THƠ CỦA MIECZYSŁAW JASTRUN
meocon_thongminh93 22.07.2006 14:34:45 (permalink)
Trên một điệu ru

Thằng bé con tôi ngủ
Nó chưa biết là đàng sau nó
Trút xuống tiếng ầm vang của vực thẳm
Những ngày xưa và những ngày sắp đến.

Nó hãy còn như một vỏ sò
Nằm sâu dưới đáy biển,
Còn đỏ hồng và cong
Với đôi tai trong suốt.

Nó hãy còn sống im lặng
Bằng sữa và bằng buổi bình minh
Như người này người nọ nó lắng nghe
Tiếng bước chân, âm thanh lời nói.

Thế rồi một ngày nọ, nó lên đường,
Mà tôi không sao theo được:

Sao? Mọi thứ đều là chia ly
Và mọi thứ ta đều tìm thấy lại.
Mọi thứ.
Mọi thứ, ấy là thời sinh nở
Và thời bay về phía ánh sáng;
Và như thế chuyến đưa thư của gió
Đem đến phấn hoa của cây phỉ.

Thằng bé con tôi ngủ
Cùng ngủ là thành phố Varsovie rộng lớn,
Thế nhưng bước chân đi vẫn tiếp diễn
Những ngày đã qua và những giờ sắp đến.


#1
    meocon_thongminh93 24.07.2006 21:09:40 (permalink)
    Chim hót


    Chim hót buổi bình minh,
    Để lộ một nguồn suối trên trời,
    Chim hót buổi bình minh,
    Tôi uống cạn suối nguồn-ánh sáng.
    Chim hót buổi bình minh,
    Tôi nghe cuộc đời mình vang dội,
    Chim hót buổi bình minh,
    Réo gọi sự ngọt dịu yêu đương.
    Chim hót buổi bình minh,
    Những hi vọng và những luyến tiếc,
    Chim hót buổi bình minh,
    Tôi lắng nghe, tôi và không-tôi.
    Chim hót buổi bình minh,
    Tôi nghe suối nguồn-ánh sáng.
    Chim hót buổi bình minh,
    Cuộc sống, hi vọng, niềm vui.
    #2
      meocon_thongminh93 24.07.2006 21:09:51 (permalink)
      Chỉ có thế


      Ta đã viết một bức thư – và ta đã xé thư
      Không ai đem bàn những nỗi lo lớn trong một bức thư
      Ta đã viết một bài thơ – và ta đã xé thơ
      Sau ta sẽ có những người nói hay hơn

      Không hiểu được ta sẽ ra đi.

      #3
        meocon_thongminh93 24.07.2006 21:10:10 (permalink)
        Hồi hương


        Sau mười hai năm hắn trở lại
        bộ điệu còm cõi vụng về
        cực kỳ lễ độ
        Những gì hắn thì thầm kể lại
        là ánh sáng và bóng tối
        điều bây giờ chúng ta đã biết
        qua sách vở – thế nhưng hôm qua?
        Ngồi vào bàn hắn vẫn còn một kiểu nhìn thẳng mặt
        không phải là kiểu nhìn riêng bám bắt hắn
        ở mỗi chữ nói ra trong hàng mi hoen đỏ
        ở đó ẩn giấu
        những năm tháng phi nhân
        Một kẻ hồi hương từ Vorkuta
        tôi vẫn nhìn thấy hắn
        Không sinh khí đôi mắt hắn hướng về nơi
        tự do ánh sáng không trở lại
        Anh dù có nói gì về hắn
        đôi môi hé mở hắn vẫn không nói một lời
        Tay hắn lên tiếng giữa chiếc bàn cạnh cây sồi
        dù những lời hắn nói định rõ một hình dáng
        không có chỗ cho người ngoài cuộc
        vẫn là một lưới chắn nhà tù
        dù hắn có trở về
        Tựa như hắn chờ đợi bước vào những đám mây cuốn lốc
        thật ra bây giờ không còn nữa.


        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9