Trời đẹp.
Như có một phép lạ, rốt cuộc mối quan hệ của ta và người ấy gần trở lại như xưa. Hôm qua người ấy nói, các mối quan hệ có thể sắp xếp như sau :
quen biết < xã giao < bạn bè < thân 1 chút < thân thiết < thân thương < quá xá thân. Quen biết có nghĩa là nhìn thấy nhau có thể cười một cái, bạn bè chỉ là có lui tới; thân 1 chút là hay đi chung, làm chung; thân thiết là có thể nói chuyện nhiều, tâm sự nhiều; thân thương là gần gũi, ăn chung, ngủ chung. Quá xá thân là tiến gần tới tri kỷ.
Ta có hỏi người, ta ở mức độ nào, người nói : thử đoán xem. Thử suy nghĩ một chút, ta toàn hỉu lầm người ấy; vậy thì không phải tri kỷ; không ăn chung bàn, ngủ chung phòng; như vậy không phải thân thiết; không phải thân thương; không có đi chung làm chung việc gì; như vậy cũng không phải thân một chút; ta đến nhà người hỏi người, người hông đáp, như vậy tức là không có lui có tới; không phải bạn bè.
Khi người nói về các mối quan hệ, ta có hỏi :" thế ta ở mức độ nào". Người nói " Ta biết ngay là thể nào ngươi cũng hỏi câu đó". Vậy là người hiểu rõ ta nghĩ gì ngay cả khi ta chưa nói đến. Có một lần, ta viết bài quậy trong một diễn đàn, người có nói, một người bạn đã viết sẵn lời đáp rồi, nhưng cuối cùng không đăng lên. Ta nói muốn coi một chút,và người đáp " thôi, rồi ngươi lại nổi giận, mệt lắm"
Nếu người đã hiểu ta đến mức đó, tại sao người vẫn có thể bỏ rơi ta. Đôi lúc ta tự hỏi, số phận thật là trớ trêu. Ta từng tin rằng không có số phận, cho đến lúc người con gái ấy xuất hiện. Tại sao ở một phương trời xa lạ, một con người hòan tòan xa lạ với phưong cách sống của người lại bỗng nhiên có thể trở thành bạn gái của người. Tại sao một kẻ vốn lạnh lùng vô tình như người trong phút chốc bỗng nhiên có bạn gái, chỉ vì cảm động.
Một năm trời thân thiết của ta không bằng một chút người con gái ấy làm người đó cảm động.
Ta vốn vững tin rằng, thành trì ấy vĩnh viễn không ai có thể xâm nhập được. Ta vốn vững tin rằng, đối với người ấy, ta là người quan trọng, người ấy càng hận ta, càng chứng tỏ ta có một địa vị nhất định trong lòng người ấy. Người ta thường chẳng thèm giận người dưng.
Đột ngột một ngày, người ấy không còn giận ta nữa. Và cũng đột ngột như vậy, người ấy đã có bạn gái. Người ấy, ta biết chứ, không bao giờ nói chuyện đùa giỡn, những lời người ấy nói ra không bao giờ thay đổi. Một khi người ấy thừa nhận người con gái kia là bạn gái, nói những lời âu yếm như thế, thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Ta vốn dĩ không thể yêu thương người, nhưng ta cũng không muốn người thuộc về người con gái khác. Giờ ta đã bị trừng phạt, người ấy đã thuộc về người khác
Hôm nay trời đẹp lắm. Nhưng trong lòng ta, nắng đã tắt rồi từ ngày hôm ấy.