NGƯỜI ĐI MỘT NỬA HỒN TÔI MẤT
VẮNG
“Người đi một nửa hồn tôi mất
Đời vắng em rồi, say với ai”
Còn đâu chút nắng chạm bờ vai
Long lanh giọt lệ tím chiều đong đưa
Trời buồn đâu chỉ bởi giọt mưa
Hoa buồn đâu phải màu kia phai tàn
Tình người bọt nước trôi tan
Hồn người lẻ bóng cũng thành hư không.
TÌM LẠI DẤU YÊU
Ta tìm em trong cõi đời chật chội
Chợt đến, chợt đi bởi những bước chân mau
Tìm em, ta tìm tận ngày sau
Khi mà tóc đã ngả màu bạc trắng
Tìm em, từ ngày bờ sông vắng
Cho đến bây giờ, đã tấp nập đò qua
Tìm em, ta tìm tận miền xa
Bởi với em, chẳng bao giờ gần cả.
Tìm em từ trong niềm vất vả
Luống ruộng cày, đất bở nhuộm da nâu
Nén chặt lại và dìm thật sâu
Những tức tưởi của tháng ngày trọn nghĩa.
LỜI CỦA NĂM
Một năm, như tiếng thở dài
Ngày chia tay ấy, hình hài đâu quên
Núi, sông, đồng rộng mang tên
Là em, là cả một miền nhớ thương
Chẳng thà một chút vấn vương
Để ta quên cõi yêu đương thuở đầu
Tình em ấp ủ cho sâu
Tim ta nghẹn buốt để sầu đầy vơi
Lòng ai cứ mải buông lơi
Lời chia tay ấy chẳng rời lòng ai.
ĐỪNG
Sẽ thật buồn, ta nối lại tình xưa
Ánh mắt trao nhau mà ngập ngừng dối trá
Những nụ cười cũng trở thành vật vã
Hai trái tim, chỉ đồng cảm đơn thuần
Đừng gượng gạo đón chờ một tiết xuân
Của một thời đã cùng nhau san sẻ
Đi bên nhau cũng chỉ là lặng lẽ
Tay đan cài mà hai dạ muôn nơi
Hãy cứ để lòng vẫn mãi rong chơi
Rồi có ngày sẽ tìm về bến đậu
Để trái tim lại một lần nung nấu
Những vui, buồn, sướng, khổ một tình yêu.
GIÁ NHƯ...
Nếu bởi chia ly mà quên cả hình hài
Ta xin nguyện làm mây trời suốt cõi
Để rong chơi cùng cánh chim không mỏi
Lơ đãng bay, đón bình minh và đợi ánh chiều tà
Ta sẽ bay, tít tận khắp miền xa
Nơi mà chẳng bao giờ, có hình em ở đó
Chỉ bình minh và hoàng hôn rực đỏ
Như dòng máu kia, chảy qua trái tim hồng.
Ta sẽ trôi, qua cả những dòng sông
Để có dịp, ngắm lại mình mỗi khi chưa kịp tối
Để ngắm lại, những làn môi ngập ngừng và bối rối
Chạm nhau run rẩy, trên bờ cát trải dài
Ta lại bay, bay tới tận ngày mai
Bay để về với đất màu lao khổ
Nhớ một thời của quãng đời hoan lộ
Thoang thoảng bên tai, lảnh lót tiếng yêu đầu.
TỰ TÌNH
Tự lúc sinh ra, ai là người không khóc?
Tiếng khóc chào đời, được đón đợi khôn nguôi
Tiếng khóc theo ai, lớn dần và nhuộm màu tiếc nuối
Liệu có còn không, tiếng khóc thuở nguyên lành?
Tiếng khóc mong manh
Tiếng khóc hằn trong những lời nức nở
Trong cả những giấc mơ
Thổ ra những dòng lệ mặn mòi.
Cả quãng đời như một chuỗi ngày lặn lội
Giọt nước mắt của những ngày chia xa
Em làm ta trở thành người vất vả
Với những quẩn quanh, và sợ nước mắt đàn bà.
Muốn vớt lại những lời chia xa
Của những ngày mà ta còn nông nổi
Nhưng còn giọt nước mắt mà em từng rơi vội
Ta đành ngồi mà bất lực, em ơi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2006 17:38:15 bởi hoa cúc dại khờ >
ĐÂU PHẢI TÌNH ĐẦU
Ta yêu em, chẳng phải mối tình đầu
Nhưng lời yêu, với em là thứ nhất
Em hãy tin, đó là lời yêu thật
Kể cả khi đôi ta rẽ đôi đường.
Cũng lần đầu, ta tỏ những yêu thương
Vuốt nhẹ tóc mềm bằng bàn tay xương xẩu
Và biết bao niềm thương còn đang giấu
Chưa kịp tỏ bày, để em thấy tình yêu.
Từ phút chia xa, mới thấy yêu thật nhiều
Làn môi, lọn tóc vẫn chưa hề biết rõ
Cùng bước chân nhịp khua từng góc nhỏ
Đếm thời gian trong những tối trăng về
Cõi đời thật, mà sao lắm u mê
Rời xa em, xa lời yêu thứ nhất
Để sống mòn trong cuộc đời trầy trật
Vẫn nặng lòng, lời yêu ấy chưa xa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2006 14:42:21 bởi hoa cúc dại khờ >
LÁ RƠI
Lá rơi nức nở sang mùa
Lời yêu rơi mất động khua cả đời
Một cây đếm mấy lá rơi?
Đếm đi đếm lại vẫn rơi rơi đều
Thế gian như muốn cợt trêu
Lá rơi, rơi mãi chẳng vêu vao đời
Sang mùa lá lại lên khơi
Lời yêu trôi mãi biển trời thẳm xa.
TRÒ CHƠI
Bờ môi đã khép hỡi người ơi
Cửa lòng cũng vậy, khép cùng vành môi
Khép vào với những nổi trôi
Dập dềnh nông nổi bến đời chênh vênh
Tình yêu sao giống bập bênh
Hai bên hai trái tim hồng đong đưa
Một bên vẫn mãi ghì mặt đất
Một bên treo lơ lửng giữa đời
Đổi chỗ cho nhau
Vẫn bên cao bên thấp
Chẳng thăng bằng
Cho ta mãi gần nhau
LÁ RƠI
Lá rơi nức nở sang mùa
Lời yêu rơi mất động khua cả đời
Một cây đếm mấy lá rơi?
Đếm đi đếm lại vẫn rơi rơi đều
Thế gian như muốn cợt trêu
Lá rơi, rơi mãi chẳng vêu vao đời
Sang mùa lá lại lên khơi
Lời yêu trôi mãi biển trời thẳm xa.
N ghé thăm HOA CÚC DẠI KHỜ thấy có thơ hay, xin họa đoi câu nhé.
LÁ RƠI
Lá rơi
Tình đã chia phôi
Cây ở lại
Lá về nơi cội nguồn
Lẽ đời
Những lắm vui buồn
Lá rơi
Một chút ngậm hờn
Đón xuân.
Đổi mùa
Tiếng nhạc lòng ngân
Lá rơi
Như báo tình quân đến nhà.
Thôi rồi
Hết những xót xa
Hãy lau lệ ngọc
Kết hoa
Đón người 23.07.06
ĐOÀN VĂN NGHIÊU
LÁ RƠI
________________________________________
Thân gửi lời cám ơn tới bạn NGHIÊU. Xin đa tạ lời khen tặng
CHUYỆN LÁ
Lá tức tưởi về cội nguồn với rễ
Lẽ đời tươi, lá lặng lẽ đi về
Ấm gốc thơm, lá cựa mình thật khẽ
Vặn chút tàn, giục mầm sống nhanh sôi
Lá về nguồn, lá chẳng đơn côi
Ấp ôm cùng lá, chở che thân gầy
Góp về chút ấm dựng xây
Chồi non lộc biếc, thân gầy bớt rêu.
s
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2006 07:43:42 bởi hoa cúc dại khờ >
YÊU
Em yêu hỡi, xin ngàn lần tha thứ
Anh đã yêu người, người đó đến sau em
Nếu em là ngày, thì người đó là đêm
Không gắt gáo nắng ngày, mà trăng thơm dìu dịu
Hãy tha thứ đi em, trái tim anh giờ bận bịu
Thổn thức vơi đầy, như thuở mới yêu em
Cũng run rẩy, cũng bất chợt hờn ghen
Chỉ tiếc rằng, không ghen về em nữa
Khép nhẹ lòng như em cài khuy cửa
Hãy rời xa của ấm nóng ngày đầu
Anh tạ từ với ký ức thẳm sâu
Để em về với mộng hoài vĩnh cửu. ________________________________________
Buồn. Giá tình cứ như thơ, nhẹ lắm
SẮC MÀU
Đỏ một ngày nắng hạ
Tình ta nóng cõi người
Tiếng cười đầy trong lá
Dập duyềnh sóng đầy vơi.
Đen một đêm trăng khuyết
Tình yêu loá sao trời
Trong niềm say bất tuyệt
Cắt đêm về, ta say.
Tím một trời hoàng hôn
Mây say chiều bay mãi
Bóng anh tròn mắt ngọc
Tím cả hồn tơ vương
Vàng vọt ánh đèn đường
Hắt lên màu chia cách
Của đìu hiu lay lắt
Vàng nhuộm chiều tím buông.
Vàng vọt ánh đèn đường
Hắt lên màu chia cách
Của đìu hiu lay lắt
Vàng nhuộm chiều tím buông.
N họa trả nợ nghe!
ÁNH ĐÈN ĐƯỜNG
Đưa em về trong cơn mưa
Đèn vàng nhòa nhạt gió đu đưa
Đứng lặng hồi lâu bên hiên cửa
Tà áo em lành lạnh gió lùa.
Như hẹn đêm nay anh đón đưa
Vẫn ngọn đèn vàng gió đu đưa
Thẹn thùng khuy áo em gió mở
Đèn sáng làm chi ánh sáng thừa. ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: