Chờ
Chiều lãng đãng một màu sương khói,
Gió xuân thoảng mơn man nhàn nhạt
Một chút gì phải chăng là vời vợi,
Khép hồn mình trong nổi nhớ chơi vơi.
Chiều thứ bảy chênh vênh chệnh chụang
Chiếc lá vô tình run rẩy rơi theo,
Giọt cà phề nặng nề tí tách,
Điệu nhạc sầu lã lướt ngẩn ngơ.
Em ru gì với chút hồn của gió,
Gửi vào mây và lơ lững cùng mây.
Không gian trầm nhạt nhòa ảo vọng
Rớt hồn anh trong khắc khoải mong manh. Mong có đôi điều nhận xét. Thanks
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: