Tối qua về khuya, có một bé cứ đi cạnh hỏi chuyện.
Mình giả vờ ngây thơ, giả vờ để lộ cho bé ấy biết một số thứ.
Chỉ là một trò tiêu khiển khi đi về một mình giữa đêm vắng, cô đơn lạnh lẽo, khi con tim chìm trong giá băng.
Đôi khi muốn từ bỏ tất cả, sống một cách tự do phù phiếm như người đời, ngây thơ một cách cố ý và sập bẫy một cách cố ý.
Để từ bỏ được cái tình trạng đau khổ như thế này.
Có hơi chút hối hận, giá như cố gắng thêm một chút nữa, năm kia mình đã kết hôn. Có lẽ nếu làm thế, mình đã có thể không rơi vào cái tình trạng đau khổ như thế này.
Có lẽ, cuộc sống của mình đã rẽ ngoặt sang một bước khác.
Hôm nay váy liền, ngắn. Sếp nói : hôm nay em mặc đẹp nhất từ khi em vào đây.
Cười.
Ngày xưa, mỗi khi buồn thường mặc đồ màu rực rỡ, thả tóc xoã, chạy xe chầm chậm trên đường. Lấy những ánh mắt ngưỡng mộ của người đời làm năng lượng để chữa lành vết thương
Giờ thì đã quá tuổi để có thể xỏ mình vào những bộ đồ sặc sỡ.
Nhưng chả sao
Chỉ cần cổ áo trễ xuống một chút, váy ngắn lên một chút, ấy là có thể lấy lại được tự tin.
Có ai hay rằng, khi mình rực rỡ nhất, khi mình cười đùa vui vẻ nhất, ấy là lúc trong tim mình máu đang chầm chậm rỉ, ấy là lúc băng giá đang phủ kín từng ngóc ngách cơ thể.
Lý trí vẫn còn đủ để chỉ mỉm cười, đủ để kìm giữ mình không vượt quá giới hạn. Vì biết rằng, đó là trò chơi đau khổ cho bất kỳ ai. Không nên vì mình đau khổ mà lại kéo theo một ai đó chết theo.
Dù rằng lúc đó, mình thực sự muốn cả thế giới này phải chết.