THƠ CỦA MIÊN ĐÁNG
Mời anh Trời cao thả gió bất ngờ,
Bàn tay khép vội, chiều phơ phất trầm.
Mời anh qua chốn em nằm,
Sầu chung dưới tiếng chuông thầm thì trôi.
Về chưa? Chỗ này dành để anh về,
Gió em vừa lạnh, ngủ mê một mình.
Mình về đừng khóc nhe mình,
Còn đôi môi nhỏ gọi tình đêm xanh.
Tay chiều Tay này xanh mướt rồi anh
Hồn con chim nhỏ dỗ dành bao nhiêu?
Ngàn tay rụng xuống lưng chiều
Môi đêm ngát lạnh, hỏi điều chi không?
Ru từng ngón Người nằm mê, đêm van lơn,
Một hôm sen biếc dỗi hờn duỗi ra.
Chiều rơi từng ngón thật thà,
Đi ngang bỏ giọt chuông sa ru người.
Em nằm nhớ Không oán trời, chẳng trách người,
Em xin nằm nhớ nụ cười của anh.
Quán Âm sầu Quán Âm bặt chín vạn lời
Sầu bi cười nụ và sen hiện hình
Lời thương rộn rã bên mình
Lời không thương để lặng thinh phận người
Anh vẫn đáng thương hơn Như vú em buồn,
Tóc rối mềm.
Anh vẫn đáng thương hơn
Như mắt ngày em rực khóc,
Môi ngậm tiếng.
Anh vẫn đáng thương hơn
Như 24 giờ khóa cửa,
Em là con thú dữ.
Anh vẫn đáng thương hơn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: