Nhật ký
Thay đổi trang: << < 789 > | Trang 8 của 9 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Tần Anh 20.02.2008 20:37:38 (permalink)
Đã quyết tâm từ bỏ, nhưng liệu sẽ cứng rắn được bao lâu đâu?
 
Dù có làm việc mệt mỏi đến bao nhiêu, vất vả đến bao nhiêu, thì vẫn không có cách nào xóa nhòa hình ảnh người trong tâm trí. Biết rằng người đã chán rồi, người đã muốn từ bỏ rồi, sao vẫn còn mãi hão huyền mơ tưởng trong vô vọng.
 
Làm người phải biết tiến thoái, nên ra đi khi mọi việc chưa ở điểm tận cùng, để người ta còn thấy vui vẻ khi nhớ về mình. Biết là như vậy, nhưng sao từ bỏ lại khó khăn đến thế.
 
Ước gì có thể quay ngược thời gian, không gặp người?
 
Tần Anh 24.02.2008 05:14:01 (permalink)
Quẻ này cho thấy các việc mà bạn toan tính đều gặp trở ngại, không thuận lợi như ý bạn muốn. Vì thế, bạn đang ở trong tâm trạng tiến thoái lưỡng nan, phân vân không biết nên tiến tới hay rút lui, nếu bỏ ngang thì không đành lòng, mà tiếp tục làm thì hết sức khó khăn. Quẻ này khuyên bạn nên ra sức cố gắng làm cho hết mình, còn việc thành công hay thất bại là tùy theo ý trời, bạn chớ nên quá lo lắng cho mệt tâm trí. Tóm lại, muốn thành đạt nguyện vọng, bạn phải kiên nhẫn bền chí, không nên bỏ cuộc, bạn sẽ vượt qua được mọi thử thách, bạn là người tài trí lo gì không đạt được sở nguyện.

Mỗi khi thất vọng, lại có một tia hi vọng nhỏ nhoi bùng lên làm ta lại thêm gắng sức. Không thể hiểu nổi, cứ cố gắng như vậy để làm gì, khi mà ta không ngừng đau đớn khổ sở.
 
Nếu biết được ý trời thì ta có làm hay không?
Tần Anh 26.02.2008 19:29:32 (permalink)
Buồn mênh mang, buồn đến mức chả còn cảm thấy buồn nữa. Không muốn gặp người, vì sợ, mỗi lần gặp, lại thêm một lần nuôi thêm hy vọng. Muốn từ từ quên đi tất cả. Muốn muốn muốn. Ghét cái tình trạng mù mờ dai dẳng không thể nào có kết quả như thế này, nó làm mình cứ chìm dần, chìm dần vào trong tuyệt vọng, u ám.
 
Ngày họp 2 buổi, công việc bận rộn, người mệt mỏi, nhưng chỉ cần có một giây một phút rảnh rỗi thôi thì lại nhớ đến người, rồi lại suy nghĩ, rồi lại đau khổ. Sao không cắt bỏ một lần cho xong, thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi.
 
Là nghĩ thế thôi, chứ vẫn không cách nào bước đi cho nổi.
 
Hy vọng, và thất vọng.
Tần Anh 02.03.2008 23:05:38 (permalink)
Dã tràng xe cát biển Đông
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.
 
Đãi cát tìm vàng, bao giờ thấy?
 
Mò trăng đáy nước, trăng trên trời với còn không được, cứ mải miết mò theo cái bóng ở dưới nước, bảo sao không hão huyền?
Tần Anh 04.03.2008 21:21:24 (permalink)
Nếu phải ra đi, em sẽ là người ra đi trước
Giữa lúc tình còn nồng
Em tất nhiên, không bao giờ chịu được.
Cuộc cờ tàn, lặng lẽ đứng nhìn anh
 
Em thích đắm mình trong những nỗi cô đơn
Bởi không có sẽ đau
Nhưng vẫn hơn lúc đã có và đã mất
Thà làm người phiêu bạt
Còn hơn một mình chờ đợi kẻ lãng du.
 
Hôm nay vô tình vào một trang web về tử vi, thấy sau một hồi tính toán, nó nói, ta là kẻ cô độc. Thích " ăn một mình, làm một mình, ở một mình". Nói mấy câu thấy đúng không chịu được, chỉ có đoạn tình duyên là sai toét. Kêu mình là kẻ quyến rũ, rằng sẽ dễ dàng kiến tạo được hạnh phúc. Chậc, có bao giờ có được cái mình muốn đâu. Có tranh giành với người ta cũng có bao giờ được đâu.
Tần Anh 06.03.2008 18:24:07 (permalink)
Không có tất sẽ không mất
Không vui tất sẽ không buồn
Không ao ước tất sẽ không thất vọng
Không mong cầu tất sẽ không chờ đợi
Không có ánh sáng sẽ không biết ta đang trong bóng tối.
 
Hai bàn chân phiêu lãng, khi nào có thể thảnh thơi dạo gót giang hồ?
Tần Anh 08.03.2008 19:29:47 (permalink)
Tối qua về khuya, có một bé cứ đi cạnh hỏi chuyện.
 
Mình giả vờ ngây thơ, giả vờ để lộ cho bé ấy biết một số thứ.
 
Chỉ là một trò tiêu khiển khi đi về một mình giữa đêm vắng, cô đơn lạnh lẽo, khi con tim chìm trong giá băng.
 
Đôi khi muốn từ bỏ tất cả, sống một cách tự do phù phiếm như người đời, ngây thơ một cách cố ý và sập bẫy một cách cố ý.
 
Để từ bỏ được cái tình trạng đau khổ như thế này.
 
Có hơi chút hối hận, giá như cố gắng thêm một chút nữa, năm kia mình đã kết hôn. Có lẽ nếu làm thế, mình đã có thể không rơi vào cái tình trạng đau khổ như thế này.
 
Có lẽ, cuộc sống của mình đã rẽ ngoặt sang một bước khác.
 
Hôm nay váy liền, ngắn. Sếp nói : hôm nay em mặc đẹp nhất từ khi em vào đây.
 
Cười.
 
Ngày xưa, mỗi khi buồn thường mặc đồ màu rực rỡ, thả tóc xoã, chạy xe chầm chậm trên đường. Lấy những ánh mắt ngưỡng mộ của người đời làm năng lượng để chữa lành vết thương
 
Giờ thì đã quá tuổi để có thể xỏ mình vào những bộ đồ sặc sỡ.
 
Nhưng chả sao
 
Chỉ cần cổ áo trễ xuống một chút, váy ngắn  lên một chút, ấy là có thể lấy lại được tự tin.
 
Có ai hay rằng, khi mình rực rỡ nhất, khi mình cười đùa vui vẻ nhất, ấy là lúc trong tim mình máu đang chầm chậm rỉ, ấy là lúc băng giá đang phủ kín từng ngóc ngách cơ thể.
 
Lý trí vẫn còn đủ để chỉ mỉm cười, đủ để kìm giữ mình không vượt quá giới hạn. Vì biết rằng, đó là trò chơi đau khổ cho bất kỳ ai. Không nên vì mình đau khổ mà lại kéo theo một ai đó chết theo.
 
Dù rằng lúc đó, mình thực sự muốn cả thế giới này phải chết.
Tần Anh 10.03.2008 17:52:19 (permalink)
Lòng như con nhện vụng, tơ đã nhả mà không biết giăng. Cả bầy nhện giăng tơ bẫy, chỉ riêng ta tự mình vướng chân mình.

Buồn vương vấn quấn quýt mãi không rời. Muốn bỏ mà không bỏ được, tiến cũng chẳng biết tiến đến lối nào. Không biết nên làm gì, nghĩ gì, lòng vòng rắc rối.

Đôi lúc muốn vùng lên, vứt bỏ tất cả, chỉ hiềm một nỗi, tơ lòng mãi quấn quýt, dan díu, bỏ không đành. Muốn theo cánh gió sống một cuộc đời tự do tự tại, chỉ tiếc là đã mang trong mình một trái tim, ngàn năm vẫn mê muội.

Ngày xưa ấy, nàng tiên cá vì hạnh phúc của người mình yêu, cam tâm hoá thành bong bóng. Cái tư vị hoá thành bong bóng như thế nào, sao ta mong cầu đến như thế. Có thể thoát ra ngoài thế tục, có thể tự do thả mình bay bổng khỏi mọi phiền nhiễu của nhân gian, không phải là sung sướng hay sao.

Nếu không thể có được trái tim của người ấy, thì thà làm bong bóng còn hơn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 17:53:50 bởi Tần Anh >
Tần Anh 18.03.2008 00:44:11 (permalink)
Yêu một người đâu có dễ, bỏ một người còn khó hơn
 
Nhớ một người đã khó, quên một người lại càng vô vọng hơn
 
Muốn từ bỏ, mà như con bướm đã mắc vào lưới nhện, dù biết rằng cái chết đã gần kề mà vô phương rút chân ra.
 
Thấy mình ngày càng xấu xa hơn, tệ hại hơn. Bản thân mình đang dần dần bị đánh mất khi lún sâu vào mối quan hệ này.
 
Bao giờ sẽ quay đầu cho được?
Tần Anh 18.03.2008 18:46:10 (permalink)
Ngày qua ngày, tiếp tục lùng bùng trong mớ tình cảm rắc rối.
 
Ngày qua ngày, đắn đo, cân nhắc, lao mình vào biển lửa như con thiêu thân.
 
Giá có thể cháy tan trong lửa đỏ
 
Hoặc có thể tan biến thành bong bóng xà phòng như nàng tiên cá.
 
 
Tần Anh 23.03.2008 19:57:06 (permalink)
Chán, bực bội, khó chịu, chỉ muốn gây chuyện cãi nhau
 
Bực, bực, không còn đau khổ mà chỉ thấy bực không chịu được.
 
Hận đến mức muốn người tan biến trong không trung, biến mất tăm mất tích khỏi tầm mắt mình, muốn người đó như chưa bao giờ còn tồn tại.
 
Ghét ghét ghét
 
Giá như mình chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ quen, chưa bao giờ yêu
 
Giá như buổi sáng hôm sau tỉnh giấc, toàn bộ đã tan biến sạch, tựa như chưa từng tồn tại.
 
Ước.
 
Xin hãy để ta được như thế.
Tần Anh 31.03.2008 00:10:10 (permalink)
Em ngược đường ngược nắng để yêu anh
 
Hôm nay người nói người mệt mỏi, mệt mỏi vì quen ta
Những điều không nên nói, cuối cùng rồi đã nói. Sao ta không thể lẳng lặng bỏ đi, lẳng lặng bỏ đi như ngày xưa ấy. Cố gắng đẩy người vào tình thế đó làm gì, dù sao vẫn không thể thay đổi được gì, ta đau khổ là được rồi, tại sao phải cố lôi người vào thêm cái sự lằng nhằng rắc rối của chính bản thân ta.
 
Ta làm thế là đúng hay sai. Rốt cuộc chỉ khiến người phải thêm phân vân. Người không phải đã nói rõ ràng biết bao nhiêu lần hay sao, sao ta cứ mãi hoài vọng, cứ tin rằng mình cũng có một chút xíu trọng lượng nào đó đối với người. Ta cứ nghĩ rằng sự quan tâm của ta đối với người là cần thiết, mà đâu hay rằng nó chỉ khiến cho người thêm mệt mỏi.
 
Người không còn muốn trả lời ta nữa.
 
Người căn bản chưa bao giờ muốn biết gì về ta, muốn nghe gì về ta, còn bây giờ, người lại không hề muốn nói gì với ta nữa.
 
Thế thì ta cố níu kéo cái gì
 
Vốn dĩ cái ảo mộng ngày xưa còn không có, thì lấy cái gì mà níu kéo.
 
Người không vui, ta không vui, thế thì tiếp tục để làm gì?
Tần Anh 05.04.2008 12:29:33 (permalink)
Hu hu, làm cách nào để tình cảm không sống dậy bây giờ
 
Mới chưa được một tuần, mà tinh thần đã lung lay rồi.
 
Cầu cho nghị lực của ta đủ mạnh.
Tần Anh 20.04.2008 22:47:15 (permalink)
Tình cảm cứ muốn sống dậy.
 
Từ những liên tưởng, đột nhiên lại thấy mình một lần nữa chìm đắm trong đau khổ.
 
Sao không cắt luôn cho rồi
 
Cho cái gì đã qua sẽ qua luôn.
 
Đừng ảo tưởng nữa.
 
Mau mau tỉnh mộng đi thôi.
Tần Anh 07.05.2008 21:47:41 (permalink)
Tưởng không bao giờ phải vào đây nữa, thế mà lại quanh quẩn.
 
Lúc vui vẻ thì không sao, những lúc một mình lại nhớ người da diết.
 
Nhớ, buồn không chịu được.
 
Bao giờ cho hồn được an nhiên
Thay đổi trang: << < 789 > | Trang 8 của 9 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 122 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9