Nhật ký
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 9 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Tần Anh 14.06.2007 22:40:52 (permalink)
Chưa bao giờ cảm thấy chán nhiều đến mức này. Ai nói nhỉ, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, không thể hiểu nổi, người lại muốn gì ở ta nữa. Nếu quả thực không còn muốn ta tồn tại ở chung quanh người, thì hãy xoá tên ta đi. Cứ lửng lơ như thế này, làm ta càng ngày càng lún sâu vào đau khổ
 
Hình như trong mọi cuộc chơi, ta đều là kẻ đứng bên lề. Ta như luôn gặp mình trong giấc mơ đó, chạy mải miết theo một chiếc xe. Trên chiếc xe ấy mọi người cười đùa vui vẻ, còn ta, ta chỉ chạy, mải miết chạy theo, chạy mãi mà không được. Bây giờ, cảm giác ấy lại ngày càng mạnh mẽ. Ta, kẻ ở bên lề, không có cách nào hoà hợp được với ai. Không ai có thể chịu đựng nổi ta. Chắc là như thế
 
Mưa, nắng, nắng, lại mưa. Tâm tính con người giá như thời tiết, có thể dự báo được. Muốn bỏ hết tất cả để ngày ngày không phải vắt óc lên suy nghĩ, rằng tại sao lại thế này, tại sao lại thế kia, như thế nghĩa là thế nào. Không nhìn thấy mặt nhau, không nói được với nhau nửa câu, chỉ nhìn vào những con chữ câm lặng thì không có cách nào biết được người đang muốn gì, và ta thực sự có vị trí như thế nào.
 
Thà rằng xong
 
Muốn cắt đứt hết tất cả.
#46
    Tần Anh 16.06.2007 00:12:10 (permalink)
    Muốn được cắt đứt, nhưng mỗi khi gọi không thấy người trả lời, vẫn không có cách nào chịu đựng nổi. Lại thấy người vẫn cười đùa vui vẻ với kẻ khác, tự nhiên càng dấy lên một sự ghen tỵ ngấm ngầm.
     
    Thà rằng không biết, còn hơn rõ ràng thấy trước mắt mà không có cách nào nói, không thèm trả lời.
     
    Ngậm dao vào tim mà rạch bỏ những thứ đó đi
    #47
      Tần Anh 17.06.2007 15:09:18 (permalink)
      Ngày nắng cho mưa triền miên. Tâm ý như một quả bóng, mới đầu còn bay thật là cao, nhưng dần dần qua ngày, mỗi ngày một chút một chút xẹp dần đi. Chút níu kéo còn lại không biết có thể duy trì được bao lâu
       
      Biết rằng chỉ một lời dứt khoát, thì vĩnh viễn không còn muộn phiền. Nhưng lại vô cùng nuối tiếc những gì đã có
       
      Biết là không thể, sao còn cố níu kéo
       
      Là vì, chừng nào lửa chưa tắt, thì vẫn chưa muốn bỏ đi. Muốn cố gắng hết sức mình.
       
      Ngày nắng cho mưa triền miên.
      #48
        Tần Anh 20.06.2007 22:24:35 (permalink)
        Chưa có hôm nào tồi tệ như hôm nay. Toàn nhận được những cái tin chẳng ra gì. Không thể chịu nổi. Cứ tưởng rằng hôm nay sẽ có một bước tiến mới, hoá ra là không phải
         
        Hôm nay có phải là ngày quyết định dứt áo ra đi cho mọi thứ không.
        #49
          Tần Anh 27.06.2007 22:07:41 (permalink)
          Đang đợi, đang mong chờ cái gì vậy
           
           
          #50
            Tần Anh 29.06.2007 23:59:38 (permalink)
            Không biết phải làm thế nào bây giờ. Khi ta mỏi mệt, liệu ta có thể từ bỏ một ai đó được chăng. Không hiểu nổi Sao người ta mong chờ thì cứ quay lưng, còn người ta không thích thì cứ mãi theo níu kéo. Cuộc đời này có mấy khi được như ý
             
            Chỉ là chuyện đùa, sao lại thành thật. Nếu nó chỉ đơn giản bình thuờng, thì ta đâu có gì là bực bội. Nhưng sao cứ làm những việc mà ta phát ghét như vậy. Bản thân ta rất ghét một kẻ nào đó bám riết lấy ta, muốn độc chiếm ta. Ghen tuông với ta chỉ là vô ích, vì ta không bao giờ có thể thuộc sở hũu của ai đó
             
            Có phải người cũng khổ sở như ta bây giờ. Khổ sở vì không cách nào dứt bỏ được kẻ phiền nhiễu luôn bám riết lấy
             
            Lẽ nào ta đã sai rồi chăng.
             
            Trốn tránh liệu có phải cách hay không.
             
            Nhưng nói thẳng thì ta không thể. Vì xét cho đến cùng, còn một đoạn quá khứ mà ta không thể rũ bỏ.
             
            Ta phải làm gì bây giờ.
            #51
              Tần Anh 08.07.2007 15:43:05 (permalink)
              Dần dần chẳng còn một chút xíu cảm xúc gì mỗi khi gọi mà người không trả lời. Cái gì cũng thế, dần dần cũng có thể quen cho được. Xét cho đến cùng, ta cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc, lấy cái gì mà đòi hỏi yêu cầu người khác.
               
              Những vướng mắc trong lòng, hoá ra dù đau đớn đến đâu thì thời gian cũng có thể chữa lành cho được. Xét cho đến cùng, khi người ta không còn cần đến mình nữa, thì níu kéo chỉ làm khổ thêm cả hai.
               
              Lời hẹn đó, liệu người còn nhớ hay chăng. Lời hẹn đó, liệu còn hiệu lực hay chăng.
               
              Sao không cho ta một câu trả lời chính xác. Cứ luẩn quẩn như thế này chỉ làm ta càng nuôi thêm hy vọng.
              #52
                Tần Anh 22.07.2007 14:19:53 (permalink)
                Những quân bài ấy sao mà nói đúng như thế. Cái mớ bùng nhùng mà ta đang mắc phải làm ta đi ngược lại với tiêu chí sống của ta hiện tại, làm ta lạc lối, đánh mất chính mình. Khác nào một tiếng chuông cảnh tỉnh. Ta đã hiểu rồi. Bánh xe vận mạng vẫn quay, ta không nên cố cưỡng cầu làm gì. Cái gì đến sẽ đến.
                 
                Như lại thấy lại giấc mơ ngày xa xưa, chạy theo hoài chiếc ô tô. Người làm sao có thể chạy theo nổi ô tô cho được. Rốt cuộc, ta việc gì phải hấp tấp chạy theo, vì ta tin rằng, ở cuối con đường kia, sẽ có một cái xe khác chờ ta. Không cần ta phải cố gắng chạy theo làm gì, vì nó không hề bỏ rơi ta.
                 
                Giữa những quân bài có xuất hiện một người đàn ông. Không phải, là hai ba người gì đó. Ta không hiểu rõ lắm. Khi ta đang hỏi về công việc, tại sao nó lại cho ra những mối quan hệ tình cảm phức tạp như vậy nhỉ. Ta đã tự xét với lòng, không muốn có thêm bất kỳ ràng buộc nào về tình cảm Những cảm xúc ta đã dành cho một người, vĩnh viễn không bao giờ có thể có lại. Và như vậy thì ta đâu còn gì mà cho bất kỳ ai nữa.
                 
                Bộ bài đó, ta muốn có.
                 
                Ta biết rằng mình là kẻ ngoan cố, và vì người ta cho rằng ta không thể, thì ta lại càng muốn làm thử cho bằng được.
                 
                Qua mùa cạn, nước đã lại lên.
                #53
                  Tần Anh 09.08.2007 21:51:41 (permalink)
                  Mưa
                   
                  Lạnh vì mưa hay vì lòng cũng đang tầm tã.
                   
                  Cái ngày hôm ấy, khi người bảo, người đã có bạn gái, tim vẫn thản nhiên như không. Còn mỉm cười đùa giỡn với người.
                   
                  Chỉ khi còn lại một mình, con tim ấy mới run lên đau đớn. Sau bao nhiêu lần đau đớn, cơn đau không dữ dội như những ngày xưa, không còn cái cảm giác chết nửa con người ngày người nói chia tay, nhưng nỗi đau ấy cứ ngấm ngầm, cứ dày vò mỗi giây mỗi phút.
                   
                  Đầu óc không ngừng suy nghĩ, thuờng trực trong đó là những hình ảnh về người. Cố tự an ủi mình, cố tự nhủ rằng, điều đó là không thể, nhưng vẫn không có cách nào giữ được bình yên trong tim. Những suy nghĩ đau đớn không ngừng dội lên nhức nhối.
                   
                  Đã từng tự nghĩ, cho dù người có chọn ta, cũng không có cách nào đến được với người. Rồi lại từng tự suy nghĩ, chỉ cần có thể là bạn của người, vậy là đủ. Nhưng hoá ra không phải. Con tim ích kỷ không hiểu được từ lúc nào đã không ngừng mơ mộng viển vông,không ngừng dệt lên những ảnh hình vô vọng. Cố gắng trốn lánh, nhưng vô ích, dẫu rằng không lên mạng đi chăng nữa thì suy nghĩ của ta cũng không ngừng hướng về người. Phát điên lên khi tưởng tượng ra cảnh người đang vui vẻ cùng một ai đó, cười đùa với cùng một ai đó
                   
                  Những ngày xa xưa ấy, sao vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Vui vẻ thì cũng chỉ là những thứ đã qua, dẫu có nuối tiếc cũng không có cách gì níu kéo lại cho được. Làm cách nào để có thể có lại được những ngày xưa ấy. Không bao giờ. Biết là như vậy rồi sao vẫn không ngừng tìm cách níu kéo
                   
                  Mưa to thật to. Lòng đau thật đau. Giá như có thể để mưa gột sạch được những suy nghĩ đang luẩn quẩn trong tim.
                   
                  Mấy ngày hôm trước, lúc rảnh rỗi, chạy lên phòng máy tính. Khi click chuột vào cái biểu tượng quen thuộc, khi màn hình chuyển sang màu xanh, bất chợt choáng người. Ta đang làm gì đây. Bối rối, tuyệt vọng chán nản, vì không có một nơi nào mà ta muốn đến. Khi không có người ở bên, thì mạng cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Online để làm gì, đọc tin tức chăng, những tin tức mà ta quan tâm nhất là những tin tức về người, mà những cái đó đâu có trên mạng, thì còn cái gì cho ta đáng đọc nữa.
                   
                  Người hay chê ta tò mò. Đúng, nhưng ta chỉ tò mò những cái gì thuộc về người. Nên khi ta ngồi đây, không có người, ta chẳng còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ cái gì nữa.
                   
                  Thế giới không có người, yên ắng biết bao nhiêu.  
                   
                  Mưa ơi, hãy gột sạch tâm tư ta.
                  #54
                    Tần Anh 12.08.2007 08:45:27 (permalink)
                    Một người bạn đã từng nói, cuộc đời là một chuyến tàu, mỗi người bạn là một bến đỗ. Đừng quá lưu luyến ở một ga để rồi phải nuối tiếc khi không đến được những chân trời mới.
                     
                    Lần này là dứt áo ra đi hẳn. Nhẹ têng, thản nhiên, chóng vánh. Mọi người không ai tin vào quyết định của mình. Một tháng trước, nếu ai đó nói rầng, ta sắp ra đi, chắc ta cũng chẳng tin. Một tháng sau, nếu ai đó nói rằng, ta chưa bao giờ có ý định ra đi, chắc ta cũng không thể nào tin nổi.
                     
                    Đôi lúc cũng tự nhận ra mình là một người kỳ quặc. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ta là một kẻ hay tiếc nuối, nếu chẳng vượt sông ngay lập tức, e rằng sẽ lại quay đầu trở về. Chỉ còn cách quyết định thật nhanh chóng, tự mình chặt gẫy cầu, mới có thể dứt áo ra đi cho được.
                     
                    Mỗi lần ra đi, giấu buồn vào đáy tim. Nếu nói là không đau, không nuối tiếc, thì thật không đúng. Sự ra đi nào mà chẳng làm cho người ta đau khổ. Nhưng khi ở lại còn đau khổ gấp trăm lần, thì ra đi cũng là một sự giải thoát. Nặng nhẹ, hơn thiệt, thôi thì đặt lên bàn cân tương đối, rồi cũng ráng mà tự quyết định lấy. Cuộc sống của ta, làm thế nào mà có thể để người khác quyết định cho được. Người ta có thể sống thay cho ta được đâu.
                     
                    Ra đi. Cũng gần bốn năm rồi. Thôi thì cũng đến lúc. Ở mãi một nơi cũng không phải là cách hay. Không phải là đang cố gắng bào chữa cho mình, chỉ là, thuyền đến bờ thì tự nhiên vuông góc với bờ, thế thôi.
                    #55
                      Tần Anh 19.08.2007 18:11:51 (permalink)
                      Bẻ bàng tôi trả cho người thuơng đau
                       
                      Những quân bài, lại những quân bài, hình như càng ngày càng có chút gì đó xa lạ. Phải chăng tâm ý của ta đối với người quá mạnh, cho nên không có cách nào có thể bình tâm mà xét đoán những quẻ bài.
                       
                      Có ai lại ngốc đến mức hàng ngày chỉ còn biết rút bài để hỏi xem người đang nghĩ gì về mình không. Đầu óc cả ngày chỉ luẩn quẩn với những suy nghĩ về người, đau khổ vì không có cách nào biết được suy nghĩ thực của người là gì.
                       
                      Ngày xưa, cái ngày xưa vui vẻ đã xa thật xa. Vĩnh viễn không có cách nào quay trở lại. Hình như từ nhỏ đến giờ, mới có hai lần cảm thấy cực kỳ vui sướng, cực kỳ cực kỳ vui sướng. Không hiểu tại sao lại có thể bình thản như thế đối với những cái mà người khác gọi là niềm vui, sự may mắn. Hoàn toàn chẳng cảm thấy sung sướng hay cực kỳ phấn khích như những người khác. Nhưng có hai lần, con tim lanh lẽo cũng phải run lên kinh ngạc, vui sướng mừng rỡ. Lần thứ nhất, đó là vào một buổi sáng, khi đang nằm dài trên giường bệnh, tự nhiên nhận được tin nhắn hỏi thăm của người. Lần thứ hai là vào ngày sinh nhật, một cô bạn thân đã tự  sign in vào nick của ta và viết bài chúc mừng sinh nhật trên blog của ta.
                       
                      Cuộc vui ngắn chẳng tày gang. Hai người đặc biệt của ta, rốt cuộc cũng không còn nữa. Người bạn gái ấy, bây giờ, ta không có cách nào đối mặt, ta hầu như không còn gì để nói với cô ấy. Và người, cả người nữa, người đã lạnh lùng nói " Cám ơn ta đã cho người một người bạn tốt, và giờ đây người trả cho ta" Đau đớn. Người là người cho ta niềm vui, và cũng là người làm cho ta đau khổ đến tột cùng. Dù đã cố gắng, ta vẫn không có cách nào gạt bỏ được toàn bộ hình ảnh người ra khỏi trái tim ta.
                       
                      Người đã có những niềm vui mới, những người bạn mới. Và cho ta biết nơi đó. Rốt cuộc chỉ càng làm ta cảm thấy đau khổ hơn. Người vui vẻ cười đùa với những người khác, còn ta, ta lẳng lặng đứng ở bên. Như cô bé bán diêm ngó nhìn một cách thèm thuồng vào ô cửa sổ hạnh phúc của những gia đình hai bên đường, ta cũng đứng bên lề của sống của người như vậy. Càng ngày càng sợ không dám thò mặt lên mạng, không dám nhìn vào ô cửa sổ nhà người. Nhìn để làm gì khi mà ta vĩnh viễn không thể bước chân vào đó. Chỉ minh chứng một điều, ta đã ở bên lề cuộc sống của người rồi, vĩnh viễn.
                       
                      Có cách nào để niêm phong hết những kí ức cũ không nhỉ. Có cách nào đẻ bình ổn lại con tim bất trị không nhỉ.
                       
                      Chắc chỉ còn cách vĩnh viễn không gặp người nữa.
                      #56
                        Tần Anh 24.08.2007 21:43:53 (permalink)
                        Em tự mình lạc lối trái tim em
                        Tìm kiếm anh trong tột cùng vô vọng
                        Mỗi gian phòng đi qua, bóng hình anh đầy ắp
                        Chỉ là những ảnh hình
                         
                        Em tự mình lạc lối trái tim em
                        Mở cánh cửa tận đáy tim sâu thẳm
                        Căn phòng trống không một mình em lẳng lặng
                        Chỉ một mình em
                        #57
                          Tần Anh 26.08.2007 13:00:28 (permalink)
                          Em tự mình lạc lối giấc mơ em
                          Đêm hôm qua, chuyến xe đã dừng lại
                          Không anh
                           
                          Dạo này cảm xúc tràn đầy, nhưng không thể nào làm thơ được. Ý tứ cứ luẩn quẩn trong đầu, nhưng vô phương ghép lại thành câu thành chữ.
                           
                          Mỗi lúc tưởng có thể dứt bỏ người, thì người lại có một số điều làm tim ta dấy lên những hy vọng.
                           
                          Người chẳng là của ta
                          Có gì mà nuối tiếc
                           
                          Dù tự răn mình như vậy biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có cách nào từ bỏ. Hôm trước, một người coi chỉ tay cho ta đã nói, đường chỉ tay của ta lạ thật. Cũng không hẳn là lạ, chỉ là, theo như người ấy nói, ta vừa lấy chồng, nhưng tim vẫn đeo đuổi tình cảm với một người khác. Kỳ quặc. Chẳng muốn tin những lời tiên đoán xấu như vậy, nhưng sự thật là sự thật, không có cách nào thay đổi cho được. Người ấy nói, muốn thay đổi cũng dễ, chặt cụt tay đi là xong ^_^''
                           
                          Nhớ trong truyện Tam Quốc, Hoa Đà đã từng bổ đầu Tào Tháo ra để chữa bệnh. Giá như có thể bổ đầu mình ra, nạo vét sạch những ký ức về người, để có thể có thể trở lại thanh thản yên ả như ngày xưa nhỉ.
                           
                          Hôm qua ngồi nói chuyện với mẹ một lát. Ngày xưa người từng bảo, không ai hiểu con gái bằng mẹ. Chắc như mình thì không phải. Mẹ chẳng có cách nào hiểu mình, vì có bao giờ nói gì với mẹ đâu. Mà hình như cũng hiếm khi nói gì với ai. Không quen. Cảm thấy có chút gì đó ngượng nghịu
                           
                          Sao bất kỳ ký ức nào của ta cũng có người trong đó vậy.
                          #58
                            Tần Anh 28.08.2007 22:58:28 (permalink)
                            Cái duyên đã né mặt nhau
                            Thôi thì vương vấn qua cầu thả bay.
                             
                            Làm cách nào để bỏ được những thứ đó bây giờ. Sao càng ngày lại càng lún sâu như thế.
                             
                            " Thế giới không có người, yên ắng biết bao nhiêu"
                             
                            #59
                              Tần Anh 31.08.2007 23:29:06 (permalink)
                              Cái duyên đã né mặt nhau
                              Thôi thì vương vấn qua cầu thả bay
                               
                              Những muốn đẩy tất cả mọi điều theo gió, nhưng điều đó là không thể. Tâm trạng nói chung không còn cảm giác đau đớn như những ngày trước, nhưng vẫn là một cái gì đó âm ỉ, khổ sở.
                               
                              Hình như không phải không quên được, mà chỉ là không nỡ quên. Làm gì có ai hợp với mình như người ấy đâu. Có phải bà con thuờng nói, thuơng nhau lắm, cắn nhau đau, phải vì ta và người thân thiết quá, đến mức chỉ một chuyện nhỏ xảy ra cũng làm cả hai thấy tổn thuơng, tự ái. Cả hai đứa đều có lòng tự ái cao ngút trời, nóng tính như nhau, thì việc có một mối quan hệ gắn bó suốt nửa năm qua, không tính ba bốn lần giận dỗi cũng là một điều kỳ diệu rồi.
                               
                              Thôi thì đợi một chữ duyên vậy
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 9 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 122 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9