Nhật ký
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 9 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Tần Anh 02.09.2007 19:44:06 (permalink)
Bây giờ không chỉ cái duyên né mặt, mà cả người cũng né mặt. Goi không trả lời, giấu mặt, không có cách nào biết được người đang ở đó hay chưa nữa. Lúc đầu, chỉ cần biết người đang ở đầu thì còn có thể an tâm cho được. Nhưng đến bây giờ thì đành chịu. Đã lâu lắm rồi, trong cuộc sống của người không có mặt ta, không có cách nào cam tâm vì điều đó. Vì sao lại thành như thế này. Vì sao không có cách nào cải biến được tình trạng này, có cách nào để nó bớt đau khổ hơn một chút không.
 
Bát nước đổ xuống, không có cách nào hớt lại cho được. Tình cảm cũng mong manh như vậy. Chỉ tiếc là những ngày xa xưa, ta đã không biết cách trân trọng, nâng niu.
 
Không phải chính người đã nói sao, hai kẻ cô đơn chúng ta thật hợp nhau. Nhưng bây giờ, người đã bỏ lại ta rồi.
 
Thế giới không có người, yên ắng biết bao nhiêu.
 
Jakub đã có cảm giác như thế nào. Một năm trời, gọi người ấy trong vô vọng. Liệu ta có thể kiên nhẫn được như người ấy không. Người con gái ấy đã lạnh lùng bỏ đi, để lại anh với cảm giác chờ đợi đến tuyệt vọng. Có lẽ nào ta sắp như anh. Người ấy bây giờ còn không để mình ló mặt trên diễn đàn nữa, ta không có cách nào biết được tung tích, tình hình của người. Chẳng lẽ mỗi ngày đều gọi người trong vô vọng ư.
 
Vương vấn đâu phải dễ thả rơi
#61
    Tần Anh 09.09.2007 17:54:35 (permalink)
    Những chuyện xa xưa ấy
    Lưu luyến cũng bằng không
     
    Lật giở lại những gì của xa xưa, lòng lại không khỏi nhói đau. Du bảo, ta quá trẻ con. Ta không biết, ta hay người ấy là như vậy nữa. Chạy luẩn quẩn trong mối quan hệ dằng dai này, đến bao giờ mới có thể thoát ra được. Nếu có một chút gì dũng cảm, bứt phá khỏi cái quan hệ này thì tốt biết mấy.
     
    Ta, tình yêu, hai thứ đó hình như không liên quan đến nhau. Ta cũng biết rằng nếu cố gắng thì cái mối quan hệ đó cũng chẳng đi đến đâu cả, nhưng sao vẫn mù quáng cố gắng đeo đuổi mãi. Người chẳng là của ta, có gì mà nuối tiếc. Biết là như thế, nhưng không cách nào từ bỏ cho được.
     
    Du nói, Du phải mất sáu năm. Còn ta mới chưa được một năm. Ta chẳng ngại đeo đuổi, chỉ sợ, sự tồn tại của ta sẽ làm phiền cho kẻ khác.
     
    Tháng bảy mưa ngâu, Ngưi lang và Chức Nữ đã gặp nhau, chỉ có mưa trong lòng ta thì vẫn tầm tã mãi không dứt.
    #62
      Tần Anh 15.09.2007 12:01:20 (permalink)
      Có một dòng sông trôi vào quên lãng
      Nước trong như nước mắt
      Điều chưa có thế mà đã mất.
       
      Có một dòng sông chỉ có một bờ
      Còn bờ kia quay mặt
      Dòng sông em không qua được bao giờ
       
       
      Biết rằng không còn một chút gì nữa, thì làm gì mà hi vọng.
      Con đường ấy, đã có người khác đi mất rồi. Tình cảm ấy, cũng không còn chỗ cho ta mất rồi. Bản thân ta vẫn biết rằng, cố gắng cũng chẳng được gì, nhưng sao vẫn đau lòng đến thế khi nghe thấy những từ đó.
       
      Chẳng còn tâm trí học hành gì cả, dù sắp thi rồi. Ngày hôm đó, khi gặp lại người, tuy nói chuyện vui vẻ đấy, nhưng tim đau như cắt. Vì biết rằng chút gì đó dành cho ta đã mất. Người chỉ giận dỗi đối với những người mà người coi là quan trọng. Có thể nói chuyện bình thường như thế, có nghĩa là người đã không còn đặt ta lên hàng đầu nữa. Đã từng mong mỏi có lại những ngày vui vẻ như xưa, nhưng sao con người mình ích kỷ đến như vậy, chỉ cần nghĩ rằng người đã nghĩ về một người con gái khác thì không có cách nào chịu nổi
       
      Không thể ở bên người, nhưng không muốn người thuộc về bất kỳ ai khác.
       
      Đã biết chỉ là ảo, sao còn phải mãi đeo đuổi đau khổ như thế. Đã biết không phải là của mình, sao còn cố gắng níu kéo.
       
      Hay là bỏ. Quay đầu lại là bờ.
       
      Giá như có thể chết chìm ở nơi ấy.
       
      #63
        Tần Anh 21.09.2007 20:09:25 (permalink)
        Em ơi thu sang cùng heo may
         
        Văn phòng vắng lặng, chỉ còn bọn con trai đang cố nán lại chơi game. Lâu lắm mới được hưởng cảm giác yên tĩnh như thế này, dễ chịu vô cùng. Trời hơi lành lạnh càng làm cho không gian thêm trầm xuống
         
        Hình như từ hôm qua, tim đã không còn đau nhức nhối. Tựa như đã cắt thành công khối tình câm lặng. Xong cả rồi. Cứ nghĩ là mình phải đau khổ lắm, nhưng khi người ta đi đến tận cùng nỗi đau, người ta sẽ thoát ra được.
         
        Đau, giờ chỉ như cơn gió heo may, dìu dịu lạnh, thế thôi.
        #64
          Tần Anh 27.09.2007 22:47:36 (permalink)
          Buồn, buồn buồn
           
          Chán không còn gì để chán hơn. Xuống tóc trông đầu tóc bù xù khủng khiếp, nhưng thực ra trông cũng chẳng có cảm giác gì với cái đầu đó. Đã chán thì còn gì để nói nữa đây.
           
          Thôi thì mọi việc cứ để nó qua cho rồi.
          #65
            Tần Anh 05.10.2007 08:44:28 (permalink)
            Đã quyết định, sẽ viết lá thư chia tay. Xét cho đến cùng, khi tình cảm đã nhạt nhoà đến mức này, thì níu kéo chỉ làm ta thêm đau khổ.
             
            Tóc cũng cắt rồi, đau cũng dứt rồi.
             
            Giá như có thể ra đi trong an lành. Nhưng không thể được, vì sợ trong một giây phút nào đó, ta lại quay đầu lại, lại dấn thân vào đau khổ.
             
            Thôi, vĩnh biệt người
            #66
              Nghiem phu 06.10.2007 00:21:44 (permalink)
              Tôi không bao giờ đi một mình, tôi sẽ nghỉ ngơi. Chờ khi có đông (tối thiều 2) mới tiếp tục đi. Vội vã là điều phải trả giá rất lớn, nhất là trong tình yêu
              #67
                Tần Anh 08.10.2007 21:44:48 (permalink)
                Trăng tròn thì phải khuyết, nước đầy thì phải vơi, vật cực tất phản, cái chân lý ấy muôn đời sao có thể thay đổi cho được. Cái sự ra đi ấy là một sự tất yếu, muốn níu kéo thêm nữa cũng chẳng có cách nào làm được. Vốn dĩ đã từng suy nghĩ : Không có gì là không được, nhưng giờ mới phát hiện ra, có những thứ dù có cố gắng đến bao nhiêu cũng không có cách nào vượt qua nổi.
                 
                Không tin vào duyên, nhưng rốt cuộc số phận đã định sẵn rồi, nếu không, sao có thể có nhiều thứ cũng xảy ra cùng một lúc như vậy. Vốn chỉ là một chuyện rất bình thuờng, nhưng như một tàn thuốc lá nhỏ, nhưng cả cánh rừng đã bị thiêu rụi. Mảnh đất khô cằn đó, người khác đã trồng cây lên mất rồi. Không còn chỗ cho tôi nữa rồi. Dẫu có không muốn ra đi thì vẫn phải ra đi.
                #68
                  Tần Anh 21.10.2007 15:21:13 (permalink)
                  Trời đẹp.
                   
                  Như có một phép lạ, rốt cuộc mối quan hệ của ta và người ấy gần trở lại như xưa. Hôm qua người ấy nói, các mối quan hệ có thể sắp xếp như sau : quen biết < xã giao < bạn bè < thân 1 chút < thân thiết < thân thương < quá xá thân. Quen biết có nghĩa là nhìn thấy nhau có thể cười một cái, bạn bè chỉ là có lui tới; thân 1 chút là hay đi chung, làm chung; thân thiết là có thể nói chuyện nhiều, tâm sự nhiều; thân thương là gần gũi, ăn chung, ngủ chung. Quá xá thân là tiến gần tới tri kỷ.
                   
                  Ta có hỏi người, ta ở mức độ nào, người nói : thử đoán xem. Thử suy nghĩ một chút, ta toàn hỉu lầm người ấy; vậy thì không phải tri kỷ; không ăn chung bàn, ngủ chung phòng; như vậy không phải thân thiết; không phải thân thương; không có đi chung làm chung việc gì; như vậy cũng không phải thân một chút; ta đến nhà người hỏi người, người hông đáp, như vậy tức là không có lui có tới; không phải bạn bè.
                   
                  Khi người nói về các mối quan hệ, ta có hỏi :" thế ta ở mức độ nào". Người nói " Ta biết ngay là thể nào ngươi cũng hỏi câu đó". Vậy là người hiểu rõ ta nghĩ gì ngay cả khi ta chưa nói đến. Có một lần, ta viết bài quậy trong một diễn đàn, người có nói, một người bạn đã viết sẵn lời đáp rồi, nhưng cuối cùng không đăng lên. Ta nói muốn coi một chút,và người đáp " thôi, rồi ngươi lại nổi giận, mệt lắm"
                   
                  Nếu người đã hiểu ta đến mức đó, tại sao người vẫn có thể bỏ rơi ta. Đôi lúc ta tự hỏi, số phận thật là trớ trêu. Ta từng tin rằng không có số phận, cho đến lúc người con gái ấy xuất hiện. Tại sao ở một phương trời xa lạ, một con người hòan tòan xa lạ với phưong cách sống của người lại bỗng nhiên có thể trở thành bạn gái của người. Tại sao một kẻ vốn lạnh lùng vô tình như người trong phút chốc bỗng nhiên có bạn gái, chỉ vì cảm động.
                   
                  Một năm trời thân thiết của ta không bằng một chút người con gái ấy làm người đó cảm động.
                   
                  Ta vốn vững tin rằng, thành trì ấy vĩnh viễn không ai có thể xâm nhập được. Ta vốn vững tin rằng, đối với người ấy, ta là người quan trọng, người ấy càng hận ta, càng chứng tỏ ta có một địa vị nhất định trong lòng người ấy. Người ta thường chẳng thèm giận người dưng.
                   
                  Đột ngột một ngày, người ấy không còn giận ta nữa. Và cũng đột ngột như vậy, người ấy đã có bạn gái. Người ấy, ta biết chứ, không bao giờ nói chuyện đùa giỡn, những lời người ấy nói ra không bao giờ thay đổi. Một khi người ấy thừa nhận người con gái kia là bạn gái, nói những lời âu yếm như thế, thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
                   
                  Ta vốn dĩ không thể yêu thương người, nhưng ta cũng không muốn người thuộc về người con gái khác. Giờ ta đã bị trừng phạt, người ấy đã thuộc về người khác
                   
                  Hôm nay trời đẹp lắm. Nhưng trong lòng ta, nắng đã tắt rồi từ ngày hôm ấy.
                  #69
                    Tần Anh 01.11.2007 22:55:26 (permalink)
                    Những nỗi buồn phải chăng là vô tận?
                     
                    Dù đã tự hứa với lòng là không cố gắng đeo đuổi, dù đã biết là vĩnh viễn không có cách nào có được, nhưng sao vẫn ôm ấp những hy vọng viển vông.
                     
                    Biết rằng người sẽ có những lý do riêng để làm như vậy, nhưng sao những nỗi buồn, những nỗi nghi ngờ cứ trào dâng không có cách nào chịu được.
                     
                     
                    #70
                      Nghiem phu 06.11.2007 10:59:41 (permalink)
                      Nắng đã ấm lên rồi! Trời thật đẹp, ửng hồng đôi má những cô gái mới lớn, sáng ngời đôi mắt những chàng trai vừa được biết đến tình yêu. Mùa đông có ánh mặt trời. Vậy mà miền Trung ngập trắng nước???
                      Cuộc sống có muôn màu muôn vẻ cho tất cả mọi con người. Ai cảm nhận đến đâu sẽ được hưởng thu đến đó. Không bao giờ là một mình Tân Anh hiểu chưa?
                      Sẵn sàng và chịu đựng, bạn chọn cả hai đi. Chỉ cần lựa điều  gì trước điều gì sau, bạn sẽ dần thấy dễ chịu ngay! Dễ cảm thông như bạn, sẽ gặp được người xứng đáng.
                      Nắng vẫn rất đẹp, dù mùa đông tê tái doạ dẫm kẻ cô đơn???
                      #71
                        Tần Anh 10.11.2007 11:49:58 (permalink)
                        Mình biết chứ. Đang giữa mùa đông nhưng nắng vẫn tươi, chỉ có lòng mình vẫn lạnh lẽo. Biết là thời gian sẽ thay đổi tất cả, nhưng ngay trong lúc này đây, ở hiện tại, những đau đớn vẫn không ngừng dày vò.
                         
                        Buông tay thì được, biết là vậy, nhưng buông tay đâu có dễ. Đầu bên kia, người ta coi mình như một người bạn, chỉ có mình, mình muốn hơn thế, mình vừa đau đớn vừa ích kỷ khi thấy người ta vui vẻ. Đáng lẽ ra mình phải gạt bỏ tất cả, phải nhanh chóng rời xa người ta, phải tự đóng chặt lại những cảm xúc ấy, vùi sâu nó vào quá khứ. Tưởng rằng mình có thể cứng rắn mà đi bên cạnh, mà từng bước nén chặt lại những tình cảm xa vời ấy, tưởng rằng mình có thể tự vui vẻ khi ở bên người ấy như một người bạn.
                         
                        Tiếc là không thể. Chỉ là tự lừa dối mình. Khi nhìn thấy những gì bày ra trước mắt, dù muốn dù không, nước mắt vẫn nghẹn ngào trong tim. Tự hứa với mình sẽ không để ý, tự hứa với mình phải vui vì hạnh phúc của người ta, hoá ra là không thể.
                         
                        Ra đi có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng chưa phải lúc này. Khi điều đó còn chưa làm xong, mình không có cách nào ra đi cho được. Đành ráng chịu đựng một thời gian nữa.
                         
                        Chỉ buồn nốt hôm nay thôi. Thuốc đắng uống hoài, có lẽ cũng có thể thấy ngọt.
                        #72
                          Tần Anh 29.11.2007 10:37:13 (permalink)
                          Không còn gì để hy vọng
                          Bạn bảo buông, buông thì được.
                          Nhưng buông cách nào, buông như thế nào cho được
                           
                          #73
                            Tần Anh 10.12.2007 12:30:00 (permalink)
                            Tình đoạn nghĩa tận
                             
                            Biết là duyên đã tận, nhưng bất giác cũng không thể tin nổi. số kiếp đã định sẵn, nhưng giá như có thể chia sớt được một nửa ngọn nến sinh mệnh của chị cho em.
                            #74
                              Tần Anh 15.12.2007 21:58:23 (permalink)
                              Đã hứa là chỉ yêu người nốt ngày hôm nay nữa, nhưng không hiểu có thể làm được điều đó hay không. Tình cảm đã đổi thay, người con gái khác đã thay thế ta trong trái tim đó, ta dầu cố gắng níu kéo đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được điều đó
                               
                              Mà xét cho đến cùng tình cảm của người đối với ta không đủ mạnh, không đủ sâu sắc, để người có thể dễ dàng gạt bỏ ta mà đưa người khác vào. Con gái thường hay nặng tình hơn, bi lụy hơn mà. Mà cũng có khi vì số phận đã định rồi, hơn nữa, ta đâu có điểm nào bằng người con gái ấy, ta chỉ toàn gây phiền nhiễu bực bội cho người, ta ko xinh đẹp dịu dàng như người con gái ấy. Thôi, cũng chỉ vì ta chả là cái gì cả, thế thôi
                               
                              Hiu quạnh là kiếp số của ta rồi.
                               
                               
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 9 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 122 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9