Nhật ký
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Tần Anh 22.07.2006 23:17:42 (permalink)
Chợt phát hiện ra mình không có một chỗ để phơi bày nỗi lòng của mình. Bao nhiêu nơi, bao nhiêu chốn, nhưng chỗ nào cũng có người biết mình là ai. Chỉ có nơi đây mới là một người hoàn toàn xa lạ, mờ nhạt. Mong rằng mình mãi mãi mờ nhạt như vậy ở cái chốn này.

Từ bao giờ có thói quen dấu kín những gì mình đang suy nghĩ, làm ngược lại những gì mình đang suy nghĩ. Phải chăng cái tính tự tôn của mình quá lớn, đến nỗi không có cách gì thể hiện tình cảm của mình cho giống những gì mà người bình thường phải thể hiện. Đau khổ, vì mình càng ngày càng nghĩ về người nhiều hơn, chỉ cần dừng công việc là trong óc lại từ từ hiện lại những lời chuyện trò vu vơ cùng người. Vì sao lại ngốc nghếch như vậy. Biết rõ rằng nó chẳng đem lại kết quả gì tốt đẹp, sao cứ mãi đeo đuổi, cứ mãi nuôi ảo tưởng. Tưởng mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn cố ôm mộng hão huyền như vậy. Biết rằng là không thể, nhưng vẫn không đành lòng dứt bỏ nó.

Sao không vin vào cớ đó mà cắt đứt luôn. Sao không vin vào đó mà tự thôi huyễn hoặc mình. Hoặc nói thẳng ra luôn, đau một lần còn hơn cứ dằng dai như thế này. Nhưng không dám. Ngu ngốc quá, khờ khạo quá.

Ước chi lại vô cảm như một lúc nào đó.
#1
    vấn vương 23.07.2006 01:20:49 (permalink)
    Đọc những dòng chử của bạn, tôi như bắt gặp lại chính mình

    Lòng ơi đã biết rằng không
    Mà sao mãi nhớ bóng hình người ta
    Nhớ ơi, sao nhớ thiết tha
    Làm sao khỏi nhớ, tình ơi hởi tình
    #2
      ha noi trong toi 23.07.2006 02:59:56 (permalink)
      Đúng là có người nổi tiếng ghé qua đây , tiếc là ở chỗ của mình đang sống và hoạt động lại chưa bao giờ thấy nickname của bạn , tiếc nhỉ , chắc là chưa có hữu duyên. Chỉ muốn nói với bạn cuộc đời ai cũng có giấc mơ cho riêng mình , và hãy cố sống dung hòa giữa nhưng giấc mơ và hiện thực.
      #3
        Tần Anh 23.07.2006 16:32:39 (permalink)
        Có lẽ mọi người hiểu nhầm rùi, mình đâu phải người nổi tiếng. Chỉ vì người đó là một trong những người bạn của mình, cho nên, những chố nào mà mình đến thì người đó đều có thể đến được. Thật sự ko muốn nỗi lòng mình bị người đó khám phá ra.

        Người chẳng là của ta
        Có gì mà nuối tiếc
        Ta không là của người
        Đi về không vướng bận

        Trót đã là duyên phận
        Thì chạy chẳng khỏi trời
        Đã là oan là nghiệt
        Thì cố cũng thế thôi

        Biết là người chẳng thuộc về mình, nhưng vẫn không có cách nào thôi suy nghĩ về người. Mỗi ngày, bật net lên, ngồi im lặng nhìn ID của người xám lặng, cảm thấy mọi vui thú với net đã nhanh chóng biến mất hết, không còn tâm trạng làm bất kỳ điều gì nữa. Có cách nào để dứt bỏ những suy nghĩ này không, có cách nào để xua đuổi hình bóng người khỏi trái tim mình không.

        Ai đó có thể giúp mình không.
        #4
          Tần Anh 24.07.2006 22:31:00 (permalink)
          Càng ngày càng nhận ra mình vô vọng trong việc xua đuổi hình bóng người khỏi trái tim mình. Chỉ cần có một giây rảnh rỗi thôi là hình ảnh người, những tin nhắn của người, những mẩu đối thoại vu vơ không đầu không cuối lại hiện hữu trong đầu mình.

          Không thể, không thể, không bao giờ. Đã gào lên như thế hàng trăm lần nhưng rồi vẫn không có cách nào rũ bỏ hình ảnh người ra khỏi đầu óc mình. Ảo tưởng càng ngày càng tràn đầy, và vô phương thoát khỏi nói.

          Sao người không mặc kệ ta, sao người không làm lơ ta, người lại quan tâm đến ta như vậy, dù chỉ như một người bạn đi chăng nữa thì nó vẫn làm dấy lên trong tim ta những tia hy vọng mơ hồ. Chỉ trách người quá ngốc, vì người chỉ coi ta như một người bạn bình thường, nên người vẫn cư xử như một người bạn, còn ta, vì không có cách nào rũ bỏ hình bóng người nên cũng đành làm một người bạn.

          Bây giờ mới hiểu cảm giác của S. Cảm thấy những tâm sự trong lòng cô sao mà giống ta đến như vậy.

          Phải chăng khi ta có được người ấy, ta lại không yêu điên cuồng như vậy. Và rốt cuộc tình cảm đó chỉ vì đó là cái ta mãi mãi không có được

          Không biết nữa

          Nhưng lên mạng không có người, cảm giác buồn tênh nhức nhối.
          #5
            Tần Anh 25.07.2006 23:02:10 (permalink)
            Chợt nhận ra có quá nhiều người không có chút gì vừa ý với cuộc sống của mình. Ta cũng chẳng là ngoại lệ. Và nhiều người còn nhiều vấn đề hơn mình.

            Ờ, cuộc sống mà. Khuyên người ta, nhưng thực ra cũng biết là mình khuyên bậy. Vì thực chất mình đâu đã trải qua cuộc sống đó, hoàn cảnh đó. Nhưng biết làm sao được. Chỉ vì cuộc sống là một con đường, dù muốn dù không mình vẫn phải tiến lên, thà tiến lên còn hơn là ngồi một chỗ than vãn.

            Nói vậy mà ko làm được vậy. Vì vẫn giữ nguyên những mẩu đối thoại với người trong lòng. Thực ra ko phải ta ko cố gắng, vẫn biết rằng phía trước là vực thắm, nhưng ta vẫn cố tiến lên, từng bước một, từng bước một.

            Vì sao người lại dễ dàng chấp nhận ta đến như vậy. Vì sao người lại trả lời ta, tiếp nhận ta. Lẽ nào người ko nhận ra rằng làm như vậy chỉ càng khiến ta thêm ảo tưởng chăng.

            Lòng lạnh dần.
            #6
              Tần Anh 30.07.2006 20:46:56 (permalink)
              Mình thủ đoạn
              Mình cực kỳ thủ đoạn.
              Mình cực kỳ, cực kỳ thủ đoạn.
              Giăng bẫy, rồi cười một cách tỉnh bơ tựa như mình chẳng làm gì, cười một cách ngây thơ như mình đang vô ý.
              May là con cá đó quá ngây thơ, nên mới không sập bẫy mình. Những cái bẫy mình giăng ra đều vô dụng.
              Nên cười hay nên vui đây
              Buồn ngủ, nhưng vẫn ngồi, nói những chuyện vẩn vơ với người, vẫn phải mỉm cười mà rằng, mình là bạn.
              Ghét cái từ bạn, ghét kinh khủng, nhưng không có gì khác. Mối quan hệ đó mỏng manh như một sợi tơ, không dám kéo mạnh, vì chỉ sợ, nó sẽ đứt, và vĩnh viễn ko được gặp người nữa.
              Lòng tưởng lạnh nhưng vẫn nóng ấm
              Buồn
              Đùa với lửa.
              Đang chờ người đến câu ư. Khùng, ta tha đi câu người khác thì thôi, chờ đấy mà đợi ngườikhác đến câu. Không phải người bảo ta nhiều nam tính hay sao. Ta đâu thể xử xự như một đứa con gái được.
              Mong sao có thể coi người là bạn.
              Bạn sẽ tốt hơn nhiều.
              #7
                Tần Anh 31.07.2006 21:42:16 (permalink)

                Bạn có thể nhìn thấy cả hai mặt của tất cả mọi chuyện. Nó khiến cho bạn thấy khó xử khi đưa ra quyết định lựa chọn. Bạn sẽ yêu hay chỉ muốn là bạn với người ấy. Tại sao cuộc sống cứ phải lựa chọn nhỉ. Từ thứ hai tới thứ năm, bạn phát hiện ra một điều thú vị rằng mọi chuyện xảy ra phụ thuộc nhiều vào chính bản thân nó. Vào thứ sáu, thứ bảy, bạn bè là tất cả với bạn nhưng đừng để họ lôi kéo mua bán những thứ không cần với bạn. Chủ nhật cũng phải khôn ngoan nhé.


                Căn nhà vắng tanh, trống hoác, chỉ có duy nhất mình ta với không gian lạnh lẽo bao trùm khắp nơi. Trời se se lạnh, làm cho nỗi cô đơn trong lòng ta lại càng dâng lên mạnh mẽ.

                Không còn cảm giác nhớ nhung người đến tuyệt vọng như những ngày trước, có lẽ ta đã cam chịu với số phận của mình, cam chịu làm một người bạn ở bên người. Muốn rời bỏ hết tất cả, hoặc đơn giản hơn, muốn ngủ, vậy thôi, ngủ mãi, ngủ và không bao giờ phải thức dậy nữa.

                Người kí thác tâm sự cho ta. Tim đau nhói. Vì người coi ta là một người quan trọng, một người bạn quan trọng. Ích gì, khuyên người nhưng tận sâu thẳm con tim ta vẫn mong người đừng làm như thế. Ta biết những lời người nói là thật lòng, những việc người làm cũng chân thành, và vì người quá thật thà như vậy nên ta mới càng không thể làm được gì. Ta chỉ dám đối đãi với người bằng những điều chân thành nhất, vì ta biết, ta quá trân trọng người đến mức không thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Ta muốn có một cái gì đó đến với ta thật tâm, chứ không phải do những mưu mẹo thủ đoạn, và ta muốn tự bản thân người chấp nhận ta, chứ không muốn đem những cái ảo ảnh phù hoa ra để che mắt người. Thà rằng người không là của ta, chứ tuyệt nhiên ta không muốn người nhìn ta dưới một luồng ánh sáng khác, dưới một hình dáng khác. Ta căm ghét điều đó.

                Người chẳng hiểu gì về tâm sự của ta cả. Thực ra thì không thể đòi hỏi người điều đó, con trai mà, mấy đứa được tinh tế như con gái chúng ta. Cười*, nhưng ta thích người chính ở điểm đó, ngây thơ với mọi cạm bẫy và quyến rũ ở đời. Vì ta biết rằng, tình cảm đối với những người đó là chân thành. Ta cần sự chân thành chứ không cần những lời hoa mỹ, những lời chót lưỡi đầu môi. Và nếu không phải sự chân thành thì ta thà không có còn hơn.

                YM lặng ngắt. Nhiều người onl, nhưng người cần gặp thì chẳng thấy đâu. Chợt nhận ra quanh ta có bao nhiêu bạn bè, nhưng kiếm được một người để trút những nỗi niềm sao khó khắn đến như vậy.

                Thật may là mình còn một mái nhà như thế này.
                #8
                  Tần Anh 02.08.2006 21:59:42 (permalink)
                  Một mình mình đối mặt với nỗi cô đơn. Những ký ức cũ từ từ hiện ra, quay chầm chậm. Tim ko còn nhức nhối nữa. mà chìm đắm trong một cảm giác chán chường đến vô tận

                  Biết rằng người không hợp với mình, cách sống, cách suy nghĩ của người khác xa với những suy nghĩ, phương thức sống của mình. Cố tình đeo đẳng chỉ làm mình thêm đau khổ, biết vậy, nhưng con tim nó vẫn có lý lẽ riêng của nó. Chỉ còn cách cố gắng tránh xa người, cố gắng không nghĩ về người nữa, cố gắng để người không còn quan trọng với ta

                  Hình như không phải ta bớt yêu người, mà chỉ là ta đang tự dằn nén con tim mình, ta đang cố đẩy mối quan hệ vào ngõ cụt. Hay nói đúng hơn, vì ta biết cái mối tình đơn phương này sẽ chẳng đi tới đâu cả, nên ta cố gắng giam nó vào trong một góc của tâm hồn, cố gắng khóa chặt nó lại, như con trai bao vết thương của mình bằng một cái kén đầy hoa mỹ, ta cũng giữ chặt mối tình cảm đó ở đáy tim

                  Giả vờ đong đưa, đùa bỡn mấy câu tình cảm với người khác, nhưng chợt nhận ra rằng, hoàn toàn chẳng cảm thấy chút cảm xúc nào trước những câu nói bỡn cợt của người khác. Cảm xúc lại một lần nữa bị đóng băng theo mối tình câm lặng

                  Ta nên làm thế nào bây giờ

                  Ước chi có những thứ không phải dùng tới lý trí, hoặc giả, ta có thể hành động như con thiêu thân, lao mình vào lửa, bất chấp hậu quả sẽ ra sao.

                  Ước gì ta được như thế.
                  #9
                    Tần Anh 05.08.2006 22:15:04 (permalink)
                    Có những điều dù muốn dù không vẫn phải thú nhận, rằng, có một số người sinh ra để viết, và ta, đau lòng thay, không phải nằm trong số đó. Ta muốn viết, muốn viết, nhưng không có cách nào viết được như người ta, đau lòng quá, cảm thấy cuộc sống chảy cuồn cuộn xung quanh mình nhưng không có cách nào nắm bắt được

                    Cuộc sống quả nhiên là một cuộc đấu tranh điên loạn, nhưng khổ nhất là đáu tranh với chính bản thân mình, sao cho không rơi tự do vào những ham muốn tầm thường.

                    Đời người tràn đầy những nghi vấn
                    Lòng người càng trở nên khó tin
                    Bạn thù nan phân, ân oán khó thấu
                    Nhưng lòng ta không ghi hận
                    Nhân gian tràn đầy sự thù hận
                    Nhân thế mấy tình yêu chân thật
                    Nhưng ta quyết một chiêu liễu ân cừu
                    Để người biết quyết tâm của
                    Chân trời một phiến, mây không thể ngừng trôi
                    Nhưng ta vẫn muốn đến gần
                    Đi về trong sương gió, bất thiết sinh tử
                    Nguyện người hiểu lòng ta chân thật

                    Thấy cái này sao có phần đúng với tâm trạng của mình. Phát hiện ra rằng mình vẫn khát khao có được một hiểu có thể hiểu mình, có thể làm chỗ dựa cho mình mỗi khi cần đến. Bạn bè tuy nhiều, nhưng mỗi khi cần khóc, tuyệt nhiên chẳng thể gục đầu vào vai ai, mỗi khi cần nói, tuyệt nhiên chẳng thể ngỏ lời cùng ai. Cũng như ngôi nhà mình đang sống, cảm thấy luôn cô đơn trong chính hạnh phúc của mình, cô đơn giữa những bạn bè thân thuộc của mình. Phải chăng con người ta có một khiếm khuyết nào đó, giống như Noa, luôn đau khổ vì không có cách nào hòa hợp với cuộc sống chung quanh mình, đau khổ vì không thể nói thật được những suy nghĩ bỏng cháy trong tâm hồn mình, đau khổ vì bề ngòai có thể tỏ ra vui mừng sung sướng đến đâu, bên trong con tim vẫn lạnh giá.

                    Tâm trạng luôn lên xuống một cách thất thường, cố gượng để vui, nhưng chỉ cần còn lại một mỉnh, cảm giác cô đơn chán nản lại nhanh chóng xâm chiếm. Không có cách nào có thể xua bỏ những cảm giác đó ra khỏi con người mình cho được, không có cách nào có thể kéo mình ra khỏi cái quỹ đạo đầy ma lực đó được.

                    Sống tích cực ư, muốn lắm, nhưng không tìm thấy điều gì khả dĩ có thể khiến mình nghĩ rằng cuộc sống tươi đẹp hơn thì tích cực làm sao được.

                    Cả cái mà mình nghĩ rằng đó là tình yêu, nó đã nhanh chóng bị dập tắt. Không thể tin được, chỉ trong một đêm, toàn bộ những cảm xúc đã biến mất hết. Trước đây, mình nhớ từng dấu chấm câu trong tin nhắn của người. Còn giờ đây, mình không thể nhớ nổi người vừa nói xong điều gì. Cả thèm chóng chán, phải chăng căn bệnh đó đã lại trở lại. Cứ tưởng rằng có thể lấy tình yêu cuồng nhiệt đó để thay đổi tâm trạng, nhưng giờ mới phát hiện ra, vô ích rồi. Con người như ta quả nhiên không đáng được ai yêu, vì điều đó chỉ làm cho người ấy thêm đau khổ.

                    Mình có thể yêu một cái gì đó thật dài lâu chăng.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2006 10:36:08 bởi Tần Anh >
                    #10
                      Tần Anh 06.08.2006 22:21:34 (permalink)
                      Lại vừa đọc xong một tập K.H

                      Lại thấy đâu trước tâm trạng Sei. Vì sao vì sao cứ phải giữ mãi trong lòng hình ảnh con ngỗng đực ngốc nghếch đó. Vì sao cứ phải nhất định là con ngỗng đực đó. Mà hắn nữa, nếu thực sự không có cách nào đáp lại được tình cảm của Sei, thì đừng bao giờ làm những việc khiến Sei ngày càng lún sâu vào mối tình đơn phương đó nữa.

                      Những tin nhắn của người cũng vẫn, ôn nhu dịu dàng. Người quan tâm đến ta để làm gì, làm ta tưởng chừng có thể đuổi hình bóng người ra khỏi con tim mình, thì giờ đây, nó lại từng bước, từng bước chiếm hữu lại. Tưởng như tình cảm đối với người đã biến mất hết hẳn, không phải, nó chỉ tạm thời được cất giữ trong nơi sâu thẳm nhất, và rồi chỉ cần nhận được bất kỳ cái j đó từ người, nó lại được dịp bùng lên.

                      Tôi biết là tôi thích người, cực kỳ thích người. Tôi cũng biết là không bao giờ người có thể là của tôi. Nghịch lý thay, càng biết vậy tâm càngg xao động càng muốn cố gắng dù biết rằng chẳng có kết quả gì. Vực thẳm ở trước mặt, nhưng vẫn còn đường thì vẫn cứ đi, dù biết rằng cũng chẳng thể đến đâu. Sao ngu ngốc và ương bướng đến vậy.

                      Không còn cái cảm giác nhớ người đến điên loạn, có lẽ đã điều chỉnh được bản thân mình, con người mà, biết thích nghi với hoàn cảnh lắm, vì dẫu có nhớ người đến đâu đi chăng nữa thì cũng đâu có thể gặp được người. Nên thà rằng dồn tất cả những tình cảm đó vào mỗi lần gặp người, còn hơn là phung phí cho mỗi nơi mỗi lúc

                      Hình như ta cũng có chút gì quan trọng đối với người. Ta có thể cảm nhận được tình cảm của người đối với ta ngày một chuyển biến. Nhưng nó đang chuyển theo chiều hướng người coi ta là một đứa bạn trai, chia sẻ với ta tất tật mọi thứ, kể cả chuyện về một đứa con gái đáng ghét nào đó.

                      Ta nên buồn hay nên vui với tình trạng này của người đây. :((

                      Biết ai tri kỷ trên đời
                      Đêm khuya một bóng sao trời đầy vai
                      Trăng cô lạnh lẽo u hoài
                      Rọi lên màu áo tinh khôi trắng ngần
                      Ngọt sao hơi thở của đêm
                      Mượn người làm chút duyên thầm được không
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2006 22:28:48 bởi Tần Anh >
                      #11
                        Tần Anh 13.08.2006 20:41:50 (permalink)
                        Một tuần nữa đã sắp qua. Và một tuần nữa lại sắp tới.

                        Sợi dây tình cảm mong manh giữa ta với người vẫn thế, chẳng chặt hơn và cũng chẳng mỏng hơn. Quan hệ giữa ta với người cũng thế, chẳng vui hơn và cũng chẳng buồn hơn.

                        Ta luôn có cảm giác người nhẫn nại với ta. điều đó làm ta vô cùng đau khổ. Thà rằng người vô tình với ta, lạnh lùng với ta, coi thường ta, ghét bỏ ta, còn hơn, người đối xử với ta như thế này. Nó làm ta không thể nào dứt bỏ tình cảm trong lòng mình. Có ích gì đâu khi đem toàn bộ chân tinh của mình đặt vào một kẻ không bao giờ hiểu được điều đó. Nhưng con tim có lý trí của nó, và ta không có cách nào bắt nó phải quên lãng người.

                        Nhiều lúc ta mong ta chưa gặp người, chưa biết gì về người hết. Để ta được trở lại là kẻ vô cảm như ngày xưa. Vô cảm tuy đau khổ, nhưng giờ mới phát hiện ra, cái tình cảm đơn phương này cũng làm ta đau khổ không kém. Và cảm giác xấu hổ tội lỗi khi ta không ngừng nói với người rằng, người là bạn ta, chỉ đơn giản là bạn ta. Ta thấy mình vô cùng thủ đoạn, một mặt ta muốn chấm dứt tình trạng này, muốn nói hết tất cả để rồi tất cả đều trở nên rõ ràng, mặt khác, ta không biết mình có thể chịu đựng được việc không được gặp và nói chiện với người mỗi ngày hay không. Can đảm của ta nhỏ nhoi lắm

                        Con người quả là tham lam vô độ. Ban đầu, ta chỉ ước mong có thể trò chuyện với người như những người bạn bình thường, chỉ vậy thôi cũng đủ lắm. Rồi sau đó ta muốn là người bạn quan trọng của người. Nhưng thế thôi cũng chẳng thể nào đủ được, ta muốn bắt nhốt người, muốn người chỉ là của riêng ta.

                        Luôn biết được điều này là vô ích. Cho dù người có quay sang thích ta đi nữa, điều này cũng thực sự là vô ích. Bản tính của ta và người quá khác nhau, ta dễ nổi giận, ta ích kỷ, muốn thế giới chỉ quay quanh một mình ta,nhưng người thì khác, người quan tâm tới mọi người bên cạnh. Vậy thì là sao có thể được. Người chẳng bao giờ có thể là của riêng ta. Chẳng bao giờ cả

                        Nhưng sao cái mà ta không có được lại khiến ta khao khát đến như vậy, dù rằng đã biết rằng là không thể. Ảo tưởng, ta đã quá ảo tưởng rồi.

                        Làm cách nào để dứt bỏ mình ra khỏi cái ảo tưởng mơ hồ và không lối thoát này

                        Lại tiếp tục bước thêm một bước về phía vực thẳm.
                        #12
                          Tần Anh 14.08.2006 23:08:55 (permalink)
                          Đã tự nhủ rằng không nhớ về người nữa, không quan tấm đến người nữa, không gọi người nữa, để rồi giấu người vào tận đáy tim, và vĩnh viễn không lôi lên. Nhưng vô ích. Vẫn không thể không gọi người cho được. Và người không có mặt. Cảm giác trống vắng vô cùng.

                          Tự nhiên hôm nay lục blog của một người bạn, thấy tâm trạng của he sao giống mình đến thế. Cũng không có cách nào quên được người cũ. Nhưng ta thì đã quên bao nhiêu người rồi. Và ta tự tin rằng ta cũng sẽ quên được người.

                          Dù thực sự không muốn thế. Nhưng ta phải quên người, phải đẩy người ra khỏi tâm trí ta, phải cố gắng sống bình thường như những đứa con gái khác. Có lẽ ta nên lấy một ai đó, và thôi mơ tưởng về những điều không thể như thế này.

                          Có lẽ thế.
                          #13
                            Tần Anh 15.08.2006 23:10:42 (permalink)
                            Ảo tưởng chi quá ảo tưởng ơi
                            Mong chờ chi những chiện xa vời
                            Vẫn biết rất rõ là không được
                            Mà sao còn cố, mãi không nguôi

                            Người chẳng là gì của ta đâu
                            Tự nhủ lòng quên đã bao lâu

                            Thôi thôi, cố làm gì, cố làm gì. Sự thật đã phơi bày ra tất cả, đừng nên cố đeo đẳng chi cho đau khổ.

                            Ước chi ta có cách nào bổ đôi đầu, cạo sạch những ký ức về người đi nhỉ.
                            :((
                            #14
                              Tần Anh 16.08.2006 23:24:19 (permalink)
                              Gửi SMS cho người cả buổi, để rồi nhận ra rằng, mình còn xa mới đạt được vị trí khác trong lòng người. Người, đau lòng thay, coi ta như một đứa bạn trai, kể cho ta nghe hết những chiện mà người thấy băn khoăn, nhức nhối, hỏi ý kiến ta về một đứa con gái nào đó. Chẳng nhẽ ta lại thiếu nữ tính đến thế chăng, để rồi, người không coi ta như một đứa con gái, không đề phòng ta một chút nào.

                              Con người quả là tham lam, seo được môt mà cứ muốn hai. Lúc đầu quả thật ta chỉ muốn là bạn, nhưng giờ ta thấy không thỏa mãn, mà hình như cái tình trạng lập lờ như vậy càng làm ta đau khổ hơn.

                              Ước gì ta có thể coi người như bạn /
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 122 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9