Đang đọc Cô đơn trên mạng.
Ở một vài điểm nào đó, có thể thấy bản thân mình qua hình ảnh cô gái đó. Nhưng riêng người ấy thì không. Vì người ấy không bao giờ có thể quyến luyến tôi đến như vậy.
Bây giờ blog cũng chẳng còn là của riêng mình, có biết bao điều muốn nói mà không thể đem vào đó, vì nơi đó, đã có quá nhiều người biết rồi. Có lẽ chỉ còn nơi đây là chỗ trú ẩn cuối cùng của mình, là nơi duy nhất mình có thể nói, cười, và trút hết những gì đang nặng trĩu.
Hai ngày liền không gặp người. Người đang giận. Chỉ tại tôi. Chợt nhớ ra đã không biết bao nhiêu lần tôi đã tự tay đập vỡ những mối quan hệ của mình chỉ vì một đôi lời vu vơ, hay vô tâm, hay một vài phút giây bốc đồng. Nhưng lần này thì tôi đã có lỗi thực sự. Người đã gửi cho tôi đầu tiên, thế mà, tôi trả lời tỉnh queo, rằng tôi gom nhiều nhiều lại mới xài đến, bảo sao người không giận cho được. Hai ngày nay gọi, người chẳng buồn trả lời. Phải chăng người thực sự ghét tôi rồi, người không muốn có bất kỳ liên hệ gì với tôi.
Giống như người con gái ấy trong Cô đơn trên mạng, tôi, đã từng giây từng phút, dấn thân vào mối tình cảm vô vọng này. Hơn thế, tôi còn kém xa cô gái ấy, người không yêu tôi, hơn nữa, người chỉ biết rằng tôi coi người như một người bạn. Chỉ thế thôi. Tôi có thể nào làm khác chăng, khi mà, chỉ cần một chút khác lạ thôi, người sẽ lập tức xa rời tôi. Thà giữ mãi những cảm xúc đó trong tim, để rồi, có thể gặp người như hiện nay, thế là tôi đã mãn nguyện lắm rồi
Đôi lúc, một ý nghĩ xấu xa hiện ra trong đầu tôi, tôi những muốn tỏ ra đôi chút lẳng lơ, đong đưa hay giận dỗi với người. Vô ích, người hoàn toàn miễn nhiễm đối với những trò đó. Tôi chẳng biết nên khâm phục hay nên bực mình vì người đây, khi người hoàn toàn không biết tôi đang giân dỗi. Luôn luôn là tôi làm lành trước, biết làm sao được, vì chỉ có tôi quyến luyến người đó, còn đối với người đó, tôi hiện hữu hay không đâu can hệ gì.
Tôi đã từng mơ, một ngày nào đó, người trỏt rơi vào tay tôi, tôi sẽ đòi lại đầy đủ những gì mà hiện giờ tôi đang phải gánh chịu vì người. Nhưng tôi biết, đó chỉ là mơ, vì điều đó không thể xảy ra, vĩnh viễn không có một cơ hội nào có thể xảy ra.
Tôi đã vì người, bỏ đi một cơ hội của mình. Nhưng biết làm sao được, trong tim tôi, trong một giây phút nào đó chỉ có chỗ cho một người, và tôi không có cách nào có thể thêm vào đó một ai khác. Tôi đã quá bảo thủ.
Tôi như thấy trước tương lai của mình, một ngày nào đó, như tối hôm nay, ngồi thẫn thờ bên màn hình máy tính lanh ngắt, ngắm nhìn nick người câm lặng, gặm nhấm nỗi cô đơn hay để tim bị vò xé bởi suy nghĩ, người đang làm gì lúc này.
Giá như người có một ai đó, có lẽ tôi sẽ đủ dũng cảm để vượt qua những cảm xúc này. Tiếc thay, người vẫn như thế, để tôi không thể nào dứt bỏ những mơ mộng của mình
Tôi đang mong chờ một phép lạ chăng.
Biết là ngõ cụt, sao vẫn cố đâm đầu vào