TRUYỆN CỦA LÊ THỊ THẨM VÂN
meocon_thongminh93 26.07.2006 22:45:02 (permalink)
Mùi của riêng Ngân


Con người đuổi theo cái/điều mình muốn hay thích. Đến đất lạ, thủy thủ tìm ngay nhà thổ, còn nhà địa chất nhặt đất đá để khảo sát. Ngân là dải đất khô lạnh không dấy trong anh chút nóng hổi ban đầu gặp. Lâu lắm rồi, dương vật anh mốc meo tạnh nguội, lắm lúc như vành tai anh sờ mà như không sờ. Ngân đã làm nó sống lại, chính anh phải kinh ngạc. Những sáng sớm căng cứng thường xuyên với cảm giác đê mê phấn khích chứ không phải do hiện tượng NPT. Lúc đấy hình ảnh Ngân thắm thiết. Anh vòng tay qua gối, qua khoảng trống của giường tìm mùi da thịt Ngân.

Trưa nay ánh sáng phản chiếu từ ô cửa sổ anh thấy mắt Ngân chiếu ra tia u sầu thường trực. Chán ngán mọi tiếng động chung quanh. Sao Ngân cứ sống trong tình trạng sầu khổ? Từ ngày có Ngân, miếng thịt đeo giữa háng anh bớt bèo nhèo vô duyên. Thay vì cạn sức anh sung sức. Kiệt lực anh được hồi sinh. Anh mê mùi của riêng Ngân. Mùi mồ hôi giữa khe vú. Mùi nách hở hang mùa hè. Mùi khói ám ở háng khi anh chuồi mặt dần xuống phía dưới thân thể nàng. Ngân gầy gò, mỏng manh như bé gái 15 tuổi muộn dậy thì lồng trong óc não người đàn bà ngoài ba mươi ý thức quyền dâm đãng. Anh phải làm tất cả những đòi hỏi để Ngân được sướng, như thể anh đang sướng, cực sướng. Anh sẽ sống thế nào nếu một sáng Ngân biến mất? Anh còn trẻ con quá chăng? Anh mê nàng mất rồi.

Con đường chuyển hóa là con đường cam go nhất vì không có kết thúc. Thống khổ luôn phục kích trong đời sống quá ngắn của ai đấy nhưng quá dài đối với nàng. Mũi Ngân luôn ám mùi tang tóc của chính nàng. Màu tàn rụi của chiếc lá chết. Làn da căng mịn hay tái mét của bọn sinh viên lắm khi như những cái ghế cứng ngắc trống rỗng trước mặt nàng trong giờ dạy. Tiếng động của chân ghế xô đẩy. Tiếng ầm ừ trong cuống họng của con bé Tanya muốn hỏi nàng gì đấy nhưng rồi thôi. Ngân hất tóc rũ bỏ tất cả khi vừa bước chân ra khỏi cửa lớp, bước dọc theo hành lang, vào văn phòng ngồi yên một lát, uốn éo lưng vài cái rồi úp mặt trên bàn không nghĩ gì cả. Ngân sợ trong bóng tối tạm bợ của mặt bàn tiếng điện thoại rung lên. Giọng của mẹ. Người đàn bà với chứng điên loạn như thể vờ vịt với mọi người. Ngân, chứng tích của loạn luân, ra đời bởi một cơn nứng. Thống khổ lẫn thù hận không còn chỗ chứa cho lời nguyền rủa. Nắng ấm không có trong thế giới nàng nhưng bao phủ quanh Hoàn mỗi khi anh gọi là em là bạn hay em và bạn. Tiếng chân đồng nghiệp đang đi qua ngoài cửa với cái bóng chần chừ. Ngân muốn ngưng ngay mọi thỏa hiệp. Ngân là cái mụn nhọt bưng mủ phát sinh do Ngân cạy hay tự trói mình vào những nỗi khổ đau? Ngồi một mình trong những buổi chiều không ngày tháng tìm sờ mụn nhọt như thể mân mê nỗi sầu thảm đời mình. Ngân thử đừng bám níu vào cái Ngân không rõ mình muốn bám níu xem sao? Hơi thở chẳng hạn, nếu ngưng sẽ thế nào? Mặt dao sắc nhọn cắt đôi miếng tofu trắng mướt mịn tối qua ở nhà hàng Nhật trong tia mắt anh là kẻ đang bám níu lấy vạt áo Ngân một cách thiết tha khốn khổ. Thác loạn xô đẩy trong từng sớ gân Ngân. Thành khẩn van lơn và lì lợm như đôi boot bó chặt hai ống chân nàng dưới gầm bàn. Ô hô, vậy là anh yêu nàng quá sức rồi.

Nhiều năm anh lửng lơ sống. Giờ đây giọng nói Ngân chan pha giọng nói con bé Vi khi nó nhõng nhẽo đòi anh đổ sữa vào tô cereal. Giòng sữa chảy như lưng trần anh quặn chặt lưng trần Ngân. Hình ảnh nhấp nhô ấy cứ làm anh muốn dốc mãi bình sữa. Những buổi chiều nhạt thếch vô cảm trôi qua, trôi qua trước khi Ngân còm cõi xuất hiện. Ngân, mung lung lạnh lẽo trong ngày, nóng sốt tan loãng trong đêm. Mùi da thịt Ngân gõ gõ óc não anh thầm thì giễu cợt dậy đi dậy đi cha nội. Chùm lông nham nhám của Ngân, giọng nói ngưng ngang bất chợt của Ngân, tiếng cười hiếm hoi của Ngân dưới trụ đường đèn đêm cùng ý tưởng chỉ muốn biến mất và cái cách pha trò bất chợt thông minh kì lạ của Ngân như quần lót dính máu Ngân nhét trong túi quần anh không biết để làm gì. Anh chỉ biết không thể để mất. Máu khô đỏ biến thành màu đen khô quặt. Hình ảnh Ngân ngồi chấm bài rồi ngẩng đầu bảo anh biết không em có biệt tài nhớ tên từng đứa sinh viên đến độ chúng ngạc nhiên, còn em không hiểu sao em có trí nhớ quái đản thế. Ngân vân vê lọn tóc. Em đã từng có một thời mê những con chữ, nàng tiếp. Anh nghĩ em vẫn còn đấy chứ, anh nói. Thế hả anh? Nàng cười. Sao đêm qua con mèo hoang nhìn em rồi bật khóc anh ạ. Em hoảng quá hỏi tại sao nhưng nó đéo thèm trả lời em. Mắt Ngân lóng lánh làm anh hoảng sợ. Ngân quét ngang quét dọc những lằn roi quái ác trên lưng, mông trần anh, anh để mặc không chút kháng cự. Cứ để mặc với nỗi thích thú vô biên và những lần sướng ngất.

Màu mưa của ba thế kỷ trước là màu gì? Đời ngổn ngang phức tạp nhưng sao ta ra sức mong nó cạn cợt. Giá như ta thả cái ta đang khăng khăng nắm giữ thì sẽ nhẹ nhàng biết bao! Dính mắc hay tham đắm phát sinh cháy bỏng lòng dạ. Ham muốn thân thể trần truồng và màu mắt tháng tám của Ngân quấn chặt trong tấm drap lụa mỏng. Sự mềm mại của làn da hay làn lụa cứ nóng dần lên như sự chờ đợi đòi hỏi phải được thỏa mãn. Ngân là bi thảm lôi cuốn, quyến rũ chết người. Thông minh, nhạy cảm, tinh tế, đong đưa... đong đưa... mạnh nữa... mạnh nữa... hai đùi dài khẳng khiu đong đưa... mạnh đi... mạnh nữa đi mà... Ngân nói, cứng cỏi trong từng chữ. Chữ là mệnh lệnh của nàng. Từng ngấn xương trong anh nở phồng rền vang, bầu ngực Ngân nhấp nhô dậy sóng. Anh rán sức thúc mạnh hơn. Màu da xanh xỉn dấp dáp mồ hôi. Tai anh bốc khói, hơi thở anh bốc khói. Anh thúc mạnh như là cái thúc cuối. Phải thế không? Giọng ai đang lùng bùng trong tai anh? Không! Không thể là vợ anh. Cái dáng lủi thủi gà con nhai cơm tránh gây tiếng động. Cứ thế, anh thúc. Trước rồi sau. Vợ của anh và Ngân của anh. Trong miệng Ngân, cửa mình ngân, hậu môn ngân. Em đã từng bảo em thích thế phải không Ngân? Để cho em biết những cái lỗ trên người em nông hay sâu và dương vật anh dài hay ngắn. Kẻ tra tấn và người bị tra tấn. Anh có chuyển tải hết sức sống trong anh đang bùng vỡ hay không đây? Anh cứ thúc và thúc. Anh đang dấn cả thân anh trôi tuột vào trong nàng. Ồ, quan hệ tay ba. Choáng thật anh nhở! Nàng thường nói thế khi ngạc nhiên, mà nàng thì ngạc nhiên trước những thứ rất vớ vẩn. Anh yêu em anh yêu em anh yêu em. Anh nói với tấm lòng hào phóng. Anh mất mạng như bỡn. Chẳng sao. Anh bay bổng trong vòm trời sâu rộng không đáy, không bảng chỉ lối ra. Con đường độc đạo dẫn vào trong nàng, cửa mình rền vang.

Tiếng động trong người Ngân đánh thức anh dậy. Chắc chắn, vững vàng anh không thể từ khước. Ngân, kẻ phiêu lưu tình dục của mẹ và tàn khốc của bố tạo thành cơn Tsunami kinh hoàng phá hủy mọi quy củ, nề nếp, gia phong. Máu biến thành nước lã. Nếu ông ta không là bố em thì em phải gọi ông ta là cậu. Cậu ruột em là bố của em, anh biết không. Ngân nói. Mẹ em là người đàn bà vừa ngu si lại vừa xốc nổi. Em ra đời bởi một cơn nứng. Nàng ưa lặp lại câu này. Bố em và cậu em xài chung một con cu. Giọng nàng tưng tửng. Anh nghe không với niềm tin của thằng bé 6 tuổi sẫm trời đứng trước ống khói chờ ông già Noel tuột xuống với túi quà nặng lệch một bên vai. Lần đầu lau sạch người Ngân vì cơn xỉn bí tỉ, cùng những viên thuốc an thần nàng nói em không muốn nhìn thấy nhưng phải vốc chúng vào miệng mỗi ngày ba bận mới sống được anh ạ, mà em có muốn sống đâu nào. Ngân say vì rượu, anh say vì Ngân. Thế mới buồn cười. Anh rờ rẫm men theo đường cong vòng mông khiêm tốn của nàng. Trong bóng tối vũ trụ riêng Ngân anh ngửa mặt lao thẳng vào, mặc kệ. Giá trị nhân sinh, anh nhủ thầm. Hình bóng Lan, vợ anh lủi thủi vô ra, nhiều năm nay chỉ ăn rau, ngũ cốc, uống sữa đậu nành lạnh vào mùa hè và nóng vào mùa đông. Lan chỉ còn cạo đầu, mang áo tràng nâu sồng là trở thành ni cô dưới mắt mọi người. Lan đã không còn là Lan của những ngày xưa cũ dưới mái nhà, dưới ánh đèn vàng thư viện, trong lòng xe nồng mùi xăng cặn. Anh chẳng còn nhớ lần cuối bàn tay Lan vuốt tóc anh là bao giờ. Tóc anh giờ thay cho chuỗi hạt bóng nhẫy thân thiết. Tâm linh là tiến trình chuyển hóa cá nhân. Cá nhân anh, Lan, Ngân hay bé Vi? Mùi háng Ngân là tâm linh. Anh nhắm mắt, xoa xoa tóc, cúi đầu lặng thinh. Kẻ ăn năn thống hối là anh là Ngân hay là Lan? Ngôi chùa nằm trên dãy núi quanh năm phủ sương trắng đục có người bằng da bằng thịt là Lan, vợ anh mỗi tháng 15 ngày di động hít thở trên đấy.



(trích đoạn tiểu thuyết đang viết)


#1
    meocon_thongminh93 26.07.2006 22:45:49 (permalink)
    Khổ nạn


    iiii



    Mùi thông tươi, hăng hắc. Vỏ thông sần sùi, nhám. Lấy móng cạy, coi chừng xước móng chứ chẳng chơi. Ớn sợ rát buốt luồn từ gáy chạy tuột dọc sống lưng con bé.



    ~~~~



    Con bé nhắm tịt mắt. Bóng tối làm nó bớt hoảng, nhưng da thịt vẫn như bị cát bám. Trong thế giới tối, nó từ từ thấy lại con đường thẳng tắp bề rộng bằng lòng bàn chân, hun hút phía trước. Chút nguy hiểm chút tò mò chút phiêu lưu chút thách thức trộn lẫn như nồi lẩu sắp sửa sôi. Con bé dang thẳng hai tay bước tới, dẫu biết ngã bất cứ phương nào. Đã một lần ngã, Chúa hay Satan đã đưa tay phù hộ, nó vớ được sợi giây điện bám cứng, nhắm tịt mắt, ngưng thở... phịch. Mông trái bị bầm tím mấy tuần. Sợ, ớn nhưng con bé vẫn ưa đu với hiểm nguy đi đường thẳng bề rộng bằng lòng bàn chân.

    Con bé leo lên nóc chuông nhà thờ, ẩn mình ngó xuống làng mạc qua màu khói. Nóc nhà tranh, tôn, ngói, lùm cây, kinh rãnh, ao, giếng... cùng bóng người lầm lũi trên con lộ ngoằn ngoèo đưa về nơi chốn nhất định. Con bé ghì chặt thanh sắt, buông là nát thây, dưới kia muôn vàn đá tảng to nhỏ tựa hàm răng cá sấu toang hoác. Nhìn xuống, nước mắt con bé nhỏ giọt, chẳng hiểu vì sao. Nó buồn buồn, mệt mệt như thể chẳng thiết tha gì. Nó nhìn nước mắt ấm của mình thấm dần vào thanh sắt lạnh.

    Con bé ngước nhìn lên. Có phải trên kia là thiên đường? Thiên đường đồng nghĩa bay bổng, lòng nhẹ tênh. Sự bước tới ngước nhìn trời cao bám cứng óc con bé từ hôm đấy.



    ~~~~



    Gầm giường phủ bụi thời gian. Bầy mèo nửa hoang nửa nuôi chẳng rõ con số suốt ngày đồng thanh rên rỉ. Mùi cứt, nước đái thậm chí xác mèo rã tan dần trong xó kẹt. Bóng mèo con phóng nhanh. Bóng mèo mẹ nhếch nhác trong căn phòng tù mù cánh cửa chưa lần mở toang. Bên ngoài vườn bầy chó nửa khôn nửa dại chiếm trọn. Thân chúng ốm o ghẻ lở có cùng tia mắt gầm gừ đục lờ. Lông như bông gòn tẩm bụi bay tá lả. Răng mọc tràn cả ngoài hàm nhọn hoắt, trắng hếu. Dàn su cuối vườn trái trĩu mướt xanh. Chỉ dàn su là xum xuê sức sống.

    Bà bác mặt rỗ đều như chén chè cau đậu nở bung. Mí mắt phải dán kín. Mắt trái nước rỉ quanh năm. Giọng nói kềm ép trong cuống họng. Con bé vận dụng trí khôn tối đa mỗi khi đối diện. Tảng sáng bước xuống giường xỏ chân vào dép đến khuya mù mịt rút chân khỏi dép bà chỉ lo miếng cơm, tay lần tràng hạt và tẩm thân bằng dầu Nhị Thiên Đường.

    Mỗi chiều thứ tư, ngày giữa tuần, đợi bóng nắng vừa qua khỏi mé hiên, lướt dần đến ụ đất có tảng đá to sần. Con bé lần mò lên nhà trên, men theo bờ tường ẩm thấp, băng qua khoảng đất trống cỏ cằn cỗi nhưng lá to dị thường, nghe tim rền vang gấp gáp như hồi chuông báo tử.

    Người đàn ông ngồi quay lưng, áo choàng đen phủ kín. Đôi dép cao su quai xanh lơ, chút lộ liễu ở chốn riêng tư. Ông ngồi giữa những chồng sách. Con bé tiến dần tới, đứng yên, đầu cúi, tay cố kéo nhúm tóc nhét vào mồm, nghiến chặt giữa hàm răng, tóc vẫn không đứt.

    “Lại đây, lại gần đây.” Người đàn ông ra dấu. Con bé nhích nhẹ người, hàm răng nghiến mạnh hơn, tóc vẫn không đứt. Ông gấp cuốn sách, buông cây bút, con bé liếc nhìn, cây bút bốn màu xanh đỏ lục đen. Con bé bỗng ước được cầm cây bút bấm từng màu một, hoặc hai màu, hoặc bốn màu một lượt. Tích tắc tích tắc vui tai và sướng tê đầu ngón. Ông choàng tay qua người con bé, kéo áp sát người ông. Ông bóp nhẹ vai, rồi thong thả xoa xoa. Ông lần tay xuống eo rốn bụng hông. Bàn tay càng lúc càng gấp gáp và tăng sức nóng. Con bé vẫn đứng im, áp sát vào người ông, mắt không rời cây bút bốn màu. Ông bế con bé đặt lên đùi, đong đưa. Toàn thân ông nóng hổi, thở khó nhọc. Ông đưa hai tay bưng mặt con bé hít sâu, cuống họng ông co giật. Môi ông rà kiếm mùi da mặt con bé. Tiếng ầm ừ mắc nghẹn. Cục hầu trồi trụt liên hồi. Con bé nhắm tịt mắt, cố xua tiếng mèo rên rỉ đồng loạt dưới gầm giường. Hàng loạt tròng mắt trắng dã đàn chó chờ chực vồ khúc xương bà bác thẩy ra. Con bé chỉ thở được khi hiện hình dàn su trái xanh mươn mướt. Nhưng sao con bé lại ngửi được mùi nhựa thông? Mùi thông ngầy ngậy, hăng hắc dấy lên kích thích lạ kì. Con bé không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Nó đưa tay vuốt nhẹ mu tay người đàn ông. Mềm ấm. Nó vuốt dọc theo từng lóng tay lật dở trang sách, nghĩ chỉ mình nó sờ được. Con bé nuốt ực nước bọt trong họng bất chợt trào. Nước từ đâu mà trào lắm thế này? Trào! Trào mãi. Càng nuốt, nước càng trào. Cứ nuốt, cứ trào. Bụng dưới nó oằn cong, sưng nẩy như bí đái. Mùi nhựa thông hăng hắc rờn rợn. Vỏ thông thô nhám sần sùi. Giờ thì nó thấy phần dưới của nó đang khép mở, mở khép liên lỉ và bắt đầu nhầy nhụa.

    Bóng tối dưới gầm giường ám mùi thời gian.

    Người đàn ông khẽ khàng buông con bé. Ông bước nhanh qua phòng bên đứng lặng một hồi, mặt ngửa nhìn trời. Ánh nắng chiều chiếu rọi phủ toả thân ông. Thứ hào quang phù phiếm sắp lịm tắt. Con bé bên này phòng tròn mắt theo dõi bóng ông qua tấm màn mỏng. Toàn thân ông khẽ rung. Tấm màn lay động. Bóng chiều nhập bóng ông làm một. Bần bật. Cong người. Kìm tiếng nấc. Ông luồn tay vào vạt áo chùng đen nắm trọn, thật chặt. Lên xuống - xuống lên. Mạnh bạo gấp gáp liên tục. Chuông nhà thờ đổ dồn. Những trang thánh kinh lật vội. Mặt ông vẫn ngửa hướng mặt trời rọi chiếu. Rỡ ràng.

    “Này là mình ta, các con hãy nhận lấy mà ăn. Này là máu ta các con hãy nhận lấy mà uống.”

    Con bé bỗng gập người. Dòng nhựa thông phóng vọt. Nó vội nhắm tịt mắt.

    “Cha ơi! Sao cha lại bỏ con?”

    Mặt đất phủ bụi tro.

    Tắt thở.

    Những trái su xanh trĩu cả dàn.

    Con bé nghĩ tới cái bóng di chuyển tanh lạnh của bà bác. Ừ, sau cơn mưa mùi thông sẽ không còn. Tròng mắt chó dại hoang cũng biến. Tiếng mèo rên cũng bặt. Cục tròn trồi trụt ở cổ cũng lặn. Còn lại là mảnh da đỉnh đầu trắng toát của người đàn ông đang nhoè dần to dần trong bóng đêm, láng trơn tựa trái vú nó đang hồi nhú.

    Sách phủ kín tường. Bìa gáy bọc giữ thời gian. Mùi sách cũ, mùi mực mới. Ngôn ngữ khó đọc con bé thắc mắc phải là ngôn ngữ Đức Chúa Trời. Bổn phận nó là đi quanh phòng nhặt những cuốn sách dưới sàn xếp đều trên kệ.

    Người đàn ông trở ra với bóng chiều tắt lịm trên khuôn mặt. Ông lại gần đưa tay vuốt tóc con bé. Con bé thấy rõ màu xanh da mặt ông nhoà cùng màu màu tối căn phòng tẩm mùi thánh Chúa. Con bé buông thõng tay, chạm phải vị nước nhầy nhụa trên áo chùng đen. Mùi nhựa thông, trắng đục như sữa, hăng nồng. Con bé rùng mình, lòng mềm rủ.

    “Bé Na.” Ông gọi, “Lớn lên muốn làm gì nào?” Ông hỏi.

    Giữa đống sách ngổn ngang, con bé buột miệng. “Viết sách!”

    Ông cười. Con bé cười theo.

    Tiếng gõ cửa của bà bác nhắc nhở giờ cơm chiều. Giờ xếp sách đã xong. Con bé trở lại căn nhà dưới góc vườn, nơi bốn bức tường ám mùi xác mèo và dầu Nhị Thiên Đường. Một tuần nữa nó mới đặt chân lên lại căn phòng này, biết chắc thế. Nhưng khi nào má đến đón thì nó hoàn toàn mù tịt. “Sắp xếp xong công việc má sẽ trở lại đây đón con về.” Câu nói cuối cùng nói nghe từ miệng má nó. Vừa đi nó vừa tính nhẩm cũng đã hơn sáu tháng rồi. Con đường thẳng tắp bề ngang bằng lòng bàn chân dài sâu hun hút. Chỗ trú ẩn trên nóc chuông. Thanh sắt lạnh thấm dần giọt nước mắt nóng.

    Chúa đọc được hết mọi ý nghĩ.

    Con bé bật cong người sợ hãi.

    Chúa luôn theo dõi mọi hành động ta làm.

    Con bé nghe hồi chuông báo tử réo gọi tên mình.



    iii



    Đang dội nước tắm con bé chợt khám phá giữa háng loang màu hồng đỏ. Đưa tay sờ vào nơi ấy. Máu. Ngón tay nó run run. Thau nước bỗng như thau nước đá vụn. Hàm răng va lộp cộp. Con bé cố bậm môi ngồi thu mình vào góc tường. Nhất định không khóc, không khóc, không khóc. Rồi ôm cứng người thật chặt, thật lâu.

    Ánh sáng bên ngoài khe cửa đã lụi tắt. Tại sao? Bệnh hoạn. Phạm tội. Chúa phạt. Nó cúi cong người, banh rộng háng cố soi ngó thật kỹ. Háng như hang sâu, tăm tối cùng màu căn phòng. Có gì linh thiêng bí ẩn xảy ra cho nó? Mùi thông hăng hắc, nó nhắm tịt mắt, hít mạnh. Gáy bắt đầu nóng, bụng căng phồng bí đái. Chuông chiều lễ nhì lại gióng thúc bách mạnh mẽ. Cơn sợ giật ngược dần, tỉnh táo dần. “Chắc chẳng sao. Máu chảy một lát là ngưng ấy mà.” Con bé vỗ vỗ cửa mình thầm thì, chợt nghĩ đến cái miệng cười của người đàn ông.

    Buổi chiều thứ bẩy, ở tuổi mười ba, thân thể con bé thoắt biến thành thân thể đàn bà.

    Con bé lén lấy cái khăn trắng lau mặt của người đàn ông, dùng kéo cắt làm bốn mảnh, lót kín dưới háng để thấm máu rồi vo sạch phơi sau kẹt cửa nhà kho chứa than.



    ii



    Một buổi sáng má nó xuất hiện với ánh mắt hớt hải cố hữu nay hằn thêm phần sợ hãi. Hai má bà hóp, da xám, tóc thưa đi nhiều. Má càng hớt hải con bé càng tỏ ra bình thản. Nó ưa làm ngược bà. Má vừa nói chuyện với bà bác mà hai tay khua như sàng gạo. “Bọn Việt Cộng cầm cờ đỏ sao vàng lùa dân chạy loạn tứ tán...” Nói chưa dứt câu má đã lôi tuột con bé đi như chạy loạn thật. Ngang qua nhà kho chứa than, con bé biết bốn mảnh khăn trắng chưa khô còn treo sau kẹt cửa. Bà bác trong kia vẫn tiếp tục di chuyển như cái bóng với một mắt rỉ nước và một mắt dán kín. Nồi cơm đã chín, nồi canh trên bếp bắt đầu sôi, khúc cá thu rán ngập mỡ hành.

    Đi ngang nhà trên, bước chân má dùng dằng một tị, nhưng rồi bỗng nhiên gấp rút hơn, nhanh hơn, mệng chép, thở mạnh, “Người dưng kẻ lạ thì tốt với mày, chỉ có thằng cha mày là thứ chó đẻ.” Mùi nhựa thông luẩn quẩn đâu đây. Con bé khẽ rùng mình, nhắm tịt mắt, ngửa mặt, cố hít sâu.

    Dàn su trái mướt xanh trĩu nặng xa dần, xa dần, xa dần.



    i



    Hàng chục năm sau.

    Cây thông giờ to cao rậm rịt. Tròng mắt trắng dã, hàm răng trào tràn của bầy chó cùng lũ mèo hoang ốm o bệnh hoạn luôn đồng thanh rên rỉ cũng đã tan xương rã thịt trong lòng đất. Còn bà bác và người đàn ông phiêu bạt nơi đâu? Gió cao nguyên luồn vào gáy, không lạnh nhưng thắt lòng. Nóc chuông nhà thờ có thanh sắt lạnh chắn ngang giờ đây thấp hơn, nhỏ hơn trong mắt người đàn bà. Nơi giáp thiên đường và địa ngục. Nơi hàng chục năm qua, thỉnh thoảng trong giấc mơ mặt trời, mặt trăng chiếu những tia sáng gẫy vụn, nhầu nát.

    Mảnh đất đã thấm những giọt máu đàn bà đầu tiên. Những giọt nước bí ẩn rỉ từ mắt bà bác. Chất nhựa sống mãnh liệt khôn lường của người đàn ông.

    Mảnh đất sanh đẻ giấc mộng nhà văn của người đàn bà.

    Ngày tận thế Chúa phán xử thiện-ác.

    Dựa vào đâu Chúa kết tội loài người?

    Hàng chữ dọc bờ tường: "Ai Theo Ta Hãy Bỏ Mình Vác Thánh Giá" thời gian đã xoá sạch. Người đàn bà đọc lại theo trí nhớ.

    Bóng người quỳ-đứng-ngồi đồng cúi đầu lâm râm đọc kinh cầu nguyện chật cứng trong nhà thờ. Từ bao giờ con người luôn cầu xin Chúa sự phù hộ?

    “Cha Thục.” Người đàn bà khẽ gọi. “Bé Na đã về đây.”

    Trời cao nguyên phủ màu tro.



    #2
      meocon_thongminh93 26.07.2006 22:46:30 (permalink)
      Từ Sleeping Beauty đến Hòn Vọng Phu

      Bà ngắm nhìn cái laptop gọn nhỏ, xinh xắn rồi đưa tay khẽ vuốt ve, tỏ lòng biết ơn sâu xa. Qua rồi thời đại pen=penis; bút=buồi. Chế độ phụ quyền đang trên đà lung lay. Xương sườn đất sét Adong đã bị đập nát vỡ vụn. Thế kỷ (tới) đàn bà là đàn bà là đàn bà là đàn bà. Karma đang được định nghĩa lại, công nhận như bản hợp đồng kí kết chỉ giữa con người với con người, thần linh vòng tay, cúi đầu đứng ngoài. Ngày nay sanh đứa con gái hết còn là nỗi bất hạnh mà là niềm vinh hạnh. Trăm đứa con gái không bằng hòn dái đứa con trai trở thành câu mantra-thần chú của kẻ nửa khối óc, nông cạn, thiểu năng, mất trí, lạc hậu. Máy giặt, sấy xuất hiện giải quyết tỉ tỉ giờ đồng hồ mỗi ngày cho cánh đàn bà ngồi còng lưng chà-vò-xát-vắt-phơi hàng đống quần áo gọp lại cao không thua những quả núi trải dài trên mặt địa cầu. Viên thuốc ngừa thai tí xíu tựa hạt gạo giải thoát/phóng thân xác đàn bà, phụ xóa sạch mọi biên cương, thành trì, tường ngăn, rào cản. Qua rồi cái thuở hồng hoang cổ tích công chúa xinh đẹp nằm ngủ trong rừng đợi chờ hoàng tử hào hoa phong nhã phi ngựa đến cúi xuống ban phát nụ hôn, đánh thức sự thèm khát, phả sức sống hồi sinh. Rồi chàng truất ngựa truy phong. Thiếu nữ theo dòng thời gian biến thành thiếu phụ đứng ẵm con nhẫn nại đợi chờ người đàn ông trở lại. Thiếu phụ hóa thành vô dụng, vô tri, vô tích sự... đến độ hóa đá. Đàn ông đồng đẳng, ngang hàng thượng đế toàn năng, toàn quyền. Họ ban cho đàn bà sự sống, sự sướng. Và rồi, ừ, chính họ vắt cạn sự sống, sự sướng nơi người đàn bà.



      (Trích tiểu thuyết Âm vọng )
      #3
        meocon_thongminh93 26.07.2006 22:47:22 (permalink)
        Lạ(c)


        Người người di chuyển trên đường. Vài khuôn mặt phết lớp vec-ni giả quyện bụi đường. Vài khuôn mặt mang dấu ấn hợm hĩnh. Vài khuôn mặt mang thói quen được phép tội nghiệp. Còn lại, là những khuôn mặt với những bí mật cố tình bưng bít. Bà Jan nói không ưa Bí Xanh khi đôi mắt toé lên tia sục sạo. Trái hẳn ông John, cứ ưa lặn chìm trong đáy mắt Bí Xanh. Ông nói, giúp cho ông chắp cánh bơi, và thừa khả năng nhận chìm bất cứ thằng đàn ông con trai nào khi Bí Xanh đứng cao ngang tầm tai bà Jan. Cô Jill nói cổ tay Bí Xanh gầy quá, cổ chân cũng thế, và cả cái eo cũng thế, chỉ có hai gò ngực nhô cao một cách vô lối. Bí Xanh muốn hỏi, như thế có phải nó thuộc típ người mà thân thể không tự chứng minh, mà chỉ muốn trưng bày?



        Bữa ăn tối Thanskgiving, có con turkey lấy từ lò ra, da phỏng rộp, nằm tênh hênh. Bí Xanh phụ bà Jan bày đĩa, nĩa, dao, khăn và ly. Những thứ cất trong tủ kiếng. Phải nhẹ nhàng, cẩn thận, từ từ không thì vỡ. Ông John nhắc chừng. Bí Xanh rất sợ ngã, bẩn đôi vớ trắng tinh mới mang lần đầu. Ông Jack không nhìn Bí Xanh trong đôi vớ mới mà cái váy mới. Cuối bữa ăn, con turkey bị xẻo hết hơn nửa, phân phối không đều trong bụng mọi người. Ông Jack nói để nó đi bộ đến trường mỗi ngày không sợ người ta bắt cóc sao. Bà Jan nói có cô Jill đưa đi đón về. Ông Jack nói lại giao trứng cho ác, cô Jill nửa say nửa tỉnh nửa khôn nửa dại, chưa lo được thân cô ấy nữa là... Khi 3 chai rượu vang đã cạn, và khói thuốc sôi sùng sục trên trần nhà thì bà Jan nói tôi không sợ người ta bắt cóc nó, mà sợ nó bỏ nhà đi luôn thì bỏ mẹ. Tôi thì không hề sợ nó đi lạc, bị bắt cóc, hay bỏ nhà đi luôn, ông John nói. Bí Xanh bị ám ảnh ý tưởng trong câu nói của bà Jan. Bỏ đi đồng nghĩa phiêu lưu, mạo hiểm, bất cần, và đe dọa.



        Ông Jack bị dồn cục Như Thể. Có một thời suy nhược thần kinh toàn diện. Ông John, phấp phổng với căn bệnh nhồi máu cơ tim. Rồi Thì. Bà Jan, luôn bồn chồn. Cơn loét bao tử hoành hành mỗi ngày đúng 5 giờ chiều. Thế Nhưng Mà. Bí Xanh tránh (tự) tổn thương. Những J luôn sống trong (một) thế giới quay cuồng. Cô Jill nhận xét với đôi mắt tự vệ, và giọng nói đề phòng. Cô muốn được tự do và chủ trương thẳng thắn, nhưng rất tiếc trái tim và khối óc của cô là tỉ lệ ngược. Dù vậy, hai điều cô yêu thích đã đẩy đưa cô có mặt ở xứ hợp chủng có lá cờ in rất nhiều ngôi sao này.



        Ông Jack không là thành viên thuộc căn nhà này, nhưng ông ghé lại hầu như mỗi ngày, kể cả những hôm ông bị ốm. Tháng trước bị trượt ngã cầu thang, chân bó bột, ông gọi con-bọ-hung-phết-màu-vàng chở đến. Ông Jack là bạn thân ông John, là người tình bà Jan. Ông John là chồng bà Jan. Cô Jill đến giúp việc nhà mỗi ngày vài tiếng. Ban đêm cô học nghề gì đó - cô đổi luôn luôn - ở đại học cộng đồng. Đôi khi ông Jack than bị cơn mất ngủ hoành hành. Bà Jan làm editor cho tạp chí đấu tranh, bênh vực quyền lợi phụ nữ phải được ngang bằng đàn ông, và con cái li dị phải được cung cấp tiền nuôi dưỡng từ người cha. Ông John dạy khoa sử Á Châu tại một đại học cách xa nhà ở 30 phút lái xe. Ông Jack, ban ngày hành nghề luật sư, ban đêm đi thổi saxo ở hộp đêm cách nhà 5 phút đi bộ. Ông liên hệ thân mật với phụ nữ nào cũng không hề quá 6 tháng. Lúc người ta bỏ ông, lúc ông chán người ta. Bà Jan khi thì tức quá khi thì vui quá khi thì buồn quá. Mà quá một chút là bà lạc giọng và mọi giác quan run lên bần bật, làm rung chuyển nồi niêu chén bát muỗng nĩa chưa rửa trên bàn, trong bồn. Ông John với đôi mắt luôn âu sầu, nhưng hơi thở nóng không thua núi lửa, hầm hập thổi vào cửa sổ nhà kế cạnh. Những chậu kiểng chưng trong nhà mọc lá mà không hề trổ hoa dù được tưới nước đều đặn và bón loại phân hảo hạng, chỉ vì ông John thổi những luồng lửa vô cớ. Đôi khi ông Jack lộ vẻ thanh thản, nhưng thường là trong những bữa ăn ngon đúng ý. Ông ăn/nhai/ngậm/nuốt mà tay luôn cầm chặt ly rượu chát. Vẻ thanh thản toát ra ở ngoài mọi lo-toan-nhọc-nhằn-băn-khoăn-nghi-hoặc. Lúc đó, khuôn mặt ông đẹp như buổi hoàng hôn đến muộn.



        Bí Xanh về nhà sau hai ngày biệt tăm. Men theo vết chân ma trơi dẫn dụ, giọng nói bí mật phát xuất sâu thẳm tận trong Con Người, cùng hơi thở của vỏ xác ướp giấu mặt. Khuôn mặt bà Jan ông John lạnh tanh, cắt nặn không ra giọt máu. Bí Xanh ngủ trên xe điện ngầm. Xe chạy vòng vèo tới lui, lui tới. Đèn luôn bật sáng, không định được ngày hay đêm, có khả năng làm quên chuyện ăn ngủ và luôn (cảm) thấy mình tan biến vào bóng tối, như thể âm bản của kẻ chưa hề chạm mặt. Những con chuột dưới lòng đường ngước đầu chu mỏ rủ rê Bí Xanh. Không gian đầy ắp muôn điều kỳ quái. Không khí thải ra từng cuộn dây thừng lững lờ đe dọa trên chóp mũi. Bí Xanh đi rồi dừng, như thể nhớ ra điều gì đó lỡ quên. Nhớ lại giọng nói của ai đó đã không còn nhớ mặt. Dừng chân tìm bức tượng nào đó luôn ẩn nấp phía sau. Thấy thì có mà Sờ như là Tuyết tan. Tất cả lùi tới phía Quá Khứ. Bảy ngày sau khi về lại nhà với cái giường nệm dày gấp đôi người, cùng cái mền nặng 4 lần chắn ngang bụng, cùng sáu cái gối đủ màu đủ kiểu đủ cỡ. Áo gối Bí Xanh thích nhất là in chữ good night mặt này và good morning mặt kia. Áp mặt lên đó thì trí không bấn, thân không loạn vô cớ. Sáng thức dậy, cũng chẳng thêm vị mặn nước tiểu-nước mắt-nước mồ hôi do nỗi ngóng vọng. Hoặc khi nào bầy quạ đen quá lứa và đám đỉa con mang khuôn mặt nôn nóng lờn vờn trong những giấc mơ vụn vặt đứt quãng tái hiện trong đêm trăng hè, khoác tay rủ rê Bí Xanh đi...đi.. đi.................... Bà Jan ông John ông Jack cô Jill canh chừng Bí Xanh kỹ hơn sau chuyến bỏ nhà đi biệt tăm tích 2 ngày. Bí Xanh đi theo những bước chân thúc bách của (bóng) mình. Những bước chân không thể dừng để suy nghĩ ở những ngã 3 hay 4 mỗi góc phố. Bỗng nghe tiếng nổ chát chúa, cùng tràng cười diễu không dứt Bí Xanh ôm đầu. Ngất. Ngất là xong, là hết, là phủi sạch.......................... Khi khiếp sợ, là Bí Xanh ngất, ông John nói với 4 vị cảnh sát. Người đeo súng, người đeo còng tay, người đeo ống ngạt, người đeo dùi cui. Toàn những thứ nhìn rất phản cảm. Bà Jan đeo khuôn mặt của người thất sắc, bà sợ cái còng sẽ còng một trong bốn J. Cái súng bắn nát tim một trong bốn J. Cái dùi cui báng vỡ sọ một trong bốn J. Ống ngạt xịt kín mũi một trong 4 J. Những viên thuốc đắng ngắt cứ đứng chắn ngang cuống họng Bí Xanh, không chịu rơi tòm xuống bụng như 4 J mong muốn. Ông John phải nghiền viên thuốc, trộn với nước sôi, bà Jan bóp họng, ông Jack giữ chặt hai chân, cô Jill trút vội vào mồm Bí Xanh. Những viên thuốc làm bí Xanh ngưng bớt một số giấc mơ ưa tái tạo, có hình ảnh chùm xương thủy tinh vỡ vụn, hay bầy bươm bướm già nua bụng bị tăm xiên ngang. Cô Jill đề nghị Bí Xanh cần phải đưa đi thanh tẩy bên bờ sông Jordan. Ông Jack đề nghị cột Bí Xanh, thả bè xuôi theo dòng sông Rhine. Bí Xanh muốn nói với ông Justin, viên cảnh sát, bà Julie, nhà tâm lý trẻ con, ông Jeffrey, bác sĩ tổng quát, ông John, bà Jan, ông Jack, cô Jill rằng Bí Xanh đi lạc chỉ vì mải lo đọc đít xe (của ai) dán cái sticker: come in sit down shut up and hold on, nhưng chẳng ai chịu lắng nghe, để gật đầu với Bí Xanh cả.



        Tại sao ông John bà Jan đưa Bí Xanh về cái khu phố không có 1 cái lá nào cả? Chỉ toàn người di chuyển với vận tốc phóng lao trên lề đường, và chuột chạy marathon dưới cống rãnh. Người căm thù mặt chuột, và chuột không dám ngó mặt người, nhưng cùng ý nghĩ quật phá trong đầu. Những tòa nhà ngất ngưởng kết tụ từng khối xi măng trộn kiếng che khuất mặt trời mùa hè, sương mù bôi xóa mùa đông. DOW – NASDAQ. Hàng số tô đen-là lãi-là cười, còn tô đỏ-là lỗ-là không cười liên miên trong ngày như mũi tên chạy lên chạy xuống trên mặt computer treo lủng lẳng ở mỗi ngã tư, cố ý chọc thủng thị giác, óc não toàn thể giống dân trên địa cầu. Bóng ai đó, ngồi một mình, mà ý tưởng buồn bã cứ nở bung ra, chi chít như sao trên vòm trời khuya không một làn gió, khó lòng chịu đựng nổi. Mỗi-đầu-người-nhấp-nhô-như-hòn-đảo-riêng-biệt. Cô Jill kể Bí Xanh nghe giấc mơ đêm qua cô được trở thành triệu phú. Cô luôn Tin rằng Tiền làm được nhiều phép lạ. Tiền biến người thành ngựa, nước thành rượu, đàn ông thành đàn bà, trẻ thành già... Bí Xanh mường tượng đến chuyến xe điện ngầm cuối ngày ráng chạy bởi lòng trắc ẩn, cố hốt vớt kẻ lạc đường lỡ xá. Ngọn đèn sáp tắt ngúm bởi tiếng hắt xì của đứa bé sơ sinh khỏe mạnh trong vòng ba giây. Bí Xanh đã quen với tiếng leng keng giở chứng của xe điện ngầm tự bao giờ, cùng tiếng thắng gấp giận dữ của những con-bọ-hung-phết-màu-vàng chạy la liệt trong thành phố, mà kẻ ngồi bên trong có cùng ước ao sở hữu một khoảng trống khiêm tốn. Nhưng, sự thật là vẫn mình một bóng, không thể hòa vào màu rỗng mang tên Vĩnh Hằng. Trong bụng ai cũng (ngầm) nổi lên cục u sung sướng (ảo), mà với thời gian, biến thành ung thư.



        Sinh nhật rồi đến giáng sinh, Bí Xanh nhận được vô số quà. Quà lan ra cả phòng ngoài. Ngày nghỉ học, Bí Xanh nằm chơi với 102 con búp bê đủ cỡ đủ loại đủ kiểu đủ chủng tộc, nhưng có cùng ngôn ngữ. Đêm đến, Bí Xanh vội vã đi vào bếp, mở tủ lạnh, kiếm bất cứ thứ gì để trút vô miệng. Sáng hôm sau, Bà Jan biết được, hét toáng, dẫu bà cố ghìm giọng, không vặn cao volume & echo, nhưng Bí Xanh vẫn nhìn thấu được lá lách trong bụng bà lật qua lật lại y như hàng loạt trang sách thánh kinh lật không kịp trong cơn lốc tornado.



        Đau bụng đau đầu đau chân đau mắt đau tai đau ngực... đau cả toàn thân. Để đối phó với cơn đau, Bí Xanh rán lết đến tủ thuốc, há họng, trút cạn lọ gì đó, nuốt cái ực, nghĩ rằng, một là hết bệnh, hai là ngủ khỏi phải thức dậy. Cả hai nhiệt tình quyến rũ Bí Xanh. Cảm giác nhẹ nhàng như con chuồn chuồn kim vừa bay khuất sau màn mưa thưa. Cả 4 J sẽ không nói gì nữa, và hai tai Bí Xanh khỏi phải nghe bất cứ mệnh lệnh gì từ họ nữa. (Sẽ) chẳng phải mỗi sáng đến trường ngồi ôm bụng, buốt đầu, sổ mũi, ho từng cơn nhìn những con chữ chạy dài mút mắt, chỉ tổ làm Bí Xanh xây xẩm muốn ói. Bí Xanh-chỉ-kịp-ước-ao-gặp-lại-ai-đó..., rồi ngất đi. Hình ảnh một buổi chia tay, giọt nước mắt rơi không vì thương tiếc, mà vì mất đi một thói quen khó lòng dứt. Hay nói trắng ra là tiếc nuối một vật sở hữu dù biết Nó rất đỗi tầm thường.



        Từ khi mở mắt đến khi nhắm mắt, chữ good-good-good-good đổ trong tai Bí Xanh không dưới 789 lần. Ông John 51 lần, bà Jan 82 lần, ông Jack 67 lần, cô Jill 8 lần, (kẻ khiêm tốn nhất), ông Jordan 19 lần, bà Jadine 23 lần. Chưa kể còn lại là thầy cô bạn bè bà hiệu trưởng ông giám thị cô phụ tá ở trường. Rồi kẻ đi đường, người quen biết bán bánh bán đậu bán nước bán kẹo. Tay Bí Xanh dúi kín trong túi áo vì cơn lạnh cứ rình rập vờn theo. Trước kia, chưa nghe quen, chưa hiểu chữ good, Bí Xanh tưởng good là tên mới của mình.



        “Mày không phải con cái gốc gác quý tộc, mà sao mày lại được ngồi cùng bàn, dùng cùng một loại dao, nĩa, khăn với họ, hả?” Cô Jill sửng cồ với Bí Xanh, khi không còn J nào (khác) trong nhà. Từng tiếng nói cứ trườn trượt lướt qua tai Bí Xanh, còn không thì nổ bộp, rồi tan theo gió, gửi chốn vô định. 13 phút sau, trải qua hàng loạt thở dốc, biết không cần thiết, cô lại đổi giọng, “Ừ, mà nếu không có mày (được) làm người quý phái thì tao đếch có bia mà nốc, thuốc lá để nhả khói đua với đầu máy xe lửa chạy xuyên bang.” 19 phút sau nữa, giọng cô dịu dàng hẳn, “Mày có thể lay chuyển nền móng của cả cái building này, mày biết không hả darkie-yella?” Cô ghì vai Bí Xanh, Bí Xanh không nhìn vào mắt cô, nhưng nhìn vào bụng cô. Hình như có con sán con đang ngọ nguậy trong đó thì phải.



        Hôm nay, trong giờ trưa, con Janice nói chuyện với Bí Xanh, giọng không sũng nước mà mắt sũng nước. Đêm qua má nó la mắng, đập đồ, nhốt nó trong phòng, không cho coi TV, nghe nhạc, gọi điện thoại bất kì ai. Lâu lâu má nó lên cơn như thế từ khi ba nó bỏ nhà đi theo người đàn bà khác. Má nó nói vì thế má nó nổi cơn. Ba nó thì nói vì má nó hay nổi cơn nên ba nó phải bỏ đi. Nó chẳng hiểu hết chuyện người lớn, nhưng đêm qua, trong lúc nóng giận, má nó nói nó là cục đá tảng cột cổ má nó. Con Janice giờ cũng giống bố nó, là muốn bỏ nhà đi. Bí Xanh nói chắc trong lúc má mày tức giận má mày nói vậy cho hả dạ. Con Janice lí luận lại rằng, bởi vì trong lúc tức giận người ta mới nói thật lòng mình, chứ khi tỉnh trí, người ta hay nói điều không thật, phải lọc qua cái kiếng e ngại, lịch sự, sợ sệt, đắn đo... Giờ thì con Janice muốn bỏ nhà đi thật, nhưng ba nó không muốn nó đến ở, bắt nó phải ở nhà với má nó. Thật là không công bằng chút nào. Nó thở dài kết luận. Một nan đề. Suốt trên đường về nhà, Bí Xanh nhìn từng nóc nhà tự hỏi, không biết mình có là đá tảng cột cổ ai không?



        Hình Như ông John sờ mó Bí Xanh, ông Jack biết được, bèn đi báo cảnh sát. Người ta vội vàng di chuyển Bí Xanh đến một chỗ ở khác. Bà Jan đi thăm mẹ bị bệnh nặng ở tiểu bang nào đó một tuần. Suốt tuần đó, đêm nào, sau khi ông Jack về, ông John cũng vào phòng Bí Xanh, nằm cạnh, và Hình Như ông có rờ rẫm, sục sọi nhiều chỗ trên thân thể Bí Xanh. Bàn tay ông tỏa ra tiếng nói của kẻ Toàn Quyền, Bí Xanh nằm yên, bởi nhắm hay mở thì cũng là trời đêm. Ông thở to hơn, nhanh hơn, mạnh hơn. Từng hơi thở dán chặt trên thân thể Bí Xanh. Bí Xanh ngợp ngụa mùi tanh mồ hôi, mùi khai nước đái, mùi nồng của rượu, mùi ---- của thứ nước trắng nhờn................................................................................... Khi sợ, Bí Xanh hay ngất, mà ngất thì không biết gì nữa cả. Sau này, khi cảnh sát, bà social worker, bác sĩ, luật sư hỏi, Bí Xanh bảo hoàn toàn không biết, i dunno, không biết, dunno, không biết dunno và không (muốn) biết gì. Đành để người nào biết giải quyết. Bác sĩ ghi ghi chép chép những dòng chữ dài ngoằng, kín cả chồng hồ sơ rút ra từ căn hộ lầu thứ 9. Y tá năm người. Bác sĩ 3 người. Social worker 1 người rưỡi. Cảnh sát 5 người. Luật sư 3 người. Nhiều, nhiều Người lắm. Ai cũng Muốn một phần thân thể Bí Xanh. Và dĩ nhiên, ai cũng muốn Biết chính xác 102% sự thật từ Bí Xanh, đã bị làm gì. (Bí Xanh bỗng Nhớ Thương bà Jan, và cô Jill). Thấy mình ngập ngụa trong đầm lầy vàng quánh màu đất sét tươi. Chuyện gì đã xẩy ra cho Bí Xanh. Cô Jill đã tẩu, rất xa, về lại xứ sở của cô với cái bụng chứa J Jr., Hình Như đã mọc đầy đủ tứ chi.



        Nằm đây, Bí Xanh nhớ lại một buổi trưa, nắng không dừng trên vai của mình. Bà Jan cầm tay dắt Bí Xanh đi coi xiếc. Bà ợ, xông mùi bánh mì nướng trét bơ, mứt blackberry, và nescafé classico. Con nít đến người lớn, rồi thì người lớn đến con nít, được xếp đều y như cạnh cái nĩa thì là cái muỗng, cả hai đặt ngay ngắn bên cạnh đĩa. Hai con voi to hơn 99 lần cái đầu của bà Jan, nhưng cái cẳng lại tóp teo như cẳng Bí Xanh chẻ 4, Chúng bị roi dâu quất tới tấp, đuổi tà ma quỷ dữ. Bí Xanh thấy mồm mình bị bóp cứng bằng bàn tay ai-đó-to-hơn cái mông của-ai-đó, rồi từng con khỉ con bung tung, buộc nhẩy nhót và cười. Chúng vừa nhào lộn vừa gào thét. Ruột-gan-phèo-phổi-tim-cật lộn nhào như món xà lách trộn. Bí Xanh nôn ói. Một tuần sau vẫn còn ngửi được mùi ói trong giấc ngủ, cùng đôi mắt của hai con voi chảy nước vói nhìn theo, và từng thớ thịt bị bầm dập, rớt rơi từng mảnh, cùng xương cốt đàn khỉ con bị rạn nứt vì phải cố kéo cho vừa lòng 902 người đang ngồi căng mắt coi. Riêng Bí Xanh thì không chịu đựng được, biết chắc con voi mẹ bị cục bướu ở cổ, sẽ không thức dậy vào sáng sớm ngày mai.



        4 J giờ đây 4 ngả 4 phương 4 hướng. Ông John phương Đông. Bà Jan phương Tây, Bí Xanh phương Nam. Còn lại một phương, ông Jack đành phải đi thôi. Bí Xanh nhắm nghiền đôi mắt nghĩ ngợi. Tất cả dựa trên cơ sở của những tay đạo diễn hạng nhất ở hollywood, và vài vị đại diện luôn đóng đồ lớn ngồi ở white house. Hai loại uy quyền nghiêng ngửa chao đảo cả mặt đất, cõi nhân thế. Tấm lòng dân chúng nơi đây thì (ta) cho điểm B-. Thái độ và sự thành thật của chính quyền nơi đây thì (ta) cho điểm F+.



        Đến nhà bà Barbara ở, Bí Xanh bị ốm suốt một tháng. Cơn sốt mỗi ngày lên 4 cữ, vượt chỉ tiêu 110 độ. Trong cơn sốt, Bí Xanh nghe như có ai hét toáng vào tai, “Mày Phải Suy Nghĩ. Mày Phải Biết Muốn Gì. Mày Phải Tự Quyết Định Đời Mày.” Bí Xanh vùng dậy. Ôi! Nó nhớ làm sao màu mắt của mình. Một mắt ngả về phương west. Một mắt ngả về phương east. Hồn vị thần Janus chần chừ điều gì đó độ 05 giây, trước khi phóng nhanh về hướng-trước-mặt.



        (trích bóng gẫy của thần tích )
        #4
          meocon_thongminh93 26.07.2006 22:48:23 (permalink)
          Lai tạp


          Món lẩu đang chuẩn bị. Cả thẩy đều sống nhăn, tươi rói. Sống & tươi y như bốn đứa mình đang ngồi đụng đầu gối nhau đây, N nói, những ngón chân giãn duỗi trong dép nhựa nội địa. Màu da N tái như ánh trăng, tương phản màu da m, rực đỏ tia mặt trời đứng ngọ. Lông mày N giống hai con sâu róm nằm vắt ngang trên mắt, là điểm nổi bật trên mặt. Hai con sâu róm hành động nằm/ngồi/đi/đứng theo mệnh lệnh suy nghĩ trong đầu N. Nhíu thì bất mãn, thẳng băng là hài lòng. Hài lòng & bất mãn đánh vật không ngưng nghỉ. N nói, Bí Xanh có màu da bóng đêm, mà trong bóng đêm có khả năng làm anh đánh mất phương hướng. Rồi ví Bí Xanh với con sông thần bí... Này, đừng nhầm lẫn Bí Xanh với những phụ nữ anh từng quen biết nhé. Trong bóng đêm, chẳng phải tất cả con mèo đều một màu đen xám. Stop thói quen sống, suy nghĩ đó đi, Bí Xanh nói. Mặt anh dại đi trong tích tắc, nhưng vội cố trấn tĩnh ngay. N kể, bên Pháp, nhà anh có hai tủ kiếng. Một cái chưng kiếng mát, một cái chưng đồng hồ. m phản bác, nghe như hai bộ sưu tập thời gian = không gian song hành. Rau sống, cá sống, hành sống, ớt sống, thịt sống... và bốn kẻ lai tạp/giống cùng sống nơi chốn, mà những giấc mộng dâm đãng thừa lòng ưu đãi. Cùng chia sẻ không gian bên lề xã hội, trong bóng tối lịch sử. Cùng khởi nguồn từ quá khứ mịt mù, kết tạo bởi thành phần thống trị và giai cấp bị trị. Cùng tuôn phả hơi thở ánh sáng, thứ ánh sáng chấp chới giữa lụi tàn & bùng vỡ. Hít mùi môi và uống những ngụm nước miếng chua ngọt của nhau, rồi cùng ngó bóng nắng bất định di chuyển vội vã trên vách tường, trên làn da. Thực dân già Pháp, có N. Đế quốc Mỹ trẻ, có Bí Xanh. Châu phi-Châu á-Nô lệ-Chiến tranh, có Bí Vàng. Sao lại gán ghép Bí Vàng lắm căn phần thế? m cực lực phản đối. m thuộc về quá khứ, một quá khứ Trung Hoa vĩ đại, xưa và nay luôn chực chờ há họng nuốt trộng cái xứ sở hình thể chữ S bụng/óc muôn đời tóp teo. Ngày trước Tàu Nhật Mỹ Pháp Nga viện trợ thức ăn súng ống bom đạn gậy gộc... “Ta dạy cho bọn mi biết thế nào là sự sợ hãi!" Toàn bộ dây thần kinh nhục nhã, xấu hổ, đớn hèn của toàn dân Việt bị thiêu sống. Ngày nay, lại xâm nhập technology, methodology, scholarship ào ạt, làm người dân xứ sở này sắp bị chôn sống, sắp ngửi mùi chết chóc của số phận dân tộc. Tại sao mảnh đất này luôn là nạn nhân do bởi sự ngu si của chính mình, và lòng tham lam của kẻ khác? Mùi dầu cù-là m bôi trên bụng sáng sớm nay giờ bốc ra cùng mùi lẩu. Kinh nguyệt đang hành, chỉ dầu cù-là mới trị diệt được, mói. Ghiền mùi thì đúng hơn, N vẫn chưa tha. Nước lèo sôi, khói bốc ngùn ngụt, m bỏ vào hai thìa mắm cá sặc. Có mắm, lẩu biến thành thứ tả-pí-lù & lai tạp liền tức khắc. Tim Bí Xanh đập mạnh theo điệu kèn đám ma đang gieo rắc diễn ra cuối ngõ. Những c n mực, hàu, tôm, sò, hến non tuổi bằng những đứa bé đang nô đùa chạy nhẩy ngoài sân cô nhi, giữa kẽ sơ hở của những tràng kẻng. 1...2...3... Cả thẩy (được) xếp đều trên đĩa. Những đứa bé đang sống mà như đã (được) tẩm liệm. Nồi nước lèo toát mùi đáy huyệt hoang. Bầy muỗi vo ve với đôi mắt van xin vì chẳng biết lí do đã làm gì nên tội. Tiếng chép lưỡi của con thạch sùng già nua (đang) hấp hối, vọng lên tận chùm sao bắc đẩu lấp lánh trong màu trời ngả dần về chiều. Luồng nắng mùa khô nhập vào luồng khói nồi lẩu sùng sục sôi, cả hai thắt chặt, cuốn cuộn theo không gian im ắng, rồi nhập cùng mạch máu đang cuồng lưu vọng động trong cơ thể bốn kẻ lai tạp, đùi gác lên nhau, thở hơi thở của nhau, tay mò tìm nhau, mà lát nữa đây, những cái đầu sẽ ngả vào nhau khi nồi lẩu đã sắc cạn và những chai bia đã rỗng ruột. Con mèo mập và người đàn ông gầy vẫn còn nằm ngủ say ngoài cổng. “Con mèo ú ụ quá! Ông cho nó ăn gì vậy?" Bí Vàng hỏi. “Tôi cho nó ăn thịt những con mèo khác." Người đàn ông trả lời. Không gian hừng hực như bị thôi miên. Cả bốn đang sống trong thế giới này, không (muốn) biết đến muôn vàn thế giới khác. Trút/xóa mọi dị tật. Không nuông chiều thương tích. Lẩu mắm hằm bà lằng, hổ lốn, lai tạp, xà bần, thập cẩm. Tươi hay sống cũng đều chết ngắc trong vòng 2 giây. Thế giới này là manh mún của muôn vàn thế giới khác? Sò, huyết, đuôi tôm, râu mực chổng ngược vênh váo, thách thức. Chẳng có gì quan trọng & chẳng có ai bao trùm, Bí Xanh vân vê đuôi tóc Bí Vàng, tự trấn an. Mùi dầu cù-là bắt đầu xông vào mũi con mèo ú ụ đang nằm phưỡn bụng ngoài cổng.



          (trích đoạn tiểu thuyết Bóng Gẫy Của Thần Tích, Anh Thư sắp xuất bản)
          #5
            meocon_thongminh93 26.07.2006 22:49:19 (permalink)
            nước, và đất


            Vào lúc 5 giờ 40 phút 13 giây, hạt bụi bay sà vào mắt Bí Xanh. Giàn bí đã bị cháy rụi, thiêu luôn xác con cún. Hàng trứng cá chỉ còn thân cây xám xược. Không gian ngập ngụa bồ hóng. Mặt đất bốc mùi tàn bạo do cơn mưa đá trút vội đêm qua. Hết rồi mùi ổi (âm) chín! Ước gì ánh tà dương không bị ám bởi diện mạo Lịch Sử.

            m & N & 23 đầu đứa bé còn đang mê ngủ. Bí Xanh cần thời gian để thích ứng với những gì đang trưng bày, xảy ra quá đột ngột. Bí Vàng với cảm giác được bay lên, bay cao trên tất cả vật thể. Cảm giác Ấy bao giờ cũng nhẹ nhõm, thanh thoát. Bí Xanh chứng kiến một mắt (mình) bị móc, và nửa thân thể (ai) vỡ vụn. Mắt bị móc không gắn lại được. Nửa thân thể vỡ vụn không đắp lại được. Hai linh hồn trong muôn vàn thể xác đổi thay theo dòng biến hóa thời gian được/đã kết cấu bởi bao biến cố.

            Sợi dây khói xoắn cuộn, chắc chắn như sợi dây oan nghiệt từ từ bay ra rồi bay lên, lửng lơ giữa bầu trời hừng hực lửa. Khuôn mặt kẻ lạ lại hiện trên bờ biển cát đang bị sóng xóa dần. Bí Xanh nhìn với con mắt còn lại, chủ quan. Khách quan đã bị xóa. Lòng không tiếc nuối, không đớn đau, không bùi ngùi, và tuyệt nhiên không cả sợ hãi. Có chăng, là khối yêu thương chín mùi ẩn sâu, rất sâu ở phía bên trong.

            Bí Vàng & Bí Xanh hoàn toàn không can dự vào chiến tranh, nhưng chiến tranh can dự vào đời cả hai một cách thê thiết. Bởi thế mà, giờ đây, cả hai chọn lựa thái độ sống: thách đố mọi tiêu chuẩn, phá bỏ mọi ràng buộc, nghi ngờ mọi quy định. Bí Vàng quyết (...) để có mặt. Bí Xanh gạt khỏi bộ trí nhớ (...). Tát một cái ở má, là tai ù và đầu bị quay như quạt gió.

            Những đứa bé ra đời bởi cưỡng bức/hãm hiếp, không có nghĩa là chúng phải mang ơn hai kẻ – một ác và một ngu – đã tạo tác nên chúng. Làn da màu quả olive & màu mắt bể khơi và làn da kẹo licorice & màu tóc ngô đồng thừa hưởng từ bố hay mẹ hoàn toàn không có trong những câu chuyện nâng niu cất giữ kỷ niệm, hay nặng lòng ơn nghĩa. Không có cả tấm hình của Quá Khứ, của sự Có Mặt. Gia tài mẹ 5000 năm, mù mờ nhân ảnh, tâm trí nông cạn, dễ bị khích động, lại chóng quên, nên dễ dàng tha thứ cho mình cho người. Giang sơn cha 200 năm tạp chủng. Bản tính tham tàn, hợm hĩnh, cực kì phản cảm.

            Mẹ Theresa, một đời bươn bả khắp hành tinh để làm việc thiện, đã mất cùng năm với lady Diana, luôn nghĩ mình là người vợ cô đơn nhất hành tinh. Bí Vàng & Bí Xanh tự thấy hết cần canh giữ mùi vị, âm thanh, hình ảnh. Tiếng thở phào đầu tiên của con cún ghẻ phà quyện cùng hơi thở hắt cuối của người đàn bà đã một lần đẻ đôi. Hai đứa nhìn & nghe & ngửi trong cùng sát-na, rồi nhập vào nhau, cùng nếm vị cánh cửa đã mở cho chúng chui ra với đời. Bí Xanh trở về, ra đi đều vào ngày mưa, không có ánh mặt trời ngằn ngặt để làm Bí Xanh buồn nôn. Màn mưa khỏa lấp màu mắt biếc, không một ai đưa đường dẫn lối. Im lặng phủ che vòm trời, mặt biển lặng câm. (Bóng) ai đang đi sau linh cữu không người khiêng?

            Dòng sông Heraclitus nay biến thành dòng thác chuyên chở toàn bộ mọi biến động. Không thể ngâm chân vào ao nước ngày xưa. Câu chuyện N kể về chị em họ Trưng, đoạn cuối giờ đây (cần) đổi lại, rằng chẳng ai chết thay cho ai, hoặc phải cố sống vì ai.

            Con cún ghẻ, giàn bông bí đồng trinh, cây ổi (ma) âm, hàng trứng cá trái chi chít tựa sao trời đồng loạt tan biến bởi chuyến trở về bất ngờ của Bí Xanh. Chỉ nóc nhà cô nhi đã, đang và sẽ luôn đóng vai che chở, chống chỏi bởi bao cơn mưa khác biệt liên tục đổ xuống từ trời. Không gian đánh hơi, ngửi mùi Lịch Sử thống khổ xuyên qua từng cơn gió nồm phả mùi tinh khí của hàng triệu oan hồn đã thiệt mạng vì/trên mảnh đất này. Bí Vàng đang đứng đó, lặng lẽ, bình yên. Vẻ nhân từ toát vòng hào quang bao bọc thân thể người tình, m.



            ~~~~~



            Có loại cây sinh trưởng trên mặt nước nôi. Mà dòng nước – ai cũng biết- thì mãi mãi luân lưu, chuyển động. Cây trôi giạt, bấp bênh xuyên qua bất kì luồng sóng nào. Không nhu cầu sở hữu. Chối từ mọi gắn bó. Yêu chuộng tự do.

            Có loại cây mọc lên từ lòng đất. Nếu bứng đi, rễ sẽ khô, lá sẽ rụng, kết thúc trong sự chết chóc, buồn bã. Cây bám đất. Đất chôn rễ, bảo tồn, trung thành, gìn giữ. Chốn trú ngụ bình yên.



            Thời-sắp-tới.

            Thời-đã-qua.

            Và thời-hiện-hữu, (có không?) là lựa chọn của từng cá nhân, là công thức nhận diện, là ý niệm bản sắc.

            Là xé da trời, vạch mặt đất tìm khoảng trống hít thở ở giữa mép bờ tử/sinh.



            (trích đoạn tiểu thuyết Bí Xanh & Bí Vàng. Anh Thư xuất bản đầu năm 2005)
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9