Nhật ký
Tần Anh 22.07.2006 23:17:42 (permalink)
Chợt phát hiện ra mình không có một chỗ để phơi bày nỗi lòng của mình. Bao nhiêu nơi, bao nhiêu chốn, nhưng chỗ nào cũng có người biết mình là ai. Chỉ có nơi đây mới là một người hoàn toàn xa lạ, mờ nhạt. Mong rằng mình mãi mãi mờ nhạt như vậy ở cái chốn này.

Từ bao giờ có thói quen dấu kín những gì mình đang suy nghĩ, làm ngược lại những gì mình đang suy nghĩ. Phải chăng cái tính tự tôn của mình quá lớn, đến nỗi không có cách gì thể hiện tình cảm của mình cho giống những gì mà người bình thường phải thể hiện. Đau khổ, vì mình càng ngày càng nghĩ về người nhiều hơn, chỉ cần dừng công việc là trong óc lại từ từ hiện lại những lời chuyện trò vu vơ cùng người. Vì sao lại ngốc nghếch như vậy. Biết rõ rằng nó chẳng đem lại kết quả gì tốt đẹp, sao cứ mãi đeo đuổi, cứ mãi nuôi ảo tưởng. Tưởng mình bao nhiêu tuổi rồi mà còn cố ôm mộng hão huyền như vậy. Biết rằng là không thể, nhưng vẫn không đành lòng dứt bỏ nó.

Sao không vin vào cớ đó mà cắt đứt luôn. Sao không vin vào đó mà tự thôi huyễn hoặc mình. Hoặc nói thẳng ra luôn, đau một lần còn hơn cứ dằng dai như thế này. Nhưng không dám. Ngu ngốc quá, khờ khạo quá.

Ước chi lại vô cảm như một lúc nào đó.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9