
Tớ chép tặng các cậu một tuyện ngắn ở đây được không? Cậu PCT đừng gõ trán tớ đấy nhé vì tớ chèn thêm câu chuyện này vào giữa lòng các cậu.
Cuộc hẹn hò kỳ lạ ( Truyện ngắn của Rosemary Laurey – do Đại Lãnh dịch)
Có bao giờ bạn thấy một người phụ nữ đã lên chức bà lại hẹn hò với một người đàn ông chỉ biết sơ sơ qua mục kết bạn bốn phương? Cô bạn già Annie sống chung nhà dưỡng lão với tôi đã từng có một cuộc hẹn hò như thế. Ông ta gọi đến cho Annie bảo rằng ông ta có dịp ghé qua thành phố và hỏi Annie cùng ăn tối với ông được hay không? Bà chấp nhận và đắm mình cả ngày chuẩn bị cho một buổi tối xem ra còn khá mờ mịt chưa biết ra sao, mãi cho tới lúc “ người hung” bấm chuông cửa. Ôi trời. Sẽ có khối chuyện để nói về ông ta, một gã khổng lồ khỏe như con ngựa. Ông ta có thể kiếm sống khá là sung túc nếu chịu làm người mẫu cho mấy tờ tạp chí chụp ảnh đăng trang bìa, chưa kể chiếc xe hơi Porsche đang đậu chờ bên ngoài. Ngoài chuyện “ người hùng” lái xe quá nhanh và làm đầu gối bà trầy xước mỗi khi ông sang số, khủy tay của ông ta cứ chạm người bà mỗi khi họ quẹo cua gắt, nhưng ở trong chiếc xe chật hẹp như thế này ông ta làm thế nào khác được , đúng không? Lúc xe của họ dừng trong bãi đậu , bàn tay của ông ta làm như vô tình rơi trên đùi bà và… nằm ở đó. Trong nụ cười loé chói như đèn flash máy ảnh kèm theo câu “tôi hy vọng bà thích món Ý”, khiến bà đâm ra nửa tin nửa ngờ rằng cử chỉ vừa rồi chỉ là vô tình mà thôi. Món Ý ? Vâng. Một cung điện xây dựng bằng mỳ ống? Không. Đây chỉ là một nhà hàng. Người quản lý nó tên Luigi. Những người hầu bàn mặc áo vest trắng thắt nơ lúc nào cũng khúm núm.Nhạc của Verdi văng vẳng đâu đó làm nền. Ánh sáng trong các phòng ăn được làm dịu đi. Những nhánh lan cắm trong bình hoa bằng bạc. Khăn trải bàn được hồ cứng ngắc. Và một người bạn gái duyên dáng lắng nghe như uống mọi lời ông ta nói. “Người hùng” đặt món ăn bằng tiếng Ý và kể những câu chuyện vô cùng hóm hỉnh khiến bà cứ phải cố nhịn cừơi trong lúc đang ăn món ravioli nhân thịt cua và nhấm nháp ly rượu vang frascati. Câu chuyện giữa hai ngừơi thật vui vẻ, nhưng khi ông ta gọi chai vang thứ nhì cùng món thịt bê thì Annie bắt đầu lo ngại về chuyện ông ta sẽ lái xe đưa bà về nhà. Bà chỉ hơi yên tâm khi ông khổng lồ như vô tình buột miệng rằng mình sống ở gần đây. Thôi được, ông ta có thể đi bộ về nhà, còn bà sẽ đón taxi bằng số tiền nhỏ bà vẫn thường găm trong xắc để phòng bất trắc. “ Khách sạn này tuyệt lắm – ông ta quả quyết – Anh đã đặt một phòng đôi rồi. Giường đôi siêu rộng, có cả buồng tắm hơi”. Annie tội nghiệp suýt chêế nghẹn. Miếng saltimbocca mắc cứng trong cổ họng bà khi nghe ông ta nói vậy. Cố gắng đến chảy cả nước mắt bà mới thốt ra vẻn vẹn hai từ “Thế à”. “Em sẽ được tận hưởng nó”. Nhưng Annie không múôn tí nào.”Tôi phải về thôi”. Không hẳn bà nói dối. Thực sự những bà bạn cùng phòng đang chờ Annie. “Vậy ta ăn tiếp”. Một thoáng giận dữ loé lên trong mắt ông ta khiến bà hơi phân vân, nhưng bà vẫn lặp lại câu từ chối. Ông ta mỉm cười nhún vai nói” Nếu anh không thuey61tphục được em thì tốt hơn hết chúng ta kêu món tráng miện”. Annie chọn món tiramisu, ông ta kêu tách cà phê espresso và cáo lỗi xin ra ngoài. Chiếc bóp của bà từ trong xắc rơi xuống khi ông ta đi ngang qua nhưng ông ta đã nhanh tay chụp được nó đặt trở lại chỗ cũ kèm một nụ cừơi ngỏ ý xin lỗi. Món tráng miệng được bày ra bàn trước khi ông ta quay lại. Annie nhón một chút sôcôla trang trí trên mặt món tráng miệng. Bà sẽ chưa thực sự ăn nó cho đến khi ông ta quay trở lại. Nói cho cùng, phải giữ lịch sự cho trót chứ. Tuy thế , mấy phút sau Annie quyết định thử một muỗng kem trứng. Rồi một muỗng nữa. Không biết ông ta có xỉn không? Hay bị đột quỵ lăn đùng ra chết rồi? Hoặc đã bị bắt cóc? Nói bậy! Bà lại đang nghĩ lẩm cẩm rồi. Ông ta còn quá trẻ để bị đột quỵ tim và ở trong một nhà hàng sang trọng như nhà hàng này ngừơi ta sẽ chẳng để ai bị bắt cóc. Thế rồi khi những ngón tay đã dính đầy kem, Annie quyết định sẽ sáng suốt hơn. Bà ra dấu gọi người hầu bàn” Làm ơn kiếm giùm trong phòng vệ sinh cái ông lúc nãy ngồi với tôi”. Nói ra cấu này đã khó, nhưng nghe câu trả lời lại khó chịu hơn. Ông ta không có mặt trong toà nhà. Không lẽ bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi chăng? “Tôi đoán chắc ngài đó đã rời nhà hàng của chúng tôi rồi, thưa bà”, ông quản lý thông báo cho bà bằng giọng lạnh băng. “ Khoan đã!”. Bỏ dở món tiramisu nằm đó, Annie chạy vội ra cửa trước của nhà hàng. Một chiếc Mercedes màu tro nhạt đang tiến vào chỗ xe của họ đậu lúc nãy. Nỗi lo lắng giận dữ của bà làm cho kem trứng xẹp nhanh xuống. Bà và “ ngừơi hùng” đã chọn những món ăn ngon nhất cộng thêm rượu nữa, bây giờ tất cả những gì bà mang theo ngừơi chỉ là ít tiền đủ để gọi taxi về nhà. Annie tự hỏi liệu bà sẽ phải rửa chén đĩa ở đây bao lâu để trừ nợ. “Ông ta bỏ đi rồi - người quản lý gật đầu xác nhận khi bà quay vào nhà hàng - Chuyện ấy cũng thường xảy ra”. Không biết bà sẽ nói gì với mẹ mình nếu như bà thoát khỏi tình thế oái oăm này. “Ông thấy đấy. Tôi sợ rằng tôi không mang đủ tiền theo. Tôi đâu ngờ…” bà ấp úng. “ Chúng tôi cũng thế”, Luigi đáp. Nụ cười nhăn nhó xuất hiện trên cái miệng rộng của ông. Cái xắc của bà vẫn treo lủng lẳng trên lưng ghế nhưng miệng nó mở toang hoác. Bà tìm thấy trong xắc một mảnh giấy xé ra từ cuốn sổ tay nhét trong cái túi nhỏ nơi bà cất món tiền phòng hờ. “ Xin lỗi, cô em”, dòng chữ viết tay nguệch ngoạc ,” anh cần tiền đổ xăng”. Bây giờ thì bà thật sự múôn được đi về nhà sau khi rửa hết đống chén đĩa. Mắt bà mờ đi như có sương mù trước mặt , vì lo lắng tai bà ong ong như có sấm nổ. Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay bà. Bà loạng choạng. Một bàn tay khác đỡ lấy vai bà. “Đi thôi nào”. Hai bàn tay cứng cáp đẩy bà ra phía cửa sau của nhà hàng. Không phải về phía nhà bếp nơi có một núi chén đĩa dơ mà vào một căn phòng nhỏ chật chội. Hay đây là phòng giam giữ những kẻ quỵt tiền ăn? Bà thả người ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa ngước nhìn đôi mắt đen và cái miệng rộng của người quản lý. “ Bà đã khoẻ lại chưa?”, Luigi hỏi. Bà đã chế ngự được mình để nén cơn giận dữ và những lời ta thán, nhưng nỗi lo âu đang dằn vặt bà. Giữa những tiếng thổn thức và sụt sùi, Annie làm ướt đẫm chiếc khăn tay còn hồ cứng của bà. Luigi lặng lẽ dúi cho bà một cái khác. “ Bà chờ đây một lát”, ông ấy nói và biến đâu mất. Annie hồi hộp đoán có lẽ bà đang bị nhốt ở đây để chờ nói chuyện với pháp luật, nhưng ông ấy ra đi để cánh cửa phòng mở hé và quay trở lại với tách cà phê đang bốc khói. “Cà phê sambuca đấy” . Luigi mỉm cừơi khi đưa nó cho bà “ Bà uống đi”. Đã quá mòn mỏi để chống cự hay phản đối, bà đưa tách cà phê lên miệng. Dòng nứơc nóng ngọt ngào và đăng đắng đượm chút hơi rượu bất ngờ kích thích các giác quan của bà, khiến bà thấy ngừơi hơi chao đảo nhưng cũng cảnh báo bà về sự hiện diện của Luigi đang ngồi gần như sát bà. Ôi trời. Nhỡ ông ấy bắt đầu … Cơn hoảng loạn như lửa thiêu đốt chạy khắp người bà. “ Xin bà đừng lo lắng – ông nói dường như đọc được trí óc bà – bà muốn thêm tách cà phê nữa không?” . Bà lắc đầu và ông cầm lấy tách cà phê bằng những ngón tay mềm mại “ Bà cảm thấy khá hơn chứ?”. Bà gật đầu “ Tôi sẽ gửi chi phiếu cho ông qua bưu điện”. Nụ cừơi và cái nhún vai của Luigi không cho bà nói tiếp:” Bà cứ quên tấm séc đó đi. Đây đâu phải lần đầu chúng tôi gặp người ăn không đủ tiền trả. Khi họ đánh bài chuồn, chúng tôi buộc họ để lại áo khoác và ô, nhưng chưa bao giờ giữ bạn gái của họ ở lại . Bà đã cảm thấy khoẻ chưa để về nhà. Tôi sẽ gọi taxi trả tiền trước đưa bà về tận nhà”. Bà không thể chấp nhận như thế:” Coi nào.Tôi sẽ gửi tiền trả cho nhà hàng, ít nhất là cho phần của tôi”. Sẽ đi quá xa nếu bỗng dưng móc túi trả tiền cho con chuột cống khổng lồ ấy”. Luigi lắc đầu và đôi mắt sẫm màu của ông ta nheo lại phát ra những tia sáng vui vẻ:” Kinh doanh thì phải trả giá thôi”. Một cậu bồi bàn dứơi quyền ông gọi taxi và Luigi đưa bà đi ngang qua nhà hàng bước ra phố. “Coi nào. Cảm ơn nhé. Ý tôi muốn xin lỗi về chuyện thanh toán. Bữa ăn tuyệt lắm.. ít nhất là trước khi …” bà nghẹn lời giữa câu. “Con tắc kè trở về màu thực của nó” Luigi tiếp lời bà. “Xin đừng nói xấu những con tắc kè khác”. Bà đáp và chìa một bàn tay ra. Làm như không thấy gì, Luigi đặt hai tay lên vai bà, nghiêng người nói nhỏ vào tai bà:” Phụ nữ ở tuổi bà nên thận trọng hơn khi chấp nhận một cuộc hẹn ngẫu nhiên”. Annie bối rối về sự tinh thông của Luigi. Chẳng biết phải nói gì hơn bà lung bung thề rằng từ nay tới khi đầu bạc, dẫu có tuyệt vọng mấy thì bà cũng sẽ không nhận lời bất cứ cuộc hẹn hò ngẫu nhiên nào nữa. Sáng hôm sau, bà quay trở lại nhà hàng để trả nửa phần tiền ăn thuộc về mình nhưng bị từ chối khéo léo và ân cần đến độ bà đành phải mỉm cười mang tiền về. Sau câu chuyện này ít lâu, một hôm Annie ngồi vào bàn viết thư cho cháu gái báo tin bà đã hứa hôn với Luigi.