CHÙM THƠ CỦA LINH VŨ
meocon_thongminh93 29.07.2006 13:58:03 (permalink)
Không Anh - Không Em...

Em ạ!
Có thể Em sẽ chưa biết được đâu... Hạnh_phúc
bây giờ chỉ toàn là Màu_vẽ
phết lên một Bức_tranh nham nhở. Cuộc_sống
không có Thù_hình...
những nét quằn quại rên xiết mãi quặn quanh. Loang lổ
những Bùn_đen và Đường_cát...
Quỷ_sứ lập loè trong lớp Vỏ Thiên_thần
đánh mất Sắc_xanh...
Thảo_nguyên hỗn độn Máu_tanh. Cỏ_thơm
nuốt dòng Nước_mặn...
Máu của Anh hay của không_Anh nhỏ xuống. Mặt_nước
trôi ngọt về Em?...

Có thể Biển sẽ cồn cào đêm đêm. Con Thuyền trắng
vẫn lướt vào Kí_ức. Biển
dằn xé những Ưu_tư choài xuống. Thuyền
lặn mãi lên trên. Và đôi lúc Sóng
hát tên Em. Sao
ngỡ ngàng những Hoa Em khóc. Gió
thổi khẽ theo Hương trên Tóc. Đêm
mơ màng Đôi_mắt long lanh. Ánh_dương
vẫn biết giận hờn. Bờ môi Em
thắm đỏ...

Anh bây giờ không còn là mình nữa. Vẽ
tiếp Sắc_mầu lên Bức_vẽ_không_tên. Màu
ép lên Màu, Anh vẫn biết nhưng quên? Màu
nhoà Mầu Anh vẫn mài miệt mã... Mồ_hôi
hoà Nước_mắt, Mộng_ước
hoà Lãng_quên. Bức_tranh
vẫn hiện hữu nguyên hình, Bụi_bặm
nhoè Đường_nét, rạn nứt
mảng Hỗn_độn_Trời_xanh...

Em ạ!
Có lẽ không phải Anh yêu Em. Người Anh yêu
là không_Em đấy. Không_Em
Anh tạo dựng. Không_Em
Anh vẽ ra. Vì Hạnh_phúc
là Màu_vẽ xung quanh. Cuộc_sống
là Bức_tranh Anh vẽ. Và vì Em
là người Anh yêu nhé. Không_Em
là Điểm_vỡ trong tranh...

Máu Anh nhỏ xuống Bức_tranh. Không_Anh
gặp không_Em nhé. Anh của Em
là như thế - vẽ điên cuồng và biết ~~~> ...
~~~> không_Anh yêu không_Em!

#1
    meocon_thongminh93 29.07.2006 13:58:43 (permalink)
    Vô duyên

    Ngày thật dài
    Đêm thật dài
    Nỗi buồn thật dài
    như những bông hoa
    thở dài trong lọ.

    Cả ngày dài
    trong căn phòng trống rỗng,
    bên chiếc TV xù xì, quen thuộc
    Mắt - nhập nhằng,
    những đường nét nhập nhằng, vô cảm
    Kí ức - chập chờn,
    chập chờn bên những nhúm âm thanh
    bật rồi lại tắt
    bật rồi lại tắt
    tình cờ đến vô can...

    Đêm dài đằng đẵng
    như chiếc đồng hồ kiên trì
    đập những mảng đều không mỏi,
    đập những khoảng đều nghiệt ngã thâu canh
    như bức tranh kia lặng yên
    chẳng hoài đổi thay màu sắc
    nghẹn ngào thức,
    thức!
    vô công...

    Và cả chiếc lọ nằm kia
    cũng dài theo năm tháng
    nhốt sức sống trào dâng hừng hực
    chói chặt tuổi thanh xuân
    bóp nghẹt những nụ hoa
    giam cầm vô vàn hạt nước
    long lanh
    trong khoé mắt
    trong con tim tràn đầy nhựa sống
    trong những nụ cười nở rộ
    trong sương khói mơn man...
    trong cả những bông hoa đang thở dài lặng lẽ!

    một ngày dài
    một đêm dài
    nỗi buồn vẫn dài
    vô vọng,
    quạnh quẽ... đến vô duyên!

    #2
      meocon_thongminh93 29.07.2006 13:58:59 (permalink)
      Mâu thuẫn

      Em...
      Đôi khi ta muốn mình mềm ra trước những cứng quèo logic ngày thường, những khô khốc tư duy, những vòng lặp hiện thực nhàm chán sực nức những tính toan và thực dụng...
      Ta muốn mềm ra như gặp một cành hoa trong những khối bê tông hỗn độn, ngột ngạt mùi người, và đắm say danh vọng
      Nhưng sao mong ước mềm ra lại đóng băng cứng ngoắc?
      Ta đã hỏi em và chẳng nhận được gì!

      Em...
      Những khi vấp ngã, ta lại muốn mình là người cứng cỏi như cây đại thụ đứng sững giữa trời xanh, mặc kệ gió mưa, quên đi những vặt vãnh, ủy mị, yêu thương, và mỉm cười ngạo nghễ
      Nhưng sao ta lại mềm như gió, khuất bước tha phương?
      Ta đã hỏi em và chẳng nhận được gì!


      Em...
      Và khi ta nói với em: "Ta là người độc ác!"
      Em cười trong vắt: "Đôi mắt hiền sao ác độc được đâu anh!"
      Anh đâu có hỏi em?

      #3
        meocon_thongminh93 29.07.2006 13:59:14 (permalink)
        Một ngày

        Buổi sớm
        Anh đến
        Cùng ánh dương phớt chút bụi đường
        Tiếng ồn ã đầu ngày rạo rực
        Và còi xe nhao nhác vô ơn

        Buổi trưa
        Anh ghé thăm với nắng cô đơn
        Sức chói toang
        bức tường oi ách
        Mồ hôi mặn, hanh nồng manh áo
        Đôi mắt nâu, thấp thoáng bình nguyên

        Buổi tối
        Anh quay lại với gió mênh mang
        Hơi mát dịu, tầm phào, nhẹ bẫng
        Môi khẽ cười,
        ly cà phê nhỏ
        Lặng lẽ rơi, lặng lẽ thấm qua đêm
        Và nghiêng tóc sang bên

        Ban đêm
        Anh trở về với cái ngày mệt nhọc
        Trăng hát,
        sao cười,
        cây cối ngước lên trên
        và chú dế liên miên
        vẫn ngủ quên bên góc vườn ngờ vực
        khẽ cất theo tiếng hát yêu đời
        Em gọi lời hạnh phúc

        Hơi thở ngập ngừng
        Thuốc lá châm đèn đường cháy đỏ
        Sương trời
        Bụi nhạt
        Và cả cái vị ngày khốn khó
        Tan hòa theo anh!

        Một ngày của bình yên…
        và anh ngã sang em!

        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9