Nhật ký

Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 91 đến 120 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 18.01.2008 21:22:20
Buồn
 
Nước mắt lại chảy dài. Ngày xưa đã từng nói, ai làm cho mình đau khổ, làm mình rơi nước mắt thì tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp lại. Thế mà mình đã rơi nước mắt vì người bao nhiêu lần rồi. Đã bao nhiêu lần người làm mình phải đau khổ rồi.
 
Không phải không có ai yêu mình đâu, tại sao cứ phải đau khổ mãi vì một kẻ chẳng quan tâm gì đến mình như thế. Ta cứ mải miết theo đuổi sự đau khổ này làm gì.
 
Ngu ngốc muôn đời không thể thay đổi được
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 19.01.2008 20:00:28
Dằng dai quấn quýt chừng nào xong
Cớ sao lòng lại trói buộc lòng
Năm qua tháng lại bao thu đổi
Đến tận bao giờ mới hết mong
 
Chưa thèm nấu cơm cho cả mình lẫn em

Trưa nay về muộn, ba giờ mới ăn trưa, chả trách bây giờ vẫn chưa đói. Từ ngày em như thế, thành ra mình lại chăm chỉ cơm nước hơn ngày xưa. Trước quen có em nấu, về chỉ việc ăn, cùng lắm thì cả hai chị em ra bên ngoài. Bây giờ thì bắt buộc phải nấu, chăm chỉ đều đặn.

Trời vẫn giá buốt, lạnh từ trong tâm lạnh ra. Đau khổ, ghen tỵ, những suy nghĩ xấu xa cứ tràn ngập con tim mình. Không thể bàn định về tương lai, không thể cùng him kết nối tương lai, nhưng lại đau khổ khi không có được him. Sao lại có thể tồn tại một kẻ ích kỷ như ta vậy. Chỉ cần him cứ đối xử bình thường với ta thì không sao, ta vẫn có cách chế ngự được con người xấu xa của ta. Nhưng chỉ cần một chút thay đổi từ him sẽ lại đẩy ta vào đau đớn tuyệt vọng, lại làm ta một lần nữa thoát khỏi cuộc sống bình lặng.

Khi hai đứa nói chuyện bình thường với nhau, quan hệ tốt, tình cảm chẳng có gì tiến triển. Hình như cả hai đều cảm thấy một mối quan hệ bình thường là tốt nhất. Nhưng khi có một sự thay đổi, lập tức, thế cân bằng bị phá vỡ, và ta phát hiện ra ta vẫn yêu người ấy, chẳng khác gì thuở ban đầu. Chỉ có điều, tình cảm ấy chưa đủ để làm ta bấp chấp tất cả, cùng với người ấy kết nối trong tương lai. Giờ đây ta lại có phần nghi ngờ tình cảm của mình, có phải vì người ấy là người ta không bao giờ có được, nên ta mới mong muốn đến như thế.

Hận vì mình không có cách nào thay đổi mình.

Hận vì mình lại có một trái tim.

Yêu mà đau như thế, sao lại không thể từ bỏ cho được nhỉ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2008 20:15:32 bởi Tần Anh >
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 19.01.2008 22:16:17
Ngồi ăn cơm một mình
 
Trước đây thường thích ở một mình, cảm giác không có ai quấy rầy thấy dễ chịu vô cùng. Nhưng riêng tối nay, khi ngồi một mình, nồi cơm nguội ngắt, nhai trệu trạo, bất giác cảm thấy sợ.
 
Trong một tương lai nào đó, mình sẽ luôn luôn phải như thế, ngồi ăn cơm một mình.
 
Vốn dĩ không muốn suy nghĩ đến tương lai, không muốn có một cái gì đó tiếp nối, gắn kết mình với cuộc đời, cảm thấy rằng việc phải suy tính cố gắng vì một cái gì đó thật sự mệt mỏi. Nhưng hình như việc sống một mình không dễ một chút nào hết. Ngày lạnh, thèm một vòng tay, thèm một câu nói an ủi. Ngày xưa nhóc kia đã cảnh báo mình, " có một ngày ta không ở bên ngươi nữa, những lúc ngươi buồn sẽ muốn có một vòng tay an ủi, những lúc ngươi khóc sẽ cần một chiếc khăn để lau nước mắt, một bờ vai để dựa dẫm." Ta đã kênh mặt lên nói không cần.
 
Nhưng hóa ra là ta cần.
 
Nhưng nếu không phải là người, thì không thể được. Dù có cố gắng đến bao nhiêu nữa cũng không có cách nào thay đổi được điều đó.
 
Bao giờ mới có thể cởi bỏ được sự trói buộc này đây?
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 25.01.2008 20:52:13
Hôm nay người về. Tôi biết, đương nhiên, vì chính người nói cho tôi biết, chỉ có điều, tôi không biết người sẽ về vào lúc nào. Tôi biết, nếu tôi hỏi người sẽ nói, nhưng tôi lại không hỏi.
 
Vì biết thì cũng chẳng để làm gì.
 
Chắc lúc này người đã về đến nơi. Tôi biết, và đương nhiên người cũng biết, tôi muốn biết lúc nào người đến, người đã đến nơi bình an chưa.
 
Nhưng người chẳng nói gì cả.
 
Tất nhiên người vừa về, còn mỏi mệt
 
Tất nhiên người vừa về, nhà cửa bề bộn, người nhà nhộn nhịp, đương nhiên chưa thể onl
 
Tất nhiên người vừa về, điện thoại cũng chưa kịp đổi sim, đương nhiên không thể nhắn tin
 
Và còn hàng đống lý do khác
 
Ừm, những lý do đó đều chính đáng cả. Nhưng tôi ghét điều đó.
 
Ngày xưa, trước khi lên đường, người nhắn tin chào tôi
 
Sau khi xuống sân bay, người nhắn tin cho tôi
 
Giờ thì chả còn gì
 
Tuy giờ có quay lại nói chuyện với nhau đấy, nhưng đã có một số thứ không còn như xưa nữa. Chỉ có tôi là cố ý níu kéo, cố ý muốn quay trở lại, cứ hoài niệm và hoài vọng về một số điều không tưởng
 
Chỉ có tôi là cố ý yêu người, cố ý ép người quay trở lại ngày xưa.
 
Sao tôi lại không thể chịu nổi sự thay đổi. Sao tôi không thể thay đổi như người ta
 
Vốn dĩ người không yêu tôi, sao tôi cứ mãi ảo vọng, cứ tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng sẽ làm được tất cả.
 
Người đã không còn muốn chia sẻ với tôi, một số thứ rồi.
 
Giá như nước mắt có thể tẩy sạch những nỗi buồn.
 
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 26.01.2008 11:44:05
Lạnh....
 
Lạnh....
 
Nếu ta lấy chồng, người có buồn không... Không
 
Nếu ta bỏ đi người có níu kéo không.... không
 
Nếu ta bỏ đi người có nhớ ta.... không
 
Ta có phải là người quan trọng đối với người không... không
 
Ta có phải là người mà người quan tâm đến không... không
 
Người nói, muốn coi ta là người bạn thân thiết của người... nhưng những gì người đang làm có thật như thế không
 
Không ngừng tự hoài nghi, có bao giờ ta có một chút trọng lượng gì trong tim người không.
 
...
 
...
 
Không dám trả lời, dù biết chắc đến 90% câu trả lời.
 
Ta liệu còn yêu người hay không ? ? ?
 
Hình như còn, nhưng hình như nó đang dần rơi rụng hết...
 
Còn đến bao giờ?
 
 
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 26.01.2008 20:38:26
Cứ nghĩ rằng lần lần không gặp người nữa, rồi sẽ quên được người. Hóa ra không phải thế. Mỗi lần onl, lại thấy tim chùng thêm một nhịp, nhất là khi không thấy người, lòng lại vấn vương quyến luyến.
 
Làm sao để có thể đuổi hết những ký ức đó ra khỏi con tim mình. Ta là người lạnh lùng vô tình, cao ngạo, nhưng sao riêng với người đó ta lại khổ sở bi lụy như thế.
 
Biết là phía trước không có một lối thoát nào, nhưng vẫn không ngừng đâm đầu vào quyến luyến. Sao phải yêu người ấy một cách khổ sở mù quáng như thế. Mà giá như người ấy có yêu ta một chút đã đành, đằng này người ấy lại chỉ vấn vương quyến luyến người khác, chứ nào có nghĩ đến ta một chút nào đâu, sao ta lại cứ điên rồ như thế.
 
Mỗi ngày trôi qua, cảm giác bình yên lại tiếp tục hao hụt. Làm cách nào để có thể giữ được sự bình yên cho tâm hồn bây giờ.
 
Qua ngày đông giá, nắng chừng nào mới lên?
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 28.01.2008 21:50:46
Lại mưa. Ngồi bó gối nhìn trừng trừng cái màn hình máy tính, nhìn trừng trừng cái nick đen xì câm lặng của người.
 
Mưa rả rích, lạnh buốt, thối đất thối cát, thối ruột thối gan.
 
Đã từ lâu rồi không còn viết nổi một câu nào nữa, tâm trạng cứ lửng lơ chông chênh, không đau đớn một cách điên rồ, nhưng cũng không còn những ngày hạnh phúc vui vẻ nữa.
 
Ngày này năm ngoái, hai đứa đang cực kỳ vui vẻ.
 
Và cũng ngày này năm ngoái, một ngày kinh khủng sắp đến, một ngày mà ta tin rằng, nếu ngòai số phận ra, thì ai có thể tạo được một trò đùa trớ trêu như thế.
 
Ta tự vấn lương tâm, chắc là ta không có lỗi trong chuyện đó. Tại sao, tại sao cái lỗi đó lại đổ ập lên đầu ta
 
Thế là đã sắp một năm rồi.
 
Trong một năm, đau khổ, hạnh phúc, đau khổ tột cùng, vui vẻ, thất vọng và cực kỳ thất vọng cứ đan xen vào nhau.
 
Hạnh phúc chỉ là một sợi chỉ rất mỏng manh, nhỏ nhoi, chìm lấp, dẫu có thì cũng chỉ trong giây lát rồi lại nhanh chóng biến mất.
 
Đau khổ thì cứ dai dẳng, trường kỳ, từ ngày này sang ngày khác, từ cấp độ này sang cấp độ khác.
 
Vui vẻ cũng chỉ trong thoáng chốc, khi ta chưa kịp định hình được nó thì nó đã nhanh chóng rời xa.
 
Và nỗi thất vọng thì cử luẩn quẩn quấn quýt mãi bên cạnh ta.
 
Ta biết, mình không bao giờ có một chút gì đó hy vọng, cố tim kiếm mãi thì cuối đường hầm kia cũng chỉ là một khoảng không tối đen, sao ta cứ không ngừng hy vọng.
 
Sáng nay tướng công có nói : nếu sống mà không dám thử cái mình thích, thì sống để làm gì" Nói là như vậy, nhưng làm sao mình có thể dứt bỏ được cái xiềng xích mà mình đang mang đây.
 
Hôm nay rảnh rỗi không có gì làm, chui vào thư viện đọc Nghìn lẻ một đêm. Nàng Scheherasade xinh đẹp hiền dịu thông minh bằng những câu chuyện kể đã thu phục được trái tim của vị hoàng đế khó tính. Lại đau. Ngày xưa, một ngày xa xưa ấy, đêm nào người cũng kể chuyện cho ta nghe. Không thể trách ta mù quáng, một người đã ký thác tâm sự cho ta suốt gần một năm trời, trò chuyện với ta, sẵn sàng trả lời được mọi câu hỏi quái chiêu tùy hứng của ta, thì làm sao ta lại không quyến luyến người ấy. Người ấy không biết rằng, những gì người ấy làm đã cột chặt trái tim ta, để giờ đây, dẫu người đang lưu luyến một người con gái khác, dẫu người không quan tâm đến ta, ta vẫn không có cách nào rời xa người.
 
Nếu ta quên người, người có giận hay không? Là ta nói thế thôi, chứ ta biết, làm sao ta có thể quên được người.
 
Hôm qua anh hỏi " gọi là anh chỉ vì hơn tuổi sao, buồn quá" Anh không hiểu sao, thật thà với anh như vậy để anh biết rằng, em không có cách nào từ bỏ được những tình cảm lưu luyến mà em dành cho người ấy. Không còn chỗ cho anh đâu, dù anh có làm gì đi chăng nữa.
 
Con người cũng hay ảo tưởng nhỉ, cứ đuổi theo mãi những cái bóng, dù biết chẳng được gì.
 
Người là bạn ta chỉ vì ta chịu nghe, chịu hiểu người.
 
Giá mà ta không hiểu người, giá mà ta không chịu nghe người.
 
Giá mà ta có thể yêu một người bình thường.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 31.01.2008 17:31:35
Nghĩ mãi, nghĩ mãi mà không biết phải làm gì nữa
 
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 02.02.2008 16:13:18
Đau đầu, lạnh quá đi mất. Có lẽ tại tối hôm qua thức khuya, hoặc vì tối hôm qua onl quá trễ, tận gần 1 giờ khuya mới đi ngủ
 
Lạnh đến mức không chịu nổi, Lạnh từ trong tâm lạnh ra. Tiến thoái lưỡng nan. Đau khổ vì vô vàn suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu, giữa yêu và hận, giữa thương cảm và tội nghiệp. Người ta sao phải khổ sở vì mình, cũng như mình, mình lại phải khổ sở vì một người khác nữa,
 
Đã có bao nhiêu người đau khổ vì mình rồi, không biết, chắc là có, tuy không nhiều nhưng cũng có. Có lẽ đời người cũng sẽ có nhiều người đau khổ vì nhau.
 
Uống có mấy chén rượu mà đầu óc choáng váng. Làm sao để có thể từ bỏ người đây?
 
Làm sao để xóa bỏ toàn bộ hình ảnh người trong trái tim ta đây.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 03.02.2008 21:38:54
Có những thứ mình không có cách nào vượt qua nổi.
 
Hờn ghen giờ cũng không còn
 
Hy vọng giờ cũng không còn
 
Đốm tình cảm trong tim hiện giờ chỉ như đống than, vẫn đang âm ỉ, thế thôi, không bùng cháy mà cũng không chịu dập tắt
 
Làm cách nào để có thể thoát khỏi cái tình trạng này bây giờ
 
Mình mệt mỏi, người ấy cũng mệt mỏi, chì là, không có cách nào để có thể từ bỏ mối quan hệ này.
 
Không ai muốn tiến lên, hình như chỉ mong có thể cắt đứt.
 
Khi người ta thân thiết đến một độ nào đó, mối tình cảm đó bất giác trở thành một gánh nặng.
 
Người đã thấy nặng chưa????
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 05.02.2008 17:06:26
Ngày hôm qua, người đột nhiên hỏi, nếu có hai người cùng đeo đuổi ta, một người đẹp, một người bình thường, thì ta sẽ chọn người nào. Ta nói, ta không bao giờ yêu hai người cùng một lúc. Nếu như phải chọn lựa như thế, hoặc là ta không chọn ai, hoặc là ta chọn người bình thường. Người nói, con gái thật bất công.
 
Nghĩ, rồi lại không nghĩ nữa. Nghĩ hoài thì cũng làm gì đâu. Nếu tình cảm dành cho ai sâu nặng, thì yêu người ấy thôi, quan trọng gì đến hình thức dáng vẻ. Giá như ta có thể đủ lý trí để phân biệt được, chọn người này hay người khác, thì còn nói làm gì.
 
Nếu có hai người yêu ta.
 
Dù có hàng vạn người yêu ta, ta cũng chẳng cần, hai người thì đã là cái gì. Bởi vì ta chỉ có thể yêu một người trong một lúc nào đó
 
Mê muội ngu ngốc quá.
 
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 06.02.2008 09:09:22
Tắt đèn, ngồi trong bóng tối, cái chăn quấn kín mình. Lạnh, đau, những cảm giác đó cứ vò xé khắp tâm can. Không muốn nghĩ, vì nếu chỉ cần nghĩ thôi thì đã nhanh chóng bỏ cuộc. Đau, đau và đau
 
Biết rõ sự thực, sao vẫn không ngừng hy vọng. Hy vọng làm gì những thứ vĩnh viễn không phải của mình. Trò chơi đuổi bắt kinh khủng này còn kéo dài đến bao giờ nữa.
 
Tôi biết là tôi còn phải tiếp tục, vì tôi muốn người ấy được hạnh phúc. Vì khi một bàn tay giơ ra, tôi không thể không nắm lấy.
 
Dù rằng nắm lấy bàn tay ấy, tôi lại một lần nữa đẩy tôi vào đau khổ tuyệt vọng.
 
Chẳng còn nước mắt mà khóc.
 
 
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 09.02.2008 11:43:26
Cảm giác như bị coi thường, đùa giỡn.
 
Không phải ta mù quáng, mà chỉ là, ta muốn thành thật tin vào một con người. Ta muốn chứng minh tâm ý của ta với người. Coi ta như trò đùa cũng được, để một mai, khi ta bỏ đi, ta cũng không có gì phải ân hận nuối tiếc.
 
Đôi khi ta thấy mình thật kiêu ngạo, xấu tính, khắc nghiệt đối với một số người, nhưng lại cực kỳ mềm mỏng, dễ chịu, bi lụy đối với một số người khác.
 
Ta đang lạc lối, đang đánh mất chính mình.
 
Ta là ai đối với người.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 12.02.2008 22:10:36
Tay lạnh buốt giá. Không chỉ tay, mà toàn bộ cơ thể đều buốt giá. Lạnh từ trong lạnh ra.
 
Mỗi khi nghĩ đến những ngày ấy, nước mắt không khỏi chảy dài. Trong khi mình đang đau khổ vì những cái lỗi lầm mình không gây ra, người đã vui vẻ tán tỉnh và yêu người khác. Nỗi hận ấy cứ nằm âm ỉ trong tim mà không có cách nào xóa bỏ. Đau, đau, đau. Kiếp trước phải mình nợ gì người không, mà kiếp này phải khổ sở như thế. Tại sao ngày xưa người ta chỉ làm phật ý mình một lần, thì mình vĩnh viễn không còn nhìn tới, thế mà giờ đây, mình đã phải rơi nước mắt vì người biết bao lần, đau khổ vì người biết bao nhiêu lần. Yêu thì lụy, cứ tưởng nó chỉ là những câu chuyện hư ảo do mấy nhà văn tưởng tượng ra, hóa ra bây giờ chính mình lại vướng phải.
 
Sao phải khổ thế. Nhớ có lần ngồi xem TV với con bạn thân, vừa cười nhạt vừa thốt ra khi thấy một đứa con gái cố tình đeo đuổi bằng được một người, dù người ấy chẳng chút mảy may để ý. Cười mà trong tim đau nhói, vì chính bản thân mình đâu khác gì người ta, vì ngoài mặt mình nói như vậy, nhưng trong lòng không khỏi chua xót cho cảnh ngộ của người, của mình.
 
Hôm đám tang của em, con bạn có nói : mình là người ngoài, nhìn thấy không khỏi rơi nước mắt, thế mà con chị mặt lạnh te. Có ai biết được rằng, cái ngày em mất, mình cứ ngồi ở bên ngoài bệnh viện, chỉ ngồi khóc, từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa, không làm gì hết, không ai hay biết. Nước mắt cứ chảy dài không có cách nào ngăn lại được, đến lúc đứng lên đi về nhà, mặt mày xây xẩm, đi trên đường chỉ theo cảm giác, chứ hoàn toàn không nhớ rõ trên đường có những gì. Có lẽ bao nhiêu nước mắt cho em đã khóc hết trong ngày hôm đó rồi, cho nên về sau hoàn toàn không khóc được nữa.
 
Đêm nghe tiếng cha ho, thấy sốt ruột, thấy sợ hãi. Tiếng ho nghe khắc khoải, già nua. Cha cũng nhiều tuổi rồi. Mỗi lần nghĩ đến thế, không khỏi thấy tim đau nhói. Mình, mình thật là bất hiếu, cha mẹ đã già, đến giờ chỉ còn lại một mình mình, thế mà mình cứ mãi theo đuổi cái mối tình hư ảo này, cứ mãi chìm đắm trong bản thân mình mà không chịu nghĩ cho cha mẹ một chút. Nuôi con bao nhiêu ngày, lẽ nào không thể thấy con lên xe hoa? Không còn tâm trạng muốn chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn kết nối thêm cuộc sống, mệt mỏi và sợ hãi. Biết phải làm sao đây?
 
Giá mà mình có thể đối được cho em. Em ham sống, em có mục đích sống rõ ràng, không như cái kẻ yếm thế tệ hại như mình.
 
Những trói buộc của mình, bao giờ có thể gỡ bỏ hết.
 
Những điều cần làm, cứ tưởng là có ba, hóa ra chỉ có hai.
 
Hy vọng sau khi làm những điều này, mình sẽ cắt đứt được những mối tơ vương cũ.
 
Giá bây giờ có một ai đó cũng giống mình, cần kết hôn nhưng không đòi hỏi phải yêu, có phải tốt không.
 
Mình không thể sống hạnh phúc, thì hãy để cho người khác hạnh phúc.  
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 14.02.2008 21:47:07
Không muốn có bất kỳ quan hệ gì nữa.
 
Hận, hận, hận vô cùng. Dù thế nào đi chăng nữa, hoàn toàn không muốn có bất kỳ quan hệ nào với người đó nữa.
 
Một lần nữa nước mắt lại chảy dài. Một lần nữa lại mong ước, giá như ta chưa bao giờ gặp người, chưa bao giờ yêu người.
 
Bị coi rẻ đến mức đó, lẽ nào còn mãi đeo đuổi. Bị coi rẻ đến mức đó, lẽ nào còn mãi hoang tưởng.
 
 
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 20.02.2008 20:37:38
Đã quyết tâm từ bỏ, nhưng liệu sẽ cứng rắn được bao lâu đâu?
 
Dù có làm việc mệt mỏi đến bao nhiêu, vất vả đến bao nhiêu, thì vẫn không có cách nào xóa nhòa hình ảnh người trong tâm trí. Biết rằng người đã chán rồi, người đã muốn từ bỏ rồi, sao vẫn còn mãi hão huyền mơ tưởng trong vô vọng.
 
Làm người phải biết tiến thoái, nên ra đi khi mọi việc chưa ở điểm tận cùng, để người ta còn thấy vui vẻ khi nhớ về mình. Biết là như vậy, nhưng sao từ bỏ lại khó khăn đến thế.
 
Ước gì có thể quay ngược thời gian, không gặp người?
 
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 24.02.2008 05:14:01
Quẻ này cho thấy các việc mà bạn toan tính đều gặp trở ngại, không thuận lợi như ý bạn muốn. Vì thế, bạn đang ở trong tâm trạng tiến thoái lưỡng nan, phân vân không biết nên tiến tới hay rút lui, nếu bỏ ngang thì không đành lòng, mà tiếp tục làm thì hết sức khó khăn. Quẻ này khuyên bạn nên ra sức cố gắng làm cho hết mình, còn việc thành công hay thất bại là tùy theo ý trời, bạn chớ nên quá lo lắng cho mệt tâm trí. Tóm lại, muốn thành đạt nguyện vọng, bạn phải kiên nhẫn bền chí, không nên bỏ cuộc, bạn sẽ vượt qua được mọi thử thách, bạn là người tài trí lo gì không đạt được sở nguyện.

Mỗi khi thất vọng, lại có một tia hi vọng nhỏ nhoi bùng lên làm ta lại thêm gắng sức. Không thể hiểu nổi, cứ cố gắng như vậy để làm gì, khi mà ta không ngừng đau đớn khổ sở.
 
Nếu biết được ý trời thì ta có làm hay không?
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 26.02.2008 19:29:32
Buồn mênh mang, buồn đến mức chả còn cảm thấy buồn nữa. Không muốn gặp người, vì sợ, mỗi lần gặp, lại thêm một lần nuôi thêm hy vọng. Muốn từ từ quên đi tất cả. Muốn muốn muốn. Ghét cái tình trạng mù mờ dai dẳng không thể nào có kết quả như thế này, nó làm mình cứ chìm dần, chìm dần vào trong tuyệt vọng, u ám.
 
Ngày họp 2 buổi, công việc bận rộn, người mệt mỏi, nhưng chỉ cần có một giây một phút rảnh rỗi thôi thì lại nhớ đến người, rồi lại suy nghĩ, rồi lại đau khổ. Sao không cắt bỏ một lần cho xong, thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi.
 
Là nghĩ thế thôi, chứ vẫn không cách nào bước đi cho nổi.
 
Hy vọng, và thất vọng.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 02.03.2008 23:05:38
Dã tràng xe cát biển Đông
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.
 
Đãi cát tìm vàng, bao giờ thấy?
 
Mò trăng đáy nước, trăng trên trời với còn không được, cứ mải miết mò theo cái bóng ở dưới nước, bảo sao không hão huyền?
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 04.03.2008 21:21:24
Nếu phải ra đi, em sẽ là người ra đi trước
Giữa lúc tình còn nồng
Em tất nhiên, không bao giờ chịu được.
Cuộc cờ tàn, lặng lẽ đứng nhìn anh
 
Em thích đắm mình trong những nỗi cô đơn
Bởi không có sẽ đau
Nhưng vẫn hơn lúc đã có và đã mất
Thà làm người phiêu bạt
Còn hơn một mình chờ đợi kẻ lãng du.
 
Hôm nay vô tình vào một trang web về tử vi, thấy sau một hồi tính toán, nó nói, ta là kẻ cô độc. Thích " ăn một mình, làm một mình, ở một mình". Nói mấy câu thấy đúng không chịu được, chỉ có đoạn tình duyên là sai toét. Kêu mình là kẻ quyến rũ, rằng sẽ dễ dàng kiến tạo được hạnh phúc. Chậc, có bao giờ có được cái mình muốn đâu. Có tranh giành với người ta cũng có bao giờ được đâu.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 06.03.2008 18:24:07
Không có tất sẽ không mất
Không vui tất sẽ không buồn
Không ao ước tất sẽ không thất vọng
Không mong cầu tất sẽ không chờ đợi
Không có ánh sáng sẽ không biết ta đang trong bóng tối.
 
Hai bàn chân phiêu lãng, khi nào có thể thảnh thơi dạo gót giang hồ?
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 08.03.2008 19:29:47
Tối qua về khuya, có một bé cứ đi cạnh hỏi chuyện.
 
Mình giả vờ ngây thơ, giả vờ để lộ cho bé ấy biết một số thứ.
 
Chỉ là một trò tiêu khiển khi đi về một mình giữa đêm vắng, cô đơn lạnh lẽo, khi con tim chìm trong giá băng.
 
Đôi khi muốn từ bỏ tất cả, sống một cách tự do phù phiếm như người đời, ngây thơ một cách cố ý và sập bẫy một cách cố ý.
 
Để từ bỏ được cái tình trạng đau khổ như thế này.
 
Có hơi chút hối hận, giá như cố gắng thêm một chút nữa, năm kia mình đã kết hôn. Có lẽ nếu làm thế, mình đã có thể không rơi vào cái tình trạng đau khổ như thế này.
 
Có lẽ, cuộc sống của mình đã rẽ ngoặt sang một bước khác.
 
Hôm nay váy liền, ngắn. Sếp nói : hôm nay em mặc đẹp nhất từ khi em vào đây.
 
Cười.
 
Ngày xưa, mỗi khi buồn thường mặc đồ màu rực rỡ, thả tóc xoã, chạy xe chầm chậm trên đường. Lấy những ánh mắt ngưỡng mộ của người đời làm năng lượng để chữa lành vết thương
 
Giờ thì đã quá tuổi để có thể xỏ mình vào những bộ đồ sặc sỡ.
 
Nhưng chả sao
 
Chỉ cần cổ áo trễ xuống một chút, váy ngắn  lên một chút, ấy là có thể lấy lại được tự tin.
 
Có ai hay rằng, khi mình rực rỡ nhất, khi mình cười đùa vui vẻ nhất, ấy là lúc trong tim mình máu đang chầm chậm rỉ, ấy là lúc băng giá đang phủ kín từng ngóc ngách cơ thể.
 
Lý trí vẫn còn đủ để chỉ mỉm cười, đủ để kìm giữ mình không vượt quá giới hạn. Vì biết rằng, đó là trò chơi đau khổ cho bất kỳ ai. Không nên vì mình đau khổ mà lại kéo theo một ai đó chết theo.
 
Dù rằng lúc đó, mình thực sự muốn cả thế giới này phải chết.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 10.03.2008 17:52:19
Lòng như con nhện vụng, tơ đã nhả mà không biết giăng. Cả bầy nhện giăng tơ bẫy, chỉ riêng ta tự mình vướng chân mình.

Buồn vương vấn quấn quýt mãi không rời. Muốn bỏ mà không bỏ được, tiến cũng chẳng biết tiến đến lối nào. Không biết nên làm gì, nghĩ gì, lòng vòng rắc rối.

Đôi lúc muốn vùng lên, vứt bỏ tất cả, chỉ hiềm một nỗi, tơ lòng mãi quấn quýt, dan díu, bỏ không đành. Muốn theo cánh gió sống một cuộc đời tự do tự tại, chỉ tiếc là đã mang trong mình một trái tim, ngàn năm vẫn mê muội.

Ngày xưa ấy, nàng tiên cá vì hạnh phúc của người mình yêu, cam tâm hoá thành bong bóng. Cái tư vị hoá thành bong bóng như thế nào, sao ta mong cầu đến như thế. Có thể thoát ra ngoài thế tục, có thể tự do thả mình bay bổng khỏi mọi phiền nhiễu của nhân gian, không phải là sung sướng hay sao.

Nếu không thể có được trái tim của người ấy, thì thà làm bong bóng còn hơn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 17:53:50 bởi Tần Anh >
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 18.03.2008 00:44:11
Yêu một người đâu có dễ, bỏ một người còn khó hơn
 
Nhớ một người đã khó, quên một người lại càng vô vọng hơn
 
Muốn từ bỏ, mà như con bướm đã mắc vào lưới nhện, dù biết rằng cái chết đã gần kề mà vô phương rút chân ra.
 
Thấy mình ngày càng xấu xa hơn, tệ hại hơn. Bản thân mình đang dần dần bị đánh mất khi lún sâu vào mối quan hệ này.
 
Bao giờ sẽ quay đầu cho được?
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 18.03.2008 18:46:10
Ngày qua ngày, tiếp tục lùng bùng trong mớ tình cảm rắc rối.
 
Ngày qua ngày, đắn đo, cân nhắc, lao mình vào biển lửa như con thiêu thân.
 
Giá có thể cháy tan trong lửa đỏ
 
Hoặc có thể tan biến thành bong bóng xà phòng như nàng tiên cá.
 
 
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 23.03.2008 19:57:06
Chán, bực bội, khó chịu, chỉ muốn gây chuyện cãi nhau
 
Bực, bực, không còn đau khổ mà chỉ thấy bực không chịu được.
 
Hận đến mức muốn người tan biến trong không trung, biến mất tăm mất tích khỏi tầm mắt mình, muốn người đó như chưa bao giờ còn tồn tại.
 
Ghét ghét ghét
 
Giá như mình chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ quen, chưa bao giờ yêu
 
Giá như buổi sáng hôm sau tỉnh giấc, toàn bộ đã tan biến sạch, tựa như chưa từng tồn tại.
 
Ước.
 
Xin hãy để ta được như thế.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 31.03.2008 00:10:10
Em ngược đường ngược nắng để yêu anh
 
Hôm nay người nói người mệt mỏi, mệt mỏi vì quen ta
Những điều không nên nói, cuối cùng rồi đã nói. Sao ta không thể lẳng lặng bỏ đi, lẳng lặng bỏ đi như ngày xưa ấy. Cố gắng đẩy người vào tình thế đó làm gì, dù sao vẫn không thể thay đổi được gì, ta đau khổ là được rồi, tại sao phải cố lôi người vào thêm cái sự lằng nhằng rắc rối của chính bản thân ta.
 
Ta làm thế là đúng hay sai. Rốt cuộc chỉ khiến người phải thêm phân vân. Người không phải đã nói rõ ràng biết bao nhiêu lần hay sao, sao ta cứ mãi hoài vọng, cứ tin rằng mình cũng có một chút xíu trọng lượng nào đó đối với người. Ta cứ nghĩ rằng sự quan tâm của ta đối với người là cần thiết, mà đâu hay rằng nó chỉ khiến cho người thêm mệt mỏi.
 
Người không còn muốn trả lời ta nữa.
 
Người căn bản chưa bao giờ muốn biết gì về ta, muốn nghe gì về ta, còn bây giờ, người lại không hề muốn nói gì với ta nữa.
 
Thế thì ta cố níu kéo cái gì
 
Vốn dĩ cái ảo mộng ngày xưa còn không có, thì lấy cái gì mà níu kéo.
 
Người không vui, ta không vui, thế thì tiếp tục để làm gì?
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 05.04.2008 12:29:33
Hu hu, làm cách nào để tình cảm không sống dậy bây giờ
 
Mới chưa được một tuần, mà tinh thần đã lung lay rồi.
 
Cầu cho nghị lực của ta đủ mạnh.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 20.04.2008 22:47:15
Tình cảm cứ muốn sống dậy.
 
Từ những liên tưởng, đột nhiên lại thấy mình một lần nữa chìm đắm trong đau khổ.
 
Sao không cắt luôn cho rồi
 
Cho cái gì đã qua sẽ qua luôn.
 
Đừng ảo tưởng nữa.
 
Mau mau tỉnh mộng đi thôi.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Tần Anh
  • Số bài : 515
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2006
RE: dada - 07.05.2008 21:47:41
Tưởng không bao giờ phải vào đây nữa, thế mà lại quanh quẩn.
 
Lúc vui vẻ thì không sao, những lúc một mình lại nhớ người da diết.
 
Nhớ, buồn không chịu được.
 
Bao giờ cho hồn được an nhiên
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.

Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 91 đến 120 trên tổng số 122 bài trong đề mục