Trong mắt trong có điều chi lạ lắm, nhìn thấy gì mà giá rét căm căm, anh thấy lạnh.
Cõi đời cảm thấy thật mong manh, những ngày trống vắng cứ thản nhiên trôi vun vút, anh như đang đi vào ngõ cụt phải không em.
Anh cảm thấy sợ màn đêm, bởi đó là khi anh đối diện với chính bản thân mình, muốn tìm một chút gì thanh tịnh, để bão lòng không có cớ để trào dâng.
Đã có lúc anh mong mình là gió, em là con diều để anh nhẹ tay nâng, diều bay cao vút đến trời xanh vô tận.
Song đến bây giờ anh mới thấy mình đáng giận, bởi điều này thật khó, ngoài tầm tay.
Anh say, say để quên tất cả, quên cả hiện tại bây giờ: em đã xa.