Nhật ký
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Tần Anh 05.11.2006 21:28:24 (permalink)
Đã hết tất.

Đặt quyết tâm từ nay không còn phiền nhiễu hay tưởng nhớ gì đến người nữa. Coi như đã bước qua, cho xong là xong. Dù sao thì người ta muôn thuở vẫn không phải là của mình, còn gì để mà lưu mà luyến nữa. Biết không làm được thì thà đừng làm còn hơn. Nhưng dù sao, nhờ thử mới biết rằng, đó không phải là của mình

Từ bao giờ cái cảm giác tệ hại này lại xuất hiện. Cảm giác minh như một con dịch, người khác cần phải tránh xa. Chẳng nhẽ mình tệ hại đến mức , người ta cần phải giữ những người khác ở xa mình hay sao. Chẳng nhẽ mình lại chẳng thể được coi là bình thường như những người khác sao. Có lẽ chỉ chốn đó là có thể dung thứ được cho mình, chỗ đó mới có những người giống như mình, và chỉ họ mới chấp nhận nổi mình, vì mình giống như họ

Luôn luôn cô đơn cả khi bên cạnh có hàng chục người bạn. Đã như vậy thì bớt một người đâu có sao, cùng lắm chỉ nỗi cô đơn chỉ tăng thêm một mức. Dù đã nghĩ như thế vẫn không nguôi nuối tiếc về những kỉ niệm đẹp đẽ đã xa.

Cựu mộng như yên. Thôi hãy để nó ngủ yên trong cái quá khứ xa vời đó

Hy vọng ta có thể nhanh chóng lấy lại sự yên tĩnh trong tâm hồn

Dù sao hạt giống hy vọng cũng là hạt giống tốt đẹp duy nhất còn nằm lại với con người mà.
#31
    Tần Anh 22.01.2007 21:36:22 (permalink)
    Hôm nay thấy một người bạn viết " yêu môt người nên nhớ một người" Vậy nếu mình không còn nhớ nữa, có phải là mình đã hết yêu.
     
    Hình như trong những ngày đầu tiên, nỗi nhớ thuờng trực, chỉ cần có lấy nửa phút rảnh rỗi là không ngừng nhớ tới người. Mỗi câu nói của người đều hằn sâu trong từng thớ thịt, và được nhớ nằm lòng, đến mức không thể quên nổi. Nhưng giờ, hình như chỉ nhớ được mang máng những câu người vừa nói. Hình như một ai đó đã nói về mình " cả thèm chóng chán" Phải chăng mình đã đến giới hạn, cây cung đã căng hết mức, nên giờ đây những thứ đó ngày một nhạt nhoà.
     
    #32
      Tần Anh 28.01.2007 14:35:44 (permalink)
      Muốn làm một phép thử, nhưng hoá ra, chính mình mới là kẻ không dằn lòng được. Vắng mợ thì chợ vẫn đông, tưởng mình là ai chứ. Thiếu bớt một người thì cũng đâu có sao.
       
      Biết là chẳng đi đến một kết cục nào, sao còn cố đeo đuổi. Nên làm thế nào bây giờ, khi mà, phân nửa cuộc đời đã trôi qua. Không khỏi có chút ảo tưởng về tương lai, lại sợ, hình như mình đang làm một thứ không giống như những người bình thuờng. Chỉ sợ, một ngày nào đó, khi đổi ý, lúc đó đã quá muộn rồi. Chỉ sợ.
       
      Nhưng chẳng có cách nào có thể cải biến nổi mình. Chỉ muốn như con sứa kia, dập dềnh ngọn nước, sóng đưa về đâu, sẽ theo đến đó.
       
      Chẳng muốn tự mình làm tất cả cái gì cả. Lại không thể chung đụng với bất kỳ ai. Cái tính ích kỷ muôn thuở không thể thay đổi.
       
      Ngày xưa có một chuyện, bà mẹ buông con vì sợ con đau.
       
      Còn ta, nếu có kẻ giành với ta, ta cũng buông tay, không phải vì ta sợ cái đó đau, mà chỉ vì, ta không muốn dùng chung đồ với người khác.
       
      Không thích tranh giành với ai, không thích lập lờ. Nếu không phải là của riêng ta, thì ta chẳng cần. Thà không có còn hơn
       
      Biết là ích kỷ, nhưng chẳng thể làm khác được.
       
      Mà có khi chỉ vì ta không tự tin với mình, không tự tin rằng mình sẽ giành được. Có thể như thế
       
      Dù sao cũng chỉ có một kết quả mà thôi. Nếu chợ không có mợ mà vẫn đông, thì mợ sẽ không đi chợ nữa.
       
      Không ai cần, thì chẳng nên tồn tại làm gì.
      #33
        Tần Anh 29.01.2007 21:13:16 (permalink)
        Buồn nôn quá
         
        Khó chịu quá.
         
        Hoá ra từ bỏ lại không dễ dàng một chút nào.
         
        Hoá ra chỉ lẳng lặng ở bên cũng là một hạnh phúc.
         
        #34
          Tần Anh 30.01.2007 21:51:15 (permalink)
          Bỏ đi
           
          Bỏ đi hết
           
          Cứ tưởng có thể bình thuờng, dè đâu thỉnh thoảng lại có những chuyện làm bực mình
           
          Không phải như vậy là tốt hơn sao
           
          Quay đầu, sẽ là cái gì. Việc gì phải cố công đeo đuổi một thứ vô vọng như vậy.
           
          Biết là như thế, sao còn phải đau khổ mãi. Biết là như thế, sao còn phải lưu luyến mãi.
           
          Đâu là việc nên làm.
           
          Hay mặc kệ cho thích đến đâu thì đến, hay nhắm mắt đi theo con đường mà người khác sẽ đi
           
          Đâu phải là không có cơ hội đâu, sao cứ mãi phải đau khổ vì một thứ vô vọng như thế.
          #35
            Tần Anh 08.02.2007 20:36:01 (permalink)
            Lại một lần nữa, có vẻ như lần này còn kinh khủng hơn lần trước. Sự giận dỗi của người quả nhiên vô hạn, không có cách nào dò cho được.
             
            Lỗi của ta chăng, nhưng xét cho đến cùng thì ta cũng đâu có làm gì đâu Ta không thể hiểu nổi vì sao người dễ giận dỗi như vậy. Chưa bao giờ ta phải khổ sở đến thế này, chưa bao giờ ta phải lụy một  người đến như thế này.
             
            Phải chăng ai nặng tình nhiều hơn thì đau khổ hơn, và ta chính là như vậy. Và cũng chỉ duy nhất người là có thể làm cho ta phải khổ sở đến mức này. Hình như chưa bao giờ ta nhượng bộ ai, chưa bao giờ ta phải hạ mình năn nỉ ai. Có lẽ là quả báo chăng, nên một kẻ vô tình như ta cuối cùng lại phải lụy vì một người. Mà có lẽ đó sẽ là người duy nhất.
             
            Ta muốn buông tay, nhưng rốt cuộc buông không nổi. Bởi vì ta biết, ta sẽ phải hối hận, mà ta không muốn làm gì khiến mình phải hối hận. Con đường gian khổ ta đã đi được một nửa, lẽ nào lại nản chí từ bỏ. Dù rằng nó chẳng bao giờ có đích đến, nhưng ta vẫn không ngừng đeo đuổi, thực ra, ta cũng đâu mong đến một kết cuộc xa xôi, chỉ cần cứ như thế này, vậy là được.
             
            Ta thề sẽ không bao giờ giận dỗi ai. Cái cảm giác bị người khác giận dỗi, ta đã nếm trải đủ, bởi vậy, ta không mong muốn bất kỳ người bạn nào của ta cũng phải như thế.
             
            Muốn bình thuờng, muốn được bình thuờng :((
            #36
              Tần Anh 12.02.2007 22:49:17 (permalink)
              Đã hết.
              #37
                Tần Anh 09.03.2007 20:58:10 (permalink)
                Không biết nên làm gì bây giờ.
                 
                Tâm trạng trống rỗng. Hình như cái năng lượng của mình đã giảm bớt rất nhiều. Hình như đang luẩn quẩn mãi trong cái mớ bòng bong mà không biết phải đi ra bằng cách nào
                 
                Quay lại, níu kéo, nhưng để làm gì. Vì sao tâm trạng càng ngày càng trống trải hơn. Cảm giác mình đang ép buộc người khác, đang bắt người khác phải chịu đựng mình, sao lại đau khổ đến thế. Không được gặp người, cảm giác không thể làm được gì, nhưng gặp người rồi, thấy thái độ của người rồi, lại càng đau khổ hơn
                 
                Cứ lún sâu mãi vào đó làm gì. Sao không nhân lúc này rút chân ra khỏi mớ bòng bong không lối thoát đó
                 
                Lý trí không ngừng lên tiếng, thúc giục. Nhưng trái tim thì lại loé lên một tia hy vọng xa xôi.
                 
                Nên hay không nên đây
                 
                Biết làm thế nào cho phải đây
                 
                #38
                  Tần Anh 30.03.2007 23:23:17 (permalink)
                  Mình đang mong muốn điều gì Mình thực sự mong muốn điều gì.
                   
                  Cái đó có đáng để mình làm tất cả vì nó như thế không.
                   
                  Vẫn biết là mình thích thì làm, nhưng nếu đã không được gì thì còn cố mất công đeo đuổi làm gì.
                   
                  Cái xe khủng khiếp đó vẫn chạy, chạy mãi
                   
                  Khi nào thì nó chịu dừng lại đây
                   
                  Khi nào thì ta có thể dứt bỏ hoàn toàn những cảm xúc này đây
                   
                  Giá như cái hồi đó, ta cứ yên phận như những người khác, đồng ý quen và lấy phứt một kẻ cho rồi
                   
                  Dù sao, có khi nó còn không tồi tệ bằng tình trạng hiện giờ
                   
                  Những rắc rối hình như lại manh nha xuất hiện. Làm cách nào để ta có thể tránh xa được những điều đó bây giờ.
                   
                  Mệt mỏi quá. Bệnh lại bắt đầu tái phát. Hàng đống bệnh thi nhau đổ ụp xuống đầu, rốt cuộc vẫn chẳng cảm thấy có chút gì lo lắng
                   
                  Đâu cần lo lắng vì một thứ mà mình ko quan tâm. Nhỉ.
                  #39
                    pham_van 26.04.2007 20:50:15 (permalink)
                    chào T.Anh! tình cờ lên mạng và  đọc được những dòng tâm sự của bạn _ nhất là những dòng đầu của  bài viết đầu tiên của Anh _ thật giống với tâm trạng của mình. mình thì không có cảm giác buồn trong tình cảm như bạn nhưng mình lại có nhiều chuyện buồn trong học tập, cuộc sống hàng ngày và cách xử sự với anh trai mình _ mình rất thương anh trai mình nhưng mọi lời nói của mình khi nói ra đều trái ngược với tình cảm đó, ngay cả chuyện học, mình muốn nó sẽ chuyển biến theo chiều hướng tốt nhưng càng cố gắng , càng  điều chỉnh thì nó lại càng rối tinh và tồi tệ hơn mà thôi, tình cờ buồn quá, chui lên mạng và lọt vào đây, mình cũng khơng biết khuyên bạn điều chi, chỉ biết rằng mình cảm ơn bạn vì đã cho mình gặp 1 tâm trạng nào đó giống mình. hôm nay mình cảm thấy Sài Gòn buồn lắm_ vì tâm trạng thểu nảo của mình_ buồn_ nhìn cái gì cũng thấy chán cả mà.
                    #40
                      Tần Anh 01.05.2007 13:50:38 (permalink)
                      Ngày xưa người nói, sẽ lập một nhóm VIP, cho ta là người đứng đầu. Ta đã trả lời, đứng chung với người khác, dù là đứng đầu, ta cũng chẳng cần.
                       
                      Hôm nay vừa đọc Nana. Không hiểu sao những suy nghĩ của người ấy cứ luẩn quất mãi trong đầu. Có một cái gì đó giống ta, nhất là cái thái độ san bằng mọi cảm xúc trong tim và nhanh chóng quay sang thích một người khác.
                       
                      Cái máy ủi đó, liệu ta đã nên dùng đến chưa, khi cảm giác trống vắng đau đớn sau mỗi lần gặp gỡ ngày càng nhiều. Không gặp, không chịu nổi, nhưng gặp xong rồi, chỉ còn cách ôm gối khóc thầm. Không thể biết nổi trong tim người ấy mình là cái gì, mình có vị trí như thế nào. Nếu mình chẳng là gì, thì người đâu thể giận dỗi lâu đến như vậy. Nhwng nếu người coi mình là một cái gì đó, thì sao lại dễ dàng gạt bỏ mình một cách nhanh chóng như thế.
                       
                      Còn cách nào khác không. Nhưng chỉ vô ích, vì mỗi khi nhắm mắt lại, duy nhất hiển hiện trong tim mình lại là người ấy. Mỗi giây phút rảnh rỗi cũng chỉ nghĩ về người ấy. Nhưng sợ, sợ đến mức khi nhìn thấy người ấy lại không dám gọi, sợ cái cảm giác chỉ nhìn thấy sau lưng, chỉ đến khi người đi rồi lại nuối tiếc, lại đau đớn muốn níu kéo lại
                       
                      Không phải Nana đã nói rồi sao, có điện thoại làm gì, chỉ tổ sốt ruột khi mong chờ sự hồi đáp của một tin nhắn. Nhiều lúc phải cố kìm nén để không ném vỡ tung điện thoại. Luôn phải cố gắng đặt điện thoại ra xa tầm với, để trong một phút giây rảnh rỗi nào đó không gửi đến cho người, rồi đau đớn nhận ra rằng, người ta tuyệt nhiên chẳng đếm xỉa gì đến mình. Đã biết càng níu kéo càng đau đớn, nhưng làm cách nào để có thể thoát khỏi cái tình trạng vô lối này đây
                       
                      Biết là vĩnh viễn không gặp, biết là vĩnh viễn không bao giờ có một kết quả tốt đẹp, nhưng mãi vẫn cứ cố công đeo đuổi. Vì sao phải khổ sở như thế. Vì sao cứ phải là người ấy
                       
                      Hay san bằng mọi cảm xúc này đi, nên chăng.
                      #41
                        Tần Anh 27.05.2007 21:02:14 (permalink)
                        Điện thoại mới, không thể hiểu nổi vì sao mà đống tin nhắn lưu trữ bao nhiêu lâu nay, những tin nhắn mà sau một hồi đấu tranh kịch liệt giữa lý trí và tình cảm vẫn không đành xoá đi, giờ đã mất sạch. Mắt nhìn trừng trừng vào cái inbox mà không biết phải làm thế nào cả. Không hiểu, không hiểu không thể hiểu nổi.
                         
                        Cứ cố công đeo đẳng mãi làm gì, khi mà mỗi lần gặp gỡ lại càng đau khổ hơn. Thà cứ để tất cả trôi vào quên lãng, rồi từ từ tìm một niềm vui mới. Nhưng cái tính cố chấp vẫn không có cách nào bỏ được, mỗi ngày đều cố gắng tìm người trong vô vọng. Không tự trách mình, lại tự oán trách người, nếu đã không coi mình ra gì, sao lại trả lời làm gì. Mà đã trả lời sao vẫn dùng cái thái độ dửng dưng. Suy nghĩ, suy nghĩ mãi mà vẫn lùng bùng trong cái đống dây tình cảm lằng nhằng. Bỏ, bỏ, lý trí gào thét mà vẫn không có cách nào làm được. Sao lại cố chấp đến mức ấy. Người ta vốn dĩ đã cố gạt ta ra khỏi con đường mà người ta đang đi, sao còn cứ cố đi theo người ta mãi làm gì.
                         
                        Ngu ngốc, dù tự nguyền rủa mình biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có cách nào sửa đổi được. Tia sáng ở cuối đường hầm đó có thật không, hai chỉ là do tự mình tưởng tượng ra, tự mình ảo vọng. Người muốn gì, muốn gì đây, chẳng phải người đã bảo rồi sao, vĩnh viễn không quay đầu lại, sao ta còn cố thử mãi làm gì.
                         
                        Ngày hôm qua đã qua rồi, dù có vui vẻ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có cách nào quay trở lại. Đám tin nhắn lưu giữ cũng đã mất sạch, phải chăng cũng là một dấu hiệu cho thấy, cũng nên đến lúc kết thúc tất cả. Không gặp đau khổ, nhưng gặp xong rồi còn đau khổ hơn, chẳng thà bỏ hết cho xong
                         
                        Có thể nào cừng rắn lên một chút được chăng.
                        #42
                          obanhmi 27.05.2007 23:28:13 (permalink)

                          Trích đoạn: Tần Anh

                          Điện thoại mới, không thể hiểu nổi vì sao mà đống tin nhắn lưu trữ bao nhiêu lâu nay, những tin nhắn mà sau một hồi đấu tranh kịch liệt giữa lý trí và tình cảm vẫn không đành xoá đi, giờ đã mất sạch. Mắt nhìn trừng trừng vào cái inbox mà không biết phải làm thế nào cả. Không hiểu, không hiểu không thể hiểu nổi.


                          đọc phần nhật ký này của TA obanhmi liên tưởng đến mình, obanhmi cũng từng có tâm trang và tình trạng như thế...chỉ qua một giây lát mà inbox của OBM bị delete mất tất cả(tất nhiên là có nguyên nhân tác động đến), giống như obm vừa đánh mất đi cái gì thật to lớn và quý báo vô cùng....Quả thật đúng vậy obm mất đi rất nhiều từ đó anh không còn nhắn tin cho obm thường xuyên như ngày nào nữa ( trước đây anh và obm thường liên lạc với nhau mỗi ngày 3tin nhắn và 1 hoặc 2 cuộc điện thoại) giờ thì anh không còn như thế nữa có đi chăng cũng là những lời xa cách với thái độ dửng dưng làm cho tim obm nhứt nhói và thổn thức....nhưng cũng với cái tính cố chấp, mỗi ngày chờ người trong niềm vô vọng( nhưng không thiếu phần hy vọng). Ôi.....
                          .... Tình yêu là cái chi chi
                          Mà sao ta vẫn khắc ghi trong lòng.....
                           
                          Hãy cố gắng lên bạn TA nhé vì trong vô vọng còn có niềm hy vọng....
                          #43
                            Tần Anh 29.05.2007 23:19:37 (permalink)
                            Ngày hôm qua đã muốn bỏ đi tất cả, thì vô tình lại thấy người gửi cho ta một thứ. Không hiểu nổi, rồi lại tự dày vò mình vơi suy nghĩ, nhiều lúc, người ta thuờng gửi một tin nhắn cho cả một list friend, và chỉ vì nick của ta chưa hân hạnh được xoá đi, nên ta cũng nhận được. Muốn suy nghĩ một cách lạc quan, rằng, người gửi riêng cho ta, nhưng không thể nào làm được. Vì ngoài dòng tin nhắn vô tri vô giác đó, dù có gọi bao nhiêu lần người vẫn chẳng trả lời.
                             
                            Nhiều lúc tự hỏi mình lấy đâu ra sức lực mà có thể đeo đuổi được mãi như thế. Dù biết rằng, cái khoảng cách mù xa đó vĩnh viễn không thể nào thay đổi được, nhưng chỉ cần được thấy người mỗi ngày, thế là đủ. Hoặc chỉ là một mối quan hệ bình thuờng như bao bạn bè khác, như vậy cũng làm ta thấy yên lòng.
                             
                            Giá như xoá bỏ được trái tim yếu đuối này
                             
                            #44
                              Tần Anh 31.05.2007 22:11:04 (permalink)
                              Hôm nay thấy một bài hát hay hay trên blog của một người bạn, click vô, thí thấy cái phần mềm hỗ trợ down bật lên. Là phần mềm mà người đã gửi cho mình
                               
                              Giật mình ngó lại cái máy tính của mình, có bao nhiêu thứ người đã gửi cho.
                               
                              Bộ gõ đang dùng cũng của người gửi
                               
                              Ảnh nền màn hình máy tính cũng người gửi
                               
                              Địa chỉ mail cũng người tạo
                               
                              Nhạc chuông điện thoại đang dùng cũng là mấy bài hát mà người gửi.
                               
                              Dù cho cái đống tin nhắn trong điện thoại có biến mất hết, thì xung quanh ta còn biết bao nhiêu thứ mà người đã gửi cho ta. Đâu thể trong chốc lát mà có thể mất sạch.
                               
                              Vùng vẫy mãi, vùng vẫy mãi, tương lai sẽ là như thế nào đây. Không thể biết được.
                               
                              Chợt nhận ra, dù người có chán ngấy ta, thì ta vĩnh viễn không thể rũ bỏ được người.
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 122 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9