RE: Nhật ký
-
09.08.2007 21:51:41
Mưa
Lạnh vì mưa hay vì lòng cũng đang tầm tã.
Cái ngày hôm ấy, khi người bảo, người đã có bạn gái, tim vẫn thản nhiên như không. Còn mỉm cười đùa giỡn với người.
Chỉ khi còn lại một mình, con tim ấy mới run lên đau đớn. Sau bao nhiêu lần đau đớn, cơn đau không dữ dội như những ngày xưa, không còn cái cảm giác chết nửa con người ngày người nói chia tay, nhưng nỗi đau ấy cứ ngấm ngầm, cứ dày vò mỗi giây mỗi phút.
Đầu óc không ngừng suy nghĩ, thuờng trực trong đó là những hình ảnh về người. Cố tự an ủi mình, cố tự nhủ rằng, điều đó là không thể, nhưng vẫn không có cách nào giữ được bình yên trong tim. Những suy nghĩ đau đớn không ngừng dội lên nhức nhối.
Đã từng tự nghĩ, cho dù người có chọn ta, cũng không có cách nào đến được với người. Rồi lại từng tự suy nghĩ, chỉ cần có thể là bạn của người, vậy là đủ. Nhưng hoá ra không phải. Con tim ích kỷ không hiểu được từ lúc nào đã không ngừng mơ mộng viển vông,không ngừng dệt lên những ảnh hình vô vọng. Cố gắng trốn lánh, nhưng vô ích, dẫu rằng không lên mạng đi chăng nữa thì suy nghĩ của ta cũng không ngừng hướng về người. Phát điên lên khi tưởng tượng ra cảnh người đang vui vẻ cùng một ai đó, cười đùa với cùng một ai đó
Những ngày xa xưa ấy, sao vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Vui vẻ thì cũng chỉ là những thứ đã qua, dẫu có nuối tiếc cũng không có cách gì níu kéo lại cho được. Làm cách nào để có thể có lại được những ngày xưa ấy. Không bao giờ. Biết là như vậy rồi sao vẫn không ngừng tìm cách níu kéo
Mưa to thật to. Lòng đau thật đau. Giá như có thể để mưa gột sạch được những suy nghĩ đang luẩn quẩn trong tim.
Mấy ngày hôm trước, lúc rảnh rỗi, chạy lên phòng máy tính. Khi click chuột vào cái biểu tượng quen thuộc, khi màn hình chuyển sang màu xanh, bất chợt choáng người. Ta đang làm gì đây. Bối rối, tuyệt vọng chán nản, vì không có một nơi nào mà ta muốn đến. Khi không có người ở bên, thì mạng cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Online để làm gì, đọc tin tức chăng, những tin tức mà ta quan tâm nhất là những tin tức về người, mà những cái đó đâu có trên mạng, thì còn cái gì cho ta đáng đọc nữa.
Người hay chê ta tò mò. Đúng, nhưng ta chỉ tò mò những cái gì thuộc về người. Nên khi ta ngồi đây, không có người, ta chẳng còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ cái gì nữa.
Thế giới không có người, yên ắng biết bao nhiêu.
Mưa ơi, hãy gột sạch tâm tư ta.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.