THƠ CỦA LÊ VĨNH TÀI
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
meocon_thongminh93 26.07.2006 14:44:54 (permalink)
đêm và những khúc rời của Vũ

1.

ngày tụi mình ngồi với nhau, Vũ ơi có người con gái
lặng lẽ leo lên leo mãi lên những ngón tay
gảy những tổ khúc muộn phiền
vào chiếc ly của đêm toàn nước
nước ơi, lớn lên!

ngày… tháng… năm nào Vũ đi xa
một vỏ chai lăn bên khung cửa sổ
ai đã cắm vào đó bông hoa như giấc mơ
một giấc mơ tro bụi
tro bụi đã bay lên bay mãi phủ lên
người con gái để tang
ngực áo còn trễ nải

nàng phải rơi xuống
từng hạt nhỏ long lanh như nước
trên ngón tay không đỏ không vàng
máu phơ phất oan hồn tinh khiết
vòng quanh đêm những mảnh vụn ánh sáng
làm đau mắt của mẹ
giống như mẹ không phải rơi xuống
mà dòng suối
vấp phải đá ngầm đau đớn
không phải cỏ dại
mẹ quờ tay trong đêm
không phải cánh cửa
mẹ bật tung lao vào đêm tối

2.

bay vào thế giới
không nhìn ly rượu hàng ngày người con gái ngang qua nhăn mặt
như chiếc gai dẫm lên trái tim người
này Vũ,
hạnh phúc từng ngụm nhỏ
nó lâu hơn cuộc sống của chúng ta
chúng ta không chạy đuổi nó
chỉ thỉnh thoảng Vũ ném nó lên mặt nước tạo những vòng tròn
không có hình thù
như một phán quyết
khi mọi người lên án chúng ta
chúng ta nhặt những mảnh vỡ này
mở mắt biết mình đang sống
tháng ngày bám gót như tên cơ hội
vùng vẫy cũng chỉ vũng lầy làm người chèo đò
ngạt thở với mái chèo đã gẫy
xung quanh toàn người
lúc nào cũng nghe ngóng, câm nín và dẫm đạp
làm đôi khi mắt chảy máu

giống như không phải rơi xuống
mà hơi nóng mù loà
không phải tan chảy
vết phỏng bây giờ rộp da
một khối u làm ta hèn nhát
không dám tin cái chết nảy mầm
qua một lỗ thủng như ổ gà trên mặt đường PMU18
mọc ra đứa trẻ như nấm sau mưa
xoè hai bàn tay
hỡi trời, chúng đã thấy
vết phỏng lại vết phỏng
ung nhọt lại ung nhọt
trên cơn sốt bỏng da
thèm bàn tay làm tuyết
sờ lên trán chiếc lá
dấu hiệu của nước (hay là máu) đã đầy chiếc ly đêm ấy
sẽ có một ánh mắt
nhìn Vũ màu bầy quạ
mũi tên muộn màng, gió từ đâu? không phải từ bầu trời
cuộc đời đang phóng ra tiếng rít

3.

không cần phải bay
chúng ta không muốn làm chim trời mà cần giải thoát
cần bỏ trốn
cái chết không sao đuổi kịp
chúng ta vụn vỡ khi vị linh mục bẻ bánh thánh
ngày Vũ cưới vợ
(mãi không sao yêu được
người đàn bà hàng ngày băm thịt sau quầy phở
sau đó cuốn lại
một nắm tay trẻ thơ
xoe tròn ngơ ngác
từ chất liệu không là gì của Vũ)

vẫn còn run rẩy
vẫn chưa phủ lên gai trong bụi cỏ
chén rượu Sanlùng bay về như chim chóc
rốt cuộc chúng ta cạn khô chiếc bình vỡ
tình yêu của Vũ như đoá hoa đặt trên áo quan không quá nặng
vùi nhẹ tênh trong nấm mộ này

4.

ai nói về cỏ xanh ai xanh màu lo lắng
cái chết sinh ra không phải lãng quên
tụng niệm ngày ngày nến trắng
ngày ngày chuông chiều
lạm phát tiếng khóc
cái chết từ sự sống sinh ra
nỗi vui an táng
khi chúng ta loay hoay những bức tượng vàng
đúc ảo tưởng bán thân hay nguyên khối
quên rằng chúng ta nghèo mạt
trẻ con tã rách
quên rằng trên cát khô cằn xương rồng vẫn nở hoa
bất kể đôi môi nào cúi xuống
chiếc ly đầy nước của đêm
nước ơi, ngày hôm qua…

ngày hôm qua dấu chân đưa ta đến con đường
trang hoàng phì nhiêu nhận thức
chúng ta lớn lên dòng sông trôi mãi
nước chắt chiu rửa ráy đời mình
Vũ nhớ không đôi khi tụi mình sống thật buồn
tiếng cười châm biếm làm chúng ta cay mắt
nhìn đời qua cặp kính hỏng
đi qua cuộc đời trên đôi giày há mõm
nhìn thấu lòng nhau hợm hĩnh
và chúng ta đập vỡ cả nhau

sau này trong đất ẩm
Vũ thành chùm rễ sâu nuôi dưỡng cái chết
hát bài ca hơn cả nụ môi khô
hát bài ca màu xanh của cỏ
màu xanh phát chán vì phải đóng vai bất tử
nhờ vôi vữa xi măng
hát bài ca thời gian trở lại
lầm lẫn giả dối thành thói quen vô thức
lầm lẫn giả dối thành thói quen đau nhức
báo cáo thành tích cả khi đã chết

5.

rồi sớm mai im lặng sương mù
chúng ta thức dậy tiếng cọt kẹt tay quay giếng nước
rửa mặt bằng những giọt mồ hôi
biết mình đang sống

sau mấy mươi năm đời người nặng nhọc
Vũ đã thở những gì?
mầy triệu lần sương khói
khi mùa đông em quấn khăn im lặng
những triết thuyết cay đắng
không ai tắm hai lần…
những sách vở ta nhìn thẳng mặt
năm tháng phi nhân đói rách màu vàng
điều gì em đã biết?
ta phải chọn cách nào để nói dối
năm tháng trơn môi
không dám nhìn hàng mi em khóc nhiều màu đỏ
ở đó ẩn giấu sự khốn nạn
thằng đàn ông hoang đàng ảo tưởng còm cõi
tụng ca cuộc sống
dù vẫn biết không có chỗ cho kẻ ngoài cuộc

tội nghiệp đứa trẻ thuộc bài
thì thầm bóng tối
nói thật là một tội
Vũ không nói một lời
chỉ ngồi nghe bằng cách riêng của Vũ
một kiểu ngồi của rượu giờ không ai ngồi nữa
ngồi thì thầm kề bên hùng biện
thời cuộc lắp bắp lắp bắp
lắp bắp lắp bắp
lắp bắn lắp bắn
ôi chao há mỏ chim non
trái tim rạch những vết máu
càng ngày nói càng hay hơn

đêm rót đầy ly nước, nước ơi
đặt lên bàn khi đã khan giọng nói
những diễn giả vô ích chiếc kim giây đồng hồ
vang dội chiếc kim lồng ngực mình đang vỡ

đừng tìm môi trong môi
chỉ nước rơi trong mắt
chảy thương nhớ lên trời
nước ơi luân hồi sinh ra từ giấc ngủ
Vũ nghĩ gì khi cựa quậy trong áo quan
đứa trẻ bắt đầu cựa quậy trong tử cung
nước cựa quậy trong giấc mơ
người đàn bà là áo quan của đứa trẻ

ngộp thở
đêm tối là giấc mộng
ngày đầu tiên sự sống gặp nhau
trong cơn mưa và rượu
cà hai cùng nhanh quá
cùng mệt lả
lúc ấy hình như 3 giờ sáng
3 chìm
9 lênh đênh
lênh đênh đang cưỡi lên số phận
không còn hy vọng gì
cái thứ giống như mãng cầu xay không ngừng đổ vào
ly của đêm đầy ắp đại tiệc
gõ lên cánh cửa mệt mỏi
Vũ đã cố gắng ngủ
không còn hy vọng gì
cuộc đời này xanh xao màu xám
pha hai màu trắng và đen
như lá cờ màu cam
pha hai màu vàng đỏ
sự sống pha vào cái chết
Vũ mơ được nhiều không?
người chết không còn giấc mộng
người chết không còn yêu
Vũ yêu được nhiều không?
Vũ yêu được nhiều
Vũ yêu được
Vũ yêu
Vũ…

#1
    meocon_thongminh93 26.07.2006 14:45:41 (permalink)
    Ở ĐÂU?


    xanh màu xanh lá non
    con gặp một khu vườn
    đã thuộc về quá khứ
    chìm nghỉm
    giấc mơ ướt đẫm mồ hôi
    bẩm Ngài
    Ngài vọt ra những thứ
    con không dùng được
    ôi Ngài đã tống nó ra như tống cổ tên vô lại
    những hy vọng còn tươi rói
    con vô ý dẫm chân lên
    cà nhắc
    cà nhắc
    ôi khu vườn
    ngươi có quyền xanh màu xanh lá non
    nhưng không có quyền làm con đi cà nhắc
    con chỉ ngang qua chơi
    và không biết tìm phòng tắm
    ở đâu?




    #2
      meocon_thongminh93 26.07.2006 14:49:55 (permalink)
      THƠ À?



      những bước chân bọ ngựa trên cát
      nóng
      như em đang đáp trả
      sau mỗi tỏ tình
      ngôn ngữ lớp lông tơ viền làn môi êm dịu
      nhẹ như là ngưng thở cũng không sao

      nhưng màu đỏ
      từng đợt sóng từng đợt sóng
      cuối cùng phải được mô tả
      là máu

      như khi giăng bẫy
      im lặng của người con gái đã mất
      này em có biết
      thế giới thật buồn
      vào mờ sáng khi bọ ngựa thoát khỏi đêm tối
      sự mơn trớn không sao ngủ được
      những ý tưởng bị xẻ thịt
      một lỗ thủng bấy lâu ngôn ngữ không được giải thoát
      giờ tha hồ tuôn chảy như nước mắt

      như thể họ muốn bịt lại
      cái lỗ thủng mà thơ tìm mọi cách trồi lên
      họ cũng chẳng phải một nhà biên tập
      mộng mị ân cần chữ nghĩa
      họ phất những lá cờ trắng
      trên những cái tên

      tràn lan những lá cờ trắng
      chỉ câu thơ tìm mọi cách
      trồi lên




      #3
        meocon_thongminh93 26.07.2006 14:50:52 (permalink)
        hy vọng tình yêu cũng ngày càng tăng giá

        lâu lắm, lâu, lâu lắm
        đôla không vượt 16 ngàn
        đất nước tha hồ thi sĩ
        ngựa hoang

        chưa lâu lắm
        giá xăng chồn chân mỏi
        11 ngàn vì giá thế giới tăng chứ ta không có tăng
        cũng như ngày xưa chúng mình không thể đến với nhau chứ không phải em không yêu anh
        để anh chào mẹ ra về lòng yên ổn
        nước mắt bình yên
        ngang phố huyện đèn dầu héo hắt

        để sớm mai ngơ ngác giá vàng tăng
        em như sóng bình minh tan bờ cát
        mang cái nhìn tuyệt vọng của anh
        thành người khác

        anh mệt mỏi bình yên giấc ngủ
        khô cong
        mơ làm cơn mưa
        hy vọng mình tăng giá


        #4
          meocon_thongminh93 26.07.2006 14:51:09 (permalink)
          ấy là con đường mòn mùa đông nhiều sỏi

          có lẽ chẳng có gì xảy ra
          những cây phượng trên lối mòn đã cũ
          xoay 360 độ
          đèo Hà Lan trong suốt sương mù

          chẳng có gì xảy ra chỉ là tưởng tượng
          hay biết đâu mọi sự đã xảy ra
          ta bẻ đôi ổ bánh mì và hơ tay trên lửa
          củi thông đang cháy thành tro

          ấy là con đường mòn mùa đông nhiều sỏi
          em nhắc đừng ngồi quá lâu
          những ngọn cỏ sẽ gãy
          em hỏi có cảm thấy
          đám sẻ nâu êm ả màu nâu
          lạnh đến nỗi không bay theo gió
          em hỏi sẽ đi đâu
          trên lối mòn đã cũ

          tóc mây phượng đã sương mù
          lạnh đến nỗi để em về xin mẹ


          #5
            meocon_thongminh93 26.07.2006 20:04:19 (permalink)
            cỏ xanh & những gợi ý buồn

            ôi cỏ xanh, ngươi buốt chân trời
            ngươi bám chùm rễ số phận
            bằng ngón tay hồn nhiên vào đất

            ngã xuống xuyên giữa ngực
            tan vào đất đâm chồi vẫn cỏ
            màu xanh không cần cơ may

            trên gương mặt mong manh và xanh
            không ai thấy mắt của ngọn cỏ
            âm thầm oan khuất sương đêm

            thôi, gương mặt cỏ xanh không thể hiện hình
            nước mắt để làm gì
            nước mắt được gì đâu…

            cỏ xanh bây giờ là ký hiệu lặng im
            chỉ còn hoa hồng
            màu đỏ chiếc gai kêu lên đau đớn
            ở góc vườn có dòng suối quanh co
            viền theo cánh hoa trong một nghi lễ đầy nắng
            chiếc bẫy mùa xuân đã giăng ra
            và chú chim giả vờ bay về ca hát

            những gợi ý về cỏ được viết thành tập
            như tập ảnh của phóng viên chiến trường
            sau chớp pháo
            cỏ hiện lên không phải cả cánh đồng mà rõ đến từng
            gân máu mong manh

            những gợi ý về cỏ là bầu trời
            ánh sáng dọi lên như một bộ phim
            trích đoạn lịch sử
            sau này nằm phủ bụi trên kệ sách
            những gợi ý về cỏ là con chữ
            nhẵn nhụi
            miêu tả những gì đã biến mất
            nhanh đến chóng mặt
            gợi ý về cỏ là linh hồn
            oan khuất cả khi ngừng đập

            nước mắt để làm gì
            nước mắt được gì đâu…
            #6
              meocon_thongminh93 26.07.2006 20:05:08 (permalink)
              bài thơ người tuổi ngựa
              1.


              sau một tin nhắn vay thi thoi
              ướt đẫm câu nói mớ
              đêm không ngựa không yên cương phi nước chảy
              đuổi theo nhau ngày tháng có nhau
              đuổi theo nhau không còn nhau nữa

              đừng chạy
              ới chú ngựa cái nhìn không mí mắt
              hay mắt ngựa bị đau
              sao hình ảnh bây giờ như vỡ
              hay mắt ngựa rã rời
              đêm nguyên vẹn ngực em buông vó

              sự dằn xóc vó ngựa
              ai đang hốt hoảng rạp đầu
              cúi thơ ngây xuống triền dốc gió
              hai nụ hoa mở mắt to hơn
              ai đang vùi mình hơi thở
              hay vó ngựa không phi vào con đường nữa
              một ngã ba cỏ lạ điên rồ
              hai viên bi màu đỏ
              lăn cả vào đêm mơ

              ướt đẫm câu nói mớ
              chỗ nằm của chúng ta
              đang tràn qua một bình minh vó ngựa
              chưa từng đớn đau

              2.


              mỏi mệt ngựa đến ngã ba
              phố huyện Buôn Hồ tắm con sông tóc
              như tình cờ
              tắm mát cánh đồng
              tình cờ yêu nhau tình cờ tiếng khóc
              tình cờ nặng nhọc
              ta vẽ vào nhau phố huyện lỏng then
              vẽ vào nhau ngực trần hoa sữa

              một ngã ba phố huyện karaokê
              một ngã ba gò hàn tôn vỡ
              một ngã ba phố huyện bún riêu
              một ngã ba…thôi không nói nữa

              chỉ đêm nay phố huyện ngực gầy
              hoa dã quỳ vàng như bức họa
              vẽ lên dòng sông tóc màu nâu
              mùi trẻ con môi thơm màu sữa

              3.


              vẽ vào em giấc mộng chập chờn
              buổi chiều tình yêu ghế đá
              ngựa hoang cùng ta quay lại
              mỏi mệt mơ vẽ nét cọ vào đêm
              tình tự không tên em tô màu tím
              ngọn cỏ nụ hôn ta tô màu quên
              ánh sao trời như mắt lênh đênh
              tô màu giọt sương bây giờ đang vỡ
              pha màu thương nhớ với màu thịt da
              pha màu cỏ hoa tay em âu yếm
              với màu xót xa

              hay ngựa hoang không trở lại khu vườn
              ngày nhanh quá ta quên khép cửa
              chơi trò chơi lời hứa
              mai kia mốt nọ rồi ai lấy chồng
              thôi bây giờ im lặng
              chơi trò chơi số không

              không còn một chiếc lá
              nhưng không là buổi chiều
              không còn một dấu vết
              Buôn Hồ xanh và rêu

              4.


              xanh đến mức đã mờ chiếc bóng
              ngón tay em mây trắng trên trời
              vẽ bằng ngòi bút mực
              xanh của ngày xưa ơi

              cầm bằng nước mắt như mưa
              bước chân xuống thuyền
              trống đánh ngũ liên
              cầm bằng nét cọ đầu tiên
              gạch màu rêu vẽ ngày xưa đâu mất
              lừa mũi tên bay ngược phía sau
              chạm hờ vào gió
              vắng mặt giấc mơ chìm thuyền
              em khước từ làm phao cứu sinh
              bồng bềnh màu đỏ

              #7
                meocon_thongminh93 26.07.2006 20:08:29 (permalink)
                bài thơ nếu như tôi gặp nàng


                hy vọng không có ai xuất hiện
                chỉ cỏ ẩm ướt và em ngoái đầu
                mắt em một cú chạm
                làm đau

                đang ngã tư đèn vàng
                tôi nghĩ đang cánh đồng nhiều gió
                những dáng người cỏ hoa
                bóng chúng ta trải dài sau rặng cây
                trưa hoang vắng và mặt trời đùa giỡn
                ánh nắng lướt qua thân thể của em
                một phong cảnh núi đồi siêu thực

                mắt em như một cú chạm
                làm đau
                tôi đèn đỏ và người vẫn đợi
                nơi ngã tư đưa con đi học
                ta hụt nhau mỗi lúc đèn vàng
                #8
                  meocon_thongminh93 26.07.2006 20:09:04 (permalink)
                  đơn giản chỉ là người bên cạnh


                  chẳng phải gương mặt
                  chỉ đóa hoa trên tóc
                  dịu dàng thơm

                  đôi khi chúng ta vang trong mơ
                  những câu thơ
                  đôi khi chúng ta nghe trong mơ
                  lời nói thân yêu của người bên cạnh
                  em biết không đêm nay
                  ta thắp cây nến màu đỏ
                  những câu thơ thật buồn
                  bốc khói
                  ngồi bên.

                  đôi khi tiếng vang cây đàn đột nhiên tắt
                  đôi khi muốn nghe một tiếng thì thầm
                  những vì sao thình lình sa xuống lặng câm
                  cây nến còn bốc khói
                  đơn giản chỉ là người bên cạnh
                  đợi gió
                  cài lại chiếc cúc áo lãng quên
                  #9
                    meocon_thongminh93 26.07.2006 20:09:37 (permalink)
                    có lẽ còn sót lại những gì đang lịm tắt
                    1.


                    không có gương mặt này
                    ta đang cầm trên tay
                    này thức dậy ơ này em, giấc ngủ
                    đang rung vang chuông báo thức đồng hồ
                    những ngộ nhận cắt ngang nỗi nhớ
                    nơi mỗi ngày mảnh vỡ những tích tắc câu thơ
                    nơi mỗi ngày bồng bột làm mềm cả cơn mưa
                    em bước lên váy ngắn làm cầu thang lơ ngơ
                    hình như là ngộ nhận đang gõ cửa giấc mơ
                    khi em ra mở cửa làm giấc mơ bật khóc
                    nó không tin ngộ nhận còn thương nhớ như xưa
                    ngộ nhận và ngủ mơ ôi những lời nói mớ
                    thả em ra lời hứa thả em ra giấc mơ
                    có cái gì bắt lửa chảy như là đong đưa
                    còn sót lại những gì đang lịm tắt
                    này thức dậy, ơ này em giấc ngủ...
                    những tin nhắn nhập nhoà điện thoại
                    làm đau mặt kính và mưa

                    2.


                    còn sót lại những gì đang lịm tắt
                    ngập ngừng rơi một nỗi sợ tay em, đang xoè ra và vẫy
                    một chiếc lá, mà rễ cây đang tìm lối đi vào. Thôi đừng khóc
                    những trò đùa thần thánh, ta khóc vì mình đã ngây thơ.
                    Mưa ngộ nhận vì mưa yếu đuối, đã đứt hơi đã tơi tả bến bờ.
                    Còn sót lại những gì đang lịm tắt ví dụ một bông hoa
                    hoa hay là đứa trẻ một con cừu non nhỏ lạc mất đường rồi hoa.

                    #10
                      meocon_thongminh93 26.07.2006 20:10:01 (permalink)
                      bài thơ hót lên như tiếng chim

                      (hát lên gọi tên hoa sữa
                      sao bay còn mãi ngu ngơ…
                      (B.V.A.)
                      )
                      1.


                      và tháo chạy như niềm suy tưởng
                      lúc đó tiếng chim rơi xuống
                      tự do

                      không có chiếc lưới bảo hộ nào giăng ra cứu chúng ta
                      những ánh mắt nhìn theo như thủy triều rút xuống
                      biển lặng im, xanh hoang mang
                      chỉ có ngôn từ thay đổi
                      theo cách hát lên gọi tên
                      gào lên
                      vô ích tiếng dội giữa hai phần ngực
                      những đường cong gợi mắt nhìn hụt hẫng
                      đang tắt từng con ngươi
                      tắt dần đêm tối
                      xanh hoang mang bước chân vang
                      dịu nhẹ kẻ dò đường
                      bước chân đơn độc
                      kẻ đang xin ánh sáng
                      của đêm không kết thúc bao giờ

                      làm sao tắt
                      đêm làm sao…


                      2.


                      … hát lên tim vỡ
                      một tiếng chim bạn nghe thấy gì không
                      bạn không lo âu gì nữa
                      bàn tay xoè ra ánh sáng

                      thường khi im lặng
                      là tiếng kêu đã tắt
                      sau khi thiên thần bay tới bằng đôi cánh
                      khóc và rơi. Để khóc và rơi thiên thần phải rộn ràng
                      hót bằng giọng suy tưởng

                      tiếng hót và im lặng
                      chim và bóng của chim
                      vô vọng tiếng kêu đau đớn
                      tiếng chim hót trôi ngược vào cổ họng
                      như vết thương


                      3.


                      bạn bảo rằng không phải tiếng chim
                      tiếng nói ngày thất lạc / tiếng hát cái nhìn
                      con đường / không phải con đường
                      lối mòn trên mặt nước / dấu chim trời chân không
                      lần đầu tiên hay thứ một ngàn
                      bay mỏi vệt dài như khói

                      bất lực
                      dấu vết chúng ta dừng lại
                      xanh hai vệt cỏ thành đường
                      màu lục làm run rẩy
                      dấu vết tiếng chim hót
                      bạn thấy gì không
                      một hào quang trên đầu như chiếc mũ

                      lúc này tiếng chim bắt đầu bí ẩn
                      chúng ta bắt đầu im lặng
                      im lặng cũng là một tiếng hót của chim




                      #11
                        meocon_thongminh93 26.07.2006 20:10:34 (permalink)
                        bài thơ về sự chịu đựng

                        không có gì vất vả lắm
                        bản thân tôi chưa biết con đường này
                        tôi chỉ tình cờ đi dưới mưa
                        khi mọi người tắt ngọn đèn cửa sổ

                        sau ánh sáng của người đeo kính mát
                        con đường trống trơn tiếng thở dài
                        đi thôi
                        những ngôi nhà hai bên đường khóa cửa
                        trôi không trí nhớ
                        lọc xọc tiếng xoay bánh xe gỗ ngày mưa
                        bóng người vội vã lướt qua
                        mắt màu xanh hay hình như cỏ
                        chúng ta không cần nữa
                        cái nhìn ảo ảnh
                        người đàn bà hàng ngày dắt con đi ăn phở
                        màu rau xanh trong mắt trẻ thơ

                        tôi đôi mắt dưới mưa
                        không thấy những gì phải thấy
                        con ngươi trong mắt
                        loé cháy

                        như thuỷ tinh thể

                        #12
                          meocon_thongminh93 26.07.2006 20:12:19 (permalink)
                          Cầm sông Đà trên tay và hát

                          nhân vật:

                          -Ngọn núi Vũ Dy
                          -Buổi sáng
                          -Nước mắt


                          Ngọn núi:
                          hỡi em yêu, nếu em như mưa bão sông Đà, hãy cùng anh hết khúc quanh của sóng. Hãy nhớ khoảnh khắc Bạch Hạc này có kẻ đã trôi thuyền quên lãng, như ánh ngày đang nuốt vào đêm.

                          Nước mắt:

                          đêm nay đêm Bạch Hạc…

                          Buổi sáng:
                          bây giờ là buổi sáng, đừng ngủ trong mắt em

                          Ngọn núi:

                          bụi của trăng và nỗi đau chiếc lá
                          hồn nhiên bay
                          ồ sông
                          và em
                          ẩm ướt và mềm
                          nghĩa là gì dòng sông
                          thơm như môi em thở
                          nghĩa là gì bình minh
                          giọt nước nào đang vỡ
                          nơi dàn đồng ca cây non sau bão
                          gió lẫn với tuổi thơ
                          tràn qua sông rùng mình áo mỏng

                          Nước mắt:

                          đôi khi chỉ loé đuôi đom đóm
                          là bóng tối nhoè đi
                          làm da em màu của vầng trăng
                          bóng tối tiếng kêu hạnh phúc
                          ban mai màu vàng nhiều bụi làm cay mắt em
                          nước mắt bây giờ dính sát vào ngực áo
                          bàn tay đêm và bàn chân ánh sáng
                          đang hòa vào người em

                          Buổi sáng:

                          ôi những vì tinh tú
                          em đã tắt, lặng im với gió
                          sau ánh mắt tưởng là vĩnh cửu
                          của người tình
                          em đã hoài công vì những tình cờ
                          làm sao choàng chiếc khăn bóng tối
                          kể lại người nghe

                          Ngọn núi:

                          đừng mang theo lời nói bóng tối chúng ta
                          đừng quên ánh sáng mắt em cho anh ẩn náu
                          khi anh đến gần đôi tay em bay đi
                          đôi cánh khước từ ký ức
                          lờ mờ vài hàng cây
                          còn sót lại sau mùa hạn hán
                          cố đâm chồi mùi thơm gỗ ẩm
                          len chùm rễ mọng nước vào trong

                          Nước mắt:

                          ở đây gió và mưa
                          xé toang em ra tờ giấy
                          xoay trên em mũi nhọn chiếc compa
                          một vòng tròn chỉ chim trời mới hiểu
                          mẩu giấy trên ngón tay anh
                          nhớ không anh đã so sánh nó với mây sương mù
                          quên nó là màu trắng thịt da

                          Buổi sáng:

                          màu trắng của ánh sáng
                          sẽ mờ dần vào thu
                          xanh màu rêu mùa đông
                          khi em khóc hạ đầy
                          trời màu đỏ. Gai hoa hồng tinh khiết và đau
                          màu trắng hay là nắm tay nhau
                          đi trên sóng ôi con sông tiếc nuối
                          xanh làm chi để nhan sắc ơi người
                          đậu cành mềm rơi và ấm như môi

                          Ngọn núi:

                          và đến đêm
                          dòng sông chen lấn để lên bờ

                          Nước mắt:
                          sẽ trôi đi tháng ngày ta sống
                          còn lại gì…

                          Buổi sáng:
                          một điệu ru tháng ngày mơ ngủ
                          trên nền đất ẩm. Gió
                          vang mơ hồ như bụi
                          những vỏ lon, gói giấy…
                          điếu thuốc không sao bật lửa
                          lá thu rồi ta tìm mắt lá nhau
                          con sông sẽ bến bờ định mệnh
                          không còn thuyền cầm tay nữa để đau

                          Ngọn núi:
                          ngón tay em vướng trong cỏ ướt
                          áo của em như chiếc khăn trải giường
                          bồng bềnh mây trắng
                          đang nhấp nhô đêm tối
                          của sông Đà sương khói và mưa

                          Nước mắt:

                          của màu xanh tít tắp chân trời
                          của màu đỏ bình minh như lửa
                          của màu vàng cát ở gót chân em

                          Buổi sáng:
                          mùi củi cháy. Khói. Ngôi nhà. Rừng
                          thung lũng
                          bây giờ bỏ lại phía sau
                          lối mòn không còn ngoái lại
                          hoang vu tóc ướt trên đầu
                          một vì sao cổ tay em vòng ngọc
                          một vì sao xanh như kiệt sức
                          xanh như là số phận trên cao

                          Nước mắt:

                          và nhìn xuống
                          đêm lăn đi trên cát và người
                          dài như em đến tận chân trời
                          không ngừng nóng và không ngừng bóng tối
                          trôi…

                          #13
                            meocon_thongminh93 26.07.2006 20:12:36 (permalink)
                            bài thơ gửi đỉnh đồi
                            1.


                            lẽ ra em không nên vô ý để rơi xuống đỉnh đồi
                            giọt nước mắt
                            làm mọc lên dải rừng âm u trong tôi
                            sẽ đến lúc lá rồi về cội
                            một giọt rơi làm đứng tim tôi

                            sợ những đứa trẻ, con của chúng ta
                            đã sáu mươi tháng tuổi
                            sẽ khóc
                            nước mắt một chùm rễ dày như đất


                            2.


                            thế giới dù rộng lớn
                            nước mắt vô tình hay cố ý
                            khi làm đứt khuy áo nhỏ
                            một mẩu chỉ còn sót lại trên áo
                            như sợi dây đàn mà chúng ta đã cùng hát với nhau
                            bài hát ngày Chức Nữ

                            nếu số phận đã định chúng ta ở đỉnh đồi
                            đêm ấy dải Ngân hà chỉ còn là dòng suối
                            lấp lánh tuôn như rượu
                            có lẽ có pha cồn
                            làm nhức đầu cơn khát thèm vĩnh cửu

                            những viên thuốc Aspirin bây giờ ngâm trong lệ
                            và làm đau dạ dày


                            #14
                              meocon_thongminh93 26.07.2006 20:12:54 (permalink)
                              bài thơ về sự cả nể

                              sáng nay chiếc áo đỏ đang im ngủ
                              vẻ mệt mỏi của người mới đi xa
                              thức khuya viết những câu thơ liên tưởng giấc mơ với bậc đá...
                              cỏ và hát
                              tán lá với con suối
                              bóng tối với bất động
                              lim dim

                              tại sao không liên tưởng
                              hạnh phúc dửng dưng nỗi đau phá giá
                              oằn vai người nuôi cá basa
                              dường như chiều nay
                              chúng ta quên mất cuộc đời nhiều cánh cửa
                              cùng đóng lại ước mơ
                              với một ly cà phê Highland bốn mươi ngàn
                              khuyến mãi máy lạnh
                              quên mất ở Tây Nguyên bảy năm rồi cà phê bốn ngàn một ký
                              khuyến mãi mồ hôi
                              và những đôi mắt uốn cong người khi bất ngờ đi ngang siêu thị
                              đôi mắt hú còi báo động
                              vô ích mênh mông

                              lẽ ra phải kêu lên nỗi đau của rừng đã cháy
                              chúng ta cứ hát ca một ban mai lá ướt
                              những chân mây thật nhiều gió và buồn

                              lẽ ra phải gánh nặng dự báo tro than và lửa
                              những tiếng động ầm vang sáng tỏ
                              mưa đang ngộp thở thung lũng đậm đặc kia
                              chảy như nhựa trong rừng cao su
                              chúng ta cứ hát ca bao nhiêu là ánh sáng
                              mơ cánh rừng thơ ấu ngày xưa

                              như cuộc đời đã dịu dàng hơn
                              đang cởi chiếc nút áo mưa màu xám
                              ánh sáng rồi sẽ phập phồng trên bậc đá
                              đang chớp tắt cuộc đời như thật
                              trong tóc mai buổi sớm rớm mồ hôi
                              trong mắt biết. Và quăng lưới giữ lại tặng phẩm của bầu trời
                              là lá khô
                              bóp nhẹ nhàng vào em
                              ôi đau vỡ
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9