Nhật ký
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 9 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Tần Anh 19.12.2007 17:05:25 (permalink)
Tơ trời lưới đã trót giăng
Quàng chân nhắm mắt đi nhầm đến nhau
Có gì đâu ấy mà đau
Đoạn trường thì cũng qua cầu là xong
 
Muốn giữ lòng tĩnh lặng như hồ mà đâu có dễ. Lời hứa đó ta đã nói, nhưng vấn đề là ở chỗ, ta đã không còn có thể cân bằng được bản thân mình được nữa. Yêu và bạn, hai cái khái niệm đó đã đan xen lẫn nhau, trở thành một khối không thể tách rời, ranh giới mỏng manh kia ta đã trót bước qua, thì làm sao có thể quay đầu trở lại như trước.
 
Muốn hỏi người một câu mà không dám hỏi. Nếu ta quên người, người có giận không. Ta đã từng hứa, thời điểm đó, ta đã hứa rất chân thành. Nhưng càng ngày, ta càng nhận ra, làm một người cao thuợng thật là khó. Ta cũng chỉ là một người bình thuờng, tham, sân, si, đâu phải là một vị thánh mà có thể bước đi một cách nhẹ nhàng như không.
 
Những ký ức về người đang được ta thả rơi, cảm giác chỉ một thời gian ngắn nữa thôi thì có thể xếp người gọn vào trong một góc nào đó. Càng đau thì vết thuơng càng chóng khép miệng.
 
Nhận được mail người, cảm giác đau đớn cố vùi lấp lại dấy lên. Nên làm gì bây giờ. Người bảo người sẽ quên ta, sao lại còn gửi mail cho ta làm gì nữa. Con đường đau khổ giữa hai chúng ta bao giờ mới chấm dứt đây.
 
 
#76
    Tần Anh 25.12.2007 22:52:05 (permalink)
    Thiếp tâm ngẫu trung ti, tuy đoạn do khiên liên
     
    Còn nhớ mãi những câu thơ đó : lòng thiếp như tơ trong ngó sen, dù đứt nhưng vẫn còn vương mãi. Đã cố tự nhủ lòng là sẽ quên, sẽ xa, nhưng sao sóng vẫn dâng cuồn cuộn. Chobits cả đời đi tìm người chỉ thuộc về mình, cuối cùng cô ấy cũng gặp được. Còn ta thì sao. Người ấy đã chối bỏ ta, tình cảm ấy dành cho người khác sâu nặng hơn ta, dù rằng ta đã có cả một đoạn thời gian vui vẻ phía trước
     
    Ta đã từng đổ tại duyên, nhưng giờ ta mới nhận ra, nó không phải. Chẳng có số phận nào cả, chỉ là, người ấy chưa bao giờ có tình cảm thực sự hay chân thành với ta, nếu có, nó đã không dễ tan vỡ như vậy. Nói gì là vì ai, chỉ là, không muốn dính dáng đến ta mà thôi.
     
    Chỉ có ta vẫn như tơ trong ngó sen, dù đã đứt đoạn, dù người ta đã chối bỏ, ta vẫn không ngừng quyến luyến, Yêu thương con người thì không cần hỏi tại sao, nhưng khi người ta không hề yêu mình thì có nên cứ mãi mải miết theo đuổi, cứ mãi mải miết chờ đợi và hy vọng trong vô vọng không
     
    Ta phải làm gì bây giờ.
     
     
     
     
    #77
      Tần Anh 27.12.2007 11:15:27 (permalink)
      Đau khổ nhất không phải là em yêu anh mà anh không biết, mà là hai chúng ta cùng yêu nhau nhưng không đến được với nhau
      Tôi miệt mài ngồi renew thẻ. Cái máy tính chạy ì ạch, ì ạch trong không khi tôi lách tách bấm phím chuyển mấy cửa sổ chương trình một lúc. Tôi nóng tính, và việc chỉ làm nguyên một việc làm tôi chịu không nổi.
      Cái máy càng ì ạch, tôi càng sốt ruột. Tôi bấm phím enter một cách giận dữ, nhưng đáp lại chỉ là những vòng xoáy chầm chậm vô tận. Mạng lại rớt, không thể vừa làm việc vừa đọc báo, không thể chịu nổi.
      Tôi đã đặt hạn mức trong này hôm nay sẽ renew 300 cái thẻ, nhưng tình hình là khó được như vậy, nếu tất cả cứ chậm chạp như thế. Tôi đành vừa ngồi chờ đợi, vừa đọc văn của Trang Hạ.
      Đôi lúc tôi tự hỏi, tôi có nuối tiếc gì không khi mà từ bỏ công việc tôi đã đeo đuổi gần năm năm, để rồi về đây, làm những công việc chán ngắt không phải suy nghĩ như thế này. Đến tháng thì gửi sao kê cho khách hàng, thỉnh thoảng trả lời thắc mắc, nhắc nợ, rồi chạy vài cái báo cáo. Công việc nhàn rỗi đến phát sợ. Không phải suy nghĩ như ngày xưa, không có áp lực công việc như ngày xưa. Có lúc tôi còn nghĩ, người ta trả lương cho tôi thật hoang phí, vì rốt cuộc tôi chả làm được việc gì cả. Thực sự tôi nghĩ tôi thích làm việc hơn là ngồi nhàn rỗi như thế này. Tôi sợ, tôi sợ một ngày nào đó, con người tôi tiếp tục trì độn, lười biếng, thui chột và không có cách nào cứu vãn nổi.
      Hôm trước mượn cả bộ Chobits của Clamp về xem. Chobits, persocom đặc biệt, có khả năng làm mọi thứ tuyệt vời hơn cả con người. Thế giới của tương lai là thế giới mà con người sống chung với personcom. “khi tôi đi qua những căn nhà, nhìn qua những ô cửa sổ. Trong đó, mỗi người đều ở chung với “cái đó”” Một personcom đặt biệt luôn đi tìm một người có thể yêu thương mình hết lòng, chỉ yêu thương một mình mình. Con người vì sao lại chối bỏ đồng loại, mà chọn các sống chung với personcom. Thế giới tương lai sẽ như thế nào. Không thể tưởng tượng nổi, nhưng hiện giờ, người ta dần dần yêu thích ngồi máy tính lướt net hơn là tụ tập chuyện trò. Người ta có thể ngồi bên nhau nửa giờ, một giờ, nhưng người ta có thể ngồi net cả ngày, cả đêm. Mạng ảo đang dần chiếm một vị trí rất thật trong tim mỗi người.
      Có một lần bố tôi mắng, rằng, tôi thích nói chuyện với người ảo hơn người thật. Bố tôi đổ lỗi cho việc tôi không chịu kết giao với người bình thường xung quanh là do mạng. Bố tôi không ít lần đã dọa sẽ cắt net, sẽ bắt tôi phải làm những việc bình thường như những người khác. Đã muộn mất rồi bố ạ. Lẽ ra bố phải ngăn cấm con từ cách đây hai chục năm, khi con tự khép mình vào những cuốn sách. Thuở ban đầu, thời gian vui chơi với bạn bè và với sách của con ngang nhau. Nhưng càng về sau, thời gian dành cho sách càng nhiều, con càng ngại giao tiếp với bạn bè. Sách là tri thức, bố mẹ hồ hởi khi con tiếp xúc và yêu sách, mà đâu biết rằng, một phần con người con đã dần dần biến đổi. Con đã không còn nhìn bạn bè qua những cái nhìn ngây thơ của một đứa trẻ con, mà bằng một sự trải nghiệm sâu sắc qua những gì đã được đọc. Con tự nhiên coi bạn bè như một đối tượng để thử nghiệm xem những gì mình đã đọc có giống như thế không. Và đương nhiên con không thể yêu. Vì khi người ta bắt đầu nhìn con với ánh mắt say đắm, con đã để trí tưởng tượng của mình đi tới lúc một mình ôm con trong lúc chồng đang nhậu nhẹt be bét ở tận đâu đó, như những gì sách viết, như những gì các chị và cậu đã trải qua. Nên con lại co mình lại, từ chối giao tiếp. Con cảm thấy trên mạng, con được an toàn hơn. Con đã nghĩ rằng những mối quan hệ trên mạng sẽ không dẫn tới một cái gì đó qua xa xôi, không ép buộc con phải sống hết mình.
      Nhưng con đã lầm.
      Ngày hôm nay, những cái đó chỉ còn lại là những giọt nước mắt nóng hổi, là con tim nhức nhối, nhưng con biết rằng con không hối hận. Quay đầu trở lại chắc con vẫn sẽ như thế.
      Vì con yêu người ấy.
      #78
        Tần Anh 28.12.2007 16:04:57 (permalink)
        Xét cho đến cùng, đoạn duyện phận đó của tôi chỉ là một thiên phóng bút của số phận, nhằm kết thúc mối quan hệ luân hồi nhân quả giữa tôi và tiểu ngạ quỷ đó. Là thật đấy, nhưng cũng chỉ là ảo đấy, dù là thật hay ảo thì nó cũng là một sự đã qua. Nên coi như đó là một giấc mộng, đau khổ tương tư chỉ là hư vô. Con tim đã không còn, thì làm gì phải vì ai mà rung động. Duyên kiếp cũng không còn, thì làm gì phải ngóng trông chờ đợi. Mặt trời đã không còn, thì tiếc nuối làm chi những ấm áp mơ hồ. Mùa xuân vĩnh viễn đã không đến, thì ước ao làm chi tới hoa cỏ hay hương thơm. Xét cho đến cũng, những cái đó dẫu có hay không, thì cũng không thể thay đổi được cái sự thật rằng, vĩnh viễn tôi không được tái sinh, vĩnh viễn tôi chỉ là một oan quỷ.
         
        Đột nhiên giác ngộ, nhưng chẳng biết sự giác ngộ này có tồn tại được mãi mãi hay không. Quay đầu là bờ. Bờ là gì? 
         
        Khổ tận cam lai, khổ đã tận chưa? Nếu cam lai là kết thúc như thế này, thì bao nhiêu ngày qua ta cố gắng chịu khổ để làm gì.
         
        Hỏi người rằng, "nếu ta quên người thì người có giận ta hay không?", "Người nói rằng, người vốn tin rằng lòng người đen bạc, không quá hy vọng mong chờ, ta chỉ cần làm theo suy nghĩ của ta chứ không cần quan tâm đến việc người sẽ nghĩ gì". Sao Người lại có thể nói như thế. Người rời bỏ ta là Người, người nói quên ta cũng là Người, nhưng bây giờ, người làm cho Người mất lòng tin vào con người, làm cho người nghĩ rằng cuộc đời đen bạc lại là ta. Lúc nào ta cũng là kẻ có lỗi, lúc nào ta cũng phải cúi đầu trước người. Đeo đuổi nhớ thương người làm ta đau khổ, ta muốn quay đầu. Nhưng nếu ta quay đầu, người sẽ tiếp tục nghĩ rằng cuộc đời đen bạc với người. Vì ta được thung dung mà người ấy mất lòng tin vào con người, bảo ta phải làm sao, dẫu có muốn dứt bỏ thì cũng làm sao có thể dứt bỏ? Người có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của ta khi xoá nick ta một cách lạnh lùng. Thiên hạ có cả trăm người  là bạn người, có cả trăm lý do để người tha thứ bao dung, nhưng ta thì luôn luôn có lỗi, ngay cả việc người đẩy ta ra khỏi list friend của người cũng là lỗi của ta. Ngay cả việc ta nói xin lỗi cũng là lỗi của ta, người còn nói "ghét nhất là nghe ta xin lỗi". 
         
        Kiếp trước phải ta còn nợ nần gì người hay không, mà kiếp này phải khổ sở như thế. Yêu cũng không được, gặp cũng không được mà quên cũng không được, ta phải làm thế nào bây giờ.
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2007 16:24:50 bởi Tần Anh >
        #79
          Tần Anh 29.12.2007 12:19:05 (permalink)
          Thế là cơ hội quay đầu đã mất, một lần nữa lại tiếp tục lún sâu vào mê muội. Biết là ngõ chật, biết là mình chẳng có một chút ký lô nào trong tim người, sao cứ mãi đeo đuổi.
           
          Trên con đường tôi đi
          Có hai người đã tới
          Một người rất yêu tôi
          Nhưng tôi yêu người khác
           
          Cuộc đời là một trò chơi cút bắt, kẻ trốn, người tìm, đuổi lòng vòng nhau trong đau khổ. Ta vốn không ưa xem những bộ phim sến rẻ tiền đó, sao bây giờ lại trở thành nhân vật chính. Đường quang ngõ thẳng không đi, sao cứ đâm đầu vào bụi rậm. Bảo rằng giác ngộ, thật ra lại một lần nữa bước chân vào cõi mê. Ảo vọng, hy vọng nào có đâu, dẫu chỉ một tia sáng mong manh ở cuối đường hầm cũng không có, tại sao cứ mãi đeo đuổi.
           
          Cứ tự cho mình là kẻ đầy lý trí, rao giảng cho bao nhiêu người, vậy mà chính bản thân mình vẫn u mê tăm tối. Đi hết nửa cuộc đời mà vẫn cứ giữ mãi những suy nghĩ ngây thơ, vẫn tưởng rằng cổ tích là đời thực, sao mà ngu ngốc đến như thế
           
          Thôi, dù sao đã lỡ bước chân vào rồi, coi như phó mặc cho nước trôi. Mà xét cho đến cùng, mối quan hệ của ta với người có bao giờ yên ổn được lâu đâu, chả mấy chốc rồi lại như cũ.
           
          Vết thuơng sắp lành lại tiếp tục xé ra, biết là ngu, nhưng dù sao cũng chả còn cách nào khác. Thôi thì nửa đời đã ngu, ngu thêm nửa đời nữa cũng chả sao.
           
          #80
            Tần Anh 29.12.2007 21:20:16 (permalink)
            Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
            ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
            ngược lòng mình tìm về nông nổi
            lãng du vô định cánh chim trời....
             
            ......
             
             
            Lại một lần nữa em mê muội. Lại một lần nữa em tiếp tục quay trở lại con đường đau khổ mà em tưởng chừng đã có thể đi qua.
             
             Có những kẻ cứng đầu cố chấp, và đau lòng thay, em là một điển hình,
             
            Giá như em có thể không yêu anh.
             
            Phía trước là vực thẳm, em vẫn đi
             
            Phía trước là bóng tối, em vẫn cắm bước
             
            Phía trước là những đau khổ, là những hờn ghen mà em vĩnh viễn phải chôn chặt trong tim, em không có cả cái quyền được hờn ghen giận dỗi như người ta, em vẫn tiếp tục đeo đuổi
             
            Phía trước là một màn kịch, và em, diễn viên đại tài, mỉm cười, an ủi anh, động viên anh, trong khi trong tim mưa rơi tầm tã.
             
            Giá như em có thể quên anh
             
            Giá như anh lại tiếp tục bỏ lại em trên con đường anh đang đi, lạnh lùng tàn nhẫn như mọi khi anh đã từng làm
             
            Sao anh không như những ngày xưa, như cái lúc mà anh đã mặc kệ những lời năn nỉ xin lỗi của em
             
            Lần này em đã ghìm mình không năn nỉ, vì anh bảo, anh rất ghét nghe em xin lỗi, những lời xin lỗi cho những thứ mà em biết rằng, em không hề có một chút nào lỗi lầm trong đó.
             
            Em không gọi anh hàng đêm
             
            Dù rằng, những nỗi nhớ trong em vẫn hằn sâu, dù rằng em điên lên khi không biết anh đang làm gì, anh như thế nào.
             
            Em mệt mỏi, và em cố gắng để những đau đớn đó dày vò mình, vì em biết, khi em đau đớn đến cực độ, trái tim em sẽ tự động xóa nhòa những ký ức về anh
             
            Vì em luôn có một mình, và em biết cách tự bảo vệ mình
             
            Chỉ nghe thấy anh cũng làm cho em thấy hạnh phúc, nhưng liền theo đó, nỗi sợ hãi mơ hồ về những ngày chia xa đã thường trực trong em.
             
            Nỗi đau sau những ngày vui vẻ lại càng mạnh mẽ hơn.
             
            Nên khi anh rời bỏ em, em đã tưởng rằng, một ngày nào đó, em sẽ quên được anh.
             
            Em đã không làm bất kỳ điều gì để níu kéo anh nữa.
             
            Em không hề nghĩ rằng, người quay lại trước là anh.
             
            Em không hề nghĩ rằng, anh cũng không muốn em quên anh.
             
            Ngày xưa ấy, điều đó có thể làm em hạnh phúc, nhưng bây giờ, em đang khóc vì nó. Chỉ vì điều đó chẳng chứng minh một điều gì cả, ngoài việc, em sẽ lại tiếp tục phải nhớ anh.
             
            Tiếp tục một lần nữa mê muội yêu anh,
             
            Tiếp tục đau khổ vì che giấu nỗi hờn ghen âm ỉ khi nghe anh kể về một người khác, người anh yêu.
             
            Nước mắt em sẽ lại rơi
             
            Như lúc này đây, vừa viết những dòng này, em vừa khóc
             
            Nhưng em vốn nhiều nước mắt, em sẽ chẳng sao
             
            Em sẽ lại phập phồng đếm từng ngày, chờ đến lúc anh rời bỏ em một lần nữa.
             
            Nhưng em đã quen với điều đó, thêm một lần nữa em cũng chẳng sao.
             
            Vì dù rằng anh không yêu em, nhưng tình yêu của em đủ cho cả hai người, ấy là em nghĩ thế.
             
            Có lẽ là em chưa đủ đau, vì đến giờ em vẫn chưa quên được anh.
             
            Nhưng em tin rằng, chỉ một lần nữa thôi, khi anh bỏ em, em sẽ quên được anh.
             
            Em hứa đấy
             
            Vì giờ em đã nhận ra, dù có anh bên cạnh hay không, em cũng đau khổ như nhau.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2007 21:21:26 bởi Tần Anh >
            #81
              Tần Anh 01.01.2008 14:47:16 (permalink)
              Tự nhủ rằng sẽ không đau khổ, tự nhủ rằng nếu người hạnh phúc mình sẽ vui, nhưng khi thấy người ta vui vẻ bên nhau, tim lại đau nhói
               
              Thà không nhìn thấy gì, thà không còn quan hệ gì, có phải hơn không ?
               
              Không gặp thì nhớ
               
              Nhưng gặp rồi, lại mất công suy nghĩ vẩn vơ, lại mất công ghen tuông đau khổ, vì biết rằng, hiện tại người có tốt với ta như thế nào, thì ta vẫn không bằng người kia. Cái cảm giác ai đó không thuộc về mình nguyên vẹn thật đau khổ biết bao. Làm sao có thể tìm được một người chỉ thuộc về mình bây giờ
               
              Lo lắng khi thấy người đau khổ vì không hy vọng vào người con gái kia
               
              Nhưng khi thấy người con gái kia quay lại nói chuyện với người thì chính mình lại đau khổ
               
              Nên cầu xin cho mình đau khổ hay người ấy đau khổ đây?
               
              Than ôi. Có lúc nào mọi sự vẹn toàn hay không?
              #82
                Tần Anh 04.01.2008 09:55:30 (permalink)
                Không muốn gặp người, không dám gặp người, như con chim một lần bị tên, muôn đời sợ cành cong, giờ đây không dám gọi người, không dám nói chuyện với người. Sợ lại một lần nữa, giữa cuộc nói chuyện vui vẻ, người đột ngột quay lưng, hất ta ra khỏi cuộc đời người
                 
                Sợ những ván cờ tàn, không dám chơi tiếp những ván cờ tàn, vì khi ấy, bố cục dù rõ ràng vẫn chưa phải là kết thúc, có thể không phải chứng kiến cái giây phút thảm bại. Bây giờ cũng như thế. Vì mối quan hệ tạm thời đang bình thường, nên càng không dám bước tiếp, vì biết chắc chắn rằng nó sẽ không tiếp tục tốt đẹp hơn, lại sợ rằng chỉ cần tiếp tục nói chuyện thì những mâu thuẫn sẽ tiếp tục nảy sinh, lại một lần nữa đau đớn.
                 
                 
                #83
                  toilaai 07.01.2008 15:05:35 (permalink)
                  Cuộc đời cuốn trôi đi mãi, tự thẹn lòng mình chưa làm gì được cho đời, cảm thấy cô đơn trong dòng người hối hả. Ôi! nghĩ lại làm chi, nhớ lại làm gì, hãy là con cá bơi trong bể nước hay là cành cây cho gió vui đùa, để làm nhành hoa cho ong bướm đi về. Tự dằn lòng, ngày mai sẽ khác, sẽ là cánh chim tung cánh giữa trời xanh.

                  Mở rộng vòng tay đón lấy vòng tay.
                  #84
                    Tần Anh 07.01.2008 20:09:34 (permalink)
                    Yêu một người để làm gì, khi mà nước mắt cứ vòng quanh, và tim cứ đau nhức nhối.
                     
                    Yêu một người để làm gì, khi mà cứ phải chạy theo mải miết, trong khi đối với người ấy, trọng lượng của ta đang ngày một giảm sút
                     
                    Cảm giác đau đớn tràn ngập trong tim, ngày một nhiều lên, cô đơn, khổ sở. Yêu mà không đau thì không phải là yêu, ai nói vậy nhỉ, nhưng ít ra phải có một vài ngày hạnh phúc thì may ra mới còn có chút gì mà hy vọng. Mải miết dõi theo, tưởng rằng dõi theo đó là một hạnh phúc, nhưng hóa ra không phải thế. Nếu như không có vị trí gì, nếu như ta không còn đủ quan trọng, có lẽ ta sẽ không thể nào chịu đựng được
                     
                    Cứ tưởng rằng ta có thể bao dung được, hóa ra không phải thế. Không ngừng đau đớn, không ngừng khổ sở khi nhớ lại quãng thời gian vừa qua. Người đã muốn từ bỏ ta thật, thật sự.
                     
                    Giá người cứ bỏ ta thật thì hơn
                     
                    Vì dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng vẫn cứ đau khổ
                    #85
                      komuonaibiet 09.01.2008 23:32:04 (permalink)
                      Chào bạn TA,đọc nhưng dòng của cậu tớ thấy rất quen thuộc.Tại vì cậu rất giống 1 người bạn của tớ.Người bạn của tớ:1 đứa con gái nhưng lại tính rất con trai,có thể nói là khá đầu gấu,thậm chíồcn phải gọi là vua đá đểu.Nhưng bề ngoài mạnh mẽ thế,thực ra đó là 1 người rất tâm trạng,rất biết quan tâm đến người khác.Và bạn tớ cũng đang phải quên 1 người,mặc dù bạn ý bảo đã quên nhưng tớ thì hiểu điều đó là rất khó.Cậu còn giống bạn tớ ở chỗ đã đọc TQuốc và ghét chữ "bạn".Nhưng t' ko muốn cậu lại chính là người bạn của tớ.Vì cả tớ và cậu vào đây,viết ra nhưng dòng nhật ký này vì 1 điều:ko ai biết mình là ai cả.Hãy vui lên nhé.
                      #86
                        Pineapple 10.01.2008 12:32:04 (permalink)

                        Trích đoạn: Tần Anh

                        Yêu một người để làm gì, khi mà nước mắt cứ vòng quanh, và tim cứ đau nhức nhối.

                        Yêu một người để làm gì, khi mà cứ phải chạy theo mải miết, trong khi đối với người ấy, trọng lượng của ta đang ngày một giảm sút

                        Cảm giác đau đớn tràn ngập trong tim, ngày một nhiều lên, cô đơn, khổ sở. Yêu mà không đau thì không phải là yêu, ai nói vậy nhỉ, nhưng ít ra phải có một vài ngày hạnh phúc thì may ra mới còn có chút gì mà hy vọng. Mải miết dõi theo, tưởng rằng dõi theo đó là một hạnh phúc, nhưng hóa ra không phải thế. Nếu như không có vị trí gì, nếu như ta không còn đủ quan trọng, có lẽ ta sẽ không thể nào chịu đựng được

                        Cứ tưởng rằng ta có thể bao dung được, hóa ra không phải thế. Không ngừng đau đớn, không ngừng khổ sở khi nhớ lại quãng thời gian vừa qua. Người đã muốn từ bỏ ta thật, thật sự.

                        Giá người cứ bỏ ta thật thì hơn

                        Vì dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng vẫn cứ đau khổ

                         
                         Đọc nhật ký của cậu thật là buồn ! Đôi lúc mình cũng giống tâm trạng như cậu nhưng chưa lần nào tâm trạng của mình được " lưu giữ lại " cả, vì mình có cái tính nhớ đó rồi quên đó đôi lúc cũng hơi vô tâm một tí, nhưng suy cho cùng thì cậu nên " bỏ xuống bớt những chuyện không vui" đừng cố giữ lại cậu ạ, cậu không nên nhìn về quá khứ quá nhiều quá , cậu sống với một tâm trạng thỏai mái thì mới nhìn...nhận được cuộc đời vui vẻ, đáng yêu. Con người suy cho cùng sống và tồn tại là vì điều gì? Câu trả lời chỉ có ở mỗi bản thân từng người mà thôi, sống mà vẫn day dứt mãi thì tớ thấy như "cái vòng lẫn quẫn" không có lối thoát ý, việc đó tớ nghĩ cũng giống như mình chưa ngộ ra "ánh sáng" cho riêng bản thân mình ý. Thôi, chúc cậu sớm vui lên nhé !!!
                         
                        P.A.P
                        #87
                          Tần Anh 11.01.2008 14:12:35 (permalink)

                          Trích đoạn: komuonaibiet

                          Chào bạn TA,đọc nhưng dòng của cậu tớ thấy rất quen thuộc.Tại vì cậu rất giống 1 người bạn của tớ.Người bạn của tớ:1 đứa con gái nhưng lại tính rất con trai,có thể nói là khá đầu gấu,thậm chíồcn phải gọi là vua đá đểu.Nhưng bề ngoài mạnh mẽ thế,thực ra đó là 1 người rất tâm trạng,rất biết quan tâm đến người khác.Và bạn tớ cũng đang phải quên 1 người,mặc dù bạn ý bảo đã quên nhưng tớ thì hiểu điều đó là rất khó.Cậu còn giống bạn tớ ở chỗ đã đọc TQuốc và ghét chữ "bạn".Nhưng t' ko muốn cậu lại chính là người bạn của tớ.Vì cả tớ và cậu vào đây,viết ra nhưng dòng nhật ký này vì 1 điều:ko ai biết mình là ai cả.Hãy vui lên nhé.

                           
                          Chắc chắn tớ không phải là bạn của cậu đâu.
                          #88
                            Tần Anh 14.01.2008 18:16:04 (permalink)
                            Lòng lại như mưa tầm tã.
                             
                            Hết giờ làm việc, nhưng chẳng muốn về nhà. Đau khổ, lạnh lẽo, có phải vì bên ngoài kia trời đang mưa phùn. Những bế tắc trong lòng ngày một dồn nén, đau khổ. Hình như là có ta đấy, nhưng rồi cũng chỉ đến thế mà thôi, chẳng có chút tia hy vọng gì cho cả hai. Hơn nữa, trong tim người ấy, người con gái kia có một sự tồn tại quá lớn. "Tơ tình dẫu đứt tim người còn vương", đau lòng, dù ta có làm bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chỉ đến thế mà thôi, vĩnh viễn ta vẫn không thể nào cưỡng lại được số phận. Ta chỉ cần buông tay, lập tức người sẽ quên ta, xa ta, đâu có vấn vương luyến lưu mãi như người ấy.
                             
                            Đau, ghen tỵ đến điếng lòng
                            #89
                              Tần Anh 16.01.2008 16:03:31 (permalink)
                              Lần đầu vương vấn
                              Mới ngày nào còn thắm thiết bên nhau
                              Thế mà nay tóc đã bạc nửa đầu
                              Tuổi niên thiếu cớ sao lòng đã lạnh
                              Xuân phong xuy đắc tình hoài nhiệt,
                              Cựu mộng như yên mạc tái tầm
                              Thôi thì trong mộng là hơn
                               
                              Hôm trước người cho xem một cái ảnh chụp, giật mình thấy tóc người bạc trắng. Đau  lòng đến mức không chịu được. Không ngờ người kia lại có thể ảnh hưởng đến người đến mức đó.
                               
                              Hôm nay ngồi đọc Thiên Mã hành không, bất giác lại nhớ lại tấm chân tình của A Tử. Có lẽ nào ta lại giống như A Tử, mải miết theo đuổi cái mà mình vĩnh viễn không có được.
                               
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 9 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 122 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9