Muốn làm một phép thử, nhưng hoá ra, chính mình mới là kẻ không dằn lòng được. Vắng mợ thì chợ vẫn đông, tưởng mình là ai chứ. Thiếu bớt một người thì cũng đâu có sao.
Biết là chẳng đi đến một kết cục nào, sao còn cố đeo đuổi. Nên làm thế nào bây giờ, khi mà, phân nửa cuộc đời đã trôi qua. Không khỏi có chút ảo tưởng về tương lai, lại sợ, hình như mình đang làm một thứ không giống như những người bình thuờng. Chỉ sợ, một ngày nào đó, khi đổi ý, lúc đó đã quá muộn rồi. Chỉ sợ.
Nhưng chẳng có cách nào có thể cải biến nổi mình. Chỉ muốn như con sứa kia, dập dềnh ngọn nước, sóng đưa về đâu, sẽ theo đến đó.
Chẳng muốn tự mình làm tất cả cái gì cả. Lại không thể chung đụng với bất kỳ ai. Cái tính ích kỷ muôn thuở không thể thay đổi.
Ngày xưa có một chuyện, bà mẹ buông con vì sợ con đau.
Còn ta, nếu có kẻ giành với ta, ta cũng buông tay, không phải vì ta sợ cái đó đau, mà chỉ vì, ta không muốn dùng chung đồ với người khác.
Không thích tranh giành với ai, không thích lập lờ. Nếu không phải là của riêng ta, thì ta chẳng cần. Thà không có còn hơn
Biết là ích kỷ, nhưng chẳng thể làm khác được.
Mà có khi chỉ vì ta không tự tin với mình, không tự tin rằng mình sẽ giành được. Có thể như thế
Dù sao cũng chỉ có một kết quả mà thôi. Nếu chợ không có mợ mà vẫn đông, thì mợ sẽ không đi chợ nữa.
Không ai cần, thì chẳng nên tồn tại làm gì.