Chùm truyện mini về tình yêu - Trần Thu Trang
kimkim 23.07.2006 16:53:38 (permalink)
Tình online
Nàng vào diễn đàn, cố tạo một vẻ thân thiện đài các duyên dáng nhẹ dạ. Đúng như dự đoán, nhiều đàn ông mắc bẫy. Trong những người vo ve quanh nàng có chàng, một người mà nàng tưởng chẳng bao giờ để ý đến cái diễn đàn không thanh cao này. Nàng vui vẻ à ơi cho đến khi chàng có dấu hiệu si mê vượt bậc qua những emoticon Yahoo Messenger. Rồi nàng cho cây kim lòi ra khỏi bọc, sự đài các nhẹ dạ biến mất. Chàng vội vã ignore.


Tí ti trong và sau những tiếng tu tu xình xịch

Thị, khách du lịch quần bắt gà dép tông quăng phịch ba lô lên giường không kịp trải ga tung chăn tháo kính gọng sừng đã duỗi chân vật vờ giấc ngủ.

Chàng, cán bộ đi họp sơ mi trắng quần cháy li cặp Samsonite chỉn chu cởi mở chuyện trò hỏi han râm ran từ hết giường trên đến giường bên cạnh.

Chiều tối, thị tỉnh giấc ngồi dậy uống nước thấy ánh mắt chàng dịu dàng như anh Thanh trong truyện rẻ tiền dang dở. Chàng mỉm cười. Chàng hỏi thị có mệt không. Thị ngơ ngẩn.

Đêm, thị chong đèn đọc Thương nhớ mười hai. Chàng mượn thị tờ Công an Đà Nẵng, nhân tiện hỏi xem chàng có thể mời thị bát cháo thịt cắt cổ trên tàu không. Thị sợ nôn, thị ngậm ngùi từ chối. Mắt nhìn sóng sánh hơn cả cháo.

5h sáng, tàu về chậm hơn một tiếng. Thị ngái ngủ bò ra toa lét. Chàng chờ thị ở hành lang, khẽ khàng đưa một gói khăn giấy xinh xinh kèm theo lời đề nghị: "Lát nữa xuống ga em đổi vé cho anh để anh thanh toán với cơ quan".


Nàng và vợ và những quy luật luôn luôn

Anh với nàng đã từng yêu rồi cũng như bao mối tình đáng nhớ, anh và nàng chia tay. Anh phải nói về lá khô xào xạc hay về cơn mưa tầm tã để cuộc chia tay lãng mạn bây giờ? Anh không nhớ, vì có chia tay đâu mà nhớ. Nàng và anh xa nhau theo một cách khác. Sợi dây tình yêu không đứt phựt ngay lập tức mà lỏng dần, và tuột. Chẳng ai nói với ai một lời, chỉ tự hiểu rồi đi riêng con đường khác.

Anh lấy vợ. Một người không bằng một phần tư của nàng, đúng như quy luật "bánh bao ngày xưa luôn to hơn bánh bao ngày nay". Hàng ngày anh ăn cơm vợ nấu. Những bữa cơm đủ chất thường thường không thể ngon bằng những mẩu bánh mì hay con cá thầu dầu kho vội trong cuộc tình xưa. Anh cũng uống cả nước vợ pha. Tất nhiên nước cam dù có pha thêm Grand Manier hay nước chanh bỏ thêm mấy hạt muối mặn như nước bể Đông anh với vợ đang tát cũng không thể bằng một phần tư cốc trà đá loãng trong buổi tập quân sự xưa kia. Anh có con với vợ, chuyện bình thường thôi nhưng những đứa con hẳn sẽ xinh xắn và thông minh hơn nếu mẹ nó là nàng.

Một ngày, anh gặp một thằng bạn cũ. "Thế nào? Ổn định rồi chứ hả?" "Mồ yên mả đẹp rồi, một mộ hai bia" (tức là một vợ hai con, anh vẫn thường đùa vậy). "Biết tin gì không? P. vẫn phòng không đấy?" "Sao bảo ăn hỏi từ hồi mới về nước cơ mà?" "Giả trầu cau rồi, lý do bí mật". Anh nhìn cái chép miệng của thằng bạn, thấy như có một con cá thầu dầu quẫy trong lòng. Đêm đó anh ôm vợ với con cá kẹp giữa. Chúa ơi, nàng không quên được anh... Vợ anh thì vẫn ngáy đều.

Rồi cái buổi gặp mặt mà anh mong đợi cũng đến. Không cần tới những tin nhắn "thông báo này thay cho giấy mời", bạn bè vẫn tề tựu đông đủ. Anh hãnh diện trong bộ dạng được vợ sửa soạn, không vênh mặt khoe thành quả làm ăn như mấy thằng bạt mạng nhưng cũng đàng hoàng kể việc này việc nọ đã có thành công bước đầu. Vừa chạm cốc bàn luận rượu vừa thầm ngóng ra phía cửa chờ nàng. Nàng đến. Cái eo luôn nhỏ hơn eo vợ anh nằm gọn trong vòng tay của một chú mũi lõ mắt xanh. Nghe đám bạn xì xào là thằng cu Parisien kém nàng sáu tuổi.

Đêm đó anh thức xem Thần điêu đại hiệp với vợ, hậm hực vì vợ luôn miệng khen Dương Quá cụt tay nhưng vẫn đẹp trai mà lại chung tình.

Sưu tầm từ http://sachcuatrang.com/shortstory1.html
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9