PHẤN VÀ BỒ HÓNG Ôi, hắn đi chậm làm sao.
Giá như ở đó có một người nào bảo hắn: Nhanh hơn, đi nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn.
Nhưng hắn không ở đó. Phải thế không?
Khuôn mặt đen này với cặp môi trắng, cặp môi rất trắng, như thể bị bôi sơn lên, đổ vữa lên, trét phấn lên.
Và cặp tai xanh lá cấy!
Có phải nó xanh lá cây không? Hay không phải thế? Hay phải thế không?
Mỗi mùa Thu cây trút lá, trút bỏ y phục, trút bỏ đồ trang sức, trút bỏ thân xác, trút bỏ vương miện của chúng.
Mỗi mùa Thu. Và còn bao nhiêu nữa? Bao nhiêu mùa Thu nữa? Vĩnh viễn? Hay không phải thế? Hay phải thế không?
Hắn đi chậm làm sao.
Và mỗi mùa Xuân hoa tử-la-lan mọc lên. Và toả hương, toả hương. Chúng luôn luôn toả hương. Có bao giờ chúng ngưng toả hương? Hay không phải thế? Có phải bạn thích hắn có một khuôn mặt trắng và cặp môi đen, như thể bị đổ vữa lên, bôi sơn lên, trét mồ hóng lên? Có phải bạn thích như thế hơn không?
Hay là có người nào ở đó sẽ bảo hắn và có lẽ đang bảo hắn rồi đấy: Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn.
Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn.