Sự trả thù
AzNDiva87 23.07.2006 08:39:25 (permalink)
"Mối tình đầu của tôi đến như một giấc mơ đẹp , nhưng nó lại ra đi nhanh như một cơn gió thoảng , nghiệt ngã, làm tôi bồi hồi trong sự đau đớn tuyệt vọng. Lòng tự ái của tôi bị người tình phụ rẫy , nó đau nhói như đang bị chà đạp không thương xót . Kẻ bạc tình đó lại để trong lòng tôi một dấu ấn không hề phai mờ theo năm tháng , tôi đã mất đi sự trong trắng của một đời con gái trong những giâyu phút yếu mền. Tôi sợ sệt nhìn đời bằng một màu đen tối , người ta sẽ coi tôi ra gì khi người ta biết được tôi là đứa con gái gia giáo đám đi làm những chuyện tày trời như vậy? Những người bạn sẽ coi tôi ra sao? Tôi nhìn tôi trong gương mà cảm thấy tủi nhục , vết nhơ cứ bám theo tôi như một sự nhắc nhỡ vì một lần tôi đã làm lỗi. Thời gian có cho tôi liều thuốc để quên đi không? và tôi sẽ ra sao đây?
Những u uất trong lòng trở thành sự mặc cảm , tôi nhìn những người con gái đi bên cạnh người mình yêu , đang còn đó sự kiêm tốn e dè , mắc cỡ trong khi tôi bị người ta bỏ bê để cuốn theo một bóng hồng khác. Đau đớn hơn thế nữa , tôi đã quên đi tự trọng , tôi còn gì nữa đâu? tôi còn gì để mất mát nữa đâu? người ta đã lấy đi hết của tôi những gì tốt đẹp nhất để giờ đây tôi chỉ còn lại cái xác không hồn , và một trái tim tan vỡ. Lạ thay tôi trở nên cứng rắn , chai lì với cuộc sống. Tôi nhìn đời bằng ánh mắt của một kẻ bất cần , sống để mà sống. Tôi thù cuộc đời đã tàn nhẫn cho tôi biết thế nào là cay đắng khi vừa sa chân vào cuộc tình đầu , quá tàn nhẫn. Tôi hận những người đàn ông bằng trái tim băng giá của mình , những giọt máu chảy ngược xuôi trong người tôi như chứa đựng một lẻ sống , phải trả thù. Trả thù trên những người sau này đến với tôi , tôi sẽ làm cho họ yêu tôi tha thiết , yêu trong sự mê muội , và tôi sẽ làm cho họ trả giá."...


... Trâm đứng trên gác nhìn xuống đàn xe qua lại tấp nập của buổi chợ phiêm rộn ràng , cái nóng và hơi ẩm của đất Sài Gòn làm nàng khó chịu , đôi mày nhánh lá liễu khẽ cau lại vì cái nắng chói chang vô tình làm mờ mắt nàng. Nàng quay đi nhanh vào nhà lấy ly nước lọc đặt trên bàn uống giải cơn khát , rồi đống cánh cửa sổ không cho những tia nắng có dịp le lỏi vào. Cái nóng thiêu đốt dường như chiếm ngự cả căn phòng dù cho cánh quạt trên trần nhà rung lên tiếng phành phạch , phành phạch cũng chẳng tỏa ra được cơn gió nào đủ để dịu đi cái nóng. Đầu óc nàng choáng váng bực bội , chẳng trách gì nàng được vì nàng là con gái vùng tây nguyên ưa khí hậu mát mẻ , cái lạnh thì nàng có thể chịu được chứ cái nóng này thì nàng chỉ biết le lưỡi mà chết mất.
Bà Tám đang loay hoay dưới nhà lo chuyện cơm nước , những sợi tóc đâu đó đã điểm những sợi tóc bạc lòa xòa trước trán kèm theo những giọt mồ hôi chảy dài xuống má thóat lên cái vẻ từng tảo , cực khổ cam chịu của một người đàn bà biết lo lắng chăm sóc cho người khác . Bà cũng chính là người đã lo cho Trâm từ nhỏ đến lớn , dù không phải mẹ Trâm nhưng bà vẫn coi Trâm là đứa con gái do bà sanh ra , và ngược lại Trâm cũng thương bà như thế. Từ ngày Trâm chuyển lên thành phố học đại học, Bà cũng thu dọn theo cô , lo cho cô từng món ăn , giấc ngủ.
_ Vú ơi , con đi ra ngòai một chút nha Vú? đôi mắt lém lỉnh còn ở đó dò hỏi lèm theo nụ cười duyên dễ thương.
_ Con mới lên có mấy ngày mà đòi đi đâu, lạ nước lạ cái Vú biết đâu mà tìm ? mà cũng sắp tới giờ ăn trưa rồi con ở nhà ăn cơm với Vú rồi hẵn tính hen. Đôi mắt to tròn của nàng bỗng dưng thấy buồn buồn , nàng đang ở đúng cái cảnh chim lồng cá chậu chứ chẳng chơi , xa gia đình đã đành còn xa bè xa bạn thì nàng không biết sẽ chịu đựng đến bao lâu . Lớn rồi mà còn nhõng nhẻo với Vú sao? Bà Tám nheo mắt nhìn cô nở nụ cười thết sức hiền hậu , làm nàng chạnh lòng không muốn cải lời Vú. Chén cơm chưa vơi được một nửa nàng đã gát đủa ngán ngẫm. Sao vậy con? Nóng quá Vụ ơi ! Bà Tám nhìn nàng thương hại , hai má nàng đỏ ửng lên vì nóng. Thôi ráng đi con , chiều nay họ tới lấp máy lạnh rồi thì khỏi. Ráng ăn bát canh cho mát dạ !
Chiều đến cũng chẳng thấy ai đến "thăm hỏi", Bà Tám cũng xót cho nàng liễu yếu đào tơ chịu cảnh " khỗ" lần đầu. Bà cũng đành cho nàng đi đâu đó , một phần cũng muốn nàng được khuây khỏa , phần khác cũng muốn nàng đi để bà có chút yên tỉnh để dọn dẹp mớ đồ đác mới chuyển đến. Nàng tung tăng nhảy nhót như con sáo xổ lồng , tiếng bà Tám từ đầu xa còn vọng lại. Con nhớ đi gần đây thôi , mà thuê taxi mà đi , à à mà nhớ về sớm kẻo Vú trông. Nhớ nhen con? nàng ngóai lại dạ dạ vài tiếng rồi leo lên chiếc taxi đi mất hút.
_ Cô muốn đi đâu cô? nàng hãY còn phân vân vì điều này nàng cũng chưa nghĩ đến. Cô? cô muốn đi đâu? đôi mắt trên kính chiếu hậu liếc nhìn nàng , nàng âm ờ vài tiếng rồi nói nhanh. Dạ cho con đi tiệm sách. ồ , tiêm sách ở đây cũng nhiều cô muốn đi tiệm nào? nhà sách lớn nhất thì hơn xa đây một chút! có người gợi ý nàng cũng nhanh nhẫu , dạ cho con đến đó.
Nàng bước khoang thai vào cửa tiệm trưng bày khá lịch thiệp , người bán sách chào nàng đom đã. Lòng vòng vài lần sau những quầy tiểu thiết , nàng lựa được cho mình vài cuốn hấp dẫn , tời gian cũng dần trôi qua nhanh , ánh nắng không còn nữa nhường cho màu xanh đậm da trời , mặt trăng chưa rõ dạng. Nàng bước quanh tiệm hòai cũng chán vì thấy đâu đâu cũng là sách , đánh bạo nàng bước ra đường thám hiểm vùng vùng. bên cạnh tiệm sách là một quán cafee thật đễ thương tên La amour , trữ tình , nàng cũng muốn vào thử xem sao nhưng thấy ai đi ngang cũng có đôi có cặp , nàng ngại không dám vào. Trong mấy ngày trên đất Sài Gòn nàng tưởng chừng không thể sống được trong bầu không khí quá sôi động , quá tấp nập , ồn ào và nhất là cái nóng , nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy khác , dù sao nó lại mang đến cho nàng những cái vui đáp ứng sức tò mò sẳn có. Nàng lân la hết mấy của tiệm bán quần áo rồi lại tiệm trang sức , nhìn lại đồng cũng đã quá chín giờ. Nàng ngó ngang dọc coi có chiếc taxi nào đi ngang qua mà chẳng thấy , có khi thấy rồi thì nó lại lướt ngang như đang có mục đích đến rồi. Thấy trời mát dần nàng cũng đằn lòng để đi một khoảng nữa chắc sẽ có một chiếc taxi nào đó đi ngang thấy nàng ngoắc tay. thơ thẩn nhìn trời , nhìn đất , nhìn sao , nhìn trăng thì nàng cảm thấy cái gì ương ướt cứ rơi trên tóc nàng , rồi áo nàng , đến má nàng. cơn mưa rào ùa xuống nhanh như tít tắc nàng chưa kịp có thì giờ phản ứng. Thêm nữa nàng lại đang lang thang ở cạnh một công viên lớn chỉ có những táng cây bự , nàng đành chui vào đó lánh tạm chờ cho qua cơn mưa. Má nàng ướt đẫm những giọt mưa , mái tóc được cột gọn gàn trên đỉnh đầu được bàn tay thon dài vuốt đi những giọt mưa li ti còn đọng lại. Nàng đứng đó được hai ba phút thì hai quyển sách trong tay nàng đã ướt đẩm , những tờ giấy màu trắng lúc nảy đã ngã sang màu xám xịt trong thảm hại. Đôi mắt kiếm tìm một chiếc xe taxi mà có đâu thấy , bên kia đường có trụ điện thoại làm nàng mừng húm , nàng định sẽ gọi về cho Vú kẻo Vú lại lo cho nàng . Tay nàng cầm hai cuốn sách giơ ngang đầu đủ che những giọt mưa không rơi vào mắt , nàng nhìn trước nhìn sau rồi chạy bước nhỏ vừa lúc có chiếc xe trường tới làm nàng hoảng sợ A lên một tiếng thật to khiến chủ xe cũng loạng choạng quay đầu bên trái để tránh nàng , sự việc diễn ra nhanh như chớp không sao xoay xơ cho kịp . Nàng ngã phịch xuống con đường nhựa , hai cuốn sách rời tay nàng vẩng xa , những giọt mưa vẫn rơi đều giờ có dịp ướt trên mắt , trên tóc , trên má nàng và khắp thân thể nằm bất động . Vài người đứng bên đường chạy ra tò mò xem chuyện gì , vài người nhốn háo to nhỏ nhau " không biết có sao không" "Ừ , hên là không đụng mạnh chứ thôi là mất mạng rồi" " tui thấy con bé đó đâu có bị thương chi nhiều " " hổng biết nhà cổ ở đâu" .
Nàng nằm đó một chân đau nhói , không biết những giọt mưa kia có tiếp sức cho cơn đau hay không mà toàn thân nàng cảm thấy ê ẩm , , trong khi đó một đôi tay lực lưỡng nhấc bổng nàng lên ép sát vào người , nàng thiếp đi rồi không còn biết gì nữa . Khi tỉnh dậy nàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường đấp mền và đang ở trong một căn phòng lạ lẩm , bày biệt ngăn nấp, chỉ có chút ánh sáng từ cây đèn góc phòng . Nàng ráng gượng dậy nhìn khắp căn phòng đầy nét sợ hãi , chân trái nàng hơn đau mỗi khi chạm phải cái gì , trên người nàng lại bận một bộ đồ khác . Nàng ráng nhớ chuyện gì đã xảy ra nhưng chỉ nhớ thôang thoảng ,bước một chân xuống nền gạch nàng giạt mình khi nghe tiếng cửa phòng mở nhẹ nhàng ra để lộ một người con gái cỡ chừng mười lăm mười sáu tuổi , đang cầm trên tay một tô cháo ngút khói . Cô bé cười tươi , " chị tỉnh rồi hả , hay quá " , thấy cô bé hiền lành nàng cũng hết lo lắng giọng nàng thoát ra khàn khàn " tôi đang ở đâu đây ?" . Cô bé đặt tô cháo gà xuống chiếc bàn viết bên cạnh giường nàng rồi ngôi xuống chiếc ghế " chị biết hôn , lúc nảy anh Tin đập cửa nhà em , em hết hồn thấy ảnh bồng chị nói chị bị xe ảnh đụng " dù cô bé không trả lời câu nàng muốn nhưng nàng cũng biết được chuyện gì đã xảy ra với nàng . " rồi chị biết hôn , thấy chị bất tỉnh như vậy em cũng sợ lắm , quần áo chị ướt nhẹp à . Nàng nhìn lại bộ đồ màu hồng đang mặc trên người . Em thay cho chị đó . Cô bé lại cười, Anh tin định chở chị lên bệnh viện liền nhưng thấy trời đang mưa nên ảnh đi kiếm ba em rồi chở chị lên sau . chị thấy trong người sao ?" đôi mắt co bé tròn vo . " chị không sao , nhưng chân bị đau lắm " Nàng nhìn đôi chân mình , không có dấu vết nào bị sướt cả , chỉ chiếc chân trái nàng bị đỏ lên khi cử động lại thấy đau . Nhìn đồng hồ trên tường đã hơn mười một giờ , nàng nhìn cô bé " em có điện thoại không ? chị muốn gọi về nhà chị một chút" ...
_Còn tiếp_
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2006 05:32:23 bởi AzNDiva87 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9