THƠ CỦA CÁC CA /NHẠC SĨ
meocon_thongminh93 24.07.2006 23:50:18 (permalink)
Tai tiếng(GEORGES BRASSENS )

Trong làng mình dù chẳng muốn khoe khoang
Tôi được tai tiếng là không đàng hoàng
Dẫu có nói năng hay dầu câm lặng
Tôi vẫn bị coi là kẻ nhập nhằng
Thế đấy tôi đâu có chọc ghẹo ai
Khi đường tôi tôi đi rất thoải mái
Nhưng ai nấy đều không ưa những đứa
Chưa theo họ trên đường ngay ở giữa...
Nhưng ai nấy đều không ưa những đứa
Chưa theo họ trên đường ngay ở giữa...
Thiên hạ bèn xúm lại nói xấu tôi
Trừ mấy trự câm là dĩ nhiên rồi.

Vào ngày Quốc Khánh mười bốn tháng Bảy
Tôi nằm nướng trên giường không áy náy
Âm nhạc trịnh trọng để diễu hành ôi
Chẳng ngầu tí nào cả đối với tôi
Thế đấy tôi đâu có chọc ghẹo ai
Nếu tôi không khoái loại nhạc inh tai
Nhưng ai nấy đều không ưa những đứa
Chưa theo họ trên đường ngay ở giữa...
Nhưng ai nấy đều không ưa những đứa
Chưa theo họ trên đường ngay ở giữa...
Thiên hạ bèn xúm lại chỉ chỏ tôi
Trừ bọn cụt tay là dĩ nhiên rồi.

Nếu gặp một thằng lỏi ăn cắp vặt
Rủi bị một anh đít bùn* đuổi bắt
Tôi chìa cẳng mình ra để giúp nó
Anh đít bùn vấp ngã té nằm đó
Thế đấy tôi đâu có chọc ghẹo ai
Nếu để thằng trộm táo thấy ngày mai
Nhưng ai nấy đều không ưa những đứa
Chưa theo họ trên đường ngay ở giữa...
Nhưng ai nấy đều không ưa những đứa
Chưa theo họ trên đường ngay ở giữa...
Thiên hạ bèn xúm lại rượt bắt tôi
Trừ đám cụt chân là dĩ nhiên rồi.

Chả cần phải là thầy bói tài ba**
Mới đoán được số phận của tôi mà
Nếu chúng mà vớ được một sợi thừng
Cổ tôi chúng tròng vào chẳng ngập ngừng
Thế đấy tôi đâu có chọc ghẹo ai
Nếu tôi không tản bộ vào Thiên thai***
Nhưng ai nấy đều không ưa những đứa
Chưa theo họ trên đường ngay ở giữa...
Nhưng ai nấy đều không ưa những đứa
Chưa theo họ trên đường ngay ở giữa...
Thiên hạ sẽ tới coi xử giảo tôi
Trừ lũ đui mù là dĩ nhiên rồi.

#1
    meocon_thongminh93 24.07.2006 23:52:11 (permalink)
    CHÚ LỎI PARIS(MICK MICHEYL )
    DỊCH:NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG


    Một chú lỏi Paris
    Là cả một bài thơ
    Chưa hề ở xứ nào
    Có được y như vậy
    Vì chú nhỏ ti ti
    Bé con tí tí này
    Được mọi người đều si

    Một chú lỏi Paris
    Là sự dịu pha giữa
    Một bầu trời giải phóng
    Với quỉ và thiên thần
    Và con mắt lém lỉnh của chú
    Êm ả hóa trước một quả cam
    Tuy chưa cao hơn ba quả táo
    Mà lại dám thách đố
    Một bậc cha anh hiền lành
    Đã dám gọi chú là: "Bé ơi."

    Một chú lỏi Paris
    Là một lá hiệu kỳ
    Búp hoa nhỏ đang nở
    Trong hũ đựng mù-tạt
    Chú là cả tinh thần
    Tinh thần của Paris thơ thẩn
    Ống quần còn dài hơn đôi chân
    Hai tay luôn đút vào túi quần
    Người ta thấy chú co giò chạy
    Khi thoáng hiện chiếc mũ kê-pi.[2]
    Một chú lỏi Paris
    Là cả một bài thơ
    Chưa hề ở xứ nào
    Có được y như vậy
    Vì chú nhỏ ti ti
    Bé con tí tí này
    Được mọi người đều si

    Chú là người thừa hưởng
    Từ khi mới sinh ra
    Cả một cái dĩ vãng
    Trĩu nặng nhiều hậu quả
    Và điều này chú rõ
    Dù mù tịt Lịch sử Nước Nhà [3]
    Chú biết rằng nơi các công trường
    Vì trọng một lý tưởng
    Có những cậu nho nhỏ gan dạ
    Đã khai dạ vũ theo lối mình

    Một chú lỏi Paris
    Đầy ắp những vô tư
    Tinh ranh và hoan hỉ
    Trước cuộc đời reo ca
    Nếu cần chú sẽ như
    Thằng Gavroche[4] lao vào điệu vũ

    Một chú lỏi Paris
    Đã rỉ vào tai tôi
    Nếu em rời nơi này
    Thì đêm trước khi đi
    Em sẽ chẳng e ngại
    Đút cả Paris vào chai.

    #2
      meocon_thongminh93 24.07.2006 23:53:08 (permalink)
      Thi sĩ (LÉO FERRÉ )
      Đó là những kẻ kỳ cục sống bằng ngòi bút
      Mà cũng có khi không sống tuỳ lúc của mùa
      Đó là những kẻ kỳ cục xuyên qua sương lạnh
      Với những bước chân chim dưới cánh của ca thi

      Linh hồn họ bỏ quên dưới những cầu sông Seine
      Xu họ thì trong những cuốn sách chưa hề bán
      Vợ họ đâu đó trong điệp khúc một bài ca
      Nói với chúng ta về tình yêu và trái cấm

      Họ thêm sắc màu vào cái xám của phố phường
      Rồi cất bước và tưởng rằng mình đi trên biển
      Họ cột ru băng quanh những chữ của tự mẫu
      Và để chúng hứng gió dắt chữ nghĩa ra đường

      Đôi khi họ nuôi chó làm bạn đường đói khổ
      Cho chúng liếm bàn tay của bút mực thân tình
      Nơi đầu mõm của chúng là ánh sáng thủy chung
      Đưa họ bay tới những miền đất đai phi lý

      Đó là những kẻ kỳ cục nhìn những bông hoa
      Và thấy trong nếp hoa những nụ cười đàn bà
      Đó là những kẻ kỳ cục ngâm nga về đau khổ
      Trên những phím tim và vĩ cầm của linh hồn

      Tay họ trụi lông nhưng chưa quên thời tung cánh
      Mà mai sau văn học hẳn sẽ mắc thêm vào
      Những bóng ma họ buốt giá trên những thùng rác
      Nơi thơ lại chết bởi hậu quả của Nghệ Thuật

      Họ đi trên trời xanh đầu bước trong thành phố
      Nhưng cũng biết dừng chân ban phúc lành cho ngựa
      Họ bước trong kinh hoàng đầu đi trên hoang đảo
      Nơi hồn bọn đồ tể không thể để chân lên

      Họ có những thiên đường bị bảo là nghệ tạo
      Những khổ thơ mười xu của họ bị bỏ tù
      Chẳng khác gì xích chân một ngôi nhà cao tầng
      Chỉ tại bọn trưởng giả bê tha trong rãnh cống...

      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9