Khi vị thành niên nếm" trái cấm"
chip_nho259 23.07.2006 15:12:50 (permalink)
"Hoa hồng giấu trong cặp sách"_một hiện tượng gây chấn động dư luận Trung Quốc...13 học sinh trung học từng nếm "trái cấm" đã bộc bạch cởi mở chuyện nam nữ từ khi có ý thức giới tính đến khi có quan hệ tình dục.
Một điều nữa làm cho người đọc sững sờ,phân nửa số đó là các em học sinh ưu tú tại các trường điểm!
Trưởng thành là một quá trình phức tạp ,đầy rủi ro,đôi khi thật khốc liệt.Với nguyên tắc nhìn thẳng,nói thật,các tác giả đã mở ra những góc sâu kín trong đời sống học sinh trung học,để các bậc phụ huynh,thầy cô giáo thấu hiểu được chân tướng sự thật...
Man Lăng-Đằng sau câu chuyện tình yêu mơ mộng
Man Lăng:Nữ,sinh năm 1981,người Bắc Kinh,đã tốt nghiêpj một trường trung học phổ thông.Năm lớp 12,cô quen một bạn trai và hai bạn ở bên nhau rất thân thiết.Một thời gian sau,cô đỗ vào một trường Đại học nổi tiếng của Bắc Kinh.Cô bé không cao lắm,vóc người nhỏ nhắn xinh xẻo,ở cô toát ra một sức sống mạnh mẽ với giọng nói trong trẻo,mỗi khi nói đến chỗ vui vẻ thì cười nói không dứt.Cô có chủ kiến và suy nghĩ riêng trong mọi việc chứ không phải là người ba phải,tát nước theo mưa.Khi tôi hỏi đến những vấn đề tế nhị ,cô trả lời tôi khá thẳng thắn và rõ ràng.Trong suốt buổi nói chuyện,cô nghe và trả lời tôi rất chăm chú,không mấy khi lưỡng lự,chỉ thỉnh thoảng có nét buồn tư lự thoáng qua trên gương mặt.
Tuổi thơ phắng lặng và tẻ nhạt
-Em lớn lên như thế nào?Mối quan hệ của em với cha mẹ ra sao?
Thuở nhỏ ,em học không tốt lắm và rất nghịch ngợm ,nhưng bù lại em sống rất yên ấm trong vòng tau cha mẹ.Sau khi học lên trung học phổ thông thì áp lực học tập ngày càng lớn dần,cha mẹ kỳ vọng quá cao vào em,vả lại bản thân em cũng là một đứa tương đối hiếu thắng.Em còn nhớ hồi học cấp I,chỉ vì không được xét vào đội thiếu niên Tiền Phong từ đợt thứ nhất mà em đã khóc mất mấy ngày liền.
-Trường tiểu học của em hồi ấy có tốt không?
Đó là một trường học rất bình thường,được cái gần nhà nên bố mẹ an tâm.Trường em nhỏ lắm và có ít học sinh tổng cộng chỉ có khoảng hơn 200 người thôi.
-Thành tích học tập của em khá lên từ khi nào?
Khi em bắt đầu học lên trung học cơ sở.Rất may là nhà em ở gần nhà cô giáo,em lại học cùng lớp với con gái cô.Em chơi thân với bạn ấy và từ đó em học khá lên.Vì ngày xưa cha mẹ em đều không được học hành nghiêm chỉnh nên họ rất mong muốn em thi đỗ Đại học.Trong suy nghĩ của cha mẹ ,nếu em không vào được Đại học thì coi như đời này kiếp này của em chẳng ra gì cả.Cho nên từ năm lớp 9 em bắt đầu cố gắng học tập hơn.
-Phương pháp giáo dục của cha mẹ em ra sao?
Hồi nhỏ em rất hay bị cha mẹ đánh.Tuy sợ đòn nhưng em vẫn chứng nào tật ấy,bị đánh mà vẫn ham chơi.Sau này em lớn lên mới đỡ bị ăn roi.
-Từ bé đến giờ em có sở thích gì?
Em rất thích vui chơi nhảy múa,thích xem ti vi,thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết ái tình sướt mướt,nhưng thường chỉ đọc được nửa cuốn là bỏ dở.Cha mẹ thì chỉ mong em học hành cẩn thận.Lúc nhỏ hay bị cha mẹ ép làm theo ý họ nên em cảm thấy khổ sở lắm.Em cứ mong mình lớn nhanh lên để khỏi bị quản thúc nữa.Em chỉ có mấy người bạn cùng lớp và mấy người bạn vẽ của cha.
-Em còn nhớ lần đầu tiên tiếp xúc với những kiến thức giới tính như thế nào không?
Từ nhỏ đến giờ hầu như chẳng ai dạy bảo cho em tí gì về phương diện này.Hình như lần đầu tiên em hiểu về giới tính là do em gái em nói cho biết.Từ khi còn nhỏ,em vẫn cho rằng nam nữ kết hôn với nhau là để tiện cho cuộc sống của bản thân họ chứ không phải để sinh em bé.Cho đến tận năm lớp 10,em vẫn không biết em bé sinh ra như thế nào.Vì thế đến khi hiểu ra sự thật thì em cực kỳ kinh ngạc.Đến mức một thời gian,em không chấp nhận được chuyện con trai,con gái ở gần nhau và thậm chí còn khó chịu khi thấy cha mẹ ngồi chung một chỗ.Tại vì sau khi biết được "chuyện đó",đầu óc em cứ nghĩ đến nó mãi.
-Thế em gái em miêu tả với em như thế nào?
Thì nó kể cho em biết con trai và con gái khác nhau như thế nào.Em gái em nghe các bạn học bàn tán về những chuyện này nhiều.Nó học trường Trung học dạy nghề nên bạn bè cùng lớp cũng khác với bọn em.Còn bọn bạn cùng lớp với em thì "bảo thủ" lắm,hình như chúng nó chưa tiếp xúc với những chuyện ấy.
-Trước đó em đã có bạn trai rồi chứ?
Có.Năm học lớp 9 em có bạn trai rồi ạ.
Nhữn hiểu biết mù mờ về giới tính.
-Lúc đó,các em không nói với nhau về vấn đề ấy sao?
Có ạ.Một hôm hai đứa ở nhà bạn ấy,bạn ấy định làm gì đó nhưng em ngăn lại.Lúc đó em còn cực kỳ ngây ngô,em cứ tưởng khi có kinh nguyệt mà ngồi gần bạn trai thì sẽ có bầu.Em không hiểu gì nên rất sợ hãi.Năm học lớp 9 em mới bắt đầu thấy kinh.Ban đầu,mỗi khi"đến tháng" em thường không dám ngồi gần bạn trai,ngay cả với cha em cũng tránh.Mẹ em không hề dạy cho em biết gì cả,bà chưa hề nói với em rằng em đã trưởng thành.Tất cả đều là do em tự mò mẫm tìm hiểu.
-Mẹ em không nói cho em biết nên làm thế nào ư?
Khi em có kinh nguyệt,mẹ em mới nói cho biết.
-Thế còn ở trường dạy như thế nào?Giò Sinh lý cơ thể người,thầy cô có giảng cho các em không?
Năm lớp 8 chúng em có được học môn đó.Nhưng những tiết học sinh lý cơ thể cũng chỉ giới thiệu cho bọn em biết vì sao có kinh nguyệt mà thôi.Ngoài ra ,chúng em không được dạy điều gì khác.Nhưng lúc đó chúng em còn nhỏ nên cũng không để tâm tìm hiểu những chuyện ấy là như thế nào.
-Sau đó mối quan hệ của em với người bạn trai hồi lớp 9 như thế nào?
Sau này khi em thi vào một trường cấp III khác,tình cảm của chúng em cũng nhạt dần.
-Cậu ta là một cậu con trai như thế nào?
Cũng không có gì khác biệt lắm,nhưng được cái rất có chí tiến thủ.Lúc đó em ngồi học ở bàn học chếch về phía trước bạn ấy.Bạn ấy học giỏi môn tiếng Anh nên em hay hỏi bài bạn ấy.Dần dà em cảm thấy bạn ấy tính tình cũng hay nên thích tiếp xúc và gọi điện cho bạn ấy.
-Thái độ của thầy cô giáo và cha mẹ em thế nào?
Cha mẹ không biết em chơi với bạn ấy.Thầy cô giáo thì quá bận rộn,lúc ấy là học kỳ II của năm lớp 9 mà,chẳng có lúc nào mà để ý đến em nữa.
-Em kết thân với người bạn trai thứ hai như thế nào?
Chúng em quen nhau trong lớp học vẽ.Bạn ấy vẽ rất giỏi,lại còn tặng em rất nhiều món quà nho nhỏ tự tay bạn ấy làm.Nhưng chúng em chỉ ở bên nhau đến năm em học lớp 11,vì hồi đó cha em chính là thầy dạy vẽ của bọn em.Ông phát hiện thấy chúng em chơi với nhau nên đã đánh em một trận ra trò.Ái chà ! Đau nhớ đời luôn ! Nhưng khi đó em mến bạn ấy lắm, mặc dù bị cha đánh rất đau em vẫn không quên được bạn ấy.Sau đó, bạn ấy nói với em rằng không muốn em vì bạn ấy mà bị đánh,bạn ấy còn bảo cả hai nên suy nghĩ một thời gian.Cuối cùng chúng em chia tay nhau,trong đau khổ và nước mắt,vì em thật lòng thích bạn ấy.Sau khi chia tay với em một thời gian,bạn ấy có bạn gái mới.Còn em ngày nào cũng khóc tức tưởi mỗi khi nhớ bạn ấy.Lúc ấy quả thực em chỉ muốn được ở bên bạn ấy,thế mà cuối cùng cũng chẳng đến được với nhau.
Sẵn sàng nhảy xuống vực vì người yêu
Sau này.lúc học lớp 12,em quen một bạn trai khác ở lớp học vẽ.Nhà anh ấy ở rất gần nhà nên chúng em thường về cùng đường và thế là quen nhau.Trước khi biết anh ấy ,em vẫn cho rằng suốt đời mình sẽ chẳng thể nào quên được người bạn trai trước kia.Nhưng sau khi quen nhau thì em lại cảm thấy anh ấy cũng rất tốt ,anh ấy biết cách làm em vui.Anh ấy lớn tuổi hơn em và khi ở bên anh ấy em dần dần quên được mối tình xưa.Em còn nhớ hồi mới quen nhau anh ấy đi trên chiếc xe máy to đến đầu ngõ nhà em rồi mới gọi điện cho em nói là có việc đi qua và nhân tiện ghé thăm em.Em bắt đầu cảm anh ấy từ lúc đó.
-Cha me em có biết việc đó không?
Những chuyện tình cảm của em thường giấu không cho cha mẹ biết.Có một lần ,bức thư em viết cho người bạn trai hồi học cấp II bị mẹ phát hiện ra.Cha mẹ em mắng cho em một trận tơi bời.Em cảm thấy có lẽ cách giáo dục con cái của cha mẹ có phần nào chưa ổn lắm.
-Thế lúc học cấp III để xảy ra " chuyện ấy " với bạn trai, chắc em phải chịu áp lực lớn lắm?
Thực ra em là đứa rất bảo thủ,em luôn nghĩ rằng chỉ khi lấy ai thì mới trao thân cho người ấy.Nếu như chưa kết hôn mà xảy ra chuyện gì đó thì em cảm thấy không chấp nhận được.Người bạn trai cấp III em vừa kể cao 1m85,vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ.Anh ấy có ước mơ ,muốn học thêm nhiều thứ, muốn thi vào Đại học rồi sau này sẽ đi du học nước ngoài.Gia đình anh ấy tương đối khá giả,anh trai và chị dâu của anh ấy đang ở Canada.Cha mẹ anh ấy hồi trẻ chắc cũng giỏi giang và kiếm tiền được nhiều tiền.Khi anh ấy chăm sóc em , em cảm thấy chưa từng có người con trai nào tốt với em như thế.Em cảm thấy tình cảm của tụi em mặn nồng lắm,yêu và được yêu thật là một niềm hạnh phúc.Anh ấy luôn biết cổ vũ , khích lệ em ,anh ấy còn dạy thêm tiếng Anh cho em nữa.Đôi khi anh ấy dạy bảo em như một ông thầy giáo răn dạy học trò vậy.Chị biết không ,khi ấy em cảm thấy hạnh phúc vô cùng.Dần dà em cảm thấy đời này kiếp này của em chắc chắn sẽ thuộc về anh ấy.Em cho rằng đời mình chẳng bao giờ gặp được người đàn ông hơn thế nữa.Anh ấy cực kỳ phù hợp với em,em có thề làm bất cứ việc gì vì anh ấy.Cảm giác yêu thương khi ấy thật là sâu sắc, đến mức nếu có vực sâu ngay trước mặt thì em cũng sẵn sàng lao đầu xuống vực vì anh ấy.Đến kỳ nghỉ đông,em cùng anh ấy đến nhà cũ của anh trai anh ấy,hai anh chị đã đi Canada định cư nhưng đồ đạc trong nhà không thiếu thứ gì.Chúng em đến đó chơi,nấu cơm ăn với nhau rồi xem đĩa.Thực ra từ hồi yêu nhau anh ấy đã đòi hỏi em vài lần nhưng em không đồng ý ,em thấy cứ thế nào ấy.Nhưng về sau,có thể do quá yêu anh ấy mất rồi ,nhìn vào ánh mât anh ấy thì em không thể cưỡng lại được.Việc gì phải xảy ra đã phải xảy ra...
Cũng từng sợ hãi
-Năm học lớp 12 em bao nhiêu tuổi?
Kỳ nghỉ đông năm ấy em 17 tuổi.
-Khi đó em có cảm giác như thế nào?Có giống với sự tưởng tượng của em không?
Em cảm thấy việc đó không tốt tí nào ,vì thế từ trước đến lúc ấy em không hề nghĩ rằng nó sẽ xảy ra ,em sợ lắm.Em sợ có người biết chuyện cho nên không hề hé răng cho bất cứ ai.Nhưng em cảm thấy...làm như thế vì anh ấy cũng đáng !
-Với anh ấy cũng là lần đầu tiên chứ?
Đúng vậy !Nhưng anh ấy biết anh ấy phải làm gì.Lúc đó ,em cảm thấy rất căng thẳng nhưng rồi mọi chuyện cũng không đến nỗi đột ngột lắm mà xảy ra một cách từ từ.Lúc bắt đầu em rất sợ nên không dám nhìn bất cứ thứ gì ,chỉ biết nhắm nghiền mắt lại.Hơn nữa còn do tâm lý từ trước nên em cứ cảm thấy làm như thế thật là không tốt.Nhưng sau khi sự việc xảy ra,anh ấy càng yêu em hơn,và em cảm thấy rằng mình đã không chọn lầm người.Em không hề hối hận,bởi vì những việc ấy em làm dành cho người em yêu.Em cảm thấy anh ấy rất yêu thương em.
-Khi ấy anh ta có để ý xem em nghĩ gì không?
Sau đó anh ấy hỏi em cảm thấy thế nào,có đau không?Nhưng trước đó thì anh ấy chẳng để ý đến cảm nhận của em.Anh ấy chủ động còn em hoàn toàn bị động.
-Bọn em có dùng biện pháp an toàn nào không?
Có,dùng bao cao su.
-Lần đầu tiên cũng dùng chứ?
Không ạ.
-Lúc đó em có lo lắng không?
Vì là lần đầu tiên nên em bị ra máu.Em rất sợ hãi cho nên nhanh chóng kết thúc sự việc.Những lần sau đó thì rất cẩn thận,lúc đó em chưa biết được thời kỳ an toàn là gì cho nên càng chú ý để không bị mang bầu.
Bất ngờ ngoài ý muốn
-Những việc này có ảnh hưởng đến thành tích học tập của em không?
Khi ấy em rất nỗ lực học ,em nhất định phải thi đỗ vào đại học ,cho nên sự việc đó cũng không ảnh hưởng mấy đến thành tích học tập của em.Có điều những lúc ngồi một mình em luôn nghĩ ngợi vẩn vơ sợ hãi.Nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác mãnh liệt rằng nếu có anh ấy thì em sẽ sợ bất cứ điều gì nữa.Tháng Tư năm đó,em tham gia kỳ thi năng khiếu của một Học viện mỹ thuật ở Bắc Kinh.Anh ấy khi xe máy đến đón em và bị tai nạn giao thông.Em còn nhớ,khi thi xing em nhận được một tin nhắn của anh ấy nói là có việc bận nên không đến đón em được.Em lạnh toát người,nghĩ ngay rằng chắc chắn có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm vì từ trước đến giờ anh ấy chưa từng thế.Bình thường,dù có nhiều việc và muộn đến mấy anh ấy vẫn đến đón em đều đặn.Sau đó,em đã gọi điện đến nhà anh ấy hơn 200 lần nhưng đều không có ai nghe máy,nhân vào máy nhắn tin của anh ấy cũng chẳng có hồi âm.Em gọi mãi cho đến lúc anh trai anh ấy nhấc máy nói rằng anh ấy phải nằm viện,ngoài ra không nói gì thêm nữa.Bác sỹ nói,nếu gắng gượng qua được đêm ấy thì còn hy vọng,nếu không thì anh ấy sẽ bị tàn phế.Lúc đó , em đau khổ muốn khuỵu xuống,nhưng rồi em nghĩ dù anh ấy có bị thế nào đi nữa thì em vẫn ở bên anh ấy suốt đời.Trong lúc vô cùng bối rối ,em đã nói chuyện tình cảm của mình cho mẹ biết.Cũng vì đột nhiên em khóc tức tưởi ở trong nhà nên mẹ biết chuyện.Mẹ hỏi em chuyện yêu đương có ảnh hưởng đến việc học hành không thì em nói rằng không.Sau đó,em đến thăm anh ấy ở bệnh viện.Lúc đó,một bên tai của anh ấy đã hoàn toàn không nghe thấy gì.Anh ấy bảo với một người bạn thân của em là sợ em nặng gánh ,khuyên em tốt nhất hãy đi tìm một người yêu khác.Em nói rằng không thể có chuyện đó,em sẽ sống cùng anh ấy mãi mãi.Thời gian trôi đi ,khoảng hai tháng sau anh ấy bình phục hoàn toàn.Bác sỹ nói rằng đó là một kỳ tích,anh ýa cũng nghe thấy câu nói ấy.Em lại được ở bên anh ấy,thật là hạnh phúc.
-Anh ấy thi đỗ vào đại học chứ?
Đỗ trường Cao đẳng ạ.
Giấc mộng đầu bạc răng long tan thành mây khói
-Hiện tại bọn em vẫn còn yêu nhau chứ?
Chúng em vẫn yêu nhau nhưng không được thắm thiết như trước.Em cũng không biết vì sao nhưng anh ấy không chăm sóc em như trước nữa.Có thể vì chúng em yêu nhau quá lâu,mấy năm rồi còn gì !Bây giờ tính tình anh ấy thất thường,hay nổi nóng với em.Mỗi lần như thế em cảm thấy rất buồn,nhưng em bảo mình kiên trì,vì em thấy tiếc cho tình yêu của mình.Ngày xưa em đã từng yêu anh ấy xiết bao ,em còn muốn kết hôn và sống với anh ấy trọn đời.Thế mà bây giờ mọi chuyện lại tồi tệ thế này.Sở dĩ em gắng gượng không chia tay anh ấy vì em sợ rằng giả sử sau này tìm được một người con trai tốt hơn đi nữa thì người ta cũng đánh giá em không tốt vì em đã "lỡ" một lần rồi.Nhưng có một số người bạn của lại cho rằng đó là một việc hết sức bình thường,bọn nó vẫn còn đang học cấp III kia.Đôi lúc chúng nó còn trao đổi " kinh nghiệm " với nhau phát khiếp lên được !Mẹ em vẫn thường dạy rằng sự nghiệp thành công chẳng bằng lấy được người chồng tử tế,nếu chưa kết hôn thi không được phép làm chuyện bậy bạ.Dù cô gái có xinh đẹp và ngoan hiền đến mấy mà khi bị tiếng lăng nhăng thì cũng chẳng có ma nào thèm để ý tới.từ nhỏ,em đã được giáo dục như vậy nên không có cách nào thoát khỏi khuôn phép ấy.Chính vì vậy,sau khi xảy ra chuyện này,hễ người nhà em nói vu vơ điều gì em cũng thấy lo lo,"có tật giật mình " mà.
-Em thấy trong các bạn học cùng lớp có nhiều người rơi vào trường hợp như em không?
Cũng không nhiều.Mấy người bạn quanh em hình như đều không có điều gì phải dằn vặt.Còn nhiều người khác có xảy ra chuyện gì hay không thì em không biết.
-Chuyện của em không ai biết chứ?
Đúng vậy !Em rất sợ người khác biết chuyện của mình.Em cứ luôn dằn vặt bởi những việc làm của mình.Hay em là đứa chẳng ra gì?
-Sau này em thích làm"chuyện đó " nữa hay không?
Khi quan hệ đang tốt đẹp thì bọn em nồng thắm và gắn bó với nhau khăng khít lắm.Nhưng bây giờ không được như vậy nữa,em cũng không biết nguyên nhân vì sao.Em luôn luôn cảm thấy anh ấy giữ quan hệ với em được đến nay là vì "chuyện ấy".Anh ấy không cho phép em được hỏi chuyện của anh ấy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 09:58:49 bởi chip_nho259 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9