Không Anh - Không Em... Em ạ!
Có thể Em sẽ chưa biết được đâu... Hạnh_phúc
bây giờ chỉ toàn là Màu_vẽ
phết lên một Bức_tranh nham nhở. Cuộc_sống
không có Thù_hình...
những nét quằn quại rên xiết mãi quặn quanh. Loang lổ
những Bùn_đen và Đường_cát...
Quỷ_sứ lập loè trong lớp Vỏ Thiên_thần
đánh mất Sắc_xanh...
Thảo_nguyên hỗn độn Máu_tanh. Cỏ_thơm
nuốt dòng Nước_mặn...
Máu của Anh hay của không_Anh nhỏ xuống. Mặt_nước
trôi ngọt về Em?...
Có thể Biển sẽ cồn cào đêm đêm. Con Thuyền trắng
vẫn lướt vào Kí_ức. Biển
dằn xé những Ưu_tư choài xuống. Thuyền
lặn mãi lên trên. Và đôi lúc Sóng
hát tên Em. Sao
ngỡ ngàng những Hoa Em khóc. Gió
thổi khẽ theo Hương trên Tóc. Đêm
mơ màng Đôi_mắt long lanh. Ánh_dương
vẫn biết giận hờn. Bờ môi Em
thắm đỏ...
Anh bây giờ không còn là mình nữa. Vẽ
tiếp Sắc_mầu lên Bức_vẽ_không_tên. Màu
ép lên Màu, Anh vẫn biết nhưng quên? Màu
nhoà Mầu Anh vẫn mài miệt mã... Mồ_hôi
hoà Nước_mắt, Mộng_ước
hoà Lãng_quên. Bức_tranh
vẫn hiện hữu nguyên hình, Bụi_bặm
nhoè Đường_nét, rạn nứt
mảng Hỗn_độn_Trời_xanh...
Em ạ!
Có lẽ không phải Anh yêu Em. Người Anh yêu
là không_Em đấy. Không_Em
Anh tạo dựng. Không_Em
Anh vẽ ra. Vì Hạnh_phúc
là Màu_vẽ xung quanh. Cuộc_sống
là Bức_tranh Anh vẽ. Và vì Em
là người Anh yêu nhé. Không_Em
là Điểm_vỡ trong tranh...
Máu Anh nhỏ xuống Bức_tranh. Không_Anh
gặp không_Em nhé. Anh của Em
là như thế - vẽ điên cuồng và biết ~~~> ...
~~~> không_Anh yêu không_Em!