy, em oà vào nỗi nhớ
Để khát khao tìm bờ môi cắn nhẹ
Rạo rực thật nhiều … anh!


Sao anh không là chính anh
Người đàn ông đa tình và tao nhã,
Chỉ những vần thơ run lên rất lạ…
Câu thơ nào cho em ?


Sao anh không là chính anh
Người đàn ông khát thèm và đắm đuối
Ôm em trong vòng tay khi cơn mưa tới vội
Ước gì em có Anh !


Sao em không là chính em


Sao em không là chính em
Cô bé hay hờn hay dỗi
Anh xin là người có lỗi
Nhẹ hôn môi em ngọt mềm


Sao em không là chính em
Cứ ước là sao buổi tối
Bầu trời cao xa vời vợi
Cồn cào nỗi nhớ đêm đêm


Sao em không là chính em
Êm đềm như là con suối
Anh như cơn mưa tới vội
Rơi ào trên mặt nước êm


Sao em không là chính em
Để cho con tim bối rối
Anh là con đò đứng đợi,
Người xa nên nhớ... triền miên


Sao em không là chính em
Nồng nàn, mắt môi, hơi thở
Có nghe lời anh nói nhỏ
Ngốc à, anh rất yêu em!


20.08.06

Quê Hương là chùm khế ngọt

Quê em có mái nhà tranh
Hương thơm rơm mới phơi xanh đường làng
Là ngày có ánh trăng vàng
Chùm hoa bưởi giấu nhẹ nhàng hương bay
Khế chua em hái mỗi ngày
Ngọt thơm cho đủ đắng cay cho từng

Cho ai đi nhớ người dưng
Con đường xa chẳng ngại ngùng bước chân
Trèo lên đỉnh núi Phù Vân
Hái mây để ánh trăng ngần lên cao
Mỗi khi nhớ lại thủa nào
Ngày về quê cứ khát khao trong lòng


07.08.2006

Quê hương và nỗi nhớ

Quê hương là luỹ tre xanh
Là con của mẹ vầng trăng rạng ngời
Diều biếc chao lượn lưng trời
Tuổi thơ chạy nhảy con chơi trốn tìm
Con thả thuyền, gấp cánh chim
Trên đồng lúa chín, con tìm khát khao

Quê hương là cả ngàn sao
Là con sông chảy rì rào dưới trăng
Đò nhỏ chở khách sang ngang
Êm đềm rẽ sóng mênh mang ánh vàng
Khua nước cá chạy theo đàn
Ven sông khói toả tràn lan, bếp chiều

Quê hương da diết bao nhiêu
Có ai quên được sáo diều vi vu
Không nhớ một sắc chiều thu
Sẽ không đi hết lời ru ngọt lành
Lớn nổi con sẽ thành danh
Thành người, mới đặng sinh thành mẹ cha

Trăng Quê
07.08.2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 17:50:07 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
Thơ viết cùng Phương Vũ _210 - 22.07.2006 12:47:59
0

Khát khao...
Bài này đã đăng ở báo Người Hà nội cuối tuần số 39/2006

Anh đang làm gì ?
Một phút lặng đi như nghẹt thở
Chiếc cốc thuỷ tinh rơi và vỡ
Nát tan…

Anh đang làm gì anh có biết không?
Thầm thì thật khẽ
Anh đang rất nhớ em!
chết lặng…

Anh đang làm gì anh có biết không?
Anh đang ném tiền cho con buôn đấy
Tiền đang rơi vào túi dày không đáy!
Đồng cuối cùng rồi cũng sẽ tiêu hao

Ném tình yêu cho một kẻ khát khao
Nhớ anh đến tận cùng hơi thở
Tiếng cốc rơi như trái tim tan vỡ
Mảnh vụn nào găm trả lại cho anh ?

chớm Thu

Chớm thu nắng dát ánh vàng
Để chùm hoa bưởi nhẹ nhàng hương bay
Thu về ai đắm cùng say
Má đào, môi thắm, ngất ngây ai nhìn


Chớm thu ai thật là xinh
Ai cười má lúm, lung linh cúc vàng
Vừa ngâu mà thu đã sang
Sót chùm phượng đỏ, lá bàng dày thêm


Sáo diều êm thật là êm
Để cho nỗi nhớ dịu mềm môi xa
Chớm thu ai lên xe hoa
Pháo hồng, tráp đỏ, kiêu sa mắt buồn


Nắng vàng nhuộm kín thu luôn
Trời xanh - lá biếc - hoa thơm - trái lành
Gió mơn man ở trên cành
Ngẩn ngơ em – trái tim anh ngọt ngào!


Chớm thu chưa hết mưa rào
Có con chim nhỏ nép vào bóng cây
Ánh vàng lác đác đó đây
Em ơi có thấy trời đầy sắc thu!

VA VÀO EM
(Tặng co_be_trong_cay_si)

Gió va vào Nắng - gió reo
Thuyền va vào Sóng - Mái chèo ngẩn ngơ
đêm qua ở giữa cơn mơ
va vào Em tự bao giờ...vấn vương?

Phuongvu_210

quote:

va vào em 2

Bướm va hoa -chẳng nhớ về
thơ va ngòi bút- vần mê tơ lòng
ngày va đêm -thẳm sầu đong
trăng va đáy mắt -để dòng lệ rơi.

binh_svaty

VA
Gió va vào Nắng – gió reo
Trăng va vào tớ… ôm eo tức thì
Trăng rằng đừng có mơ si
Gió Trăng cũng chẳng…va gì với nhau!

Bùi Đức Hiền

VA vào nhau

Mây va vào Núi có đau
Một chiều bất chợt gặp nhau, lặng nhìn
Ngẩn ngơ tôi cứ đi tìm
Cái nhịp thảng thốt con tim ... hôm nào

11.08.2006

Em là con chích chòe

Em là con chích chòe.
Véo von trên cành bưởi.
Rồi em bay muôn lối.
Anh một mình ...đợi em!

Em là con chích chòe.
Biết là anh đang đợi
Dù em bay ngàn lối
Thảng thốt hoài nhớ anh!

Em là con chích choè
Dỗi hờn ghen vô cớ,
Tính thất thường như thế
Có buồn, anh vẫn ... yêu!

Em là con chích chòe
Tự nhiên vô cớ hót.
Không, em gọi thu về!
Cho nắng vàng ...trải lụa

Em là con chích choè
Véo von trên cảnh bưởi
Tình yêu là nắng mới
Trong khu vườn của anh!

12.08.2006

Khao khát

Anh ơi! Em cứ khát khao
Nhìn anh và nghe anh nói
Anh có nghe lời em gọi
Đêm dài đến sáng bình minh

Sao anh chẳng phải là anh
Đam mê như là ngọn gió
Bên anh em là Trăng nhỏ
Cho anh đắm đuối một lần

Em sẽ ra đi thật xa
Xa mình và xa anh nữa
Đến khi tim anh mở cửa
Ngỡ ngàng bởi một tình yêu!
17-08-2006

El Condor Pasa
http://www.music.tuvanonline.com/index.php?act=view&code=song&ssid=41&id=1885

El Condor Pasa 1

El Condor Pasa...
Buổi sáng bình yên qúa
Sao nhớ anh đến lạ,
khi nghe điệu nhạc êm


Nỗi nhớ trên môi mềm
như tim yêu khao khát
Tiếng ghi ta man mác
cả khung trời mùa thu…


Nắng về sau cơn mưa
bên anh em bé nhỏ
ngọt ngào trong hơi thở
bình yên ơi bình yên


Bản nhạc như vút lên
Ngoài kia con chim hót
Tiếng ghi ta thánh thót
Nhạc không lời say say…


Tiếng lá thu nhẹ bay
Cúc vàng tươi rực rỡ
Thu thẹn thò bên cửa
El Condor Pasa…

26.08.2006

El Condor Pasa 2

El Condor Pasa...
tiếng mùa Thu dịu quá
Chim hót trong kẽ lá
một khoảng trời bình yên


Và thu đến thật hiền
cho diều nâng cánh nhẹ
Ta ước mình nhỏ bé
cùng cánh diều vi vu...


Mang khúc hát mùa thu
vào trời mây xanh thẳm
Gửi dịu dàng đằm thắm
cho một người nhớ mong...


Sáng nay trời rất trong
sau cơn mưa nắng lại
Và tâm hồn thư thái
trong bản nhạc dịu êm


Như giọng nói thật hiền,
của anh trong trẻo thế
Một tình yêu dịu nhẹ
êm đềm khúc nhạc thu...


El Condor Pasa...

* El Condor Pasa - là tên bản nhạc ghi ta không lời
26.08.2006

Tản mạn giọt mưa

một...
hai...
ba...
giọt cà phê tí tách rơi
mưa ngoài hiên tí tách rơi


tối thứ Bảy sao dài đến thế
tiếng chuông reo, khiến tim nghẹt thở

nhưng rồi...
nhầm thôi!

chẳng nhắn tin
chẳng có một lời
chỉ một người ngồi đợi
chỉ có nỗi nhớ chơi vơi


Đêm dần buông
chạy ra ngoài trời
môi hứng giọt mưa rơi
nụ hôn của đất trời ngọt quá!

Bài này đã đăng ở báo Người Hà nội cuối tuần số 39/2006

đêm Thu

Khuya rồi,
khuya
thật khuya
Tiếng đêm
đi
lặng lẽ


Nghe như hơi thở nhẹ
của Anh bên tóc mình...

đêm vẫn cứ lặng thinh
nghe triệu người đang ngủ
màn đêm êm như ru
dịu dàng lời anh nói...

nào cùng chạy ra đường
chơi trong đêm mùa Thu
lắng nghe đêm quyến rũ
để mình gần nhau thêm

Ôi trời
đêm
thật Đêm...


NGÀY NGHỈ

Ngày nghỉ thật dễ thương
Sáng nằm ỳ trên giường
Vươn dài ra sung sướng
Ôi thiên đường...thiên đường


Ngày mai phải đến trường
Con bé con mếu máo
nhoẻn cười khi mẹ bảo
Các bạn đợi con mà!


mấy ngày mẹ ở nhà
bao nhiêu thứ lôi ra
trời ơi sao bề bộn
loanh toanh bành "quốc gia"!


Thôi thì dọn dẹp nhà
thôi thì lo đi chợ
Tất bật như con ở...

mong mai sớm đi làm!


Câu thơ và nỗi nhớ

Chơ vơ tìm vần thơ
lời yêu thương anh viết
nhớ nhung và da diết
ngôi sao nào xa xôi

Khi anh đã xa rồi
vầng trăng thành đơn lẻ
tình yêu thường vẫn thế
đuổi bắt hoài vòng quanh...

Những ngày tháng qua nhanh
mới biết dài thương nhớ
một mình với niềm đau
như pha lê vụn vỡ

Ở đầu kia nỗi nhớ
Anh có còn buồn không?
Hay sáo đã sang sông
Nơi núi cao đồng rộng

Vui với người trong mộng
Quên mãi mảnh vườn xưa
Nơi có những câu thơ
cùng vầng trăng lỡ hẹn...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 18:58:24 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 12:54:58
0

GÀ CÙNG MỘT MẸ


Khôn gì ở xứ Mộng Mơ
Ngoan xin hãy giữ QUÁN THƠ vui vầy
Đá nhau kẻ sước người sây
Đáp đi HỘI NGỘ còn đâu KIM BẰNG
Người nào tranh luận chả hăng
Ngoài ra quá khích nói năng quá lời!


Gà câu xin các bạn thôi...
Cùng đừng bới chuyện để rồi mất vui
Một khi đã hiểu bạn ơi
Mẹ là đất nước con người Việt nam
Chớ đâu phải chuyện lan man
Hoài công xây dựng DIỄN ĐÀN để vui
Đá chơi một chút thế thôi
Nhau cùng nhau nhé KIM BẰNG từ đây!


08.09.06

SỢ hãi….

Một đêm giữa cơn đau dữ dội
Mình em vật vã toát mồ hôi
Quằn quại đau hết đứng hết ngồi
Có lẽ ngày mai không trở dậy…


Tự mình hụt hẫng rơi xuống đáy
Bóng tối dày hun hút ngòm đen
Càng giơ tay càng chới với thêm
Nhắm tịt mắt vẫn còn sợ nữa


Nếu ngày mai tim em ngừng thở
Anh một lần có đến bên em …

Vậy mà em đã trọn con tim
yêu anh mà không là ai khác
cứ da diết gương mặt anh ấm áp
ánh mắt hiền không dành cho em


Có thể rồi em sẽ phải lãng quên
Nếu ngày mai em vẫn còn trở dậy
Để thấy mình là mình như thế đấy
Kiêu hãnh ngẩng đầu khi lướt qua anh…

09.09.06

I am on line!

Hi, I am online

Không thấy có trả lời
Chắc là anh đang bận
Hay là đang rất giận
Vì những lời ngu ngơ


Đừng thức khuya làm thơ
Đừng nhớ ai anh nhé
Giữa thu gió lạnh về
Nhớ mặc thêm kẻo lạnh


Em sẽ làm mặt giận
Out luôn ngay bây giờ
Không thèm để đèn chờ
Loay hoay in out mãi!


Bể cá và lọ pha lê

Bố mua về bể cá
Bé thích lắm mê li
Những cành rêu li ti
Cá vàng bơi óng ánh


Bé được bà cho bánh
Một gói cốm can xi
Thôi chia cho cá đi
Bé cho luôn vào bể


Cá chết dềnh lên thế
Bố la thét ầm nhà
Cả bé với cả bà
Nem nép thôi vì sợ…


Người ta tặng ông lọ
Bình rất quý pha lê
Thế mà ông lại chê
Vì nhà tôi có trẻ


Cái lọ nó đẹp thế
Lỡ cháu nghịch làm rơi
Người lớn cáu giận rồi
Đánh la con trẻ sợ


Bình pha lê dễ vỡ
Tuổi thơ có khác đâu
Đừng làm con trẻ đau
Dù vật, đồ quý giá


Trẻ khám phá điều lạ
Bằng tình yêu nguyên sơ
Hãy giữ cho trẻ thơ
Những niềm vui thánh thiện!

nghiêng Nắng nghiêng Mưa

nghiêng nghiêng nắng Hạ
nghiêng nghiêng mưa Xuân
nghiêng nghiêng thật gần
môi Anh nồng cháy!


Em ơi có thấy
Đất Trời nghiêng nghiêng
Nụ hôn ngọt mềm
có Mưa có Nắng


Em tôi má thắm
Môi cười thật xinh
Tình yêu chúng mình
nghiêng Mưa nghiêng Nắng


Viết rằng em bên anh

Em ngồi kề bên anh
nghe từng con chữ gõ
như rừng chiều lá đổ
nước hồ Thu mênh mang


Anh viết bông cúc vàng
với cuộc đời bình dị
sao những cơn dâu bể
trăn trở hoài trong anh!


Viết tia nắng ngọt lành
người nông dân, thửa ruộng
Bão Chân chu báo muộn
bao mạng người chết oan


Lên án lũ tham quan
Ghét trẻ con chích choác
Căm bọn người tàn ác
Đau vì ngọn sóng thần


Anh yêu ngọn gió lành
anh yêu con chim hót
anh yêu dòng sông hát
anh yêu cánh đồng xanh


Hãy viết nữa đi anh
dẫu mưa và dẫu nắng
dẫu chiều nay bằng lặng
như trang đời vụt nhanh


Em ngồi kề bên anh
dịu êm và yên lặng
nghe giọt đời ngọt đắng
tràn vào trang thơ anh


Viết nhiều nhé nghe anh
trang đời trang tiểu thuyết
Tình yêu và li biệt
Cuộc đời không màu xanh


Viết rằng em bên anh …

24.09.06


TRĂNG THƯỢNG TUẦN

Một mảnh trăng non của thượng tuần
Đêm buồn trễ nải đợi bình minh
Vòm cây sẫm quá đêm thanh vắng
Ánh điện lập loè nơi phố xa

Ánh sáng mơn man quá dịu dàng
Vầng trăng soi rọi cả thế gian
Yêu trăng đừng ngắm trăng gần nhé
Để chút tình thơ mãi nồng nàn!


Nhớ Hạ Long

Anh trở về với Phượng của ngày xưa
Hạ long hôm nay gió mùa Đông Bắc?
Kỷ niệm Tình yêu vụt qua khoảng khắc
Mãi êm đềm như gió lạnh vào tim


Hạ long buồn sương sớm có dày thêm
Thuyền nối thuyền đưa nhau về với bến
Núi bên núi màu xanh hoà cùng biển
Anh đi rồi ai trĩu nặng ưu tư?


Hạ long mùa này đẹp tựa bài thơ
Anh hãy trải lòng mình cùng sóng biển
Cùng cánh hải âu chập chờn ẩn hiện
Em biết rằng biển nhớ Phượng của anh


Hạ long buồn mà vẫn đẹp vẫn xanh!

25.09.06

suối nguồn Yêu thương

Sinh ra từ cánh đồng xanh.
Có dòng sông nhỏ chảy quanh xóm làng.
Đêm về cá quẫy, trăng vàng.
Nam thanh nữ tú hát vang trên cầu.

Bờ tre, bãi lúa, nương dâu
Nhắc người xa mãi đi đâu tìm về
Cỏ may díu bước sườn đê
Cánh diều vi vút, hẹn thề gái trai

Lời ru thao thức đêm dài
Cái cò cái vạc lội hoài ăn sương
Lớn rồi đi khắp muôn phương.
Quê hương và Mẹ suối nguồn Yêu thương!

1.10.2006
Trăng Quê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 19:03:19 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:01:49
0
Anh là ai ?

Anh như là ngọn gió
Hát mãi khúc...loăng quăng
Để Mây cùng với Trăng
Lả lơi trên nhành liễu


Là những điều dễ hiểu
Không chỉ bằng con tim
Là ánh mắt ai nhìn
Trong những chiều lặng gió


Là niềm vui nho nhỏ
Bất ngờ dành cho em
Là lời nói dịu êm
Trong những ngày bão nổi


Là vẻ mặt thật tội
Khi em giận, hờn, ghen
Anh vừa lạ vừa quen
Trách em hay vớ vẩn

Em vui buồn thờ thẫn
Vì những chuyện không đâu
Tình yêu muôn sắc màu
Ghét ghê, tội anh đó!

02.10.2006

thơ và ANH

Nếu ngày mai anh không làm thơ nữa
Em không buồn đâu anh!

Em yêu anh, yêu tia nắng ngọt lành
Yêu buổi sáng ban mai khi em vừa chợt thức
Em yêu anh bằng cuộc đời có thực
Đâu chỉ là vần thơ ?


Những vần thơ bay bổng ước mơ
Em nâng niu vì anh đấy chứ
Bởi vần thơ đâu chỉ là câu chữ
Mà khắc khoải đêm ngày tiếng nói trái tim anh


Anh viết về những cánh đồng xanh
Về kỷ niệm của tình yêu hai đứa
Câu thơ ấm lòng như có lửa
Chắt chiu dòng máu chảy từ tim


Nếu một ngày anh không còn yêu em
Những vần thơ không dành cho nhau nữa
Mình hoá vàng cho cuộc tình lỡ dở
Đau xé lòng, em chôn chặt thơ anh!

Trăng Quê
05.10.2006


MỘT CHÚT DƯ ÂM

Xin cho em thắm làn môi
Một đêm trăng sáng mình ngồi bên nhau
Chút thương em ghé mái đầu
Dư hương suối tóc thơm lâu đến giờ
Âm u mặt nước sương mờ
Điệu dân ca vọng câu thơ ngàn đời
Đàn ai thánh thót chơi vơi
Buồn như một cánh chim trời bay nghiêng

Xin cho em nết ngoan hiền
Một câu hò hẹn nên duyên chúng mình
Chút yêu cắn nhẹ môi xinh
Dư âm cho một mối tình nhé em
Âm u mặt nước vào đêm
Điệu hát quan họ mời têm trầu nồng
Đàn ai lắng giữa thinh không
Buồn em tôi đã lấy chồng làng bên
07.Oct.2006
* Bài này đã đăng tại đâyhttp://vnthuquan.net/tho/tho.aspx?id=8735&thisi=Trăng%20Quê

Trăng Thu

Trăng chưa tròn cũng đủ đón Trung thu
Hương hoa sữa sao nồng nàn đến thế
Hương cốm thơm đến hết mình có thể
mềm đến dịu dàng trong chiếc lá sen!


Nào cam hồng, nào nải chuối bày lên
Rơm nếp xanh có vướng chân chó bưởi
Ở hai nơi có hai người cùng đợi
Bày cỗ rồi, cùng chờ đón trăng lên!


Có hai người với hai nỗi niềm riêng
Cùng nỗi nhớ mong xa xôi diệu vợi
Thu đi rồi mình đón mùa Đông tới
Ngọn nến hồng ấm áp những niềm vui


Đêm trung thu, trăng lặng lẽ sáng ngời
Dù ngày mai dẫu có tròn có khuyết
Dù thời gian, hay cách xa li biệt
Chẳng bao giờ chạy trốn được tình yêu!


Em yêu mùa thu, anh nhé thật nhiều
Bởi có anh,có những ngày nắng mới
Bởi em tin tình yêu không có tuổi
Bởi yêu hết mình một ánh trăng Thu!

Ta và Hắn

Hắn kiêu hãnh
lạnh lùng
như
đá Tảng
Ta bâng khuâng
rơi vào khoảng Ngỡ ngàng !!!

Hắn giết Ta bằng giọng nói dịu dàng
Ta chuyếnh choáng mình không là mình nữa

Ta sẽ trị Hắn bằng nồng nàn ngọn lửa
Bằng ngoan hiền đằm thắm trái tim yêu
Bắt Hắn ta phải nhớ cháy cả chiều
Bởi ngọn nến tình yêu trong lòng Hắn

Này cái kẻ tinh vi kia là Hắn
Dám nói rằng Ta là chúa hờn ghen
Thế mà ngày ngày Hắn cứ hỏi han
Người nọ người kia Ta hay bắt chuyện

Những chuyện nhỏ con thường ngày ở huyện
Hắn kiếm cớ hoài rồi gọi điện cho Ta
Chuông điện thoại reo khoảng khắc vỡ oà
Vờ hỏi Hắn “ anh là ai đấy ạ ?”

Hắn một kẻ cứ vừa quen vừa lạ
Vừa hững hờ, vừa rạo rực thiết tha
Ta ngu ngơ như một kẻ không nhà
Ghét kẻ hào hoa, đa tình là Hắn!

Chưa kể đến bao cô nàng lẵng nhẵng
Theo Hắn hoài như thể chọc tức Ta
Hắn đẹp trai nên số phải đào hoa
Nàng nào cũng mê say như điếu đổ

Hắn cãi phéng là tim đâu có chỗ
Chứa các cô nàng tưởng bở … dở hơi
Vì suốt ngày Hắn cũng phải chơi vơi
Chả nhớ ai mà nhịp tim đập loạn!

Hắn ghét Ta vì lắm bè nhiều bạn
Nhưng kiên quyết rằng Hắn cóc thèm ghen
Vì mỗi ngày danh sách cứ dày lên
Thì có chết Hắn cũng ghen …chả xuể!

Ta vừa xấu vừa vô duyên như thế
Chả kẻ nào yêu nổi hơn Hắn đâu ?
Nếu không tin cứ gục nhẹ mái đầu
Vào ngực Hắn nơi trái tim đập rộn!

Vẫn biết rằng yêu Hắn là khốn đốn
Chẳng cách nào dạy dỗ được con tim
Nhớ Hắn cồn cào, dữ dội, dịu êm
Ta chết lặng nghe chiều Thu lá đổ…

12.10.2006

Đừng dịu dàng như thế

Có một ngày rồi em sẽ biết yêu
Tình yêu đến hơn một điều kỳ diệu
Em sẽ thấy nắng chiều vàng bừng chiếu
Trên con sông, cánh đồng rộng trải dài

Em run tay đón nhận giọt sương mai
Mà mong manh ngỡ pha lê dễ vỡ
Có anh, em thêm dịu dàng hơi thở
Làn da hồng và ánh mắt long lanh

Em rón rén ôm tia nắng ngọt lành
Chỉ sợ chiều về anh tan biến mất
Em ngỡ ngàng bởi tình yêu có thật
Rất dịu dàng trong ánh mắt của anh!

Đừng,
đừng dịu dàng thế nhé...
đi Anh!
13.10.2006

Gửi Cuội

Em kể chuyện vầng Trăng
Ở trên cao vời vợi
Suốt ngày trông ngóng Cuội
Đi nói dối trần gian


Trăng hết khuyết rồi tàn
Bởi mỏi mòn chờ đợi
Mà sao anh không tới
Biết rằng em cô đơn


Có một đêm thật buồn
Trăng đi tìm chú Cuội
Tìm một lời nói dối
Để ru mình Cuội ơi


Nỗi buồn Trăng chơi vơi
Cuội có hay chăng nhỉ ?
Tình yêu là như thế
Cứ dối lòng mình thôi!


Vầng Trăng biết thế rồi
Vẫn từng đêm lặng lẽ
Chiếu ánh vàng buồn tẻ
Cuội ơi, về với em !


Không có Cuội màn đêm
Nuốt Trăng vào sâu thẳm
Không Tình yêu sợ lắm
Dẫu ngàn năm dối lừa!

14.10.2006

Trốn chạy

Đêm buồn đong nỗi nhớ
Ngu ngơ vài vần thơ
Cả ngày ngẩn cùng ngơ
Ra với vào thật tội!


Ai là người có lỗi?
Tại ai chẳng làm lành!
Có biết rằng em lạnh?
Giữa mùa thu đơn côi!


Vắng một mình anh thôi
Cả một trời thương nhớ
Anh cứ như ngọn gió
Mang rất nhiều ưu tư!


Một cô bé vô tư
Suốt ngày hay gây sự
Khi nào anh tha thứ?
Khi nào anh hiểu đây?


Lời nói cứ gắt gay
Mà rất đang sợ đấy
Bởi vì anh sẽ thấy
Ai kẻ thiếu tự tin?


Bởi vậy nên mới ghen
Bởi vậy nên hờn dỗi
Bởi vậy nên bối rối
Bởi vậy thấy mong manh


Chạy trốn mình xa anh
Biết cháy lòng vì nhớ
Biết rồi đây rất sợ
Những ngày không có nhau!

Khoảng cách

Có khoảng cách
từ ánh mắt
đầu tiên

Đến lời hứa
giờ không ai
nhớ nữa ?

Có khoảng cách
dài từ rơm
đến lửa

Chỉ chạm vào
hai đứa cháy
thành tro!

Có khoảng cách chỉ từ anh đến em
Mà vẫn cần ảnh vệ tinh để chụp
Có khoảng cách một lần không đến được
Sẽ suốt đời day dứt mãi trong tim…

Có khoảng cách dài từ đêm... đến đêm
Mình bên nhau qua từng con chữ nhỏ
Gần đến mức để chuyện tình bỏ ngỏ
Thời gian rồi có trở lại không anh?

Có khoảng cách của tình yêu mong manh
Gần gụi lắm dẫu nửa vòng trái đất
Có bao giờ anh hỏi mình câu dễ nhất
Khoảng cách nào ở mãi giữa hai ta ?

Trăng Quê
21.10.2006

Bông hoa nào cho em ?

Thu Hà nội, gió về se se lạnh
Sao phố đông rạng rỡ những nụ cười
Ánh mắt vui và những đoá hoa tươi
Ngày tôn vinh những người phụ nữ

Em yêu hoa, anh luôn biết chứ ?
Yêu đam mê vẻ rực rỡ dịu dàng
Hoa thiên thần, hoa thánh thiện cao sang
Hoa đẹp lắm, hoa vô cùng quyến rũ!

Những người mua hoa hôm nay có đủ
Cậu sinh viên bẽn lẽn ngượng ngùng
Chẳng biết hoa này, cô ấy thích không?
Chị gói cho em lung linh, thật đẹp!

Anh bộ đội với túi tiền lép kẹp
Nhìn dãy hoa mà cứ mãi phân vân
Chị hàng hoa thấy thế đến ân cần
Tôi bán rẻ cho xin anh đừng ngại

Tự tay chọn những bông hoa mới hái
Cuống thật xanh, hoa từng cánh thật tươi
Dành cho em cô gái đáng yêu ơi
Bông hoa này sẽ thay lời anh nói...

Có một ông bụng to... trán hói
Xuống xe hơi buông thõng một câu
Bó hoa đã đặt trước của tôi đâu ?
Nhanh chân lên kẻo tôi không thể đợi

Rút năm trăm ngàn không cần bối rối
Những bông hoa tội nghiệp lên xe
Ai sẽ là người nhận bó hoa kia
Rồi vùi dập mình như hoa rữa nát...

Anh công nhân với đồng tiền nhàu nát
Không thể mua hoa, vợ ốm mất rồi
Tiền này mình sẽ phải mua thuốc thôi
Anh sẽ hôn em thay mua hoa nhé!

Có một anh chàng đẹp trai, rất trẻ
Chị cho tôi một chục đoá hồng tươi
Rồi gói thành mỗi bó một bông thôi
Nụ cười ấy thật đa tình tao nhã!

Hôm nay sẽ có mười em vui quá
Bông hoa hồng ngôn ngữ của tình yêu
Người tặng hoa với ánh mắt phiêu diêu
Chảy mềm lòng bao trái tim phụ nữ

Những bông hoa nói rất nhiều ngôn ngữ
Những niềm vui, những ảo ảnh bất ngờ
Giữa cuộc đời, hạnh phúc thực hay mơ
Cả một dòng người mang hoa đi tặng


Cả trời hoa với mùa thu đầy nắng
Sao lòng mình không một chút bình yên...


Gần cuối giờ anh gọi cho em
“Ừ, chúc mừng em nhé !”
Một khoảng lặng im, khung trời trôi nhẹ
Từ dịu dàng sâu lắng trái tim anh!


Em hiểu sao tia nắng cứ ngọt lành
Hà nội mùa thu mây xanh đến thế
Chẳng tặng hoa, anh là người lặng lẽ
Câu chúc kiệm lời, em mãi niềm vui

Vì chúc em thế này
chỉ có anh thôi!

23-10-2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 13:20:25 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
Thơ viết cho một người - 22.07.2006 13:04:02
0


Trái tim đàn ông

Trái tim đàn bà mơ một tình yêu
Của thời Rô mê ô và Ju liet
Cái thời yêu nhau, vì yêu mà chết
Địa ngục thiên đàng - tay vẫn trong tay


Trái tim đàn ông yêu cũng đắm say
Cũng nghẹn ngào đến từng hơi thở
Cũng rạo rực, cuồng say nỗi nhớ…
Ngất ngây men tình trong đêm thâu!


Đàn bà, đàn ông yêu cũng như nhau
Cũng cháy lòng từng giây đến khổ
Tình yêu cho người ta bỡ ngỡ
Cho nụ cười, thắm ánh mắt làn da


Trái tim đàn bà chỉ biết thiết tha
Trái tim đàn ông biết tiền tài, quyền lực
Cha Ran vì Chúa bỏ Méc ghi ấm ức*
Trái tim dành cho lý trí chính trường


Tôi đã nghe một câu chuyện bi thương
Của nàng Xuân yêu con người vĩ đại
Yêu dại khờ cả trong đêm bị hại
Vẫn trinh nguyên –chúa tể của lòng em


Để bây giờ trong khoảng khắc từng đêm
Vẫn thảng thốt một điều đau xót nhất
Không có trái tim đàn ông trên trái đất
Yêu đàn bà không vì hoan lạc ái ân!


Đàn bà được yêu vẫn phải chết khi cần
Trái tim đàn ông - trái tim duy lý trí!


Khi đàn bà yêu, đàn ông là chúa tể !
Chúa tể của đàn ông - danh vọng, tiền tài
Trái tim đàn bà có lúc đúng lúc sai
Trái tim đàn ông lúc nào cũng đúng!

Vài dòng tản mạn

Lê lết trên sa mạc
khao khát dòng sông xanh
Không bằng em nhớ anh
trong những chiều lặng gió


Lang thang trên đồng cỏ...
khao khát nhành hoa tươi
Không bằng nhớ dáng người
ánh mắt nhìn trầm lắng!


Khi tim mình trống vắng
khao khát gọi tên anh
Nỗi nhớ quá ngọt lành
tiếng cười anh ấm áp


Khi mùa màng thất bát
khao khát cánh đồng vàng
Nỗi nhớ cứ mênh mang
cả khoảng trời man mác...


Khi những ngày nắng hạn
khao khát cơn mưa rào
Không bằng em ước ao
vòng tay anh êm ái!


Khi mùa Xuân trở lại
khao khát cả mùa hoa
Trong khoảng khắc vỡ oà
nhớ nụ hôn môi ấm ...


Bỗng thấy mình đằm thắm
như giọt nắng chiều rơi
Đêm về trong chơi vơi
cả một đời dâng hiến!


Bên anh, biển vào đêm
khao khát nằm trên cát
Để được nghe câu hát
gọi những cánh buồm nâu


Thì thầm trong đêm sâu
sóng khát khao day dứt
Nỗi nhớ trào buốt ngực
Nghiêng mãi về phương anh!

Bài đã đăng tại đây
http://vnthuquan.net/tho/tho.aspx?id=8897&thisi=Trang%20Quê


KẺ CẮP VÀ ĐỒNG XU


Nếu em là
K

C

P
Anh sẽ là
ĐỒNG XU !!!

Em lỡ tay móc túi
Của một kẻ khốn cùng!


Hình như không đúng đâu
Anh mới là kẻ cắp
Người lấy mất tim em
Lỗ chỗ từng vệt nhớ


Nhớ cả trong hơi thở
Nhớ cả trong miếng ăn
Khi ôm gối em nằm
Gương mặt anh gần thế…


Sẽ không yêu nhau nhé!
KẺ CẮP

ĐỒNG XU ?
30.10.2006

Lang thang phố đêm …

Nếu mai này có một kiếp sau
Không được lớn hơn em nhiều thế!
Mình sẽ hẹn hò nhau anh nhé
Em giờ đi về …phía không anh


Thành phố đêm, lấp loáng ánh đèn
Vòng tay êm trong từng ngõ nhỏ
Em lang thang… đoạ đầy nỗi nhớ
Thu lạnh rồi, heo hút đợi Đông


Hồ Tây cứ đẹp đến nao lòng
Từng đôi từng đôi thì thầm rạo rực
Anh ngủ chưa, hay còn thao thức?
Có chút gì náo nức giữa màn đêm…


Càng xa anh càng nhớ nhiều thêm
Em lang thang vòng về Thuỷ Tạ
Cơn mưa chiều còn vương ghế đá
Chỗ mình ngồi chụm sát một đôi


Chẳng thể nào chịu nổi đơn côi
Dẫu dặn lòng mình đừng bấn bíu
Ánh mắt anh, nụ cười vướng víu
Theo em hoài mỗi nẻo đường khuya...


Mặc kệ em, mưa dẫu ướt ai kia
Anh ngồi đâu bên khung cửa nhỏ
Để bình yên nghe tim mình đập rõ
Có nhịp nào thảng thốt về em ?


Cụ già đêm lọ mọ ăn xin
Bởi cuộc đời này cần phải sống
“tôi không con, mong tình người rộng”
Em kẻ ăn mày chút tình si…


Son phấn dập dìu phố xá phù hoa
Có tình yêu hay lọc lừa xảo trá
Cuộc đời này nhiều cho nhận quá
Ngu ngơ hoài …ơ kẻ lang thang!


Phía trời xa thoáng có bóng Trăng
Leo lắt quá giữa đèn thành phố
Rẽ ngang qua quán cà phê nhỏ
Ngồi một mình, ảo giác có anh…


Hà nội đêm thanh vắng mát lành
Em hít hà sương đêm căng ngực
Thành phố đêm nay cùng ta thức
Mỉm cười xa xót … kẻ lang thang!

Hà nội đêm 1.11.2006

Lỗi mạng


Em vẫn ngồi chờ bên điện thoại
Nhắn tin hoài, tiếng bíp chẳng hiện lên
Nắng mùa thu nhạt nhẽo lướt bên thềm
Cơn gió lang thang quên lời hẹn!


Ứ chờ nữa, chiều nay đừng đến
Cuối thu rồi se lạnh, mắt ai khô!
Bực, giận, buồn - em với ngu ngơ
Cơn bão xa mây mưa sầm sập tới...


Từng đôi lứa nép mưa thật vội
Đường xa, anh kịp tránh mưa rơi?
Ấm ức hoài, mà lo chơi vơi
Ướt áo kẻ, ghét vì phải đợi!


-Lỗi mạng rồi, tin nhắn vừa mới tới
Anh về rồi, bão đã dịu em chưa?

Trăng Quê
05 Nov 2006



BẤT CHỢT

Bài đã đăng tại VN Thư Quán
Nếu bây giờ
anh bất chợt bước vào
giữa đêm Thu
bàn chân trần vội vã

 
em sẽ trút bỏ vẻ ngoài ồn ã
đến bên anh trong bé nhỏ bình yên

 
Để lòng mình được trải nhẹ dịu êm
cô công chúa của màn đêm huyền thoại
ta sẽ bước vào khu rừng hoang dại
của ngàn xưa
Rô-mê-ô và Juliet yêu nhau

 
 
Đêm thật sâu nên má chẳng hồng đâu
anh không đến chỉ em ao ước thế
gió mây, trăng và sao trời lặng lẽ
rạo rực âm thầm gọi giữa thinh không…

 
 
Dẫu biết vậy rồi em cứ chờ mong
bởi cỏ hoa bởi sương đêm trong vắt…
bởi lòng mình tự đoạ đày khao khát
hơi thở buồn day dứt giữa mùa Thu

 
 
Bất chợt bước vào, là anh đấy ư...?
Luống cuống chả biết mình là ai nữa
Lao vào ngực anh ấm nồng như lửa
Dẫu muộn mằn hai đứa phải có nhau!

 
Đêm thật sâu nên má chẳng hồng đâu
anh không đến chỉ em ao ước thế
gió mây, trăng và sao trời lặng lẽ
rạo rực âm thầm gọi giữa thinh không…

 
Dẫu biết vậy rồi em cứ chờ mong
bởi cỏ hoa bởi sương đêm trong vắt…
bởi lòng mình tự đoạ đày khao khát
hơi thở buồn day dứt giữa mùa Thu

 
Bất chợt bước vào, là anh đấy ư...?
Luống cuống chả biết mình là ai nữa
Lao vào ngực anh ấm nồng như lửa
Dẫu muộn mằn hai đứa phải có nhau!

17.11.2006
 
Khoảnh khắc
 
Có khoảnh khắc lần đầu tiên, bất chợt
Ánh mắt ai xuyên sau gáy của mình
Cảm nhận đầu đời trong như thuỷ tinh
Cái nhìn vương theo, chiều hè bối rối…


Rồi ngày ấy mình chia tay rất vội
Tuổi học trò năm tháng cứ dần trôi
Mái trường thân yêu, bạn cũ xa rồi
Ánh mắt theo nhau, cả đời im lặng


Có một mùa đông trời Nga tuyết trắng
Như thiên đường, khoảnh khắc giữa bao la
Nước mắt chợt rơi bởi mới xa nhà
Rồi anh đến nên biết yêu biết nhớ


Khoảnh khắc như tim mình sắp vỡ
Đau xé người, con khóc tiếng đầu tiên
Mẹ trẻ, con thơ hạnh phúc dịu hiền
Cảm ơn con – cho mẹ thành người lớn


Những sân bay, ga tầu … đi rồi đến
Những buồn vui những khoảnh khắc vỡ oà
Biết bao lần mẹ đã phải đi xa
Khoảnh khắc là chia tay và gặp lại


Trong vườm ươm tự hào mẹ hái
Hai công chúa yêu ngoan nhất trên đời
Khoảng khắc ban mai nhè nhẹ trên môi
Là nụ hôn dài – anh đi làm nhé!


Những ưu phiền trong cuộc đời dâu bể
Luôn vụt trôi khi được trở về nhà
Đón mẹ về con cười tựa nhành hoa
Ui “mámi” hôm nay về muộn thế!


Những khoảnh khắc dịu dàng và lặng lẽ
Cho thêm yêu từng giây phút trong đời
Cho tuổi thơ con ấm áp tiếng cười
Nắng đầu Đông ngoài kia vàng rực rỡ…


Bài thơ hôm nay viết còn đang dở
Chim hót trên cành, ríu rít niềm vui

18.11.2006

Về trường cũ


Kính tặng các thầy cô trường chuyên Thái Bình
20-11-2006
 
Hai lăm năm sau trở lại mái trường
Tóc thầy hoa râm, tóc trò sắp bạc
Mái trường quen mà sao ngơ ngác
Lang thang tìm những chốn ngày xưa…

 
 
Gió sân trường nên lá đu đưa
Lũ chuyên toán nghịch hơn quỷ sứ
Các cô văn, địa và lịch sử
Chỉ biết lắc đầu cười “ chịu các em”

 
 
Lũ “giặc” xưa giờ rất ngoan hiền
Mắt đứa nào cũng rưng rưng lạ
Trên sân trường các em vô tư quá
Trò lớn xa về... ríu rít bên cô

 
 
Tội của các em từ những ngày xưa
Từng nét chữ, tính tình mỗi đứa
Trò thì quên nhưng thầy vẫn nhớ
Như gốc cây già nhìn lá vươn cao

 
 
Có một sân trường nắng gió xôn xao
Thầy giáo trẻ và nữ sinh năm cuối
Liệu có bao giờ tim thầy bối rối
Nếu học trò hồi đó gọi …anh?

 
 
Bao lớp học sinh nay đã trưởng thành
Thầy vẫn dõi theo bước cô trò nhỏ
Em làm thơ về tình yêu, nỗi nhớ
Chưa bao giờ viết về mái trường xưa

 

Tình thầy trò không nắng, không mưa
Không trăng sao với suy tư trầm lặng
Chỉ có sân trường vương vương màu nắng
Ánh mắt thầy và mái tóc pha sương

 
 
Ơi mái trường xưa – một góc quê hương…

Mùa Hè ngắn ngủi
 
Có một ngày trời đẹp
Nắng vàng vương ngọn cây
Chích choè hót mê say
Nhà thơ nghe và viết

 
 
Nhưng cả hai không biết
Thời gian đâu có dừng
Cả mùa Thu ngập ngừng
Rồi mùa Đông bối rối...

 
 
Lời yêu không thể nói
Nên giận hờn vu vơ
Có còn trên trang thơ,
Một mùa Hè ngắn ngủi?

 

Đồng xu may mắn
 
Một lần em có được đồng xu
Như báu vật, tình yêu nhỏ bé
Em ngu ngơ nghĩ mình có thể
Giữ đồng xu "ngoan" trong túi của mình!

 
 
Nhưng hôm nay em đã hiểu rồi...
Đồng xu luôn đi tìm chính nó
Không được đổi trao coi như vứt bỏ
Giá trị của đồng xu nằm ngoài túi cơ mà?

 
 
Vậy thì anh hãy cứ đi xa
Biết đâu sẽ có ngày quay lại
Và đừng buồn nếu thấy đồng tiền giấy
Vì túi sinh ra để đựng anh à

 

Cũng như đàn bà
sinh ra để
được yêu!

 
Bỗng dưng mùa Đông
 
Bỗng dưng mưa đá trút dày
Bỗng dưng xơ xác, hao gầy … bỗng dưng
Bỗng dưng lòng thấy dửng dưng
Không vui, không giận, không buồn là sao?
 
 
Thu ơi… mưa gió thét gào
Đón Đông nắng vẫn hanh hao giát vàng
Đêm buồn đâu phải thiếu trăng
Mùa thu đi, có phải chăng - hỡi người!
 
 
Thiêu thân chán ánh đèn rồi
Để cho anh thuộc về người khác em
Êm đềm như thể màn đêm
Sao em không phải … là em thế này ?
 
 
Chào thu nhé, gió heo may
Đông về lá rụng càng dày nhiều thêm!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2006 07:04:28 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:07:18
0
Bầu trời và Mặt đất
 
Anh lúc như biển cả
Dịu dàng như đêm đen
Lúc dữ dội hờn ghen
Âm thầm con sóng xoáy

 
Em lúc như con suối
Cùng dòng nước êm trôi
Lúc xao lòng bối rối

Ngắm mây hồng xa xôi 
 
Như con nước đầy vơi
Thuỷ triều dâng rồi cạn
Như là cơn nắng hạn,
mưa rào mong gặp nhau

 

Anh là một vì sao
Suốt đời nhìn không nói
Bao giờ thì con suối
Đến gặp được biển khơi?

  
Đừng trách nữa em ơi!
Dẫu Tình yêu có thật
Bầu trơì và Mặt đất
Không bao giờ gần nhau!

 

Điệu múa của Trăng

 
em và Anh
hai đứa cùng
lãng mạn...

 
Nên víu
sao trời
làm đom đóm
chơi chung

 
 
Cha mẹ cho em
tên của vầng trăng
Vũ điệu màn đêm,
anh gọi em Nguyệt Vũ

 
 
Em khúc khích ... hâm,
- Trăng mà biết múa

 
 
Anh khì...khì
- Trăng múa mới lung linh

 
 
Em kể nhiều về luỹ tre xanh
Rằm mùa gặt trăng vàng như hạt lúa
Thôn nữ gánh về làng dáng mềm như lụa
Đẹp diệu kỳ vũ điệu cánh đồng trăng

 
 
Em yêu dòng sông
yêu tia nắng trong lành
Yêu mùi đất nồng
mùi rơm thơm mới gặt

 
 
Anh mang cả bầu trời trong vắt
Trải nắng vàng trên đồng ruộng ngát xanh

 
 
Nơi sương mai buổi sớm long lanh
Đọng hoa cau đêm, tiếng kêu của dế
Ánh trăng hiền và đêm thu dịu nhẹ
Cánh đồng làng, vũ khúc lướt chân em!

 
Viết tặng người tình của Boris Pasternak
 
Người đàn bà
yếu mềm
và đắm đuối

 
Chỉ biết yêu
bằng cả
trái tim mình

 
 
Nàng đã ngồi hàng giờ lặng lẽ
Mặc tuyết rơi trên ghế đá u buồn
Thư anh viết khi về nơi xa lắm
Em âm thầm từng phút chết … trong tim

 
 
Ở phía trong khung cửa lặng im
Anh vật vã trong tay thần chết
Ở bên ngoài mưa gào bão tuyết
Em xé lòng nước mắt đóng thành băng

 
 
Một cuộc tình không phải gió và trăng
Lỗi tại ai khi quen nhau quá muộn
Tình yêu, khổ đau hay là số phận

Dẫu thế nào em đã có được anh
 
 
Tình yêu cho em trái cấm ngọt lành
Dù đắng cay, đoạ đày nơi tù ngục
Tim cháy bỏng và em hạnh phúc
Như bùa mê, say đắm cuồng điên...

 
 
Em yêu anh bởi anh chính là anh
Chứ không yêu một nhà thơ vĩ đại
Trái đất này những vòng quay tròn mãi
Để yêu người và cũng được người yêu.

 
 
Cay đắng đơn côi trong một buổi chiều
Đọc thư anh thay lời tiễn biệt :"
- Olga ơi tình yêu không thể chết
Anh nguyện cầu ngàn lần nữa yêu Em!"

 
Nhớ
 
Đêm đêm
Người đàn ông
mặc áo xanh
ngồi bên khung cửa sổ

 
 
Gương mặt ưu tư
Ánh mắt buồn
và nhớ

 
 
Em lặng nhìn anh
nghe tim mình đập rõ

 
 
Đêm đêm
gió mang theo từng hơi thở
Sao anh không đến bên
người tình nhỏ
của anh?

 
 
Đêm đêm
những giọt sưong long lanh
những tâm hồn hoang vắng
những con tim buốt lạnh

 
 
Có thể ngày mai sẽ là một ngày đầy nắng
Bởi đêm dài nỗi nhớ cứ vây quanh

 
 
Đêm đêm
em muốn nhón nhẹ chân
Quàng tay vào cổ anh được chứ?
Ôm trọn gương mặt anh
ấm áp ngàn giọt nhớ
Nụ hôn dài ngọt tới tận ban mai...

 
GIẤC MƠ
 
Đêm qua Sao nằm mơ
Nói chị Hằng nhớ Cuội
Cuội đỏ mặt bối rối
- Tôi có biết gì đâu?

 
 
Nói rồi chay ra sau
Dưới gốc đa ngẫm nghĩ
Sao mình xa nhà nhỉ?
Sao mình lên tới đây?

 
 
Cô Gió và nàng Mây
Nhìn Cuội cười rồi nói


- Cuội đổi cả trần giới
Để trọn đời bên Trăng! 

 
mùa Thu đi qua

Thế là thu,
thu qua rồi nhỉ?
Lá vàng rơi, lặng lẽ bên thềm
Em ngơ ngác, nắng vàng bất lực
Níu lá bàng đỏ rực rơi rơi...

Mùa Đông về

nắng gió chơi vơi
Em nhớ giọng ai trầm ấm thế
Mùa nối mùa thời gian lặng lẽ
Xót xa nhìn lá úa trên cây

Nhớ mùa thu

ấm áp đâu đây
Nhớ những lần gặp nhau rất vội
Tránh ánh nhìn, cả hai bối rối
Như tuổi học trò dưới tán bàng xanh

Trong thơ em

ánh nắng trong lành
Có đêm Thu, giọt mưa dịu nhẹ
Có lời tâm tình nghe thật khẽ
Hết giận hờn, lại nhớ nhiều thêm

Một mùa Thu

quá đỗi dịu êm...
Anh cứ thế bên em lặng lẽ
Đêm đêm không thấy mình đơn lẻ
Em dịu dàng như thể mùa Thu!     
       

Trăng Quê
21.12.2006 
 
Have A Nice Weekend![sm=love2.gif]
http://minhtuan.name/fun4all/iLoveU.swf
Mời Các bạn xem đường link này

Sometime late at night…
I turn out the light and lay in the dark
And the thought crosses my mind…
If I never wake up in the morning
If there is no more tomorrow
Will you ever doubt the way I feel about you in my heart…
So …there is my chance to tell you how I feel…
I love you …DAD
I love you …MOM
I love you …my syster, my brother
Also …you to my pet
I love you …my friend and others
I love you …my neighbors
And the strangers I counter on my path
Life is short
So tell people that you love
How much they mean to you
Before your time on earth were through

Nhiều khi đêm đã khuya …
Tắt đèn ta chìm sâu vào trong bóng tối
Những ý nghĩ chợt lướt qua đầu…
Nếu buổi sáng ta không còn trở dậy
Nếu không còn có ngày mai
Người thân có bao giờ hiểu được tình cảm thế nào trong trái tim ta…

Để ta có cơ hội để nói cho họ biết...
Con yêu cha…CHA ơi ,
Con yêu mẹ…MẸ ơi ,
Em yêu anh yêu chị
Cả con vật rất cưng
Tôi yêu các bạn của tôi và những người khác nữa

Tôi yêu những người xung quanh
Và những người xa lạ trên đường tôi gặp
Cuộc sống ngắn ngủi làm sao
Hãy nói với mọi người Tình yêu của bạn

Những người xung quanh có ý nghĩa thế nào,
trước khi thời gian của ta trên trái đất này trôi qua!

Trăng Quê phỏng dịch tặng mọi người và

Have A Nice Weekend!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2006 09:37:57 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:09:38
0
Công chúa biết buồn !

Lan còn nhớ ngày nào ba năm về trước, hăm hở dắt chiếc xe máy đến công ty buổi đầu tiên. Đón chào nó là bác bảo vệ với bộ quân phục nhàu nát và lấp lánh đôi mắt hơi nhoèn ướt, hấp ha hấp háy…

- Chào công chúa, chắc mới đến nhận việc hay sao mà trông hớn hở thế. Lấy vé rồi để xe đó anh dắt giúp vào cho!

Lan hơi sững người vì cái mác “công chúa” vừa được gọi từ miệng một người chưa quen bao giờ. Chưa kể đến câu anh, em, ngọt xớt, nghe hơi là lạ từ một người lớn tuổi, già nua và hom hem nữa. Ở lớp phổ thông có ít con gái nên các bạn nam cũng hay đùa gọi Lan là “công chúa”, chứ cái mặt khô không khốc của một đứa con gái học toán như nó chẳng có vẻ gì là công chúa cả!
Cái gì cứ nhắc đi nhắc lại rồi cũng thành quen, chứ những ai không ở trong lớp thấy các bạn gọi như thế, thể nào cũng lầm bầm “ xấu mà khô như củi”
Ngày đi làm chỉ số với má, mặt mũi khó đăm đăm lại được cái đức không thèm quan tâm đến thời trang ấy vậy mà chỉ sau độ hai tháng một anh khá quậy ở cơ quan suốt ngày kể chuyện tiếu lâm đã đặt ngay cho Lan cái biệt danh này. Có lần sếp nước ngoài hỏi anh ấy :” Tôi biết mọi người đều có biệt danh vậy tên của chị ấy là gì?
Anh ta cười cợt vã lả rồi trả lời “ công chúa”. Sếp tròn mắt “ công chúa?” cứ như là Lan với công chúa là cái gì phản nghịch, nghĩ cũng bực.
Vì mới quen nên Lan lúng túng cảm ơn bác bảo vệ rồi đi vào làm việc. Thực lòng nó không thích cái vẻ vồ vập thái quá. Ngày đầu tiên rồi cũng qua đi, vốn bản tính rắn rỏi trong công việc Lan dần dần vững chãi trong cương vị mới của mình. Mọi người cũng cẩn trọng hơn khi nói năng với Lan với chức danh là một thành viên trong Ban Giám Đốc. Ấy là mọi người cứ e dè vậy thôi, biết đâu tai bay vạ gió, Lan có nói câu gì với sếp mà một lệnh mới được ban ra ảnh hưởng đến cơm áo của họ như chơi.
Còn bác bảo vệ thì hôm nào cũng vậy, buổi sáng đón Lan với nụ cười và đưa đẩy vài câu bâng quơ. Buổi tối đón Lan với câu chào:
- Sao công chúa giờ này mới về ?. Anh chờ mãi chả thấy ra…

Lúc đầu Lan không thích lắm với kiểu “giả lả” đó nhưng lâu dần cũng quên và đôi khi đùa lại theo kiểu xã giao. Bác bảo vệ làm ở công ty bên cạnh, vì hai công ty cùng đi một cổng vào nên công ty Lan thuê luôn đội bảo vệ của công ty bên cạnh cho tiện, vừa lấy lòng được phía đối tác vừa tiết kiệm được chi phí cho cả hai bên.
Lan hay rời cơ quan về muộn, đầu óc mệt mỏi, bước chân rã rời, đôi khi không chú ý mình là ai nữa. Một đêm khá muộn, Lan lê lết đi ra cổng, cơ quan vắng lặng không một bóng người. Một tiếng nói cất lên từ trong bóng tối :

- Sao về muộn thế em ? Mai lại đi ăn sáng cùng anh nhé!

Vẫn cái giọng thường ngày của bác bảo vệ. Nhưng lần này Lan nghe âm điệu gì ấm áp hơn, hình như một sự quan tâm và nó thấy mình vui vui với ý nghĩ:
- Ồ kìa công chúa, sao bệ rạc vậy ? Đi thẳng người lên xem nào!


Mùa hè nắng nóng đến khô người, sông Đà cạn kiệt nước. Mức nước dưới mực chuẩn. Lệnh báo cắt điện luân phiên từ Điện Lực Thành phố mỗi ngày một vài tiếng làm đẩy cái nóng thêm vài độ. Ai cũng lo không có quạt, trẻ con khóc ré vì nóng. Đến người lớn cũng nóng bức rừng rực. Mùa hè dịch bệnh nhiều, thuốc sản xuất ra không đủ bán. Cứ mỗi lần cắt điện các bệnh viên kêu ời ời. Kinh doanh thua thiệt là chuyện nhỏ, thuốc cho bệnh nhân là chuyện Lan lo! Đến gặp giám đốc công ty điện, mặt mũi béo phúng phính cái cằm trễ xuống mỡ là mỡ, trông rõ phản cảm! Vậy mà Lan vẫn phải xun xoe, thôi thì hàng ngàn bệnh nhân nằm trong bệnh viện đang chờ thuốc, các anh xem chế độ ưu tiên. Khéo là khéo vậy thôi chứ cái khoản “ động viên kịp thời” vẫn phải đi kèm trong phong bì công văn. Thôi thì em là xin hạn chế dùng điện tối đa, cấm dùng quạt, điều hoà chỉ chạy máy tính và ưu tiên sản xuất. Ông Giám đốc kẻ cả :
- Cô mới về à, sao bây giờ tôi mới được biết. Ừ thì người nước ngoài thì bảo bất đồng ngôn ngữ chứ người Việt với nhau, làm ăn trên một địa bàn mà hôm nay tôi mới biết mặt cô . Thôi được để rồi tôi tính, nhưng vẫn phải cắt…

Cái mặt bí xị, cái miệng méo xẹo…Lan dắt xe uể oải về văn phòng, thôi thì giảm được nửa số lần cắt là may rồi.
- Hôm nay lại mất điện công chúa à ? Chắc bọn em không có điều hoà nóng lắm! Giọng người bảo vệ hỏi han.

Lan sững người, giữa cái trưa nắng gắt như đổ lửa mái tôn nóng như rang mà người bảo vệ già lại lo cho nó và những đứa suốt ngày ngồi trong điều hoà. Còn nó đã bao giờ nó nghĩ rằng thay một mái tôn mới, chống nóng và lắp thêm quạt trần cho cái nhà bảo vệ mà mức độ xuống cấp thật khó mà tả nổi. Mỗi lần chê cơm nhà bếp rủ nhau ra ngoài ăn tiệm, chúng tôi cho đội bảo vệ những cái phiếu ăn với vẻ kẻ cả lắm. Một chút sững người vì xấu hổ Lan đứng lại mỉm cười với bác. Có lẽ nụ cười chân thành lắm nên bác cũng cười và cái đuôi mắt nhăn nheo lấp la lấp lánh…Hình như lần đầu tiên Lan gửi lại người công nhân già một niềm vui nhỏ nhoi! Cái cười đó đã khiến Lan bỏ ra khỏi đầu bộ mặt phì nộn của ông giám đốc điện lực và cái nóng sốt vì thiếu hàng, mất điện.
Về đến văn phòng nhận được báo cáo của đội bảo vệ, lại một vụ ăn cắp ny lông phế thải, một công nhân cuộn ny lông nhét vào trong người đưa ra ngoài. Trời ơi đến là phức tạp, 3kg ny lông được bó gọn đến mức sành điệu, chắc bán cũng cỡ được ba chục ngàn vì giá dầu thô thế giới lên cao, giá nhựa lên, giá phế thải cũng lên. Lương công nhân thì thấp, thôi thì nghĩ ra trò ăn quẩn, lấy phế liệu thì còn đỡ đằng này công nhân còn tương luôn cả nguyên liệu nhựa. Hàng xuất khẩu, phụ kiện nhập theo đơn hàng, mất một lố nguyên liệu là toi đời rồi. Đặt mới, tăng chi phí, chậm tiến độ, phá hợp đồng. Những cái hợp đồng mà Lan và phòng Kế hoạch phải tính toán tranh cướp từng tí một. Hạ giá thành sản phẩm đến mức tối đa, quơ cả những đơn hàng rẻ!
Công nhân thì chỉ việc tiện tay bỏ vào túi về quy ra mấy chục ngàn bạc, còn lũ văn phòng thì méo mặt. Trông thì tưởng kênh kếch ngồi điều hoà, nhưng miếng cơm manh áo của bao nhiêu người…thật điên cả đầu!
Công ty đã lắp đặt camera, có quy chế hẳn hoi. Ăn cắp là đuổi việc khỏi bàn cãi…
Lan về phòng, xem lại các biên bản, tang vật. Cậu Phó Chủ tịch công đoàn hôm nay cứ lấm la lấm lét liếc về phía sếp. Xin xỏ cái nỗi gì, chứng cớ rành rành ra đấy, nóng nực như thế này, thật điên hết cả người.
Chuông điện thoại reo, giọng người bảo vệ :
- Công chúa à, sáng nay bên anh gửi cho em báo cáo vệ vụ của chị Nga, em đã xem chưa ?
- Vâng em đang xem ạ
- Cũng nan giải đấy em ạ, chả lẽ bọn anh không bắt thì sự việc cứ tiếp tục. Nhưng hoàn cảnh cô ấy cũng tội, chồng đi làm việc ở Đài loan, bị bệnh chết 6 tháng trước đây, hai đứa con còn nhỏ quá !

- Thôi em cứ xem xét, anh biết việc này khó cho em mà…

Nó nhìn đống hồ sơ ngán ngẩm, người bảo vệ chẳng xin xỏ cũng chẳng nói năng chỉ cho nó thêm một thông tin không có trong biên bản. Trong cả nhà máy ngần nấy con người nó làm sao biết được những thông tin kiểu này. Nhưng biết được rồi thì làm sao ? Người nước ngoài vốn dị ứng với việc ăn cắp vặt kiểu này! Vụ này đến tay nó thì cũng đồn thổi tới gần 200 con người trong cùng một ca, làm sao ém nhẹm.
Nó vứt hồ sơ sang một bên viết vào tờ giấy yêu cầu cho phòng kỹ sư “ làm chống nóng cho nhà bảo vệ” rồi lượn một vòng dưới kho cho đỡ bức bối.
Trở về phòng thay vì viết một cái phiếu chuyển phòng nhân sự “ làm thủ tục nghỉ việc ” nó chuyển cho cậu Phó Chủ tịch công đoàn với dòng chữ ngoáy “ công đoàn cho ý kiến”. Bà Chủ tịch Công Đoàn mắt đỏ hoe vì vừa làm ca ba mếu máo chạy lên “ thôi em xem có cách nào ?” Có cách nào bây giờ, cái mặt của người đàn bà phạm tội vẫn câng câng. Thoả ước lao đông tập thể, nội quy của công ty đều có chữ ký của Lan…đuổi việc là rảnh nợ nhất!

Cái ánh mắt hấp háy toét nhoèn của bác bảo vệ lại quay lại với nó. Người bắt trộm cũng là người cho nó thông tin thương tâm của kẻ ăn trộm… Chắc bác ấy đã phải đấu tranh xem liệu có nên bắt hay không?


Lan bước vào phòng Tổng Giám Đốc báo cáo về vụ điện đóm, thôi thì cứu vãn chút ít. Lan man thêm một chút về dự án sắp tới rồi đi thẳng vào vụ ăn cắp vặt. Nó túng túng như chính mình vừa bị bắt quả tang đang ăn cắp ấy, rằng “ tôi sẽ đứng ra bảo lãnh việc này, hình thức chỉ là cảnh cáo và theo dõi ba tháng, tái phạm sẽ đuổi việc “.
Tổng Giám Đốc nhìn nó, nhưng vốn hiểu sự quyết đoán của người giúp việc kề cận nên không nói gì…

Nhà máy có đến 500 công nhân, trước đây thời còn liên doanh, việc ma chay hiếu hỷ do độc một Phó Tổng Giám Đốc người Việt nam chuyên đảm trách. Chức danh Phó Tổng được bổ nhiệm do cơ cấu, phía Việt nam gửi sang để hợp tác và giám sát liên doanh, chứ tiếng Anh học võ vẽ, năng lực lèng mèng thì chỉ phụ trách món nhân sự và các việc nói trên. Nhiều khi làm cán bộ Nhà nước nhiều năm, đang được nể trọng mà từ ngày được sang làm Phó Tổng Giám Đốc liên doanh, nhiều khi trong cuộc họp chả nói được câu gì. Tổng Giám Đốc là người nước ngoài, sơ sảy một tý ông ấy không hài lòng nguýt cho một cái cũng rách việc. Đôi khi vị chuyên viên này nhịn cả từ đứa thư ký mới vào làm cho Tổng Giám Đốc. Nó chỉ bằng tuổi con ông nhưng tiếng Anh nói vanh vách, quần áo thời trang sành điệu, nước hoa Chanel No5 thơm nhẹ nhàng, quý phái…
Cần gì trình bày vẫn phải nhờ nó, thôi thì nhẫn nhục một tý vì lương của ông bấy giờ một tháng bằng cả năm phía Việt nam chi trả. Thỉnh thoảng ngày lễ ngày Tết cũng phải quà cáp lại quả cho những người đã cất nhắc đưa mình sang đây. Cũng chả còn mấy năm nữa thì về hưu, vả lại làm công tác nhân sự thỉnh thoảng đám con cháu ít học dưới nhà quê cũng có phần nhờ vả.
Lan vào công ty được một năm thì Liên Doanh chuyển nhượng cho nước ngoài thành công ty 100% vốn nước ngoài. Giá chuyển nhượng chỉ đủ trang trải tiền thuê đất góp vào Liên doanh, còn lượng máy móc thiết bị do Phần lan tài trợ cho trước đây đưa vào góp vốn thì cũng hết khấu hao rồi. Riêng bà Phó Chủ Tịch Hội đồng quản trị sắp về hưu thì mặt mũi bây giờ còn tươi tắn, sang trọng hơn cái thời mời được đối tác nước ngoài vào ký kết Liên Doanh. Cơ chế mới, phía Việt nam cổ phần hoá, thôi thì để cho phía nước ngoài chủ động trong kinh doanh là phải lẽ. Ấy là bà ta giải thích với mọi người như thế!
Ông Phó Tổng Giám Đốc cũng vừa đến tuổi về hưu, mọi việc của ông ta bây giờ Lan kiêm nhiệm thêm. Cũng chả có gì nhiều, riêng cái vụ ma chay hiếu hỷ thì nó dẹp hẳn, trao quyền cho Trưởng các bộ phận thay mặt Ban Lãnh đạo công ty chứ để Lan đi hết thì còn làm ăn gì nữa, đi đám người này đừng đám khác được sao…
Mọi người lúc đầu cũng muốn sự có mặt của Ban Giám Đốc nhưng rồi cũng quen dần với Trưởng bộ phận và Chủ tịch công đoàn…

Ngày còn bé bà ngoại Lan là người đi Chùa, suốt ngày tụng kinh niệm Phật vẫn bảo nó rằng :” Người ta ăn ở hiền thì gặp lành con ạ ! “. Lan chợt loanh quanh với ý nghĩ suốt đời bà quẩn quanh bốn luỹ tre làng chứ bà đã gặp ông Giám đốc sở điện bao giờ đâu. Bà cũng chẳng biết Phó Tổng Giám Đốc là cái giống gì. Đói cho sạch rách cho thơm chứ ai lại tà tất xà xẻm những thứ không phải của mình như cái chị Nga kia. Cái cô cháu gái yêu, suốt ngày rúc đầu vào lòng bà với đủ mọi kiểu nũng nịu có, ăn vạ có, sẵn sàng khóc nửa ngày vì con cá vàng bị con mèo thò tay vứt ra khỏi bể nằm chết thẳng cứng bây giờ thành kẻ vô cảm. Đụng đến cái gì cũng văn bản này nọ, án xét tại hồ sơ…
Bà cũng không biết được cuộc sống xa hoa của họ, cô cháu bà cũng một bước lên xe xuống máy bay… một con cá cho một bữa tiệc đãi khách của nó, nông dân làm cả tháng trời không đủ tiền mua.

Hôm nay đến cổng cơ quan thấy vẻ khá trầm lặng, đập vào mắt Lan là cái biển cáo phó : “Do tai nạn giao thông, đồng chí Nguyễn Xuân Tình đã mất ngày…Tang lễ được cử hành lúc 9h sáng tại nhà tang lễ Phùng Hưng và mai táng tại nghĩa trang Văn Điển lúc 16h cùng ngày”

Một đám đông công nhân xầm xì :
- Ở hiền mà chẳng gặp lành.
- Ngày nào em gửi xe bác cũng hỏi thăm đôi ba câu.
- Ngay cả lúc làm mất xe của công nhân đội bảo vệ phải chia nhau đền, bác ấy vẫn niềm nở với mọi người. Tội nghiệp bác ấy quá!
- Người đâu mà nhã nhặn chẳng bao giờ cáu gắt với ai dù mất vé xe, để xe choán hết cả đường đi. Nghe đâu bác ấy đang chạy thể dục buổi sáng trên vỉa hè, xe tải chạy quá tốc độ, công an rượt, chạy trốn tông vào vỉa hè. Lái xe bỏ chạy….
Tiếng chị Nga người suýt bị Lan cho thôi việc vì tội ăn cắp ny lông phế thải than thở…
Lan lặng người đi, tiếng xì xào của đám công nhân làm cho lòng nó nặng chình chịch thêm. Mi mắt Lan sụp xuống như muốn dàn dụa nước mắt. Nó không thể khóc, trước mặt nó là một đám công nhân, bên cạnh là cậu lái xe. Công chúa vẫn phải bậm môi lại, như ngày nào nó phải đứng thẳng lên khi đi làm về muộn. Giá mà có thể nấc lên được, nhưng nó sẽ không khóc đâu.
Công chúa thấy buồn lắm, mọi thứ như muốn đổ sụp trước mặt nó, lời dạy của bà, cháy hàng, mất điện, nóng nực, tham nhũng, lạm dụng chức quyền, tai nạn giao thông và những cái chết đến bất ngờ cho những người tốt nhất...
Đài báo vẫn đưa tin, mỗi tháng ở ta có cả ngàn người chết vì tai nạn giao thông, nhưng ai cũng cho là chẳng phải việc của mình. Họ bận bàn tán về cuộc chiến tranh ở đâu đâu với vài trăm người chết, báo chí Quốc tế đưa tin ra rả!

Nó bỗng nhớ đến câu chào ba năm về trước, cái mắt hấp háy của người bảo vệ già. Cái vẻ vồ vập săn đón nó như đối với cô công chúa nhỏ mỗi ngày. Vậy là người cuối cùng trong công ty gọi Lan là “công chúa” không còn hấp háy cười với nó nữa!
Người chăm chút nó không phải vì nó là một sếp mà chỉ là một cô em gái cần sự quan tâm nho nhỏ mỗi ngày.

Lan nói nhỏ đủ nghe với cậu lái xe:

- Chiều nay em đưa chị ra Văn điển dự mai táng!
Cậu lái xe hơi ngạc nhiên về quyết định của nó:
- Em tưởng chị đi viếng lúc sáng và chiều nay chị có hẹn ăn tối với khách.
- Chị sẽ huỷ cuộc hẹn em ạ!

Anh ơi, hôm nay Lan sẽ đi tiến anh, con người mà khi còn sống, kẻ vô cảm là nó khó khăn lắm mới nở được một nụ cười. Công chúa sẽ cắm một bó hương lên mộ anh và nói rằng:

- Cảm ơn anh đã dạy cho em còn một chút quan tâm đến mỗi số phận trong cuộc đời này mà không cần một bục giảng hay quyển sách luân lý nào!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2006 14:49:48 bởi Trăng Quê >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:16:24
0
Một chuyến bay đêm!  
Mưa Sài gòn thật vội
Đường tắc tựa như nêm
Người và xe tiếp nối
Mưa càng dày hạt thêm
 
Vừa kịp chuyến bay đêm
Lũ sao trời lấp lánh
Cơn mưa rồi cũng tạnh
Trăng lưỡi liềm nhởn nhơ
 
Bay giữa đêm như mơ
Nhớ dịu dàng giọng nói
Trước giờ bay anh gọi
Chào nhé, chúc bình an!
 
Bao tất bật vội tan
Giữa yêu thương bè bạn
Bầu trời đêm lãng mạn
Trong thăm thẳm trời mây
 
Em thấy mình đang bay
Về với anh - Hà nội
Những chuyến đi thật vội
và lời chúc bình an!
 
Người đàn ông yêu em
 
Viết tặng Biển Xanh
 
Em là con khủng long
Láu lỉnh dịu dàng
Người đàn ông nào yêu em
Phải dữ dằn lắm đấy
Nếu không
Anh ta sẽ dễ dàng tan chảy
Trong ngu ngơ, rạo rực, khát thèm...
 
Anh ta chẳng chế ngự được con tim
Của em luôn nồng nàn như lửa
Con khủng long của thời tiền sử
Không chỉ yêu bằng mắt, môi hôn
 
Thiêu cháy anh ta bằng cả tâm hồn
Bởi em biết mình luôn luôn toả sáng
Vẻ đẹp, nét mềm tàn theo năm tháng
Đàn ông cần trí tuệ để ru ngoan!

Gió Đông  
Cơn gió
từ chiều
lạnh tối Đông
 
Nứt nẻ
môi khô,
má rám hồng
 
Một mình
đếm sao
như đom đóm
 
Xơ xác
hao gầy,
- Nhớ em không?
Biển của em
 
Em yêu biển biếc xanh
Lúc êm đềm phẳng lặng
Trong những ngày đấy nắng
Dịu dàng mặt nước êm
 
Trong sâu thẳm màn đêm
Em nghe ngàn con sóng
Thầm thì lời nóng bỏng
-         Bao giờ mình gặp nhau?
 
Có khi biển u sầu
Cả bầu trời màu xám
Những đám mây ảm đạm
Em khóc cùng trời mây!
 
Sao hiểu được anh đây
Vỗ về như em bé
Trong vòng tay nhỏ nhẹ
-         Đừng buồn em, biển ơi!
 
Ngày đẹp giữa xa khơi
Ta giỡn đùa thoả thích
Để tiếng cười khúc khích
Tan trong sóng bạc đầu
 
Biết trong lòng thẳm sâu
Chứa sóng thần bão tố
Em vẫn là thuyền nhỏ
Đắm mình khát mênh mông
 
Nếu một ngày nổi giông
Cuốn vào lòng tất cả
Đó là em trả giá
Cho tim này phiêu lưu
 
Ôi cung bậc tình yêu
Như ngàn năm sóng vỗ
Xót lòng vì quặn nhớ
Trong ngày không bình yên...
ANH và EM
 
ANH như là tia nắng
Rớt xuống vạt cỏ xanh
EM giọt sương ngọt lành
Lung linh anh trong đó
 
ANH như là chiếc lá
Rơi xuống giữa mùa Đông
Cháy lên ngọn lửa hồng
Cho má em ửng đỏ
 
ANH như là ngọn gió
Thổi mát cánh rừng xanh
EM xin là dòng sông
Chở thuyền Trăng theo đó
 
Tại sao làm em nhớ
Tại sao làm em mong
ANH có thấy ấm lòng
Khi có em bên cạnh?
Yahoo Messenger
Từ ô cửa sổ chát
Anh buzz đến nick em
Rồi từng đêm, từng đêm
Nối tâm tình hai đứa
 
Em nồng nàn như lửa
Anh suối mát dịu êm
Để ngày tháng êm đềm
Ta bên nhau lặng lẽ
 
Chuyện trên trời dưới bể
Em ríu rít anh nghe
Anh gọi em chích choè
Hót vang trong vườn vắng
 
Anh là người trầm lắng
Như lạt chặt buộc mềm
Cho em thêm dịu hiền
Cho em là phụ nữ
 
Rồi từng câu từng chữ
Ta viết cùng vần thơ
Cháy bùng lên đam mê
Và niềm vui không dứt
 
Chiều nay đường truyền đứt
Để em ngồi ngẩn ngơ
Đánh rơi mất câu thơ
Nhớ người dưng trên mạng
 
Có biết rằng em nhớ anh không?

Có biết rằng em nhớ anh không?
Cơn gió heo may lạnh buốt lòng
Em ngồi đếm lá qua song cửa
Giờ này anh có nhớ em không?
 
Đã sắp qua rồi một mùa Đông
Mình chẳng gặp nhau cả tháng rồi
Gương mặt hiền và lời thủ thỉ
Em âm thầm da diết gọi:
- Anh yêu!


Chẳng ước trăm năm  
Chẳng ước trăm năm, chỉ một lần
Yêu nhau rồi chia xa lặng lẽ
Hãy nhớ em khi anh đơn lẻ
Hãy nhớ em khi lạnh đêm đông?
 
Anh mãi mãi là người đàn ông
Em yêu không đắn đo được mất
Nỗi nhớ nào trong em quay quắt
Để lơ ngơ không nhận ra mình
 
Nỗi nhớ nào mỗi sáng bình minh
Ban mai về tiếng chim ríu rít
Đọng trong mơ nụ hôn cuống quýt
Người đàn ông khát thèm của em ...
Em thả mình ngả ngớn trong đêm
Ánh trăng dịu dàng qua cửa sổ
Cả thiên hà đang nhìn rất rõ
Thân thể nuột nà, trễ nải hiến dâng
 
Vẫn biết anh khao khát âm thầm
Ôm em trong vòng tay thoả thích
Ở nơi vườn địa đàng cổ tích
Của A-dam và nàng E-va
 
Có lẽ nào anh chẳng nhận ra
Cả hai ta đều không còn trẻ
Đam mê mãi những điều mới mẻ
Rạo rực hoài những ánh sao xa
 
Có lẽ nào anh chẳng nhận ra
Năm tháng cứ sang trang thật khẽ
Tình yêu như nỗi buồn dịu nhẹ
Ngu ngơ, nhút nhát đến bao giờ?
 
THẾ LÀ...  
Thế là anh ...thế là em
Giận nhau cũng tại hờn ghen thôi mà
Em ngồi đếm những cánh hoa
Để cho nước mắt vỡ oà, mặn môi!
 
Bên nhau năm tháng đầy vơi
Làm đau nhau chỉ vài lời...anh đay
Thế là xưa...thế là nay
Bao nhiêu đắm với cùng say, bạc màu
 
Bao giờ mình gặp được nhau
Để anh véo má em đau...một đời
Ghen chết đi sống lại rồi
Ngẩng lên mới thấy mất người, mình yêu!
 
Anh là con suối


Anh hãy là con suối
Mát mãi cánh rừng xanh
Bên bờ cỏ ngoan lành
Lấp lánh ngàn tia nắng
 
Anh là dòng suối vắng
Róc rách chảy ngàn năm
Lung linh ánh trăng rằm
Em thả mình tắm mát
 
Anh là con suối hát
Ru giấc ngủ đêm đêm
Hãy về đây bên em

Lời tự tình muôn thủa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 22:47:37 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:23:08
0
Cảm xúc về bài thơ "Không phải tơ trời... không phải sương mai" của Đỗ Trung Quân

Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất .
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em !

Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.

Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng ... chợt tím ...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến

Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc...

Mình đã nhiều lần nghe nói đến tơ trời nhưng chưa bao giờ hình dung ra nó như thế nào cả, có lẽ là mong manh lắm! Nhưng chắc ai cũng có lần ngắm một nụ hồng đang hé nở, e ấp và nhè nhẹ hương thơm, nhưng chỉ vài buổi sớm thôi nó đã lụi tàn. Cũng giống như giọt sương trên nhành lá mỗi buổi sớm mai, long lanh và dịu nhẹ. Khi mặt trời lên,lúc đầu nó càng long lanh lắm rồi nhẹ bước bay lên… Mong manh là thế nhưng đó chưa phải là điều mong manh nhất!
Xưa nay người ta vẫn nói về một tình yêu vĩnh cửu, thuỷ chung cho đến khi đầu bạc răng long, cho đến khi hoà vào cát bụi. Như vậy Tình Yêu phải bền vững lắm, như núi như sông, như rừng như biển. Nếu thật sự như vậy thì chẳng cần phải gìn giữ nâng niu, thì Tình Yêu mãi mãi trường tồn với thời gian.
Với Đỗ Trung Quân thì không như vậy bởi Tình Yêu là điều mong manh nhất!
Thật rõ lạ lùng hai chữ Tình Yêu, người ta nói về nó quá nhiều mà lại chẳng hiểu vì sao cả. Có người thì cho rằng Tình Yêu là sự hoà hợp của hai tâm hồn, nhưng người ta vẫn cứ yêu nhau khi chẳng ai là ai cả. Có người thì nói rằng Tình Yêu là xứ sở của ảo giác, cũng gần đúng thôi! Hình như khi yêu người ta chẳng thể là mình được nữa! Nói đúng hơn đó là điều không có lời giải thích. Vì lẽ đâu trong sáu tỷ người em chỉ hướng tới một mình anh? Vì lẽ gì mà trong từng bữa cơm, giấc ngủ của em luôn có anh đâu đó! Vẫn có cả tỷ người đi bên em, em vẫn cảm thấy cô đơn, để khi gặp nhau lại hờn ghen vô lý…

Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Mà có vô lý gì đâu, khi Tình Yêu đã chính là một sự vô lý mất rồi! Đã bao nhiêu cuộc tình đã bao cuộc chia tay và Ônga Béc gôn đã viết:

Lớp trẻ bây giờ lại bước theo ta
Lại lắp lại vị ngọt ngào thủa trước
Vẫn sông Nhe va sớm chiều sóng nước
Nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh…

Thực ra mỗi một cuộc tình, mỗi một cuộc chia tay đều chẳng giống nhau, nhưng có một điều giống nhau duy nhất đó là sự hối tiếc là niềm đau day dứt mãi…

Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến

Cách ví của nhà thơ thật tài tình, ta bước vào đời với cái hăm hở của cô bé mới lớn. Một buổi chiều nào đó gặp ánh mắt bối rối của cậu bạn cùng lớp, má ta ửng hồng, cái cảm giác khác lạ mà ta chưa bao giờ biết đến, cái thánh thiện của Tình yêu thủa ban đầu! Nhưng khi yêu là khi có những giận hờn và chỉ một lần thôi trót dại, thế là chia xa mãi mãi. Để rồi linh cảm mãi mang theo suốt cuộc đời, cái cảm giác hẫng hụt khi đánh rơi chiếc cốc pha lê vì vụng dại, vì một lần đã kiêu ngạo bước đi…
Nói như tác giả, thì chỉ có những người từng trải mới có những chiêm nghiệm sâu sắc thế :

“Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...”

Cảm ơn Đỗ Trung Quân đã nói hộ những điều ai cũng biết mà chẳng thể nói ra bằng bài thơ ăn sâu vào lòng người đến thế!
Trăng Quê viết lời bình này để dành tặng cho bạn bè và tặng những người đang giữ trong tay những chiếc bình pha lê mong manh nhất. Để tặng cho mình một buổi chiều tản mạn, rằng Tình Yêu không vĩnh cửu bao giờ!

Trăng Quê


Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:25:02
0

Nếu một ngày thành phố vắng em

Phan Chí Thắng

Nếu một ngày thành phố vắng bóng em
Mỗi chiếc lá rơi nghiêng như ánh mắt
Chiều Hồ Tây gió lay trời trong vắt
Phố bụi mù, cay nỗi nhớ trong anh

Khi đêm buông, thành phố ngủ yên lành
Em lấp lánh một vì sao xa lắm
Anh bỗng hiểu thế nào là đằm thắm
Rất gũi gần rạng rỡ nụ cười em

Nếu một ngày thành phố vắng em thì có gì là lạ đâu nhưng với người đang yêu thì là nỗi nhớ đến cháy lòng. Câu thơ mở đầu thật là bình dị nhưng khi đọc đến câu thứ hai thì ta thấy tim mình gần như ngộp thở
“ Mỗi chiếc lá rơi nghiêng như ánh mắt”.
Có lẽ khi người ta đang nhớ thì chiếc lá kia rất vô tình rơi nghiêng như ánh mắt của người tình lang theo bóng người yêu đã đi xa. Hình ảnh chiếc lá rơi nghiêng trong chiều Hồ Tây trong vắt gơi cho người đọc một cái gì chơi vơi lắm. Phố Hà nội vốn bụi mịt mù nhưng tại sao không phải là cộm lên nỗi nhớ mà lại là “cay”. Tôi cứ thử đổi đi đổi lại vài từ nhưng quả là từ “cay” này đắt quá! Chia tay em rồi có lệ rơi đâu nhưng mà bụi phố làm cay mắt người ở lại. Bài thơ mới lô gic làm sao, tôi bỗng hiểu tại sao chiếc lá lại rơi nghiêng đến thế!

Chỉ có một ngày thôi, mà nỗi nhớ cứ không nguôi khi đêm về. Thành phố đã chìm sâu trong giấc ngủ mà em thì xa lắm như vì sao kia trong mắt anh. Khoảng cách mênh mông vô tận như trời đêm làm nỗi nhớ cứ mênh mang mênh mang…

Nhưng rồi chỉ bằng hai câu thơ cuối khoảng cách xa xôi được tác giả kéo lại rất nhanh và gần lắm. Vì xa em anh mới hiểu rằng sự đằm thắm của em có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời này. Và vì nụ cười rạng rỡ của em luôn ở trong con tim yêu nên em tuy xa xôi mà gần gần lắm.

Anh bỗng hiểu thế nào là đằm thắm
Rất gũi gần rạng rỡ nụ cười em

Bài thơ nhẹ nhàng với lời thơ trong như ngọc. Đó chính là phong cách của người viết mà càng đọc càng thấy rung động nhiều hơn. Đó là tình yêu của những người từng trải, khác xa với sự nồng nàn của tuổi trẻ.
Đó là thứ tình yêu lắng sâu trong tâm hồn mỗi người khi đã qua bao nhiêu bão dông của cuộc đời này.
Trăng Quê đã đọc bài thơ của Phan Chí Thắng trên con đường đẹp như mơ của nước Úc cho các bạn của mình. Lòng cứ nhớ miên man về Hà nội với Hồ Tây, những con phố bụi mịt mù. Nhớ đến người thân, nhớ các bạn, nhớ đến vẻ “thâm trần sâu lắng lạ“ rất Huế của tác giả.
Ngày không bình yên

Mỗi Khi Chiều Kéo Ánh Sáng Vào Đêm*
Em nhớ vòng tay ấm êm đến thế
Vũ điệu thần tiên trong hơi thở nhẹ
Lời thầm thì với da diết màn đêm

Nếu một ngày em không phải là Em
Thì mình đâu phải xa nhau đến thế
Em tự nhốt mình trong khung trời đơn lẻ
Để lòng thật buồn ...
Mỗi Khi Chiều Kéo Ánh Sáng Vào Đêm

* Tên một bài thơ của Lê Vĩnh Tài

Dương ngồi dựa đầu vào chiếc gối rất mềm ngước nhìn lên bầu trời mờ mịt xa xăm qua khung cửa sổ. Một ngày ảm đạm quá, từ Tết đến giờ cứ hết mưa phùn lại nồm, không gian thật ẩm ướt khó chịu.
Dương thấy đau quá, cái cổ cứng nhắc có lẽ do suốt ngày miệt mài với cái vi tính đó thôi. Lâu nay nàng đã coi nó như là người bạn rồi mà. Người mệt bê bết nằm mãi cũng chán nên cố gượng ngồi dậy nghe tiếng tích tắc của đồng hồ. Tích tắc, tích tắc, thời gian như quá nhàn rỗi nặng nề trôi…
Trên chiếc bàn trang điểm lọ hoa hồng vẫn tươi mát êm dịu toả hương lan ra khắp phòng. Chiếc giường hiện đại với bộ chăn đệm Ca na đa mềm mại trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi hình như cũng không làm nàng mãn nguyện.
Dương vớ lấy chiếc điện thoại lần tìm cái tin nhắn của một kẻ được gắn với cái tên “ Unknown” mà lâu nay phân vân mãi nàng vẫn chưa muốn xoá nó đi:

Tôi vẫn nhớ em ngày mới quen
Vũ điệu thần tiên đôi chân mềm
Ánh mắt em như ngọn lửa cháy
Thiêu đốt hồn tôi thành …sao đêm.

Dương mỉm cười buồn bã và cố nhắm mắt lại nhưng cái buổi làm quen ấy cứ chơi vơi chơi vơi…

Lâu nay Dương không được khỏe, chồng nàng bảo em không chịu vận động, suốt ngày ngồi máy vi tính nó tù túng người ra. Bạn Dương bảo thôi mày đi học khiêu vũ, vừa thư giãn vừa khỏe người. Lúc đầu Dương cũng hơi ngại nhưng chồng nàng động viên : “Thôi em nên tranh thủ đi tập đi, chứ người dạo này yếu mà lại mập ra đấy! “ Cái câu “mập ra đấy” lập tức có hiệu quả tức thì!
Thế là nàng lên Cung văn hóa Việt Xô đăng ký một khóa học Khiêu vũ Quốc tế . Lớp học ở đây lúc nào cũng đông nghịt, trẻ có già có, đủ loại. Trẻ học để giao lưu, già học cho đỡ buồn, có hội đi chơi lại nâng cao sức khỏe. Các bà “xồn xồn” thì đi học cho giảm béo, giữ phom. Nói vậy thì nói chứ nhìn các bà các cô tuổi hồi xuân sau khi đi nhảy khác hẳn. Bà nào cũng may cho mình vài ba bộ nhảy đầm các kiểu. Cũng như đi tắm thì phải mặc áo bơi, một mảnh hoặc bikini nhưng nhất thiết là phải là áo bơi, chứ không cả bãi biển mặc áo bơi mình mặc quần chùng áo dài thì cả bãi biển trố mắt lên mà nhìn. Đồ đầm khiêu vũ thì đương nhiên là đẹp và phải hơi sexy một tý, váy ngắn ôm phần trên, xòe phần dưới điệu đà như công chúa. Áo thì thường là trễ cổ, trễ cả ngực nữa hoặc hai dây. Những người có phom chuẩn ( ấy là các bạn đồng nghiệp “ bơm” thế) như Dương mà mặc đồ khiêu vũ thì …thôi rồi. Lúc đầu cũng ngượng nghịu một tý nhưng sau quen đi lại thích. Quả là thân thể phụ nữ dù ở tuổi nào cũng vẫn hấp dẫn nhất là ở tuổi nàng. Lứa tuổi mà sự phát triển về thể chất và tinh thần tiến đến mức hoàn hảo.
Nàng cũng giấu chồng may cho mình vài bộ. Con bạn Dương lần đầu thấy nàng mặc cứ trố mắt ra mà nhìn. Mày đẹp quá! Người chả già đi, bụng vẫn thon nhỏ như bụng con gái…
Mặc đẹp rồi trang điểm kỹ như diễn viên cũng có cái lí do của nó. Chả nơi nào phụ nữ lại bị “ rẻ rúng” như ở các Câu Lạc Bộ hoặc các sàn nhảy. Đàn ông đam mê bia ôm, tennis, đá bóng ( các loại bóng) ít người đi khiêu vũ. Nếu có thì cũng tạng người nhom nhom, thấp bé nhẹ cân hoặc những chàng ẻo lả. Ấy vậy mà vào các sàn các chàng này như mì chính cánh. Lắm lúc Dương cứ nín cười vì thấy các chàng này beo chặt lấy các bà phốp pháp như những con ễnh ương ôm bọng sen vậy. Các chủ sàn thường thuê các thanh niên để đi chân nam phục vụ đông đảo các bà nhưng hình như cũng không xuể. Vả lại các em phải nhảy ngày ba ca và đưa dắt các bà già nên trông nhiều khi dặt dẹo như chết rồi. Khiêu vũ là môn nghệ thuật mà nhìn cái vẻ mặt “ xác chết trên cao nguyên” ấy chắc ngồi nghe nhạc cho qua. Vào sàn nhảy mới thấy một góc của xã hội thượng lưu Hà nội. Các phu nhân giám đốc, vợ các quan chức, chồng mãi lo làm ăn hoặc em út mà mình thì chưa hết tuổi đàn bà. Ngồi nhà thì không khéo nhảy đi đánh ghen mất. Mà xấu chàng thì hổ ai, miễn là ông ấy cứ mang tiền về nhà cho tiêu là được. Có tiền các bà cũng chả thiếu gì cách ăn chơi và cũng ối chuyện nực cười ra nước mắt. Khi đứng trước một vườn hoa như vậy thì các con bướm tha hồ mà kén cá chọn canh. Và cái hoa nào mơn mởn lại sặc sỡ hình như cũng có sức hấp dẫn hơn. Nói vậy không phải không có những nam giới khiêu vũ chuyên nghiệp. Họ khiêu vũ với tất cả niềm đam mê của mình với một phong cách cực kỳ lịch sự. Thôi thì đãi cát mãi cũng có thể tìm được vàng ở chốn ăn chơi ấy.
Trong một bối cảnh cụ thể như vậy các bà lại có những kiểu chơi khác nhau. Tốt nhất là kiếm cho mình một cạ nhảy. Cũng một số chị em có được một cạ nhảy hợp chân và đam mê thật sự. Phần đa là kiếm cạ để chống “móm” có nghĩa là ngồi không nhìn mọi người nhảy. Mà cái vụ này cũng phức tạp lắm. Thôi thì hẹn hò chờ đợi, rồi giận dỗi và đôi khi ghen tuông nữa…Dương chỉ nghĩ cũng đã thấy mệt. Có bận nàng được một người mời nhảy, điệu van Anh mà nàng thuần thục nhất. Sau điệu nhảy anh ta đưa cho nàng một cái các visit với cái tên Hồng Thanh nhà thơ kiêm vũ sư và dặn khi nào em lên sàn gọi cho anh nhé! Nhưng rồi cái các visit đó đã ở lại cùng cái chân bàn mà hai người cùng ngồi một cách kín đáo.

Nàng quen Sơn trong một buổi tập ở cung vào lúc đang “ móm”. Dương đang ngồi xem mọi người nhảy ghép đôi thì Sơn đến rất nhã nhặn mời nàng. Cậu thanh niên lịch thiệp dịu dàng đưa nàng tập từng bước một. Vòng tay khá vững chãi và ấm áp. Hai người nhảy khá hợp chân vì ngoài kỹ thuật bước, gương mặt Sơn cháy lên sự đam mê với những bước nhảy có hồn. Cuối buổi Sơn đưa cho nàng tấm danh thiếp và nắm nhẹ bàn tay nàng. Dương biết Sơn ít tuổi hơn mình nhưng cậu chỉ gọi nàng là bạn. Một vẻ tự tin hiếm có trước một phụ nữ già dặn hơn mình.
Buổi tối đó Dương nhận được tin nhắn:” co be oi, chuc ngu ngon nhe”. Chả hiểu bằng cách nào Sơn đã ranh mãnh lấy được số điện thoại của nàng. Dương chợt nhớ lúc ngồi nghỉ cậu ta hỏi “ cho mình xem điện thoại của bạn nào, model trông lạ quá!”. Sơn làm ở một Sở trực thuộc chính quyền Thành phố.
Họ nhảy với nhau nhiều ngày tập sau đó. Và mỗi ngày trước khi đi ngủ là những dòng tin nhắn dễ thương. Dương vui như có thêm một cậu em chăm chút nàng thật nhiệt thành. Đôi khi Dương hơi rùng mình khi Sơn nắm tay nàng trong buổi tập thật lâu nhưng cái cảm giác đó chỉ thoáng qua. Sơn bảo : “ người ta nói người đẹp vì lụa là sai toét, lụa đẹp vì người thì đúng hơn”. Dương mặc bộ này đẹp quá. Nàng phì cười vì những câu khen lộ liễu kiểu trẻ con đó nhưng đôi lúc cũng mỉm cười vu vơ vì nó. Sơn đàn giỏi hát hay, tiếng Anh nói như gió. Hai người có thể tán đủ mọi thứ chuyện trên đời những lúc bên nhau. Đôi khi nàng cũng trả lời các tin nhắn đại loại như : “ khuya roi ngu ngon nhe cau be” và nàng thấy mình trẻ ra chục tuổi với những câu nhắn ngu ngơ như con nàng thường nhắn cho các bạn của mình. Nàng vô tư mà.

Từ khi biết em anh không được quyền bực giận, hờn ghen như bất kỳ một thằng đàn ông bình tthường nào khác. Anh quen rồi, em cứ nói đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2006 12:03:40 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:26:46
0
 
TRĂNG QUÊ
 
VŨ THỊ MINH NGUYỆT
 
 
 
 
TÁC GIẢ


Họ và Tên       :           Vũ Thị Minh Nguyệt
Nick name      :           Trăng Quê
Sinh                 :           01-08-1963 tại Thái Bình

Học sinh của trường chuyên toán Thái Bình khoá học ( 1976-1979)
Ngành nghề chuyên môn được đào tạo: Nhà Kinh tế học tốt nghiệp bằng Đỏ tại trường Kinh tế Thương Nghiệp Lvov (Liên xô cũ)

 

Sinh ra từ cánh đồng xanh.
Có dòng sông nhỏ chảy quanh xóm làng.
Đêm về cá quẫy, trăng vàng.
Nam thanh nữ tú hát vang trên cầu.

Bờ tre, bãi lúa, nương dâu
Nhắc người xa mãi đi đâu tìm về
Cỏ may díu bước sườn đê
Cánh diều vi vút, hẹn thề gái trai

Lời ru thao thức đêm dài
Cái cò cái vạc lội hoài ăn sương
Lớn rồi đi khắp muôn phương.
Quê hương và Mẹ suối nguồn Yêu thương!
 
 

 
Công việc đã làm :
Cán bộ Quản lý ( Sony Việt nam 1993-1995)
Kế toán trưởng  ( công ty thang máy OTIS 1995-1997)
Giám Đốc Tài Chính ( Shell Nhựa đường 1997-2003)
Giám Đốc Hành chính ( BBRAUN Hà nội 2003- nay)
 



 

    Văn Thơ với Trăng Quê?  Là học sinh chuyên toán nhưng cũng là thành viên của đội tuyển học sinh giỏi văn của tỉnh Thái Bình đi thi học sinh giỏi văn toàn miền Bắc. Yêu thích đọc sách thơ văn nhưng thích làm công việc liên quan đến Tài chính và Kinh doanh hơn. Thơ văn là một thú đọc chơi và để giao lưu với bạn bè, để thư giãn và nuôi dưỡng một tâm hồn trong trẻo lành mạnh, yêu đời yêu cuộc sống và đồng cảm với mỗi số phận con người.
    Có một chuyên mục Trăng Quê và các bạn trong Box thơ sáng tác. Thích phong cách viết trẻ và hoà đồng với tất cả các bạn ở mọi lứa tuổi. Công việc của Trăng Quê rất bận, nhưng hễ rảnh là vào mạng để đọc thơ của các bạn. Khi buồn thì nháy ra sàn khiêu vũ, âm nhạc và vũ điệu luôn gột rửa những phiền muộn để ngày mai đến làm việc cảm giác tươi mới hơn. Ham thích Văn Học Nga và thi thoảng cũng hứng lên dịch thơ. Tuy nhiên sau hai mươi năm không dùng đến tiếng Nga, mỗi lần dịch phải tra từ điển nhiều …thành ra ngại. Quên từ nhiều nên cảm hứng đầu tiên khi đọc một bài thơ cũng bị mất mát. Chắc khi nào có thời gian phải học lại tiếng Nga để nghe nhạc và đọc thơ thôi.
    Trăng Quê cho rằng việc dịch thơ là một công việc khó. Người dịch thơ phải giỏi cả ngoại ngữ lẫn tiếng Việt. Cảm nhận thơ ca bằng ngôn ngữ không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ đôi khi chưa chắc đã đúng. Dịch làm sao vừa cho thoát ý bài thơ vừa phải có vần điệu của một bài thơ làm cho người dịch phải vật lộn trăn trở để tránh làm hỏng các nguyên tác.
    Blog cá nhân                                    http://blogtiengviet.net/nguyetvu.
     
    Sở thích : Văn Thơ, Khiêu vũ, Du lịch, Thể thao, Tổ chức và tham gia các hoạt động tập thể
    Câu nói ưa thích  :  Lao động là thước đo phẩm giá của con người ( Phạm Văn Đồng)
     
    Tham gia các diễn đàn trên VN Thư quán :
    -         Thơ sáng tác
    -         Thơ dịch
    -         Truyện ngắn
    -         Du lịch
    -         Thư viện ngoại văn do Ngọc Lý phụ trách ( rủ rê…)
     
    TÁC PHẨM



    đêm Thu 

    thân tặng huenn

    Khuya rồi, khuya thật khuya
    Tiếng đêm đi lặng lẽ
    Nghe như hơi thở nhẹ
    của Anh bên tóc mình...

    đêm vẫn cứ lặng thinh
    nghe triệu người đang ngủ
    màn đêm êm như ru
    dịu dàng lời anh nói...

    nào cùng chạy ra đường
    chơi trong đêm mùa Thu
    lắng nghe đêm quyến rũ
    để mình gần nhau thêm

    Ôi trời đêm
    thật Đêm...


    Ta và Hắn
    Hắn kiêu hãnh
    lạnh lùng
    như
    đá Tảng


    Ta bâng khuâng
    rơi vào khoảng Ngỡ ngàng !!!

    Hắn giết Ta bằng giọng nói dịu dàng
    Ta chuyếnh choáng mình không là mình nữa

    Ta sẽ trị Hắn bằng nồng nàn ngọn lửa
    Bằng ngoan hiền đằm thắm trái tim yêu
    Bắt Hắn ta phải nhớ cháy cả chiều
    Bởi ngọn nến tình yêu trong lòng Hắn

    Này cái kẻ tinh vi kia là Hắn
    Dám nói rằng Ta là chúa hờn ghen
    Thế mà ngày ngày Hắn cứ hỏi han
    Người nọ người kia Ta hay bắt chuyện

    Những chuyện nhỏ con thường ngày ở huyện
    Hắn kiếm cớ hoài rồi gọi điện cho Ta
    Chuông điện thoại reo khoảng khắc vỡ oà
    Vờ hỏi Hắn “ anh là ai đấy ạ ?”

    Hắn một kẻ cứ vừa quen vừa lạ
    Vừa hững hờ, vừa rạo rực thiết tha
    Ta ngu ngơ như một kẻ không nhà
    Ghét kẻ hào hoa, đa tình là Hắn!

    Chưa kể đến bao cô nàng lẵng nhẵng
    Theo Hắn hoài như thể chọc tức Ta
    Hắn đẹp trai nên số phải đào hoa
    Nàng nào cũng mê say như điếu đổ

    Hắn cãi phéng là tim đâu có chỗ
    Chứa các cô nàng tưởng bở … dở hơi
    Vì suốt ngày Hắn cũng phải chơi vơi
    Chả nhớ ai mà nhịp tim đập loạn!

    Hắn ghét Ta vì lắm bè nhiều bạn
    Nhưng kiên quyết rằng Hắn cóc thèm ghen
    Vì mỗi ngày danh sách cứ dày lên
    Thì có chết Hắn cũng ghen …chả xuể!

    Ta vừa xấu vừa vô duyên như thế
    Chả kẻ nào yêu nổi hơn Hắn đâu ?
    Nếu không tin cứ gục nhẹ mái đầu
    Vào ngực Hắn nơi trái tim đập rộn!

    Vẫn biết rằng yêu Hắn là khốn đốn
    Chẳng cách nào dạy dỗ được con tim
    Nhớ Hắn cồn cào, dữ dội, dịu êm
    Ta chết lặng nghe chiều Thu lá đổ…
    12.10.2006


    Vài dòng tản mạn.

    Lê lết trên sa mạc
    khao khát dòng sông xanh
    Không bằng em nhớ anh
    trong những chiều lặng gió

    Lang thang trên đồng cỏ...
    khao khát nhành hoa tươi
    Không bằng nhớ dáng người
    ánh mắt nhìn trầm lắng!

    Khi tim mình trống vắng
    khao khát gọi tên anh
    Nỗi nhớ quá ngọt lành
    tiếng cười anh ấm áp

    Khi mùa màng thất bát
    khao khát cánh đồng vàng
    Nỗi nhớ cứ mênh mang
    cả khoảng trời man mác...

    Khi những ngày nắng hạn
    khao khát cơn mưa rào
    Không bằng em ước ao
    vòng tay anh êm ái!

    Khi mùa Xuân trở lại
    khao khát cả mùa hoa
    Trong khoảng khắc vỡ oà
    nhớ nụ hôn môi ấm ...

    Bỗng thấy mình đằm thắm
    như giọt nắng chiều rơi
    Đêm về trong chơi vơi
    cả một đời dâng hiến!

    Bên anh, biển vào đêm
    khao khát nằm trên cát
    Để được nghe câu hát
    gọi những cánh buồm nâu

    Thì thầm trong đêm sâu
    sóng khát khao day dứt
    Nỗi nhớ trào buốt ngực
    Nghiêng mãi về phương anh!
    29.10.2006

    Truyện thì Minh Nguyệt ưng Điệu Van – xơ chiều thứ Bảy nhất.

    Ngoài ra có một số bài thơ dịch, đây là bài

    THỬA RUỘNG CHƯA GẶT
    dịch phóng tác
    Nhi-cô–lai Nhe-cra-xốp


    Thu muộn. Quạ bay rồi
    Rừng khô, đồng vắng ngắt
    Chỉ thửa ruộng chưa gặt
    Rầu rĩ mãi không thôi…

    Bão tuyết đã đến rồi
    Ôi sao mà chán thế!
    Rạp xuống bùn thật tệ
    Lấm lem hạt ngọc ngà

    Đàn chim khỉ gió qua
    xục mỏ vào tàn phá
    Bão quất bông tơi tả
    Thỏ xéo nát chúng tôi

    Bác nông dân đâu rồi,
    còn chờ cái gì nữa ?
    Hay chúng tôi xấu hơn
    không chín đều nhau hả ?

    Chúng tôi chả xấu đâu
    Hạt chắc, bông nhiều thế
    Sao gieo trồng không để
    gặt khi bão đến rồi ?

    Gió thì thào than thở
    Bác ấy đau ốm thôi
    Không còn sức bạn ơi
    Để ra tay hái gặt

    Những chờ mong héo hắt,
    đến kiệt sức tàn hơi
    Kề cận miệng lỗ rồi,
    để nuôi giun chắc thế!

    Bàn tay từng vạm vỡ
    cày cấy trên cánh đồng
    Nay lúa chín trĩu bông,
    người yếu đau thật tội!

    Mắt khô mờ, nhức nhối
    Giọng khản đặc mất rồi
    Bài hát buồn lạc lối
    Ăn uống cũng chán luôn!

    Trên cánh đồng, vô hồn
    bác nông dân lê bước
    Như thể vẫn bám cày,
    trầm ngâm đi trên ruộng

    Trăng Quê
    23.08.2006



    Nguyên tác

    НЕСЖАТАЯ ПОЛОСА
    http://www.stihi-rus.ru/deti/osen.htm
    Николай Некрасов


    Поздняя осень. Грачи улетели,
    Лес обнажился, поля опустели,

    Только не сжата полоска одна...
    Грустную думу наводит она.

    Кажется, шепчут колосья друг другу:
    "Скучно нам слушать осеннюю вьюгу,

    Скучно склоняться до самой земли,
    Тучные зерна купая в пыли!

    Нас, что ни ночь, разоряют станицы1
    Всякой пролетной прожорливой птицы,

    Заяц нас топчет, и буря нас бьет...
    Где же наш пахарь? чего еще ждет?

    Или мы хуже других уродились?
    Или недружно цвели-колосились?

    Нет! мы не хуже других - и давно
    В нас налилось и созрело зерно.

    Не для того же пахал он и сеял
    Чтобы нас ветер осенний развеял?.."

    Ветер несет им печальный ответ:
    - Вашему пахарю моченьки нет.

    Знал, для чего и пахал он и сеял,
    Да не по силам работу затеял.

    Плохо бедняге - не ест и не пьет,
    Червь ему сердце больное сосет,

    Руки, что вывели борозды эти,
    Высохли в щепку, повисли, как плети.

    Очи потускли, и голос пропал,
    Что заунывную песню певал,

    Как на соху, налегая рукою,
    Пахарь задумчиво шел полосою



    Thơ Trăng Quê trên Việt Nam Thư Quán:

    http://vnthuquan.net/tho/timkiem.aspx?chu=Tr%C4%83ng+Qu%C3%AA&theo=tacgia&imageField2.x=8&imageField2.y=10

    Truyện của Vũ Thị Minh Nguyệt trên Việt Nam Thư Quán:

    http://vnthuquan.net/truyen/timkiem.aspx?chu=V%C5%A9+Th%E1%BB%8B+Minh+Nguy%E1%BB%87t&theo=tacgia&imageField2.x=7&imageField2.y=9 
     
     
    Anh...

    Đã mấy lần em đến Huế, khi đó còn chưa biết anh! Huế trầm mà buồn quá, lơ thơ liễu rủ bên dòng Hương Giang trầm lặng. Em đi ăn cơm hến, ăn bánh xèo như người ta vẫn thường làm khi đến Huế rồi tha thẩn đi dọc bờ sông không ưu tư không nghĩ ngợi...

    Dòng Hương Giang suy tư trầm lặng
    Cầu Tràng Tiền mấy nhịp hò ơ

    Cái cảm giác đầu tiên về Huế là sự ấm áp, hiền dịu và lãng mạn tạo nên “nét mềm” rất Huế. Sau này em mới thấy Huế quá nhiều trong tính cách của anh. Một chút thâm trầm sâu lắng, một chút dịu dàng, một chút kỹ tính và hơi khắt khe trong lời ăn tiếng nói…thật đấy. Hình như đúng khi người ta nói đàn ông Huế có trái tim lãng mạn và cái đầu lạnh như băng. Đàn ông Huế yêu thì yêu đấy mà vẫn hờ hững như con sông kia?

    Những ngày lang thang ở đó, em thấy Huế thật độc đáo với màu xanh sông núi, sự trầm lặng tự nhiên, nét hiền hòa của nếp sống, những thâm cung bí sử của cung đình lăng tẩm. Em cứ nhớ mãi tiếng chuông gió trong Đại nội, cứ như khóc mãi nỗi đau nhân tình thế thái! Những câu chuyện tình thâm cung bí sử làm lạnh bàn chân em mỗi bước đi…những hận thù, chết chóc, những mưu tính lọc lừa đều do quyền lực và tình yêu mang lại.
    Huế hiền hoà lắm, sao cứ mang nặng mãi trong lòng đất những bi thương của một Cố Đô ?

    Đêm về thuê một chiếc xích lô theo giờ chầm chậm chạy trên cầu Tràng tiền nhìn lấp loá những ánh đèn trên sông. Em thích đi một mình…ngắm những con thuyền chở khách du lịch nghe ca Huế đi dọc sông. Chả hiểu có phải vì ám ánh thân phận của cô gái Huế trong bài thơ Tiếng hát sông Hương hay không mà em từ chối không xuống thuyền cùng các bạn.
    Bây giờ Du lịch Huế xanh bắt đầu phát triển chắc hàng cau sẽ được xanh mướt trở lại.

    Anh sẽ đưa em vào đắm say
    Khúc Nam ai một chiều Vĩ Dạ
    Em sẽ thấy rất quen và rất lạ
    Huế đâu còn là quê của riêng ai

    Em chưa đắm say, nên không biết đắm say bao nhiêu cho vừa, cho đủ. Có nhiều bằng dòng nước Hương Giang khi thôi lững lờ? Em chỉ cứ nhất định nghĩ rằng đắm say chỉ có thì hiện tại mà thôi! Bởi Huế đã làm người ta say đắm đến cả ngàn năm với khúc Nam ai, Nam Bằng...
    Trưa nay tự nhiên em thấy hơi nhơ nhớ … không biết mình là ai, anh là ai? nhưng em vẫn muốn cảm ơn là đã có anh trong cuộc đời này cũng như đất nước mình có Huế ngàn năm!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2006 19:41:39 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:29:09
0

Trích đoạn: PCT
...

Cỏ may

Anh là người trọn vẹn với gia đình, anh tận tuỵ với vợ con. Anh nhận thức đầy dủ trách nhiệm của mình, đầy đủ tới mức việc sinh hoạt vợ chồng anh cũng tuân theo một lịch biểu nghiêm ngặt. Vào những ngày có “chuyện ấy”, anh cạo râu, chà răng, xức nước thơm cẩn thận, bật một bản nhạc du dương và dịu dàng làm chuyện chăn gối.
Nàng tôn trọng anh và nàng chưa một lần có ý nghĩ gì về một người đàn ông nào khác. Anh biết điều đó và cũng rất tôn trọng, thậm chí tôn thờ nàng.
Chỉ có một điều không giống nhau giữa hai người, đó là nàng rất yêu thơ, còn anh thì không. Đối với anh, mọi việc phải trật tự và rõ ràng ngăn nắp. Công việc của anh là những công thức chặt chẽ, logic và anh sống theo một kỷ luật cứng nhắc. Nhạc thì anh chỉ nghe nhạc cổ điển. Và khi làm tình, anh làm theo một công thức có sẵn, không biến hoá và hình như không rung động.
Còn nàng, nàng rất thích đọc những vần thơ của Xuân Quỳnh, thích nghe nhạc Trịnh Công Sơn. Thỉnh thoảng nàng cũng làm thơ, chép vào một quyển sổ xinh xinh nhưng không cho ai đọc cả.

Trăng đã lên khá cao và nàng đã ra đến chân đê. Tìm một chỗ cỏ dày và sạch, nàng từ từ nằm xuống, ngửa đầu nhìn lên bầu trời mùa hè trong vắt. Trăng thanh khiết và dịu dàng. Những vì sao lấp lánh, như ngày xưa khi nàng còn bé và có thể sau này, khi không còn có nàng trên cõi đời này, thì những ngôi sao vẫn lấp lánh như vậy?

Gió mát từ sông thổi lên. Nàng cảm thấy dễ chịu và bỗng bật cười vì hai ống quần nàng bám đầy cỏ may. Đã lâu lắm, nàng không bị cỏ may xiên vào quần. Thay vì nhặt rút cỏ may, nàng thò tay vào túi, lôi điện thoại di động ra xem. Tin nhắn: “Anh yeu em. Anh ko the song thieu em. Hen gap em 7g o cho hom truoc nhe!.”


.....


Câu chuyện nhẹ nhàng như một bài thơ, đã lâu lắm rồi Trăng Quê không đựợc đọc những truyện ngắn viết kỹ đến từng câu chữ như vậy. Cảm ơn PCT rất nhiều!

Đọc xong một câu chuyện mà kết thúc còn bỏ ngỏ khiến người ta cứ day dứt mãi về một điều gì đó không rõ ràng, mơ hồ và hư ảo!
Là một người phụ nữ xinh đẹp và thành đạt với một ông chồng lý tưởng như hình mẫu, nàng còn cần gì nữa đây? Một gia đình tròn trịa, một cuộc sống êm ru...

Có lẽ với nhiều người đó là niềm ao ước còn đối với Lan là gì nhi? Có chua chát quá không khi một người phụ nữ xinh đẹp lại nâng niu một tin nhắn vu vơ không phải cho mình?. Có lẽ nàng đã có quá nhiều thứ nhưng lại thiếu một điều bình dị nhất - tình yêu thực sự của một người đàn ông đối với một người đàn bà. Nàng đã giữ dòng tin nhắn như một báu vật của thời gian.
Năm năm, thời gian không phải là dài nhưng đối với xuân sắc của một người phụ nữ thì là cả một quãng đời đã trôi qua. Ai biết rằng trong trái tim của một người phụ nữ sống trong nhung lụa không có sự khát khao một lời tỏ tình giản dị " Anh yêu em".
Hạnh phúc trong đời là gì nhỉ, một mái ấm gia đình bình lặng với những đứa con hay là một tình yêu đích thực dù chỉ thoáng qua trong đời như một cơn " Say nắng". Sống bên cạnh một người chồng như được lập trình sẵn mọi hoạt động như vậy đã bao giờ Lan thực sự là một người đàn bà theo đúng nghĩa của nó!

Có lẽ người viết đã cố giữ cho giọng văn thật bình thản ở đoạn kết mà sao người đọc vẫn xót xa làm vậy! Nỗi xót xa này như thể phi lí bởi xót xa cho số phận một con búp bê trong những tấm vải màu sặc sỡ, những áo xiêm đủ loai...
Người đàn bà trong Lan có lúc nào thức dậy hay chỉ là chút thư giãn trên cánh đồng quê hương với những ánh trăng vàng mơn man trên da thịt. Liêu Lan có biết buồn không?
Một người bạn của tôi nói rằng đàn ông thì có đủ loại, người ham danh, người hiếu sắc, người thích tiền bạc, kẻ thích ăn chơi. Nhưng phụ nữ thì chỉ có hai loại mà thôi: phụ nữ được yêu và phụ nữ không được yêu! Cái lí sự nghe qua có vẻ buồn cười mà sâu sắc vì chỉ khi được yêu phụ nữ mới tỏa sáng và hạnh phúc thực sự. Chỉ khi được yêu phụ nữ mới trở thành người đàn bà theo đúng nghĩa.
Có lẽ tác giả đã là một người quan sát thật sâu lắng mới hiểu thấu tâm can của nhân vât. Cái tin nhắn mà bất kể người phụ nữ nào được yêu cũng có thể nhận hàng ngàn lần còn với nàng thì là một báu vât nâng niu. Không phải vì nàng xấu xí đến mức không được yêu. Nàng đẹp là đằng khác nhưng để giữ một gia đình êm ấm, một ông chồng giàu sang danh giá nàng đành hy sinh tất cả mọi thói quen, niềm đam mê của mình. Âu đó cũng là cái giá của cuộc đời. Khoác lên mình cái vẻ đẹp mỹ miều quý phái, sang trọng nhưng chẳng để làm gì, chẳng cho ai.
Vậy đẹp mà làm gì? Chắc có người sẽ bảo " no cơm ấm cật" không hiểu cái bọn đàn bà còn muốn gì hơn nữa?

Có lẽ đó là nỗi khát khao được đam mê và được yêu thương...

Đọc xong câu chuyện của PCT mà tôi cứ lan man mãi, chợt nhớ bài thơ rất hay của Xuân Quỳnh về loài hoa Cỏ may chép lên đây để tặng mọi người.

Hoa cỏ may

Cát vàng, sông đầy cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về nay đã thu

Mây trắng bay đi cùng với gió
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơviết đôi dòng theo gió xa

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay?

Xuân Quỳnh

Chuyện của PCT rất nhẹ nhàng, rất lô gic giống như một cơn gió thoảng qua mà lắng sâu dịu nhẹ...dịu nhẹ giữa đêm hè...
Lần đầu tiên Trăng Quê thấy PCT xuất hiện trên diễn đàn nhưng đã thật sự cảm kích về một câu chuyện đẹp với lối viết văn chuẩn xác từng câu chữ. Mình mong rằng rồi đây các câu chuyện của PCT được mọi người đón đọc trong thư quán này và trong Thư viên On line.
Thật vinh dự cho những ai được thưởng thức câu chuyện của bạn
!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 00:53:49 bởi Trăng Quê >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:30:56
0

I)                   Lời giới thiệu (âm điệu ca trù)
 
Làng tôi bên bờ biển Đông
Bên sông Diêm Hộ
cận lộ Thị Quan
xưa làng Bao ngạn
sau gọi Bao hàm
 
II)                 Giai điệu nhẹ nhàng da diết, đậm sắc dân ca
 
Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
Tên đất tên làng
            là cả một thiên thu.
Từ thửa Thục vương
            đã in bao dấu chân nhân kiệt
Sơn Thuỷ hữu tình
            quyến giữ lòng nhân.
 
Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
Bóng dáng làng tôi
            là mái đền cong vót ngói phủ rêu
trong lòng người làng trên xóm dưới chòm xưa
Bóng dáng làng tôi
            là những đêm trăng hát hội
            Hai bờ kênh soi bóng Ngân hà
 
Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
Bóng dáng làng tôi
            như thiên cổ tích
            Đã khuya rồi
em còn mải miết
            soi mình trong giọt sương
            lăn trên tàu lá rau xanh
            như giải lụa hoa tiên
            vấn quanh eo thôn nữ
 
Bóng dáng làng tôi
            đất còn phủ hơi sương
anh đã đắm mình
trong cánh đồng vàng
thẳng cánh cò bay
 
Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
Bóng dáng làng tôi
            Thập thình chày cối thâu canh
            Cò hương nên cốm thơm tình quê hương
Bóng dáng làng tôi
            Quyện khói thuốc lào
            Thơm toả cánh đồng
Say cả bốn phương
 
Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
Bóng dáng người
            Toả sáng tâm hồn tôi
Bóng dáng người
            đọng mãi trong đời t ôi
 
Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
 
 
 
 
 
 
 
           

<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 22:50:44 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:32:02
0
Huế và anh  
Em về thăm Huế được không anh?
Nơi có những hàng cau vương nắng
Dòng Hương Giang ngàn đời say đắm
Mà lững lờ nước cứ vờ trôi
 
Huế thâm trầm cổ kính, Huế ơi
Cứ nhè nhẹ nét mềm là thế
Anh ưu tư dịu dàng như thể
Huế và anh hoà quyện lâu rồi
 
Cơm hến bánh xèo giản dị thôi
Mà da diết tấm lòng của mẹ
Khúc Nam ai, Nam bằng ngọt thế
Nét kinh kỳ tao nhã trong anh!
 
Vi vu chiều, liễu rủ biếc xanh
Nôn nao lắm tiếng chuông Đại nội
Họ Hàn rao bán trăng vô tội
Đẹp và buồn, ơi Huế ngàn năm!
 
Nhẹ nhàng
 
Nhẹ nhàng như chiếc lá
Vàng rơi vương bên thềm
Nhẹ nhàng như tia nắng
Dịu dàng giữa vườn Xuân
 
Nhẹ nhàng như ái ân
Mình trao nhau ngày ấy
Nhẹ nhàng như ai đấy
Nép vào sau vai anh
 
Nhẹ nhàng như mây xanh
Cuốn mềm quanh sườn núi
Nhẹ như chiều vào tối
Em viết mãi vần thơ
 
Nhẹ nhàng như hơi thở
Nhẹ nhàng như đồng hoa
Nhẹ nhàng như năm tháng
Đang dần trôi cùng ta
 
Nồng nàn  
Nồng nàn như miếng trầu
Đượm vôi và cau, vỏ
Nồng nàn như nỗi nhớ
Lúc mình vừa chia tay
 
Nồng nàn tay trong tay
Thì thầm anh hỏi khẽ
Mình hôn nhau em nhé!
Nồng nàn Nắng và Mưa...
 
Nồng nàn như ngọn lửa
Ấm áp cả mùa Đông
Nồng nàn như nến hồng
Trong căn phòng ân ái
 
Để tháng năm gọi mãi
Nồng nàn, nồng nàn ơi!
 
Kính tặng anh Minh Thu  
Ve kêu trong Tán bàng
Sao mà day dứt thế
Dắt em về trường cũ
Da diết Ngày Xưa ơi
 
Nhẹ nhàng như mùa Thu
Hát lời ca của biển
Để con thuyền về bến
Trong ngọt ngào, Biển ơi!
 
Giữa mênh mang đất trời
Tiếng ghi ta man mác
Sài gòn đã vào thu
Với lời ca bát ngát
 
Không chỉ là nốt nhạc
Không chỉ là lời ca
Thổn thức trong vỡ oà
trái tim anh cùng hát!
 
Nhẹ nhàng như Biển khát
Biển của em, của em!
 
Những ca khúc của nhạc sỹ Minh Thu
- Tán bàng xưa ( thơ HĐQ)
- Ngày xưa ơi ( thơ PP)
- Biển của em ( thơ MN)
- Thu Sài gòn ( thơ PP)
- Đường xưa áo trắng ( thơ NH)
Phần em
 
- Em à, đĩa bánh thơm ngon
Chị ăn một chiếc, chiếc còn.. phần em
- Chẳng ăn em để "dỗ thèm"
Nhớ ngày xưa đói...đến mềm ruột ra!
 
Trong nhà mấy chị em ta
Bữa rau bữa cháo cho qua tháng ngày
Bây giờ cuộc sống đủ đầy
Phần em vẫn để bánh này cho em
 
Nhà nghèo nên chị quý em
Chia năm sẻ bảy tình thêm đậm đà
Một miếng khi đói cũng là
Sơn hào hải vị khi ta sang giầu
 
Nhìn thôi em chẳng ăn đâu
Để em nhớ chị thật lâu đó mà
Bây giờ chị ở thật xa
Em xào rau muống, muối cà phần ai?
 
Vườn Xuân  
Mùa Xuân gõ cửa vườn em
Lão mai cằn cỗi bật lên lá mầm
Mùa Xuân ai nói thì thầm
Cho tóc ai mượt, má hồng ai xinh
 
Mai, Đào đua nở rung rinh
Ơ kìa …giọt nắng, gợi tình khát khao
Ngỡ ngàng nụ hé thanh tao
Dâng hương quý phái gửi vào ngực em
 
Mùa Xuân mùa của ái ân
Trai thì mệt mỏi, gái xuân dậy trào
Mùa Xuân én liệng trời cao
Có đôi bướm trắng bay vào ghẹo hoa
 
Nhẹ nhàng quên em  
Nhẹ nhàng như biển xanh
Đang giỡn đùa con sóng
Trời bỗng nổi cơn dông
Làm sóng thần bão tố?
 
Nhẹ nhàng như ngọn lửa
Từ từ đến bên rơm
Khát yêu thương giận hờn
Biến thành tro tất cả
 
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng lạ
Như thể là bình yên
Nhẹ nhàng cố quên em
Lòng anh đầy sóng gió!
 
ƯỚC GÌ  
Ước gì mình nắm tay nhau
Đi trong buốt lạnh đêm thâu tận cùng
Ước gì ở chốn mông lung
Cho môi mặn chẳng lạnh lùng tìm môi
 
Ước gì em, ước gì tôi
Cứ như Trái đất Mặt trời chạm nhau
Nổ tung hai quả tinh cầu
Để tan vĩnh viễn trong nhau một lần
 
Trái tim dịu dàng
 
Dịu dàng như thể nắng vàng
Trải trên đồng ruộng ngút ngàn lúa xanh
Dịu dàng như lá trên cành
Tiếng chim ríu rít hát thành ban mai
 
Dịu dàng như tuổi mắt nai
Đong đưa bím tóc cho ai theo cùng
Dịu dàng như thể mùa Đông
Cho em chút lạnh, má hồng bởi say
 
Dịu dàng tay nắm bàn tay
Nồng nàn ánh mắt, ngất ngây nụ cười
Trái tim em, dịu dàng ơi
Dường như đã đứng suốt đời - đợi anh?
 
Món quà mùa Xuân  
Em cầm sổ nhỏ anh trao
Tim em như sóng dâng trào…dịu êm
Ngượng ngùng như buổi mới quen
Ngượng ngùng anh chẳng nhìn em dặn dò
 
Sổ này nhớ để viết thơ
Em như chết lặng, ngu ngơ tay cầm
Anh trao em cả mùa Xuân
Câu thơ em viết, thì thầm tim anh
 
Anh là tia nắng ngọt lành
Trong em là khoảng trời xanh dịu hiền
Anh là sao của màn đêm
Bên em trăng nhỏ dệt nên bầu trời
 
Mùa Xuân thắm, lá xanh tươi
Tiếng chim ríu rít gọi mời đắm say
Món quà anh tặng em đây
Mãi còn khi trái Đất này không ta!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 22:51:55 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:33:37
0
Và có thể

Nguyễn Bình

Có thể rồi em chẳng nhớ
Góc hồ buồn và câu chuyện thoáng qua
Có thể rồi em lơ đãng
Một bóng hình, một kỷ niệm mờ xa…

Anh như ánh trăng muộn màng
Nửa đêm còn rạng ngời bóng lẻ
Em đợi chờ một bình minh chợt hé
Để vành trăng mặc cảm với trời xuân!

Và có thể, rồi em chẳng ngờ
Bên đời em có một người như thế:
Mãi là vành trăng đơn lẻ
Nuốt lặng thầm trong náo nức bình minh…


Và có thể…

Đầu đề bài thơ đã đưa ta vào bao nhiêu những kết cục chẳng ngờ.
Có lẽ ai cũng đã hơn một lần ở tâm trạng này.
Anh cứ hẹn Và có thể em không đến.
Và có thể anh là nhiều lần hơn thế trong lòng em.
Và có thể em muôn đời lơ đãng, coi anh hơn một ngàn lần đáng bỏ đi.
Nhưng còn anh, anh chỉ có thể làm những điều mình mong muốn.
Và hơn bất cứ ai trên đời này muốn gặp em chỉ một lần thôi.
Rồi chấp thuận như “Một bóng hình, một kỷ niệm mờ xa…” mặc dù trong lòng anh ước ao nhiều hơn thế!
Tình yêu là những cuộc đuổi bắt vòng quanh.
Anh đang chạy theo em còn em theo người khác, trái đất vốn rất tròn nhưng mình chẳng gặp nhau.
Anh như ánh trăng muộn màng
Nửa đêm còn rạng ngời bóng lẻ
Em đợi chờ một bình minh chợt hé
Để vành trăng mặc cảm với trời xuân!

Biết là vậy nhưng ánh trăng muộn vẫn luôn rạng ngời đến chút ánh sáng cuối cùng, dù biiết rằng chỉ để mặc cảm với trời xuân. Ý tứ này thật hay và điêu luyện. Chắc tác giả phải thực sự đang yêu thì mới viết được những câu thơ hay như vậy!

Hạnh phúc sao người con gái được yêu và tôi bỗng muốn đổi lại câu thơ cuối cùng là
Và có thể, rồi Anh sẽ chẳng ngờ
Bên đời Anh có một người như thế:
Mãi là vành Trăng đơn lẻ
Nuốt lặng thầm trong náo nức bình minh…
Tôi đã ngắm vầng trăng trong một buổi sớm mai và thấy lòng mình buồn lắm. Vầng trăng đơn lẻ đã cố vắt đến tận cùng để yếu ớt mong manh mà rọi sáng. Để biết rằng mình chỉ còn lại một niềm đau…


Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
Thơ dịch từ tiếng Nga - 22.07.2006 13:34:49
0
ЖУРАВЛИ
Владимир Набоков

Шумела роща золотая,
ей море вторило вдали,
и всхлипывали, пролетая,
кочующие журавли

и в небе томном исчезали,
все тише, все нежней звеня.
Мне два последних рассказали,
что вспоминаешь ты меня...
24 октября 1918


ĐÀN SẾU
Vladimir Nabokov


Cánh rừng vàng xào xạc
Biển cùng hát ngân nga
Đàn sếu bay tránh rét
Thổn thức gọi bạn yêu

Trên bầu trời ảm đạm
Tiếng sếu xa lịm dần
Hai con cuối kể lại
Nhớ nơi này mãi thôi!

ĐÀN SẾU
Vladimir Nabokov

( dịch phóng tác)

Cánh rừng vàng xào xạc
Biển cũng hát rì rào
Đàn sếu bay mê mải
Tha thiết gọi bạn yêu

Bầu trời như thể mất
Đàn sếu và bài ca
Hai con cuối kể lại
Em vẫn thường nhớ anh !
(Trăng Quê)
============


THỬA RUỘNG CHƯA GẶT

dịch phóng tác

Nhi-cô–lai Nhe-cra-xốp

Thu muộn. Quạ bay rồi
Rừng khô, đồng vắng ngắt
Chỉ thửa ruộng chưa gặt
Rầu rĩ mãi không thôi…

Bão tuyết đã đến rồi
Ôi sao mà chán thế!
Rạp xuống bùn thật tệ
Lấm lem hạt ngọc ngà


Đàn chim khỉ gió qua
xục mỏ vào tàn phá
Bão quất bông tơi tả
Thỏ xéo nát chúng tôi


Bác nông dân đâu rồi,
còn chờ cái gì nữa ?
Hay chúng tôi xấu hơn
không chín đều nhau hả ?


Chúng tôi chả xấu đâu
Hạt chắc, bông nhiều thế
Sao gieo trồng không để
gặt khi bão đến rồi ?


Gió thì thào than thở
Bác ấy đau ốm thôi
Không còn sức bạn ơi
Để ra tay hái gặt


Những chờ mong héo hắt,
đến kiệt sức tàn hơi
Kề cận miệng lỗ rồi,
để nuôi giun chắc thế!


Bàn tay từng vạm vỡ
cày cấy trên cánh đồng
Nay lúa chín trĩu bông,
người yếu đau thật tội!


Mắt khô mờ, nhức nhối
Giọng khản đặc mất rồi
Bài hát buồn lạc lối
Ăn uống cũng chán luôn!


Trên cánh đồng, vô hồn
bác nông dân lê bước
Như thể vẫn bám cày,
trầm ngâm đi trên ruộng

Trăng Quê
23.08.2006

Nguyên tác

НЕСЖАТАЯ ПОЛОСА
http://www.stihi-rus.ru/deti/osen.htm
Николай Некрасов

Поздняя осень. Грачи улетели,
Лес обнажился, поля опустели,

Только не сжата полоска одна...
Грустную думу наводит она.

Кажется, шепчут колосья друг другу:
"Скучно нам слушать осеннюю вьюгу,

Скучно склоняться до самой земли,
Тучные зерна купая в пыли!

Нас, что ни ночь, разоряют станицы1
Всякой пролетной прожорливой птицы,

Заяц нас топчет, и буря нас бьет...
Где же наш пахарь? чего еще ждет?

Или мы хуже других уродились?
Или недружно цвели-колосились?

Нет! мы не хуже других - и давно
В нас налилось и созрело зерно.

Не для того же пахал он и сеял
Чтобы нас ветер осенний развеял?.."

Ветер несет им печальный ответ:
- Вашему пахарю моченьки нет.

Знал, для чего и пахал он и сеял,
Да не по силам работу затеял.

Плохо бедняге - не ест и не пьет,
Червь ему сердце больное сосет,

Руки, что вывели борозды эти,
Высохли в щепку, повисли, как плети.

Очи потускли, и голос пропал,
Что заунывную песню певал,

Как на соху, налегая рукою,
Пахарь задумчиво шел полосою

KHÔNG ĐỀ

Anh sẽ đưa em đi thật xa
Nơi thành phố ồn ào chật chội
Nơi cô đơn giữa biển người nhức nhối
Bởi đớn hèn toan tính bon chen

Chúng mình đến thảo nguyên bình yên
Tới những bờ sông chảy từ hoang mạc
Những ngôi sao trên bầu trời man mác
Sẽ là thần hộ mệnh chúng mình

Ở nơi đó có dòng suối xinh
Nơi bờ lau xạc xào cơn gió tới
Xa phố phường nơi màn đêm đen tối
Ta hít căng lồng ngực khí trời

Ở đó trên con đường tuyệt vời
Phút giây nào em sẽ hiểu ra

Đây thế giới con người luôn mơ ước
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2006 15:38:48 bởi Trăng Quê >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:36:29
0
Chiều cuối năm
 
Bên anh chiều cuối năm
Mưa phùn bay nhè nhẹ
Em thấy mình nhỏ bé
Cuối ngày Đông chơi vơi
 
Nước mắt cứ chực rơi
Em cứ cười cứ nói
Và dòng người vồi vội
Mua sắm thật rộn ràng
 
Trong khói thuốc mơ màng
Cốc cà phê đắng ngắt
Không gặp nhau ánh mắt
Lặng lẽ và đơn côi
 
Biết nói gì anh ơi
Mình chia tay năm cũ
Lộc chồi non đang ngủ
đợi mùa Xuân, mùa Xuân!
 
Tin nhắn mùa Xuân  
Một nhánh đào hồng thắm
Một làn gió mơn man
Ta đón mùa Xuân đến
Làm xao xuyến lòng người
 
Bao lần ta thổn thức
Để thơ tình lên men…*
 
Mùa Xuân anh gửi em
Lời nhắn tin vồi vội
Dường như anh bối rối
Từ ngày Xưa…ngày Xưa!
 
Giá anh biết câu thơ
Em đã từng mong đợi
Bây giờ anh mới nói
Tuổi hoa xa mất rồi
 
Sắc Xuân đang rạng ngời
Má hồng cô gái trẻ
Gió mơn man nhè nhẹ
Lời Tình yêu trên môi
 
Ai đang đứng chơi vơi
Giữa vườn đào thơm ngát
Để nghe tim mình hát
Ôi ngày Xưa … ngày Xưa!
 
Ngu ngơ Anh ơi
Em  mệt và rất mệt
Muốn được ôm ve vuốt dịu dàng
 
Em ơi
Anh bận và rất bận
Không có thời gian nữa cho em
 
Anh có còn  là bờ vai êm?
Rất gần gụi chỉ một quờ tay với
Mà khoảng cách cứ xa vời vợi
Đến bao giờ em hết … ngu ngơ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 22:54:12 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
Viết cho mình - 22.07.2006 13:38:56
0
Tình yêu êm dịu!
 
Bờm ơi, trời lạnh
mặc áo ấm vào
Đừng thức khuya nào,
giữ gìn sức khoẻ!
Bờm ăn chán thế ?
Sút cân mất rồi
Vi tính ít thôi
đau đầu mỏi cổ…
Bờm ơi, Bờm nhớ
đi xe chậm thôi
Thôi mu ộn m ất r ồi
Anh đi l àm nhé!
 
Nụ hôn thật nhẹ,
mí mắt bờ môi
Ban mai tuyệt vời
hôm nào cũng thế!
Anh không mạnh mẽ
lãng mạn, cuồng si
Bên em thầm thì…
Tình yêu êm dịu!
Viết tặng ông xã
Nếu một mai
 
Nếu một mai sau cái giật mình
Có anh đứng đằng sau em đó
Gương mặt anh nụ cười rạng rỡ
Như chưa hề có sự chia phôi
 
Nếu một mai đất sẽ chạm trời
Để một lần nổ tung anh ạ
Em thấy sao lòng mình buồn quá
Đó chỉ là điều ước anh ơi!
 
Nếu một mai lần nữa trong đời
Anh đón em trong vòng tay chờ đợi
Em sẽ không để mình vô lối
Phải trả đau buồn - em mất anh!
Quên    Em tập quên anh
một chiều mưa
Mưa buồn lộp bộp
rơi trên mái
Có bao giờ thời gian quay trở lại ?
Mình nắm tay nhau đến cuối con đường…


Tháng Ba mưa,
day dứt niềm thương
Những trưa lòng vòng đèo nhau qua phố
Gần bên nhau, nhẹ nhàng từng hơi thở
Chưa một lần tay dám cầm tay!


Vậy thì có gì để phải quên đây?
Thủy tạ - Hồ Gươm, đêm nào lộng gió
Quán cà phê góc Thuyền Quang, nho nhỏ
Em bắt đầu từ đâu?


À đúng rồi,
quên lần hẹn đi chơi
Gặp nhau xong, vừa chia tay đã nhớ
Hay quên đi những vần thơ viết dở
Lúc em buồn, lặng lẽ hờn ghen?


Em biết rồi,
mình thực sự phải quên!

Tháng Ba 2007 - Mưa buồn quá!
 
Hà nội đêm mưa  
Em tự nhủ rằng mình sẽ xa anh
Không chờ đợi khi màn đêm xuống
Không sống bằng những điều tưởng tượng
Dịu dàng như suối mát chảy êm
 
 
Em hứa rồi mình phải lãng quên
Tất cả những điều hư ảo nhất
Để cố hiểu một điều rất thật
Giấc mơ nào cũng đến bình minh
 
 
Giá anh đừng có gọi cho em
Như thể đang chờ mong nhau nhất
Như thế dâng trào trong khao khát
Như thiên đường như một giấc mơ
 
 
Ta òa đến nhau trong đêm mưa
Say đắm trong vòng tay ân ái
Thơ em viết - cuộc tình huyền thoại
Bỗng giật mình ra khỏi chiêm bao
 
 
Hà nội đêm mưa đẫm trong mưa
Chạy ra mưa để mình không khóc
Để nước mưa ướt nhòa khắp mặt
Để vô tư lã chã ở trong lòng
 
 
Ai đang ngồi với mớ bòng bong
Tiếng mưa rơi sợ ai kia đang ướt
Tiếng mưa rơi biết đâu là tiếng hát
Của một người không phải là em?
 
 
Em biết rồi mình phải lãng quên…
 
 
10 March 2007
Hoa cho ng ày th ư ờng
Có người mồng Tám tháng Ba
Hoa thì không tặng mà quà cũng không
Một tuần sau đó bất thường
Hoa hồng một đoá toả hương ngọt ngào

Ghét ghê, từ chối làm cao
Ứ ừ, trả lại em nào thèm đâu!
- Ơ kìa cô bé rõ hay
Hoa anh đâu tặng một ngày cho em?

- Anh này rõ khéo huyên thuyên!
Kìa trong ánh mắt dịu hiền xa xăm
- Mãi là một ánh Trăng rằm
Hoa yêu anh tặng cả năm Bé à!

 
Tình yêu của Bố
Viết tặng Anh và hai con  
Hôm nay mồng Tám tháng Ba
Bố trở về nhà với một bó hoa
Niềm vui bỗng chốc vỡ oà
Hai con - Công chúa, mẹ là Mẫu nghi
 
Nhà mình sẽ mở cuộc thi
Ai đẹp trai nhất bố thì nhất ngay!
Tình yêu ánh mắt đong đầy
Đủ bao bọc, đủ đắm say… mặn nồng
 
Mai ngày con sẽ lấy chồng
Cũng như mẹ phải lo trong lo ngoài
Hai tư năm quãng đường dài
Vợ hiền dâu thảo ra ngoài ấm êm
 
Các con ngày một lớn lên
Nết na, chăm học, ngoan hiền mẹ vui
Tình yêu của bố trọn đời
Cho con cho mẹ tuyệt vời hơn hoa
 
Để ngày mồng Tám tháng Ba
Nhận hoa của Bố cả nhà mình vui!
 
Giá của trái tim  
Trái tim em
giá chỉ một Đồng xu
Người bán độc quyền
người mua cũng thế
 
Mặc cho người đời
mua buôn bán lẻ
Có một Đồng xu
mà cũng ngẩn ngơ…
 
Anh hãy về gom lại những câu thơ
Để có đủ một Đồng xu anh nhé
Để bên nhau những buồn vui lặng lẽ
Để nhịp nào ta cũng nhớ về nhau
 
 
Thời gian rồi cũng sẽ qua mau
Hết mùa Đông là mùa Xuân trở lại
Tình yêu dịu dàng tháng năm êm ái
Trái tim mình rạo rực tuổi hai mươi!
Giấc mơ lạ  
Đêm mơ em đã khóc
Bởi anh xa em rồi
Gió lùa em chợt thức
Nước mắt mặn bờ môi
 
Đêm mơ em đã khóc
Ánh mắt ai dịu hiền
Không còn nhìn em nữa
Đâu rồi bờ vai quen?
 
Đêm mơ em đã khóc
Cho ngày không bình yên
Cho tình yêu dịu êm
long lanh trong khoé mắt!
 
Đêm mơ em đã khóc
Anh đến bên em ngồi
Ngọt ngào hôn lên môi
Lạ sao em vẫn khóc!
 
Day dứt
 
Em có quyền
Hờn giận
hay
Ghen?
 
Bởi với anh,
em là ai,
cơ chứ?
 
Em trách móc
hay là đau khổ?
 
Dù thế nào
anh chẳng hiểu
được đâu!
 
 
Nếu cam lòng
mình để mất nhau?
Những vần thơ sẽ dành cho ai nữa ?
Có hồi hộp đợi chờ,
 
Có cháy lòng vì nhớ?
Không đau buồn liệu Hạnh phúc không anh?
 
Quán vắng  
Em lặng lẽ
trở về
nơi quán vắng Ngày Xưa
 
Nơi anh viết những vần thơ
dịu dàng như hơi thở...
 
Lật lại từng trang
như lật từng trang vở
hay trang đời
năm tháng đã qua mau
 
Đến bao giờ ta nói hết cùng nhau
những ước nguyện như vần thơ say đắm
Em vẫn biết trái tim mình đằm thắm
Và vẫn dịu dàng như thủa ...Ngày Xưa
 
Em trở về
nơi ta đã gặp nhau
lặng lẽ đọc những câu thơ thật khẽ
như làn mây giữa khoảng trời dịu nhẹ
Anh có về ...
da diết quá chiều nay
 
Quán vắng một mình
em lặng lẽ
SAY!!!




Tin nhắn mùa Xuân
 
Một nhánh đào hồng thắm
Một làn gió mơn man
Ta đón mùa Xuân đến
Làm xao xuyến lòng người
 
Bao lần ta thổn thức
Để thơ tình lên men…*
 
Mùa Xuân anh gửi em
Lời nhắn tin vồi vội
Dường như anh bối rối
Từ ngày Xưa…ngày Xưa!
 
Giá anh biết câu thơ
Em đã từng mong đợi
Bây giờ anh mới nói
Tuổi hoa xa mất rồi
 
Sắc Xuân đang rạng ngời
Má hồng cô gái trẻ
Gió mơn man nhè nhẹ
Lời Tình yêu trên môi
 
Ai đang đứng chơi vơi
Giữa vườn đào thơm ngát
Để nghe tim mình hát
Ôi ngày Xưa … ngày Xưa!
 
Mồng 1 Tết Đinh Hợi
* Tin nhắn của một người bạn
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 23:06:46 bởi Trăng Quê >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
Trăng Quê Thư Quán - 22.07.2006 13:40:21
0
Có một thời mình đã tưởng của nhau  
Anh !
Vậy là anh đã xa em

Cầu cho anh tháng ngày bình lặng
Dù em khóc một mình đêm vắng
Có còn gì đâu anh ?
 
Anh chia tay chẳng nói câu gì
Bởi đã có một người khác nữa
Anh của em, Bầu trời một thủa
Để bây giờ em quá chơ vơ
 
Em không biết và cũng chẳng ngờ
Cứ nghĩ mình đã là tất cả
Những hờn ghen những lần cãi vã
Tưởng làm lành hiền lại ngay thôi
 
Anh đã đi, đi thật mất rồi
Em đã gọi, gọi hoài anh tắt máy
Chưa bao giờ em hạ mình đến vậy
Biết làm thế nào tình yêu đã đổi thay
 
Bóng hình anh sẽ còn lại tim này
Em hứa sẽ không tìm anh nữa
Anh mãi là mặt trời thắp lửa
Có một thời mình đã tưởng của nhau
 
Em có còn gì của anh đâu
Đã xóa sạch những dòng tin nhắn
Sao không xóa nổi ngàn cay đắng
Rằng một thời anh đã ở bên em
04.15.07
 
Mưa lòng   Cơn mưa nào đến bất ngờ
Lòng ta xót đắng hững hờ ...mưa rơi
Bao nhiêu ấm lạnh người ơi
Bỏ đi không để một lời...bão dông

Ta ngồi với những mông lung
Những gì đã có nay không ... có gì
Cơn mưa có ướt người đi
Nỗi đau không khóc bởi vì mưa tuôn

Bao nhiêu giọt bấy nhiêu buồn
Bão xa đã tạnh bão gần...cho em
04.15.07
Những ngày không có anh!
 
Chúng mình đã quen nhau
dài như Năm và Tháng
như Mưa và như Nắng
Giận hờn và Yêu thương
 
Mỗi góc phố, con đường
mỗi hàng cây, quán nhỏ
như đọng từng giọt nhớ
Hơi ấm bờ vai anh
 
Như tia nắng ngọt lành
Như tiếng chim ríu rít
Như lời anh khẽ hát
Trong mắt em đầy vơi
 
Giờ mỗi đứa một nơi
Gió nói lời của gió
Con đường xưa, phố cổ
Đôi nhân tình khác đi…
 
Lại một mùa Xuân về
Tiếng chim gù ấm áp
Quán xưa và bản nhạc
Đôi tình nhân khác ngồi…
 
Em sợ lá thu rơi
Sợ ban mai trong vắt
Sợ thiên đường mặt đất
Những ngày không có anh!
  Trò đùa của trái tim  
Tạm biệt nhé chúng mình xa nhau
Em đã thua trong chơi trò xúc xắc
Lòng tổn thương hoà trong nước mắt
Và nỗi buồn tan tan mong manh!
 
Liệu mình đã hạnh phúc không anh?
Mang tình yêu làm trò đùa vô cớ
Giá phải trả là trái tim tan vỡ
Em ngẩng cao đầu lúc chia phôi
 
Và bằng lòng để nước mắt tự rơi
Khóc cũng tốt khi tình yêu dang dở
Trò chơi cho em ngập tràn nỗi nhớ
Khắc khoải đợi chờ, chẳng chút bình yên
 
Trò chơi cho em giây phút dịu êm
Lúc ngộp thở chờ mong chiến thắng
Trò chơi cho em bầu trời ngập nắng
Má ửng hồng và ánh mắt long lanh
 
Em đi rồi đừng nhớ nghe anh
Hãy kiêu hãnh là người chiến thắng
Chỉ nghĩ thế là em thêm sức mạnh
Buồn hơn nhiều – người thua nếu là anh?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 23:20:10 bởi Trăng Quê >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:43:58
0
Em là con chích chòe .

Em là con chích chòe.
Véo von trên cành bưởi.
Rồi em bay bay muôn lối.
Anh một mình ...đợi em!

Em là con chích chòe.
Biết là anh đang đợi
Dù em bay ngàn lối
Thảng thốt hoài...nhớ anh!


Em là con chích choè
Dỗi hờn ghen vô cớ,
Tính thất thường như thế
Có buồn anh ... vẫn mơ

Em là con chích chòe
Tự nhiên vô cớ hót.
Không, em gọi thu về!
Cho nắng vàng ...trải lụa

Em là con chích choè
Véo von trên cảnh bưới
Tình yêu là nắng mới
Trong khu vườn...có anh!

* Khổ thơ đầu là do một người bạn của TQ viết.
============
Tản mạn giọt mưa

một...
hai...
ba...

giọt cà phê tí tách rơi
mưa ngoài hiên tí tách rơi

tối thứ bảy sao dài đến thế
tiếng chuông reo, khiến tim nghẹt thở

nhưng rồi...
nhầm thôi!

chẳng nhắn tin
chẳng có một lời
chỉ một người ngồi đợi
chỉ có nỗi nhớ chơi vơi

Đêm dần buông
chạy ra ngoài trời
môi hứng giọt mưa rơi
nụ hôn của đất trời ngọt quá!

Trăng Quê
26.08.2006

============
đêm Thu

thân yêu tặng huenn

Khuya rồi, khuya thật khuya
Tiếng đêm đi lặng lẽ


Như nghe hơi thở nhẹ
của Anh bên tóc mình...



đêm vẫn cứ lặng thinh
nghe triệu người đang ngủ
màn đêm êm như ru
dịu dàng lời anh nói...



nào cùng chạy ra đường
chơi trong đêm mùa Thu
lắng nghe đêm quyến rũ
để mình gần nhau thêm


Ôi trời đêm
thật Đêm...


01.09.2006
dạo này đêm mùa Thu dịu quá, cái cảm giác thức khuya thật tuyệt !
Ngồi yên bên máy tính và nghe đêm lắng dần lắng dần, cuộc sống như chầm chậm lại ...
màn đêm yên tĩnh vô cùng, bao nhiêu người đang ngủ và bao nhiêu người đang thức cùng ta...

và những lúc như thế này có một người bạn thức cùng thật tuyệt, để ta có cảm giác bình yên quanh mình, cảm giác bớt sợ bóng đêm hơn...

hương hoa từ đêm lan toả nhẹ nhàng và những dòng nhắn từ huenn hiện trên màn hình :"bây giờ mà được chạy ra đường, đi chơi trong đêm mùa Thu... Thật tuyệt! "

thế là bỏ máy chạy lên sân thượng, hít hà trời đêm... và có cảm giác được tung tăng nắm tay bạn đi giữa đêm Thu như lúc tuổi trăng tròn và một tứ thơ chợt đến !

Cảm ơn bạn vì tất cả, vì sự bình yên trong đêm vì cảm giác lãng mạn của đêm Thu và nhiều lắm!

đêm Thu là bài thơ chúng mình cùng viết và khi nào TQ có thể in được tập thơ đầu tay của mình TQ sẽ nắn nót viết lên cạnh đầu đề bài thơ " thân yêu tặng huenn" bạn của TQ!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2006 15:43:06 bởi Trăng Quê >

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:45:22
0



CHIẾC GÁO DỪA

Đoàn Văn Nghiêu

Tôi về thăm quê cũ
Ngày xưa
Mát một thời
Tuổi trẻ
Trốn mẹ
Tắm mưa.

Nhớ nội làm chiếc gáo dừa
Thả vào vại sành non màu đất
Bên gốc cau mập nhất
Hấng trời.

Gáo dừa nghiêng
Đỡ cơn khát một đời
Chiêm gặt tháng năm
Mùa gặt tháng mười
Mẹ mấy lần vá áo
Thương cho kiếp nghèo
Gáo dừa vẫn y nguyên.

Rồi hạ đốt đồng
Mưa vẫn nghủ quên
Vại sành ngả nghiêng
Gáo dừa nứt nẻ
Quầng thâm mắt mẹ
Đói
Nghèo
Khát
Khô.

Giờ mảnh gáo dừa vỡ mẹ đựng mấy hạt giống ngô
Cây cau gày khô
Vại sành rêu phủ
Cán gáo dừa buồn
Thương
Nhớ chủ
Xiên nghiêng bờ rào.

Mẹ nay tuổi đã cao
Nội thành người thiên cổ
Một mảnh gáo dừa vỡ
Găm lòng kẻ xa quê.

Thương yêu tôi tìm về
Nơi miền quê có mẹ
Nhớ lại thời trai trẻ
Trốn mẹ
Tắm mưa.
Còn đâu chiếc gáo dừa
Từng múc trời
Dội đất.

Kỷ niệm
Quê nghèo
Không bao giờ đánh mất
Như một mảnh gáo dừa găm sâu lòng đất
Một miền quê
Yêu thương.
........

Đọc bài thơ của Đoàn Văn Nghiêu như được uống một gáo dừa nước mát giữa trưa hè nóng rát này. Nó làm dịu cả ngày hè, nhất là với những người lớn lên từ bãi lúa rặng tre như tôi.

Bài thơ rất hay vì được viết bởi một cảm xúc thật sâu và tình cảm ấm áp với quê hương, từ những ngày gian khó. Hình ảnh chiếc gáo dừa nơi thôn dã luôn gắn liền với mẹ với bà và tuổi ấu thơ. Chiếc gáo dừa của quê hưông những ngày gian khó như một hành trang đi cùng cuộc sống với những kẻ tha hương luôn nhớ về nơi chôn rau cắt rốn.

Đã có rất nhiều những bài thơ hay về Tình yêu, tình bạn về những điều cao siêu nhất nhưng một bài thơ về Chiếc Gáo Dừa thì thật là hiếm. Nhất là một bài thơ được viết lên rất thật từ trái tim. Tôi bỗng nhớ đến tuổi thơ của mình, ra đồng mót lúa vào những vụ gặt có sâu cắn dé. Chạy về nhà mái tóc đỏ như râu ngô, da nâu cháy, vớ chiếc gáo dừa vục vào bể nước mưa mà uống cạn. Chao ôi mát thế, xanh dịu cả trời quê… Cái ngọt ngào của nước mưa trong chiếc gáo lúc khô khát có lẽ đã là một Hạnh phúc của tuổi thơ.
Bài thơ của Đoàn Văn Nghiêu thật là cảm động bởi “ Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người”. Xa quê nhiều năm cứ mỗi độ về thăm, bà con cô bác người dúi cho tôi nải chuối xanh, chục trứng gà, dăm cân gạo tám…vẫn cứ làm cho tôi ứa nước mắt…
Tình quê hương là vậy, là mái tranh nghèo, là bãi lúa, bờ tre những hàng râm bụt. Những tiếng bà, tiếng mẹ gọi lũ trẻ con trong làng, xen tiếng mắng mỏ yêu thương.


Thương yêu tôi tìm về
Nơi miền quê có mẹ
Nhớ lại thời trai trẻ
Trốn mẹ
Tắm mưa.
Còn đâu chiếc gáo dừa
Từng múc trời
Dội đất.


Nếu không thật sự sinh ra từ miền quê chắc chắn bác không thể viết những câu thơ hay như thế. Đúng là trong con mắt trẻ thơ, chiếc gáo dừa đã múc trời ( nước mưa) dội đất, cho lũ trẻ con tắm mát sau khi chạy nhảy đùa chơi trong nỗi lo toan của bà, của mẹ…
Con cái chúng ta ngày nay sống trong nhung lụa, có thể nói là không thiếu thốn thứ gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng thiếu tuổi thơ vì không được chạy nắng ngoài đồng, không được nấp tìm trong những đống rơm. Không bị mẹ đét đít vì trèo lên cây sung cả buổi, mồm mép xám ngoét vì nhựa sung. Không được nặn những con trâu bằng đất sét, làm con trâu từ những lá bàng và con nghé bẵng lá mít. Không được nút cuộng hoa dâm bụt, được chơi đồ hàng từ lá hoa đủ loại…
Và nhất là không được uống nước mưa từ những chiếc gáo dừa!

Vài vụ hè năm trước tôi có đi nghỉ ở Lăng Cô, dưới chân đèo Hải Vân. Nơi mà trời mây non nuớc, sơn thuỷ hữu tình có lẽ đẹp nhất Việt nam. Tôi lại được nhìn thấy chiếc gáo dừa treo cạnh chum nước bằng sành màu nâu đỏ trước mỗi biệt thự của khách sạn. Đây là một khu nghỉ đặc biệt mà mỗi phòng là những biệt thự mang tên các loài hoa khác nhau. Tôi ở biệt thự Hoa Hồng ngay sát biển.
Các biệt thự đều được lợp ngói ( như mơ ước của tôi) rất xinh xắn.
Đồ đạc trong biệt thự đều được làm bằng gỗ hoặc cây, kể cả gáo dừa và những chất liệu của thiên nhiên. Buổi sáng ở đây đẹp vô cùng, trời mây non nước bao la, cát biển trắng xoá dưới chân mịn ơi là mịn. Sau một hồi chạy nhảy trên bãi biển trở về, Tôi đứng ngây ra trước chum đựng nước và chiếc gáo dừa. Có lẽ tôi chưa nhìn thấy ở một khách sạn nhiều sao khác. Múc từng gáo nước dội lên chân, những hạt cát mịn li ti chảy xuống, khoái thật…


Kỷ niệm
Quê nghèo
Không bao giờ đánh mất
Như một mảnh gáo dừa găm sâu lòng đất
Một miền quê
Yêu thương.


Đó là miền quê Thái Bình năm xưa còn nghèo lắm, của Đoàn Văn Nghiêu, của tôi và rất nhiều các bạn.
Viết đến những dòng này tôi lại nhớ đến chiếc cối đá của bà ngoại. Mỗi lần giã vừng xong, bà chữa lại một ít để giã cơm cho tôi. Nắm cơm giã ấy dẻo thơm đến bây giờ. Bà mất ngày tôi học xong năm thứ nhất ở Liên xô, không thể nào về được chỉ bỏ cơm nhiều ngày. Bây giờ thì mình đã sắp đến tuổi bà ngoại rồi vẫn nhớ da diết vòng tay ấm êm, những đêm đông tôi cuộn mình chui vào lòng bà cho thật kỹ.

Căm ơn Đoàn Văn Nghiêu đã cho đọc một bài thơ hay về miền quê nơi ta đã sinh ra và lớn lên trong tình thương yêu vô tận của miền quê nghèo khó, để mỗi khi nhớ về tự nhủ mình cần sống tốt hơn!

Trăng Quê


Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 13:49:06
0
HẸN

Em có là gì? Chẳng thá gì đâu!
Cứ hy vọng, cứ giận hờn như thế?
Là hư ảo nên biết anh không thể
Cơn mưa nào … ngần ngại bước đường anh ?

Nhớ nhau nhiều nên chiếc lá mong manh
Cho em dấu một chút buồn dịu nhẹ
Khi nghe anh hát câu gì khe khẽ
Một cõi đi về … ở chốn không anh

Anh vô tình như nắng sớm ngọt lành
Em sững sờ khi tim mình lạc nhịp
Cả anh cả em cả hai đều biết
Nhịp đập nào thổn thức mãi về nhau

Mưa rơi rơi hoài tháng Bảy mưa ngâu
Em cứ đợi, biết rằng anh không đến
Anh bình yên, khi tàu em bão biển
Đắm chìm vào thăm thẳm của đại dương

Xa nhau rồi, liệu còn có vấn vương
Nơi anh và em có một thiên đường
Có Tình yêu mà không trao không nhận
Bởi dùng dằng...
liệu mưa có tạnh không?


28.07.2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2006 15:44:19 bởi Trăng Quê >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 14:26:02
0
TÌNH YÊU LÀ GÌ?

Cái mà bạn cho là Tình Yêu hình như được đo đếm bằng số năm sống chung thì phải? Nếu vậy thì ngày xưa ở Việt nam người ta lấy nhau rồi ăn ở với nhau lâu lắm như một định mệnh. Vậy đó là Tình Yêu???
Còn cảm xúc thì sao nhỉ?
Đã bao giờ bạn vừa chia tay với một người bạn, đã nhớ người ta đến quay quắt chưa???
Vừa mới về đến nhà đã nhảy xổ vào máy tính và cả hai đều gào lên trong YM:
- Anh nhớ em!
- Em nhớ anh
Mà cái đó cũng không hiểu tại sao nữa cứ như vậy thôi!
Lý trí thì nói rằng không được yêu, không được nhớ, nhưng con tim thì như một kẻ ĐIÊN KHÙNG không kiểm soát nổi, cứ đập loạn xạ trong từng bước đi hơi thở của người ta...
Mà mình cũng không biết phải làm thế nào để xoá đi cái cảm giác ấy!
Thật tội nghiệp!
Chẳng hiểu mình là ai mình đang làm gì nữa? Cái cảm giác xấu hổ thỉnh thoảng vẫn len lỏi trong ý nghĩ nhưng sau đó lại rạo rực bởi những xúc cảm mãnh liệt hơn mà chẳng cần có một đụng chạm về xác thịt nào...

Trong cơn mơ ta chỉ muốn cắn vào môi người đó nhưng lúc tỉnh dậy và ngay cả lúc có mặt người đó thì ta lạnh tanh...

Có những lúc ta chờ từng tiếng chuông điện thoại mà vẫn biết rằng kẻ hờ hững kia không gọi. Kể cả trong đêm khuya nếu có tiếng chuông đó chắc ta cũng chạy ào ra phố chỉ để ngắm cái nụ cười chẳng phải của ta kia...

Chỉ có Chúa mới biết được đó cũng có phải là Tình Yêu hay không nữa???
Chỉ thấy tội nghiệp TA và TÌNH YÊU của ta thôi!

Vậy theo công thức toán học mà nói Tình yêu là SỰ TỘI NGHIỆP cho những kẻ đang yêu!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2006 18:42:12 bởi Trăng Quê >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 14:29:42
0
Điệu Vanxơ chiều thứ Bảy.

Vũ Thị Minh Nguyệt

Chưa bao giờ nàng nhảy một điệu valse với cảm giác tuyệt vời đến vậy cùng với một người đàn ông chưa quen. Người này lần đầu tiên đến Câu lạc bộ mà những chiều rảnh rỗi nàng hay đến chỉ để nghe nhạc, vung vẩy chân tay, uốn éo một lát rồi về.
Nàng mới học nhảy bước đi chưa chuẩn nói gì đến thưởng thức âm nhạc mà khiêu vũ vốn là một thú chơi âm nhạc một cách sành điệu.
Câu lạc bộ có ít người nên mọi người gần quen biết hết nhau. Không khí ở đây trầm không ồn ào như ở các sàn, âm nhạc cũng vừa phải và các bạn nhảy thân thiên. Thường là đôi nào vào cặp nấy. Thỉnh thoảng có người nhảy cứng mời nàng vào nhảy cho quen dần. Những lần như vậy bước đi của nàng thường lúng túng vụng về, nếu đi đúng bước thì sai nhạc.
Nàng chẳng lấy thế làm buồn phiền vì với nàng khiêu vũ chỉ được coi là một môn thể thao khi thân hình nàng đến độ trung niên càng ngày càng đậm đà hơn.
Hôm nay là tối thứ Bảy, khoảng nửa buổi tập thì một người mới đến, lạ hoắc. Thoáng qua dáng người đã biết là dân khiêu vũ chuyên nghiệp. Nàng chẳng mấy để ý đến anh ta vì đang nhâm nhi cốc nước cam vắt và buôn dưa lê với chị chủ quán.
Như thường lệ buổi tập kết thúc bằng bài valse, người đàn ông lạ tiến về phía nàng chìa tay ra mời. Hơi thoáng ngỡ ngàng một chút, vài cặp mắt đưa về phía nàng khiến nàng hơi rụt lại nhưng chị chủ quán đẩy nàng ra khích lệ khiến nàng không sao lùi lại được. Vốn có máu hài hước nàng thầm nhủ, chắc nhảy với mình xong thì lần sau hắn cũng bye bye Câu lạc bộ này luôn.
Người đàn ông dong dỏng cao đã đưa khung tay ra và bước dạo cùng nàng. Phải nói thật là sau vài giây ngỡ ngàng nàng bắt đầu bị cuốn hút vào điệu nhảy cùng với vẻ mặt đam mê của anh ta. Anh ta gần như thả hồn vào bản nhạc, quên hết mọi thứ xung quanh kể cả vẻ mặt đang rất đần độn của nàng. Nàng bước theo từng bước dắt khéo léo của người đàn ông mà không cần một sự cố gắng nào cả, tai nàng đã bắt đầu dìu dặt theo tiếng nhạc. Người đàn ông thầm thì:
- Chị nhảy cổ điển tuyệt lắm, bản nhạc tuyệt hay…
Khẽ thư giãn đôi vai ngả người ra đằng sau một cách tự tin chân nàng lướt đi như đang bay lên cùng giai điệu. Má nàng ửng hồng. Chưa bao giờ nàng có được cảm giác đam mê ấy. Vòng tay người đàn ông vững chãi như một cái khung. Đến đoạn nhạc êm dịu người đàn ông thả tay nàng ra, quay nàng chầm chậm hất ra phía xa rồi lại kéo nàng vào vòng tay, say sưa lướt trên mặt sàn.
Bản nhạc kết thúc khi anh ta xoay nàng liên tục tại chỗ. Nàng chẳng hiểu tại sao mình có thể diễn một cách thành thạo như vậy. Ánh đèn lấp loá lấp loá…
Nàng thấy rất hạnh phúc.
- Bản nhạc chán quá!
Tiếng ai đó phàn nàn. Nàng bất ngờ thốt lên “em thấy hay đấy chứ ạ!” sau đó giật mình vì lỡ lời. Ở đây ai cũng biết là nàng còn chưa phân biệt được đâu là nhạc gì... thì may quá chị chủ quán đã gật đầu đồng tình.
Tuy vậy nàng cũng chẳng có định làm quen với người bạn nhảy mới này.
Người đàn ông đã ra về nàng còn nán lại một chút để lấy xe máy, vài câu chuyện tầm phào cùng bác bảo vệ, lòng lâng lâng một câu thơ.
Vừa ra đến cổng nàng hơi sững lại vì người đàn ông đang chờ nàng ở đó, chặn nàng với giọng có vẻ hơi dồn dập
- Em có đi chơi tiếp không?
Chắc vẻ mặt sững sờ vì câu hỏi bất ngờ của nàng khiến anh ta vội vã chữa ngay
- Anh đang định đi khiêu vũ ở một câu lạc bộ gần đây. Rất vui nếu có em đi cùng…
Nàng đã trấn tĩnh được và trả lời rất điềm tĩnh
- Em rất muốn đi nhưng phải về, ngày mai em đi công tác.
- Tiếc thật, nhưng không sao, có thể đi cùng em một đoạn đường thì tốt quá?
Người đàn ông lên xe đi cùng hướng với nàng, câu chuyện được bắt đầu bằng điệu valse rất tuyệt vời kia.
- Em thấy anh nhảy thế nào?
- Rất tuyệt ạ, nàng nói thật
- Cũng chưa bao giờ anh hài lòng như vậy, em nhảy rất hợp chân, nghe được nhạc. Mỗi lần nhảy cùng với người khác anh cứ đang nghĩ mình nhảy sai, vướng chân như thế nào ấy…
Ồ thì ra là thế, có lẽ mình đã đề phòng quá thể.
Giọng người đàn ông cứ chùng dần xuống nhỏ và xa xôi dần:
- Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác như thế này, anh thấy mình lạ lắm, chưa bao giờ nói nhiều như đêm nay. Anh cô đơn nhiều năm nay rồi…
- Em có biết rằng em rất nữ tính không? ( nàng suýt phì cười) hương thơm của người phụ nữ mới quyến rũ làm sao…
Nàng bất chợt rùng mình. Thì ra các câu chuyện tình trên các sàn được bắt đầu như thế, một điệu nhảy làm quen, một buổi tối lãng mạn cùng đường, một quán cà phê nho nhỏ, điệu nhạc sì lô và những lời thầm thì… của mùa xuân!
Nàng dừng xe nói rất rành rẽ:
- Chào anh, em về. Nói vui vậy thôi em chẳng biết khiêu vũ hoặc nghe nhạc đâu, chỉ đi tập thể dục cho khoẻ người!
Rẽ vào một ngõ nhỏ, nàng chờ cho người đàn ông đi rất xa rồi phóng như bay về nhà như trốn. Mưa ướt đẫm thế này, phải tắm ngay không khéo cảm lạnh mất. Về đến nhà nàng lao ngay vào bồn tắm. Làn nước ấm áp từ vòi hoa sen khiến nàng dễ chịu hơn, hơi bay mù mịt khắp phòng.
Nghe tiếng chồng mới vừa về hỏi con:
- Mẹ đâu?
- Mẹ đang tắm bố ạ…
Nàng vuốt sạch nước trên người theo thói quen đang định gọi với ra:
- Anh ơi, lấy cho em khăn tắm!
Từ phía sau một chiếc khăn bông trắng tinh đã ôm khắp người nàng, ánh mắt thân thương của chồng làm nàng quay ngoắt lại quàng choàng tay luôn lên cổ anh. Đêm nay nàng sẽ ngủ rất ngon mà không vương vất một điệu valse nào…
Giá như đừng có đoạn đường đi cùng thì biết đâu nàng vẫn nhớ về một điệu valse rất tuyệt vời!



Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 32
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: Thư viện của Trăng Quê - Repost - 22.07.2006 14:35:05
0

Nếu một ngày thành phố vắng Anh,
Em thấy mình mỏng manh như chiếc lá
Chiếc lá rơi nghiêng về phương trời lạ
Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!

______________________________________________

anh biết rằng em chẳng có nhớ anh
trong câu nhắn như có gì bối dối
dễ quên thôi -nếu chân em bước vội
nhắn thương chi khi anh hiểu em rồi ?

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 34 bài trong đề mục