Nhật ký
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Tần Anh 17.08.2006 23:15:06 (permalink)
Ngày đẹp

Không nhớ lắm đến người, không còn tâm trạng nhớ người đến phát điên lên.

Có lẽ ta đang tự thích ứng với nó

Hy vọng là ta có thể quên
#16
    Tần Anh 20.08.2006 13:34:24 (permalink)
    Hà nội mưa rả rích mấy ngày liền

    Mưa, dù có muốn vui cũng chẳng thể vui nổi, huống chi lại đầy chuyện để buồn.

    Người đã đi được hai ngày, hai ngày trời dài đằng đẵng như hai thế kỉ. Hôm qua gặp chiện , rút điện thoại trong ra trong vô thức, nhưng rồi chợt nhớ rằng người đã đi, không thể nào gửi SMS cho người được nữa. Đã quen với việc kể cho người nghe hết những chiện vui buồn, hỏi ý kiến người mỗi khi gặp rắc rối, giờ đây, không có cách nào liên lạc với người, thật không thể nào chịu nổi.

    Buồn ngủ, nằm trên giường, trằn trọc, không thể ngủ được, lại mở từng các SMS ra đọc lại, cười một mình. Điên thật rồi, Ta điên thật rồi, sao lại mê đắm vì một cái ảo tưởng xa vời như vậy cơ chứ.

    Hôm nay nghe mọi người bàn luận chuyện gia đình, chợt thấy choáng váng. Ta đã làm sai chăng. Chợt nhận ra từ ngày sinh ra ta đền giờ, cha mẹ ta tuyệt nhiên chẳng được nhờ vả gì vào ta hết, chưa từng làm cho cha mẹ ta được nở mày nở mặt. Tối ngày nghe mẹ thở dài, lo lắng về chuyện gia đình của ta. Nhưng ta đã không nhận ra. Ta cứ mải đuổi theo những ảo vọng của riêng mình, mà không chịu khép mình vào khuôn khổ như những người khác. Ta không nhận ra rằng cái tính bất cần của ta không chỉ làm khổ ta, mà còn làm khổ biết bao người xung quanh ta.

    Hay là bỏ tất cả.

    Chợt nảy ra một ý định điên rồ, là sẽ kiếm lấy một người nào đó, chân thật, nhẹ nhàng, chỉ cần người ấy chân thành tôn trọng cha mẹ ta, chân thành tôn kính cha mẹ ta, tất ta sẽ đồng ý lấy người đó. Một người thật bình thường, thật chất phác, để không thể khám phá ra con người thật ẩn sâu trong ta, để không thể đau khổ vì một ngày nào đó biết ta là ai, để không yêu ta đến mức làm ta đau khổ vì lừa dối, và không làm ta chán ngán khi cái tài hoa bị khám phá hết.

    Nhưng chắc chẳng dễ đến thế đâu. Ta tưởng ta là ai mà mong có thể kiếm được con người như thế. Ta tưởng ta là ai mà cho mình cái quyền được lựa chọn như thế.

    Biết làm thế nào trong lúc không được gặp người đây.

    Thôi thì, hãy dùng thời gian này để quên người.
    #17
      Tần Anh 21.08.2006 22:08:17 (permalink)
      Hình như tâm trạng không còn nhớ người muốn phát điên như hai hôm trước.

      Hình như có một người nói chuyện, có một mục tiêu nữa để phấn đấu, có thể phần nào tạm quên được người.

      Nhưng lúc chiều, khi có một chuyện buồn cười, tự nhiên lại cầm lấy điện thoại, vẫn còn những cử chỉ vô thức như vậy.

      Ngốc quá.

      Đã ba ngày rồi.
      #18
        Tần Anh 22.08.2006 22:48:39 (permalink)
        Người đã đi tới bốn ngày liền rồi, bốn ngày hiu quạnh.

        Cố tìm một cái gì đó để làm cho khuây khỏa, nhưng hình như vẫn không thể. Tôi tối, onl như một thói quen, để rồi chỉ ngồi nhìn cái màn hình lạnh lẽo. Nhớ người, nhớ người, muốn được gặp người.

        Gây chiện quả nhiên là một điều khó chịu, hóa ra là nhóc đó quan trọng với mình hơn là mình tưởng.

        Buồn.
        #19
          Tần Anh 24.08.2006 22:47:25 (permalink)
          Hôm qua lục giở lại những đoạn chat trước của người với ta, rồi ngồi cười một mình. Mới có sáu ngày, vậy mà có cảm giác như đã lâu lắm rồi.

          Chợt nhớ mấy câu thơ của ai đó :

          Những màng mấy khắc giang cầm hạc
          Ngỡ đã vài phen đổi lá ngô


          Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mà sao người lại xa lạ đến không thể tin nổi. Cảm giác như người đã đi từ lâu lắm, và những kí ức về người trở nên mù mờ, như là người chưa từng hiện hữu.

          Bật điện thoại lên mở tin nhắn lưu, đọc lại trong vô thức. Tim đau nhói. Muốn làm một điều thật điên rồ là xóa hết đi, để ngơời hoàn toàn biết mất khỏi cuộc đời ta Nhưng không dám. Vì cái đó là kí ức duy nhất về ngơời.

          Điện thoại hết pin. Nhìn, nhưng hoàn toàn chẳng có cám giác gì. Vì ngòai người ra, làm gì có ai SMS cho ta đâu, làm gì có ai gọi cho ta đâu. Giờ người cũng đi rồi, nó chẳng khác gì một cục gạch vô tri vô giác, không có thì thiếu, có thì, chẳng để làm gì. Ah, không,nó giờ tơở thành một nơi lưu trữ những ký ức về người, để một lúc nào đó tâm trạng không tốt lám, lôi ra đọc lại, tự nhiên thấy an ủi hơn rất nhiều.

          Hôm nay đọc ở blog của một người bạn, thấy có một câu rất hay " Điều đau khổ nhất không phải là em yêu anh mà anh không biết, mà là hai chúng ta đều yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau" Nói như vậy thì hóa ra ta đâu phải là người đau khổ nhất. Thôi thì lấy nó làm an ủi vậy


          #20
            Tần Anh 27.08.2006 11:49:42 (permalink)
            Đến bây giờ thì không biết được người đã đi được bao nhiêu ngày rồi. Hoàn toàn không thể đếm nổi. Cái thói quen onl, rồi ngồi nhìn nick người vẫn không thể thay đổi, cố gắng không gọi người nữa, chỉ vì biết rằng gọi người nhưng không gặp được người, thì cũng ích gì đâu.

            Không biết rằng ta đang cố đeo đuổi cái gì đây, một thứ xa vời không bao giờ đạt được, biết là như vậy nhưng vẫn cứ cố ru lòng bằng một tia hy vọng mỏng manh. Mê đọc truyện cổ tích, biết rằng công chúa và hoàng tử cuối cùng sẽ đến với nhau, lại viện đến chữ duyên, rằng nếu không có duyên thì sao lại gặp được người.

            Biết là ảo tưởng, nhưng ko có cách nào rũ bỏ nó được.
            #21
              Tần Anh 02.09.2006 17:38:38 (permalink)
              Gặp người trong chốc lát, mà sao tâm trạng thay đổi đến như vậy. Tưởng như có thể giấu kín những suy nghĩ về người xuống tận đáy lòng, hóa ra không phải như vậy, vì chỉ cần gặp người thôi là con tim lại ngân lên những nhịp điệu quen thuộc.

              Cố gắng tìm một niềm vui mới, cố gắng khỏa lấp bằng một người bạn khác, nhưng hóa ra không dễ dàng chút nào, dù chỉ là những câu chuyện trò vơ vẩn thì vẫn thấy đầy hứng thú. Hơn nữa, người hiểu ta dù ta chẳng mấy khi nói về mình, người dịu dàng với ta dù chẳng coi ta là con gái. Sự ôn nhu nhẹ nhàng của người làm ta không thể dứt bỏ mối tình cảm đơn phương này, lại làm dấy lên trong ta những tia hy vọng hão huyền

              Biết là ảo tưởng, nhưng vẫn cứ chìm đắm trong nó

              Biết là vô thực, nhưng vẫn cứ cố níu kéo

              Chỉ có thể nói được người khác, nhưng với mình thì, vô ích.

              Có lẽ ngu là một thứ bệnh vĩnh viễn không bao giờ chữa được.
              #22
                Tần Anh 03.09.2006 22:59:26 (permalink)
                Một buổi sáng tồi tệ

                Chưa bao giờ lại bị cảm giác này. Một con nhóc con coi ta như cỏ rác, cách nó nói chuyện với ta cứ y như đấng bề trên đang rao giảng cho mấy con chiên tội lỗi đầy mình. Cách nó nói về cái diễn đàn của mình sao khiến mình nóng mặt thế cơ chứ. Dù biết là nó vì thằng em nó, nhưng cách nói kiêu kỳ của nó, seo mà khiến mình nổi điên thế cơ chứ.

                Nghĩ ra đủ cách, nhưng rồi lại thôi, chẳng dư hơi đến mức đi tranh đua với một con nhóc ở tận đâu đâu. Thôi thì cứ để cho nó nghĩ, mình đã hiểu, và đã phải chịu nghe lời.

                Có lẽ, nhiều chuyện nên nhẫn nhịn, vậy mới là con người. Đâu có thể mãi tranh đua cho được.

                Dù cú đến phát điên đi chăng nữa, nhưng dù sao, chẳng có gì liên quan đến nó nữa, thôi thì cũng may.

                Phù

                Chỉ bực nốt hôm nay thôi nhá, mai sẽ quên tiệt chuyện này đi. Đừng giữ mãi trong lòng những thứ vớ vẩn như thế này, mất công bộ óc lại tốn thêm một chỗ. Còn nhiều thứ quan trọng hơn để cất giữ.

                Hôm nay người vẫn chưa onl, không biết mai thế nào

                Nhớ người.
                #23
                  Tần Anh 17.09.2006 16:22:48 (permalink)
                  Cứ tưởng rằng có thể coi người là một người bạn như bình thường, rồi từ từ bước chân ra khỏi thế giới ảo này. Nhưng hóa ra không dễ như vậy. Người đó cũng chẳng có gì đáng chê trách, nhưng không hiểu sao lại chẳng có một cảm giác gì hết vậy. Nhưng vẫn ngọt nhạt cười nói những câu tình tứ, trong khi tim lạnh băng như không. Và không hiểu lấy đâu ra cái suy nghĩ, có thể lấy người đó được.

                  Nhưng rồi nhận được tin nhắn của người, chỉ là một câu đơn giản thôi mà sao tim lại nhảy lên như vậy. Không có cách nào có thể che giấu nổi tâm trạng vui sướng đến muốn điên lên. Hóa ra không phải ta là người vô cảm, mà chỉ là, chỉ có thể có tình cảm với một người.

                  Liệu ta có nên nhắm mắt làm bừa không. Cứ để mặc kệ tất thảy ư.

                  Hôm nay chợt nghĩ lại, vì sao lại là " Cuốn theo chiều gió". Vì nàng ấy,gió cuốn sẽ đi theo, chứ không cố gắng giữ lại bất kỳ điều gì.

                  Ta có nên " cuốn theo chiều gió" không
                  #24
                    Tần Anh 02.10.2006 22:35:55 (permalink)
                    Lâu lắm rồi không chui vào đây, dù vẫn có muôn ngàn điều muốn nói.
                    Liệu có nên đeo đẳng mãi cái ảo vọng này không. Càng ngày càng nhận ra con đường mà mình đang đi không êm ả chút nào. Cứ coi như ta đạt được chút thành tựu đi chăng nữa, nhưng rồi sao, cái đó chẳng nói lên điều gì. Vì con người đó đâu giống như những người khác, dễ dàng gục ngã bởi một thái độ chân tình, hay một câu nói ngọt ngào. Khổ là không thể, những lời nói ngọt ngào đối với người chẳng khác nào nước đổ lá khoai, trượt ra một cách nhanh chóng. Ta chẳng thể làm gì cả.

                    Ai đó đã từng nói nhỉ, đối với cái xảo, chỉ có cái chân mới có thể đối phó được. Và ta đành cúi đầu khuất phục trước sự chất phác của người. Người đang chất phác thật, hay là người đang ngạo ta, và cố tình bắt ta vào tình trạng không có cách nào nói bóng gió, không có cách nào đẩy tình cảm của mình đi xa hơn.

                    Ah, giờ ta nên làm thế nào. Nên sống như têế nào đây. Hai là cứ mặc kệ cuộc đời này, rồi làm theo cách mà mọi người vẫn làm. Vậy có lẽ là tốt hơn chăng.

                    Nhưng mà, không thể nào có thể dứt bỏ người ra khỏi tâm trí ta.
                    #25
                      Tần Anh 15.10.2006 20:37:34 (permalink)
                      Không còn thuốc chữa cho tình cảm của ta rồi. Ta không còn hy vọng rồi. Người đối với ta, giờ thật là thân thiết, nhưng cái sự thân thiết đó chỉ là sự thân thiết của hai người bạn. Ta biết ta đã sai rồi. Ta cứ nghĩ rắng tiếp cận người là ta có cơ hội, nhưng hình như, cơ hội đó lại ngả sang một hướng khác

                      Ta biết mình thật tham lam
                      Có một muốn hai, rồi thêm tất cả

                      Thu se se lạnh, làm lòng thấy càng nôn nao. Càng ngày càng nhận ra mình đang lún sâu vào một vực sâu không lối thoát. Ích gì khi người coi ta là bạn, ích gì khi ta cố công đeo đẳng, nhưng người lại vẫn chỉ coi ta là một người bạn thân thiết

                      Ai đó nói là bạn cũng tốt nhỉ. Tốt thế quái nào được cơ chứ.

                      Ta biết rằng ta càng ngày càng vô vọng.

                      Nhưng không có cách nào để làm lại từ đầu

                      Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
                      Vô duyên đối diện bất tương phùng

                      Ta ngồi đợi ông trời sắp đặt vậy.

                      Nhớ nhóc kia từng nói, duyên phải do mình nắm giữ lấy. Nhưng ta hoàn toàn không có cách nào nắm giữ cho được. Không có cách nào hết.
                      #26
                        Tần Anh 27.10.2006 22:08:40 (permalink)
                        Đang đọc Cô đơn trên mạng.

                        Ở một vài điểm nào đó, có thể thấy bản thân mình qua hình ảnh cô gái đó. Nhưng riêng người ấy thì không. Vì người ấy không bao giờ có thể quyến luyến tôi đến như vậy.

                        Bây giờ blog cũng chẳng còn là của riêng mình, có biết bao điều muốn nói mà không thể đem vào đó, vì nơi đó, đã có quá nhiều người biết rồi. Có lẽ chỉ còn nơi đây là chỗ trú ẩn cuối cùng của mình, là nơi duy nhất mình có thể nói, cười, và trút hết những gì đang nặng trĩu.

                        Hai ngày liền không gặp người. Người đang giận. Chỉ tại tôi. Chợt nhớ ra đã không biết bao nhiêu lần tôi đã tự tay đập vỡ những mối quan hệ của mình chỉ vì một đôi lời vu vơ, hay vô tâm, hay một vài phút giây bốc đồng. Nhưng lần này thì tôi đã có lỗi thực sự. Người đã gửi cho tôi đầu tiên, thế mà, tôi trả lời tỉnh queo, rằng tôi gom nhiều nhiều lại mới xài đến, bảo sao người không giận cho được. Hai ngày nay gọi, người chẳng buồn trả lời. Phải chăng người thực sự ghét tôi rồi, người không muốn có bất kỳ liên hệ gì với tôi.

                        Giống như người con gái ấy trong Cô đơn trên mạng, tôi, đã từng giây từng phút, dấn thân vào mối tình cảm vô vọng này. Hơn thế, tôi còn kém xa cô gái ấy, người không yêu tôi, hơn nữa, người chỉ biết rằng tôi coi người như một người bạn. Chỉ thế thôi. Tôi có thể nào làm khác chăng, khi mà, chỉ cần một chút khác lạ thôi, người sẽ lập tức xa rời tôi. Thà giữ mãi những cảm xúc đó trong tim, để rồi, có thể gặp người như hiện nay, thế là tôi đã mãn nguyện lắm rồi

                        Đôi lúc, một ý nghĩ xấu xa hiện ra trong đầu tôi, tôi những muốn tỏ ra đôi chút lẳng lơ, đong đưa hay giận dỗi với người. Vô ích, người hoàn toàn miễn nhiễm đối với những trò đó. Tôi chẳng biết nên khâm phục hay nên bực mình vì người đây, khi người hoàn toàn không biết tôi đang giân dỗi. Luôn luôn là tôi làm lành trước, biết làm sao được, vì chỉ có tôi quyến luyến người đó, còn đối với người đó, tôi hiện hữu hay không đâu can hệ gì.

                        Tôi đã từng mơ, một ngày nào đó, người trỏt rơi vào tay tôi, tôi sẽ đòi lại đầy đủ những gì mà hiện giờ tôi đang phải gánh chịu vì người. Nhưng tôi biết, đó chỉ là mơ, vì điều đó không thể xảy ra, vĩnh viễn không có một cơ hội nào có thể xảy ra.

                        Tôi đã vì người, bỏ đi một cơ hội của mình. Nhưng biết làm sao được, trong tim tôi, trong một giây phút nào đó chỉ có chỗ cho một người, và tôi không có cách nào có thể thêm vào đó một ai khác. Tôi đã quá bảo thủ.

                        Tôi như thấy trước tương lai của mình, một ngày nào đó, như tối hôm nay, ngồi thẫn thờ bên màn hình máy tính lanh ngắt, ngắm nhìn nick người câm lặng, gặm nhấm nỗi cô đơn hay để tim bị vò xé bởi suy nghĩ, người đang làm gì lúc này.

                        Giá như người có một ai đó, có lẽ tôi sẽ đủ dũng cảm để vượt qua những cảm xúc này. Tiếc thay, người vẫn như thế, để tôi không thể nào dứt bỏ những mơ mộng của mình

                        Tôi đang mong chờ một phép lạ chăng.

                        Biết là ngõ cụt, sao vẫn cố đâm đầu vào
                        #27
                          Tần Anh 28.10.2006 23:25:14 (permalink)
                          Đau lòng đến phát khóc. Mà người nói cũng đúng, ta tưởng ta là ai mà dám đòi hỏi người những cái như thế. Muốn giận dỗi ư, giận dỗi thì ích gì, vì chỉ cần ta buông tay, người lập tức sẽ chẳng bao giờ quay lại. Chỉ có mình ta đang tìm cách níu kéo người, còn đối với người, ta chẳng là cái quái gì cả.

                          Ta tự cho mình là ai chứ.

                          Ta tưởng mình là ai chứ. Cái bản tính hiếu thắng, lanh chanh hay hờn dỗi có thể dùng với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không phải là người. Biết là như vậy, nhưng lời nói đã buông ra mất rồi, níu kéo làm sao lại được nữa.

                          Khóc lóc liệu có ích gì. Người đâu biết là ta đau lòng đến phát khóc vì những câu nói vô tình của mình. Giá như nhờ có nỗi đau đó mà ta có thể tỉnh ngộ, nhưng e rằng, điều đó còn xa vời lắm. Chừng nào trong tim ta còn hình ảnh người, ngày đó, ta vẫn không có cách nào có thể làm khác được.

                          Khóc lóc.

                          Từng tự nhủ rằng, ai làm mình khóc thì vĩnh viễn không tha thứ. Nhưng mà, sao ta đã khóc vì người bao nhiêu lần, ta vẫn cứ cố đeo đuổi làm gì.

                          Sự thật và ảo tưởng cách xa nhau quá.

                          Gây một trận. Nhưng ta bít, một phần lỗi cũng ở phía ta, bảo sao người chẳng bực mình. Nhưng mà, nhưng mà, tại vì ta quen thói đành hanh rồi, ta quen với sự chiều chuộng của mọi người rồi. Ta đã không giữ mình, trong phút chốc đã để lộ ra cái bản tính thật của mình rồi

                          Người chán ghét ta, đương nhiên, người có quyền đó mà

                          Hay người cứ mặc kệ ta đi nhỉ, biết đâu nhờ đó mà ta có thể tỉnh ngộ

                          Ta gọi người nhưng người chẳng trả lời
                          Màn hình vi tính lặng câm im lặng


                          Lại không thấy người ngày hôm nay rồi. Dù đã chờ đợi mỏi mòn

                          Mỏi mòn.
                          #28
                            Tần Anh 01.11.2006 21:26:44 (permalink)
                            Ngay cả báo cũng viết rằng, ta và người không hợp. Có cần phải rõ ràng đến như thế không, mọi chuyện thế là đã kết thúc. Gọi, người không trả lời, gửi SMS người không đáp, gửi mail, người không reply. Có nên cố tình đeo đuổi một thứ không thuộc về mình chăng. Có nên đeo đuổi mãi một thứ không bao giờ ở bên mình chăng. Có nên coi đây là một cơ hội để có thể từ bỏ không.

                            Ngày hôm nay có phải là một ngày để bắt đầu cho một khởi đầu mới không.

                            Ta nên làm gì tiếp theo đây. Ta nên tiếp tục cuộc sống của ta như thế nào đây.

                            Quả thật người ta không cần đến ta, thì ta có nên cứ ép người ta mãi không.

                            Biết là không được thì thà đừng làm còn hơn
                            Nhưng không làm thử thì sao biết là không được.
                            #29
                              Tần Anh 04.11.2006 15:22:00 (permalink)
                              Ta chẳng biết có phải ta đã làm một chuyện sai lầm không. Ta đã điên rồi, khi trong một giây phút bất tử nào đó, đột nhiên nói hết những gì mà mình đang suy nghĩ cho kẻ khác.

                              Có lẽ ta không còn cơ hội quay đầu lại rồi. Có lẽ ta chẳng còn gì rồi. Nhiều lúc ta tự nghĩ, vì sao ta lại tồn tại ở cái thế giới này kia chứ. Ta đang làm cái gì đây. Có lẽ chẳng bao giờ bên cạnh ta có thể có một người hiểu được ta. Ta lúc nào cũng quá ngây thơ nên tin rằng, chỉ cần tốt với người ta thì người ta sẽ tốt với mình. Có lẽ không phải như vậy.

                              Dù bị khinh rẻ hết lần này đến lần khác như vây, lẽ nào ta vẫn chưa tỉnh ra. Ta bao giờ mới chịu tin rằng, trên thế gian này con người là giống độc ác nhất, xảo trá nhất, tồi tệ nhất.

                              Chẳng ai cần ta cả. Đương nhiên rồi, ai cần ta làm gì. Cái thế giới chật chội nhỏ bé này có quá nhiều người rồi, bới đi một người có lẽ là tốt hơn cả. Đỡ chật chỗ, đỡ những suy nghĩ điên loạn, đỡ những phiền não. Những cái suy nghĩ đó dễ ảnh hưởng đến người khác lắm.

                              Ta chẳng nên có mặt ở trên đời này làm gì.

                              Có lẽ như thế tốt hơn
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2006 15:31:02 bởi Tần Anh >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 122 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9