4
Hana,
Tôi đã băng qua con sông lớn, tôi đã rời cầu Charles và toà lâu đài, tôi đã bỏ lại những bầy đoàn du khách, và rốt cuộc tôi đã tìm được cái cửa tiệm xưa bán đồ chơi trong một con hẻm của khu phố cổ. Chủ tiệm là một cụ già râu tóc bạc phơ, tựa như một nhân vật chuyện hoang đường. Câu hỏi đầu tiên của ông cụ là: “Có phải ông là người thích dựng những mô hình không?”
Câu đính chính của tôi khiến ông cụ thất vọng. Dẫu rằng tôi chưa phải là một nhà buôn hoàn toàn dầy dạn, tôi cũng vẫn không có cái bụng da thơ ngây đến chỗ vui thú với những mô hình. Dạ không, tôi đáp, đó là vì một người bạn gái, tôi mua nó cho một cô gái kém tôi hai mươi tuổi.
Ông cụ leo lên rầm gác thượng, ở lại đó lúc lâu; rồi ông từ trên đó leo xuống lại, người phủ đầy bụi, và ông nói rằng quả thật, ông không còn món hàng đó, rằng ông không còn món đó đã từ lâu rồi. Tôi, thất vọng, cảm ơn ông cụ; lúc tôi sắp đi, ông cụ nói thêm: Ông là người Hoa, khi nào ông trở về, xin hãy hỏi người bạn gái của ông tại sao lại phải lặn lội từ mút cùng thế giới tới đây để tìm kiếm cái kiểu mẫu về vườn Trung Hoa đặc biệt nọ.
Thế là tôi lại uống rượu ngoài hàng hiên một khách sạn ở lưng chừng đồi. Đó là buổi chiều cuối cùng của tôi ở Praha. Về vấn đề hợp tác, vẫn còn những vấn đề, những chấm hỏi, những cái bất ngờ mà người ta không thể giải quyết ngay lúc này. Tôi sẽ không kể ra cho em những chi tiết, đó là những chuyện cố nhiên là không mấy thích hợp với một người ở tuổi em.
Tôi uống hết ly này tới ly khác trong lúc nhìn những ánh đèn ở dưới chân đồi; thật vô cớ, tôi nghĩ tới em. Chắc là em không đoán được rằng, trong khung cảnh này, tôi nghĩ tới em! Không mục tiêu chính xác, một cách đơn giản tôi nghĩ tới trái đất, tôi nghĩ tới em, tôi cũng nghĩ tới những điều mà em tượng trưng nữa; không hề ý thức, thế là tôi lại dài dòng văn tự một lần nữa; tôi không biết liệu rồi tôi có bỏ bưu điện cho em tấm bưu thiếp này hay không, tấm bưu thiếp của một kẻ không ưa bưu thiếp muốn gửi cho em vào buổi chiều cuối cùng của y ở Praha.
Lee Ping