Có những điều dù muốn dù không vẫn phải thú nhận, rằng, có một số người sinh ra để viết, và ta, đau lòng thay, không phải nằm trong số đó. Ta muốn viết, muốn viết, nhưng không có cách nào viết được như người ta, đau lòng quá, cảm thấy cuộc sống chảy cuồn cuộn xung quanh mình nhưng không có cách nào nắm bắt được
Cuộc sống quả nhiên là một cuộc đấu tranh điên loạn, nhưng khổ nhất là đáu tranh với chính bản thân mình, sao cho không rơi tự do vào những ham muốn tầm thường.
Đời người tràn đầy những nghi vấn
Lòng người càng trở nên khó tin
Bạn thù nan phân, ân oán khó thấu
Nhưng lòng ta không ghi hận
Nhân gian tràn đầy sự thù hận
Nhân thế mấy tình yêu chân thật
Nhưng ta quyết một chiêu liễu ân cừu
Để người biết quyết tâm của
Chân trời một phiến, mây không thể ngừng trôi
Nhưng ta vẫn muốn đến gần
Đi về trong sương gió, bất thiết sinh tử
Nguyện người hiểu lòng ta chân thật
Thấy cái này sao có phần đúng với tâm trạng của mình. Phát hiện ra rằng mình vẫn khát khao có được một hiểu có thể hiểu mình, có thể làm chỗ dựa cho mình mỗi khi cần đến. Bạn bè tuy nhiều, nhưng mỗi khi cần khóc, tuyệt nhiên chẳng thể gục đầu vào vai ai, mỗi khi cần nói, tuyệt nhiên chẳng thể ngỏ lời cùng ai. Cũng như ngôi nhà mình đang sống, cảm thấy luôn cô đơn trong chính hạnh phúc của mình, cô đơn giữa những bạn bè thân thuộc của mình. Phải chăng con người ta có một khiếm khuyết nào đó, giống như Noa, luôn đau khổ vì không có cách nào hòa hợp với cuộc sống chung quanh mình, đau khổ vì không thể nói thật được những suy nghĩ bỏng cháy trong tâm hồn mình, đau khổ vì bề ngòai có thể tỏ ra vui mừng sung sướng đến đâu, bên trong con tim vẫn lạnh giá.
Tâm trạng luôn lên xuống một cách thất thường, cố gượng để vui, nhưng chỉ cần còn lại một mỉnh, cảm giác cô đơn chán nản lại nhanh chóng xâm chiếm. Không có cách nào có thể xua bỏ những cảm giác đó ra khỏi con người mình cho được, không có cách nào có thể kéo mình ra khỏi cái quỹ đạo đầy ma lực đó được.
Sống tích cực ư, muốn lắm, nhưng không tìm thấy điều gì khả dĩ có thể khiến mình nghĩ rằng cuộc sống tươi đẹp hơn thì tích cực làm sao được.
Cả cái mà mình nghĩ rằng đó là tình yêu, nó đã nhanh chóng bị dập tắt. Không thể tin được, chỉ trong một đêm, toàn bộ những cảm xúc đã biến mất hết. Trước đây, mình nhớ từng dấu chấm câu trong tin nhắn của người. Còn giờ đây, mình không thể nhớ nổi người vừa nói xong điều gì. Cả thèm chóng chán, phải chăng căn bệnh đó đã lại trở lại. Cứ tưởng rằng có thể lấy tình yêu cuồng nhiệt đó để thay đổi tâm trạng, nhưng giờ mới phát hiện ra, vô ích rồi. Con người như ta quả nhiên không đáng được ai yêu, vì điều đó chỉ làm cho người ấy thêm đau khổ.
Mình có thể yêu một cái gì đó thật dài lâu chăng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2006 10:36:08 bởi Tần Anh >