THƠ CỦA PAUL CELAN
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 28 trên tổng số 28 bài trong đề mục
meocon_thongminh93 25.07.2006 00:09:38 (permalink)
NGƯỜI KHÁCH

Thật lâu trước chiều muộn
dừng lại nhà mi, kẻ đã trao đổi lời chào cùng bóng tối.
Thật lâu trước rạng ngày
y thức dậy
và nhen một giấc ngủ trước khi lên đường,
một giấc ngủ, khua động tiếng những bước chân:
mi nghe thấy y đo đạc những khoảng xa
và phóng hồn mi vào đấy.

#16
    meocon_thongminh93 25.07.2006 00:09:51 (permalink)
    KẺ ĐÃ ĐẾM GIỜ CHO CHÚNG TA

    Kẻ đã đếm giờ cho chúng ta,
    kẻ đó vẫn đếm.
    Y có thể đếm gì, nhỉ?
    Y đếm, đếm.

    Trời sẽ không mát hơn,
    cũng chẳng đêm hơn,
    chẳng ẩm ướt hơn.

    Duy có cái gì đã giúp chúng ta nghe ngóng:
    lúc này nó nghe ngóng
    cho một mình nó.

    #17
      meocon_thongminh93 25.07.2006 00:10:07 (permalink)
      VỚI MỘT CHIẾC CHÌA THAY ĐỔI

      Với một chiếc chìa thay đổi
      mi mở cửa ngôi nhà trong đó
      tuyết của những gì câm nín trôi giạt.
      Tùy theo dòng máu, dòng máu vọt ra
      từ con mắt cửa miệng hay lỗ tai mi
      chiếc chìa khóa của mi thay đổi.

      Chìa khóa của mi thay đổi thời thay đổi ngôn từ,
      ngôn từ tự do trôi giạt với những bông tuyết.
      Tùy theo cơn gió, cơn gió xô đẩy mi,
      tuyết sẽ tụ lại quanh ngôn từ.
      #18
        meocon_thongminh93 25.07.2006 00:10:26 (permalink)
        CON MẮT THỜI GIAN

        Đây là con mắt của thời gian:
        nó nhìn xéo
        dưới một bộ lông mày bảy màu.
        Mu mắt nó được rửa bằng những ngọn lửa,
        nước mắt nó là hơi nóng.

        Ngôi sao mù lòa bay lại nó
        và tan chảy nơi hàng mi nóng nhất:
        trời ấm lại trên thế giới,
        và những người chết
        nẩy mầm và nở hoa.
        #19
          meocon_thongminh93 25.07.2006 00:10:37 (permalink)
          CHÚNG TA THẤY MI

          Chúng ta thấy mi, hỡi trời, chúng ta thấy mi.
          Hết vết phỏng lại vết phỏng
          mi khiến mọc lên,
          hết ung nhọt lại ung nhọt.
          Mi gia tăng vĩnh cửu như thế đó.

          Chúng ta thấy mi, hỡi đất, chúng ta thấy mi.
          Hết hồn thiêng lại hồn thiêng
          mi lìa bỏ,
          hết chiếc bóng lại chiếc bóng.
          Những đám cháy của thời gian hít thở như thế đó.

          #20
            meocon_thongminh93 25.07.2006 00:10:52 (permalink)
            TIN CẨN

            Sẽ có một con mắt nữa,
            một con mắt lạ xa, bên cạnh
            con mắt chúng ta: câm nín
            dưới làn mu mắt đá.

            Hãy tới, đào những hang hầm của các ngươi!

            Sẽ có một đường mi,
            lận vào trong đá tảng,
            tôi thành thép bằng những gì không khóc,
            mũi ren tinh tế nhất.

            Trước mặt các ngươi nó đang thi công,
            như thể, vì có đá, mà còn anh em.


            #21
              meocon_thongminh93 25.07.2006 00:13:40 (permalink)
              DƯỚI MỘT BỨC TRANH

              Sóng lúa in nghiêng một bầy quạ.
              Màu xanh của bầu trời nào? Dưới thấp? Trên cao?
              Mũi tên muộn màng, từ tâm hồn đã phóng ra.
              Tiếng rít mạnh hơn. Lò lửa gần hơn. Cả hai thế giới.

              *
              #22
                meocon_thongminh93 25.07.2006 00:14:00 (permalink)
                TỪ NGỮ ĐI-TỚI-CHỖ-THÂM-SÂU,
                từ ngữ mà chúng tôi đã đọc.
                Từ những năm, những chữ ấy.
                Chúng tôi vẫn hoài như thế.

                Người biết, không gian là vô cùng tận,
                người biết, người không cần phải bay,
                người biết, những gì ghi trong mắt người
                đào sâu cho chúng tôi chiều sâu.
                #23
                  meocon_thongminh93 25.07.2006 00:14:12 (permalink)
                  ĐỨNG trong bóng
                  của vết sẹo trên không.

                  Đứng-không-vì-ai-và-gì-hết.
                  Không hay biết,
                  đối với
                  mình ngươi.

                  Với hết thảy, ở trong đều có chỗ,
                  dẫu không
                  ngôn ngữ.
                  #24
                    meocon_thongminh93 25.07.2006 00:14:25 (permalink)
                    MI ĐÃ LÀ cái chết của ta:
                    mi ta có thể nắm giữ được,
                    trong lúc hết thảy lìa bỏ ta.
                    #25
                      meocon_thongminh93 25.07.2006 00:14:38 (permalink)
                      SƯƠNG. Và tôi đã nằm với em, em, giữa đống rác,
                      một vành trăng nhão nhoẹt
                      phóng tới chúng ta những câu trả lời,

                      chúng ta đã vụn vỡ rã rời
                      và lại vụn vỡ thành một:

                      đức Chúa bẻ bánh,
                      bánh bẻ đức Chúa.
                      #26
                        meocon_thongminh93 25.07.2006 00:14:51 (permalink)
                        CÓ ĐIỀU GÌ ĐÓ NHƯ ĐÊM TỐI,
                        châm biếm hơn là
                        hôm qua, hơn là ngày mai;

                        điều gì đó tựa như
                        lời chào hỏi của người đàn bà bán cá
                        ngang qua quầy hàng –
                        thảm hại;

                        điều gì đó cuốn lại
                        trong những nắm tay trẻ thơ;

                        điều gì đó từ chất liệu
                        không-gì-hết của tôi.

                        *
                        #27
                          meocon_thongminh93 25.07.2006 00:15:11 (permalink)
                          NHƯ-HẠNH NHÂN, em kẻ chỉ nói nửa chừng,
                          vẫn còn run rẩy từ mầm hạt,
                          em
                          tôi đã để đợi chờ,
                          em.

                          Và tôi
                          vẫn chưa
                          khuyết mắt,
                          vẫn chưa phủ gai trong chòm sao
                          của bài ca, bắt đầu bằng:
                          Hachnissini. *

                          ------------
                          * Hachnissini: «Hãy để tôi vào» (tiếng Hy-bá). Bài này nằm trong ba xấp thơ để lại, in sau khi Paul Celan mất. Phải chăng đây là nỗi niềm của một người ao ước hòa nhập trở lại cùng số phần của dân tộc mình? (ND.)


                          #28
                            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 28 trên tổng số 28 bài trong đề mục
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9