Ngoảnh mặt nhìn lại cuộc đời ( truyện tự sáng tác )
AzNDiva87 29.07.2006 08:40:05 (permalink)
"Những ngày tháng được sống trên cõi đời này , dù có vui hay buồn , từng nếm trải được hạnh phúc hay thương đau , thì giòng đời vẫn thế ,vẫn phiêu bồng theo năm tháng , và ta vẫn sống để trải qua hết ải sanh - ly - tử - biệt của kiếp người . Có người nói , ta sống để trả giá , ta sống để trả nợ cho các nghiệp chướng ta đã gây ra từ đời trước đến khi ta trả hết thì ta sẽ thanh thản trong thế giới cực lạc , không còn bị đau khổ nữa . Ai lại muốn đau khổ phải không anh ? Có ai laikhộng muốn đắm chìm trong hạnh phúc bất tận ? Mà có ai lại muốn quên hết những kỷ niệm đẹp đẽ mà mỗi người trong chúng ta có được không kể ít hay nhiều , trong cuộc sống hay trong tình yêu chứ ? Và có cái gì là vĩnh cữu ? Có cái gì bắt đầu mà không có kết thúc ... ngoại trừ , tình yêu em dành cho anh .
Những con người gặp nhau đều do sự tình cờ , nói cho văn vẽ thì nó gọi là một cái duyên , số mệnh , em và anh cũng không ngoại lệ gì . Hai cuộc đời bất hạnh gặp nhau sinh ra sự thông cảm cho nhau , quan tâm , đùm bọc lẫn nhau dẫn đến tình cảm nẩy nỡ , đâm trồi lúc nào không hay biết để rồi kết cuộc là một tình yêu ngọt ngào , sâu đậm . Ngày tháng ta bên nhau gắng bó , anh kể cho em chuyện thời ấu thơ , dĩ vãng của anh . Em kể anh nghe cuộc đời em trước khi gặp anh , mình thông cảm cho nhau , giúp đỡ nhau quên đi những ngậm ngùi , bất hạnh . Những lời tâm sự trở thành những thổ lộ thầm kín đem ra chưng bày làm nhưng suy nghĩ trong đầu nhẹ bớt . Em cảm thấy thanh thản , đễ chịu khi có anh bên mình , anh ôm em khi em rơi lệ kể lại những quá khứ đau buồn . Anh như một thiên thần biết lắng nghe ... "


Chương 1 _ Tấm lòng người làm cha .

Từ nhỏ em đã biết cuộc đời mình là kết quả của sự rủi ro và may mắn , cái ranh giới đó rất mong manh , mà nhờ ơn trời em được sống đến hôm nay , em gọi đó là ân huệ . Lâu lâu em nghe Nội kể lại chuyện sinh tử của em mà đâm sợ , chuyện kể rằng lúc sáu tháng sau khi sanh em ra , em lại bị chứng bệnh đường ruột , Nội lo chạy chửa cho em khi thời cuộc còn bế tắt do chiến tranh khói lửa . Gia đình tưởng chừng sinh mạng của em không còn giữ lại được lâu , ba mẹ gạt nước mặt tưởng sẽ mất đứa con đầu lòng , vậy mà em lại sống .
Sau em hai năm mẹ lại cho em thêm một đứa em trai khấu khỉnh , ba nói một trai một gái , một gia đình bốn người còn gì hạnh phúc cho bằng , vậy mà chuyện đời khó tính lòng người khó lường , mẹ em bỏ đi không lời từ giã để lại hai đứa con , người chồng và tờ giấy ly dị trên bàn viết . Ba em thất thần như cái xác không hồn , ba trở nên trầm lặng rõ rệt , mắt ba buồn bã làm em cũng thấy xót xa huống chi những người thân chung quanh gần gủi với ba hơn suốt mấy chục năm , năm đó em vừa tròn sáu tuổi . Cái tuổi ăn chưa no , lo chưa tới , còn ở truồng tắm mưa với bọn con nít trong xóm vậy mà em đã biết thế nào là bất hạnh của một đứa trẻ không mẹ . những người hàng xóm tốt bụng , mỗi khi cúng khiến , kỵ giỗ điều mang nào là bánh mứt , hoa quả qua cho tụi em , em còn nhớ những ánh mắt chứa đầy niềm yêu thương , em nhớ lời họ xuýt xoa " ai đời bỏ lại hai đứa con đẹp đẽ như vầy mà đi chứ , thiệt tội nghiệp" . Ba em chỉ đứng gượng cười không đáp , không dám nhìn tui em để khỏi trào nước mắt , bởi Ba là đàn ông Ba không được khóc . Nhưng em mập mờ cảm nhận được sự đau khổ tàn nhẫn đang hoành hành trong tâm trí Ba . Người trong xóm đặt cho Ba cái tên mới " gà trống nuôi con" , nghe đến ai cũng thấy cảm động , nhưng có ai đâu thông cảm được cho Ba ?
Có những đêm em giật mình tỉnh dậy ( em hay bị giật mình trong khi ngủ vì bị cảm giác như mình đang rơi từ trên không xuống một cái hố đen) em thấy Ba đang ngồi trước cánh cửa sổ nhìn ra khung trời đen đuốc về đêm , yên ắng , tay Ba cầm điếu thuốc , những vòng khói mờ ảo lúc ẩn lúc hiện mơ hồ , Ba ngồi đó với đôi mắt suy tư nhìn về xa xăm , như đang kiếm tìm , lục lọi trong dĩ vãng đã qua ( lớn lên em nhớ lại mới hiểu , chắc Ba đang nhìn về những kỷ niệm đẹp , hạnh phúc , bổng tróc bị tiêu tan như mây khói ) Em hỏi Ba " Ba ơi , sao Ba không ngủ ?" . Ba giật mình quay lại thấy em đang đứng tầng ngần gần bên , đôi mắt vô hồn lúc nảy trở nên ấm dần " Ừ , Ba hút thuốc tí rồi Ba đi ngủ . Sao con không ngủ đi ?" . Đứa con nít sáu tuổi có biết gì đâu , nó chỉ nói theo cảm nhận của nó " con nhớ mẹ " , rồi nó đứng mếu máo không chịu đi ngủ , nước mắt cứ chảy hoài trên má nó . Ba ôm em trông lòng thều thào giọng đứt quảng của một người cha đang kềm lại nước mắt "Ừ , mẹ đi rồi thì còn có Ba . Vài bửa mẹ về thôi ." Hình như ngày nào em cũng mong mẹ về , em mong cái vút tóc của mẹ , mẹ đấp mền lại cho em giữa đêm khuya khi em tung chăn lúc nào không biết . Mẹ nấu đồ ăn cho tụi em ăn , mẹ giặt đồ mỗi cuối tuần , mẹ giận tụi em khi tụi em chọc phá mẹ làm việc nhà , có khi mẹ còn xách roi rượt tụi em khắp nhà rồi mẹ bắt tui em quỳ gối gốc nhà mỗi khi tụi em không vâng lời . Giờ đây Ba là người làm tất cả . Em mong mẹ về để kể hết cho mẹ nghe những chuyện Ba làm " không giống mẹ tí nào " , Ba nấu cơm bị khét , tụi em hay gọi " ăn cơm gà cháy" vì nó cháy đen hết nửa nồi . Ba giặt đồ không sạch chút nào , có chổ trắng chổ vàng . Ba không vút tóc cho em ngủ , không như mẹ . Nhưng ba giống mẹ , Ba đắp chăn cho tụi em giữa khuya , lúc đó em cứ tưởng là mẹ . Tưởng mẹ về lại với tụi em rồi , tưởng mẹ không đi nữa , mẹ ở luôn . Nhưng khi em thức dậy nhìn quanh ngôi nhà trống trải lạ , bóng mẹ không thấy đâu . Nhận ra đó chỉ là giấc mơ mà thôi . Đứa em trai của em thiệt tội nghiệp , nó ốm nhom từ khi mẹ đi , nó cứ ôm em hỏi " mẹ đâu , mẹ đâu ? " hoài , em biết mẹ đâu mà trả lời cho nó hiểu ? Lúc dỗ nó em chợt nhận ra rằng em phải là người lo lắng , đùm bọc nó , thương nó thay thế cho mẹ . Cái trách nhiệm to lớn này đang mỗi lúc đè nắng trên vai em , nó rút ngắn thời " ăn chưa no , lo chưa tới" của em thành "ăn phải no để lo cho tới" . Năm tháng trôi qua , một năm thành ba năm , ba năm thành năm năm , mẹ vẫn biệt tăm vô tích . Em càng lớn , càng cần phải biết suy nghĩ cho mình , cho Ba và cho đứa em , những cái mong chờ một ngày nào đó mẹ sẽ về giờ đây nó làm em xót xa khi nghĩ đến . Cái hy vọng ban đầu dần dần thành cái thất vọng , rồi tức giận , tủi thân , căm hờn và rồi là hận . Hận một người đàn bà sanh ra mình , để bỏ rơi mình , nhưng cái thương của tình mẫu tử vẫn còn đó . Tình cảm em dành cho mẹ là cả trời mâu thuẩn mập mờ giữa thương và hận .
Rồi một ngày hết sức bất ngờ mẹ về thật , mẹ đứng bên cửa sổ nhìn em làm bài tập , mẹ gõ cửa sổ làm em giật mình mình lại thấy mẹ . Mẹ đẹp hơn , lộng lẫy hơn trong bộ quần áo đắt tiền , mùi hương toả ra thơm ngát . Ba đứng sững nhìn mẹ như nhìn một người vừa như quen , vừa như xa lạ . Đứa em trai chạy ra ôm chầm lấy mẹ gọi "mẹ" thiệt to , em đứng ngơ ngác nhìn nó rồi nhìn mẹ . Chắc hẵn không ai trên thế giới này có thể hiểu được cảm giác cúa em lúc đó , lòng em vui sướng biết bao khi nhìn thấy mẹ bằng xương bằng thịt sau mấy năm trời , muốn ôm chầm lấy mẹ không cho mẹ đi đâu hết . Phần khác em nhìn mẹ xa lạ như một người đàn bà ngoài phố có khuôn mặt quen quen cảm giác đó không cho em gọi tiếng " mẹ" dễ dàng , từ ngữ này bao năm không dùng đến , nó như một cục gì đó làm nghẹn cổ họng em , tiếng mẹ nghe xa lạ vời vợi . Mẹ nhìn em nở nụ cười , đẹp , mong em gọi tiếng mẹ , đôi mắt mẹ buồn đi khi em không gọi nhưng nó lại long lanh trở lại khi nhìn ba em hỏi một câu ngang tàn " tui dẫn tụi nhỏ đi chơi vài ngày , rồi về lại , được không ?" . Mắt ba bình thản mà không giấu được trong lời nói cái vẻ tức giận , cương quyết " Đi đâu mà mấy ngày ? Tụi nhỏ còn đang đi học hè mà sao bỏ lững để đi cho đươc." Em biết Ba chỉ lấy cái cớ chứ học hè chỉ hai buổi một tuần , Ba chỉ muốn giữ tụi em lại bên Ba để Ba quên đi mẹ không còn bên Ba nữa . Em thấy thương Ba vô cùng , nhìn Ba , người đàn ông tần tảo vừa làm cha , vừa làm mẹ bao nhiêu năm nay đứng đó hóc hác , làn da ngâm đen vì phải quần quật kiếm sống , đôi mắt thâm quần vì những đêm dài suy nghĩ . Đối diện Ba , mẹ , làng da trắng muốt , mới bước qua tuổi ba mươi hãy còn mắn mà nhan sắc , khuôn mặt trang điểm khéo léo , mái tóc dài đen nhánh đước cắt xém theo mốt , trên mình một bộ đồ đắc tiền lộng lẫy làm người đứng nhìn cũng phải thốt lên chữ kiêu sa ngưỡng mộ huống chi Ba , đã một thời ( hay vẫn còn ) yêu mẹ . Tụi em đứng giữa hai người thân thương nhất , bên cha , bên mẹ nỡ chọn bên nào ? Đứa em trai chu mỏ thói nhõng nhẻo của nó vẫn còn đó với mẹ ( vì nó không nhõng nhẻo được với Ba ), mẹ nhìn nó âu yếm vút tóc nó đều đều . " tụi con muốn đi chơi với mẹ hay ở nhà với ba ?" , em nhìn Ba thấy mắt Ba buồn buồn , chỉ buồn chứ không vẻ muốn niếu giữ đứa nào ở lại , em không muốn đi tí nào . Đứa em trai thì gật đầu lia lịa , hông biết nó có thấy Ba buồn không ? HÌnh như nó thương mẹ , yêu mẹ , nhớ mẹ , người đã bỏ nó hơn là Ba , người nuôi dưỡng nó . Tình cảm con người mâu thuẩn thế sao ?
Nó theo mẹ đi chơi được vài ngày , em và Ba thui thủi ở nhà nấu cơm , giặt đồ , chùi dọn . Ba hỏi em sao không đi chơi , ở nhà làm gì trong giọng nói em thấy Ba vui vui vì có em ở bên Ba chứ không phải ý muốn sua đuổi . " Không có Ba con không đi " , em nói lời thật lòng vì đi đâu em cũng muốn có Ba đi cùng , Ba là người gần gủi che chở cho em , Ba buồn em buồn , Ba vui em vui . Ba cười , em thấy Ba trẻ hơn mấy tuổi , dù gì Ba cũng là một người có tiếng đẹp trai nhất nhà ( em cũng có xem mấy tấm hình lúc xưa ba chụp) dù thời gian có làm ba chai xạm đi vì sương gió nhưng em biết có mấy dì "ổng chề" cũng có ý với Ba lắm . Chỉ tội nhìn thấy hai đứa con phá phách thần sầu quỷ khóc nên không dám dấn thân thôi . Mấy dì có ngoắc tay hỏi khéo em ( chắc tại em là con gái nên dễ hỏi hang hơn là đứa em trai) " nếu Ba con lấy vợ khác con thấy sao ?" Dì nói với nụ cười , nữa đùa nữa thật , em trả lời theo thực tâm mình đang nghĩ " Con không biết nữa dì , nhưng con không thích có dì ghẻ" . Em có nghĩ đến một ngày ba em rước về một người đàn bà xa lạ , bảo gọi bằng mẹ chắc em không làm được . Em đặt ra một lý thuyết cho mình rằng mẹ chỉ để gọi cho người đã sanh ra mình thôi vậy mà gặp lại mẹ , em không thốt lên được . Tự em cũng thấy mình khó hiểu .
Ba không hề nghĩ đến bước tiếp một bước nữa , có lẽ đó cũng có thể gọi là chung thuỷ phải không anh ? Mốt tình Ba trao hết cho mẹ trọn vẹn và phải trả cái giá quá đắc đến khi chia tay , Ba không còn đủ linh hồn ( chứ đừng nói đến trái tim) để thương ( chứ đừng nói yêu ) một người khác . Người đàn ông trọn đời cống hiến cho con cái , đau cái đau khi một trong hai đứa bệnh , lo cái lo cho con cái mình được một nơi ăn ở tươm tất , lam lũ với cuộc sống vật chất lẫn tinh thần mà Ba em vẫn không hề kêu ca , than vãn cho số phận . Ba em có phải là một người cha vĩ đại không hả anh ? Dù em có yêu ai tha thiết nhất trên thế giới này , người đó vẫn phải đứng sau Ba em .

Còn tiếp.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2006 08:43:52 bởi AzNDiva87 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9