TỪ TRÁI TIM và đầu óc
nẩy sinh những bông lúa của đêm tối,
và một từ, thốt ra từ những lưỡi liềm,
nghiêng chúng xuống cuộc đời.
Câm nín như chúng
chúng ta nổi trôi về thế giới:
ánh mắt chúng ta,
trao đổi, để được ủi an,
mò mẫm tới,
phất vẫy chúng ta là những dấu hiệu thâm u.
Không nhìn
con mắt em lúc này im lặng trong con mắt tôi,
lang thang
tôi nâng trái tim em lên môi tôi,
em nâng trái tim tôi lên môi em:
những gì lúc này chúng ta uống
thoa dịu cơn khát của những giờ;
những gì lúc này chúng ta là,
khắc giờ đưa cho thời gian uống.
Chúng ta có vừa khẩu vị nó?
Không một tiếng động và không một làn ánh sáng
len vào giữa chúng ta, để trả lời.
Ôi những bông lúa, các ngươi những bông lúa.
Các ngươi những bông lúa của đêm tối.