Je me demande = Em Tự Hỏi - Poésie de Thiên Kim Agnès HIVER
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 49 bài trong đề mục
Viet duong nhan 09.02.2009 18:01:48 (permalink)
La force

Malgré son infirmité
Il porte la force du monde entier !
C’est un rebelle !
Il ose défier son mal,
Le malheur de sa vie
Sa force le redresse
Et sa tête marche
Son courage est exemplaire
Si rare, si fort
Est cette volonté de vivre
C’est une force de la nature
Ses jambes, Hélas ne marchent plus !
Mais il marche vers les autres,
Il veut vivre, il ne s’arrête pas
Son mental ne faiblit pas.
Pour moi, il est l’un des plus fort
L’un des plus courageux.
Je l’admire, et je pleure pour lui car il n’a pas eu de chance.
Le courage c’est lui, c’est sa force !

Thiên Kim Agnès HIVER
 
Tên « Lực »


Dù cho tật nguyền,
Hắn mang gánh nặng của toàn cầu !
Hắn là con người ngoan cố,
Không sợ đương đầu với đớn đau,
Vác đớn đau của cuộc đời...
« Lực » ta gắn sức sừng sững...
Ngẩn mặt đương đầu với trời đất,
Hắn là con người dũng cảm,
Mạnh phi thường,
Sức mạnh chí quyết :
« Ta muốn sống ! »
Tuy hai chân bại hoại, không còn cử động,
Nhưng hắn vẫn gượng đi tới bạn bè,
Hắn gắng sức « sống ! »...
Không ngừng bước.. vẫn bước tới !
Hắn là con người đầy « Nghị Lực ».
Con người chí quyết, can đ ảm !
Tôi cảm phục, buồn cho số phận không may !
Tên « Lực » !

Agnès Thiên Kim HIVER
(Chuyển Việt Ngữ Marie Colmobe Bạch Thị Ngọc Sương 2/2009)
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2009 08:19:13 bởi Viet duong nhan >
#31
    Viet duong nhan 09.02.2009 18:28:15 (permalink)
    Le bleu !


    Le bleu !
    Je cours vers toi
    Sans savoir qui tu es vraiment
    Je cours vers le Ciel
    Je m’élève
    J’aime galoper comme ça
    Dans le bleu
    J’aime voler avec toi, Pégase !
    La fille c’est moi
    Dessus je te mène
    A travers tout
    C’est un voyage
    Un rêve
    Une fois, deux fois, à l’infini
    Ça se passe comme ça
    Toujours la passion
    Elle est là, elle ne cesse !
    Ma liberté !

    Agnès Thiên Kim HIVER
    Août 2003
     
    Thiên Thanh !

    Thiên Thanh !
    Ta phóng lao tới ngươi
    Chẳng biết ngươi là ai !
    Ta phóng lên, lao tới chân trời,
    Ta muốn như mi, hỡi ngựa thần Pégase,
    Tứ vó câu...
    Bay nhảy trong vòm Thiên Thanh !
    Ta sẽ cùng mi,
    Rong chơi, du ngoạn trời cao
    Mộng mị vô tận...
    Như vậy mãi mãi,
    Niềm « Tự do vô tận ! » của riêng ta !


    Agnès Thiên Kim HIVER
    Août 2003
    (Chuyển ngữ Marie Colmobe Bạch Thị Ngọc Sương 2/2009)

     
     

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2009 08:18:25 bởi Viet duong nhan >
    #32
      Viet duong nhan 09.02.2009 18:32:09 (permalink)
      L’ Église

      Dans ma chambre d’hôpital,
      J’entendis l’orgue !
      C’était la Messe du dimanche à la Télé
      La musique de l’orgue !
      Elle est venue me secourir dans ma détresse !
      J’avais la peur qui me glaçait les veines
      Qui me prenait la vie !
      Mais tu es arrivée soudainement
      Tu m’as enveloppée d’amour
      Tu m’as sauvée !
      Musique du Ciel
      Oui, tu viens du Ciel
      J’entendis cet appel, ce signal
      Je n’avais plus peur de la vie !
      Apaisée, tu m’as nourrie de ta mélodie,
      De ta beauté enchanteresse
      Je mourais de peur
      Maintenant, je sais que tu es là
      Tu m’accompagnes partout
      Es-tu mon ange ? mon Seigneur ? Mon gardien ?
      Tu me protèges et je n’ai plus à avoir peur !

      Agnès Thiên Kim HIVER
      Mercredi 23 juillet 2003



      Thánh Đường


      Trong một căn phòng bệnh viện,
      Bỗng nhiên vang lên tiếng đàn !
      Thánh lễ missa, trên đài truyền hình,
      Nhạc thiên thai !
      Lễ nhạc đến cứu ta trong cơn nguy biến !
      Cơn hãi hùng lồng lộng, làm gân cốt ta giá băng...
      Hốt cả tâm hồn, đời sống của ta !
      May thay ! Nhạc, mi đến với ta !
      Mang cho ta sức ấm tình yêu...
      Mi cứu ta !
      Nhạc thiên thai...
      Mi là Thiên Sứ cứu ta !
      Nghe tiếng người kêu gọi,
      Ta không còn sợ đời nữa !
      Người ru ta với tiếng hát thần tiên,
      Ta chiêm ngưỡng hương sắc tuyệt vời,
      Ta đang chìm trong cơn sợ hãi,
      Bây giờ, có Người bên cạnh ta,
      Người dẫn dắt ta muôn ngã,
      Người là ai ? Có phải là Quân Sư, thần hộ ta chăng ?
      Người gìn giữ ta, ta không còn phải hoảng sợ !

      (Dịch Việt ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương)

      #33
        Viet duong nhan 18.03.2009 08:13:46 (permalink)

        Thiên Kim Agnès HIVER
        Fille de Việt Dương Nhân
        Née le 27 août 1969
        À SàiGòn (Việt Nam)

        De père Français et de mère Vietnamienne

        Poésies et récits dans la Revue "Ridder Express" à Paris première publication en 2000

        *

        L’amour


        L’amour est grand, vaste, universel, à sens unique, jaloux, meurtrier, destructeur, clément, patient, créateur, constructif, pour tous, pour deux, pour un tout seul…
        Le vrai amour ne doit pas avoir de condition, il ne doit pas être dicté par la pitié, la raison, la sécurité. Alors on tomberait dans une prison, une obligation à aimer cet être par devoir, par raison.

        Je dis : Non ! Ce n’est pas de l’amour !
        L’amour, c’est un oiseau, libre, qui vole où il veut.
        L’amour c’est l’aventure, le hasard, on l’attrape au vol, on le carresse, on l’aime.
        L’amour c’est la liberté ! La liberté de choisir, le libre arbitre, le libre choix.
        Le vrai amour est aussi léger qu’un nuage et le soleil brille comme il veut.
        L’amour brille de sa force, de son intégrité, de sa pureté, sans conditions ni de contrats, prisons et mensonges.
        Oui, l’amour est sincère, vrai, le choix libre.
        L’amour nous rend heureux, meilleur.
        L’amour c’est la liberté de tout mais aussi le respect et la fidélité biensûr.


        Thiên Kim Agnès HIVER


        Tình Yêu

        ...
        Tình yêu bao la, cộng đồng, đôi khi đơn phương, ghen tương, tàn phá, đôi khi rộng lượng, nhẫn nại đối với tất cả, đi đôi hay đơn lẻ...
        Tình yêu thật không tùy thuộc đều kiện, không phải do sự thương tiếc, lý do, lý lẽ, thuận lợi...
        Bằng không, ta rơi vào ngục tù, tình yêu bắt buộc, gò bó...
        Không ! Ta không chấp nhận thứ tình yêu đó !
        Tình yêu là con chim tự do, bay lượn không giới hạn.
        Tình yêu là ngao du, tùy cơ vận.
        Tình yêu, ta vói tới, nắm lấy, vuốt ve, yêu nó...
        Tình yêu là Tự Do ! Tự do lựa chọn, suy xét, quyết định..
        « Tự..mình, Do.. mình » nắm lấy, nâng niu... « Yêu nó ! »
        Tình yêu thật... nhẹ như áng mây bay... đột nhiên như cơn nắng...
        Tình yêu sáng chói, tinh khiết, vô kiện, vô kiên, bỏ ngục tù ràng buộc, dối dang.
        Đúng là « Tình yêu chân thật mang niềm Tự do chân chánh ».
        Tình yêu chân thật làm cho tâm tánh ta trở về chân chánh
        Tình yêu mang cho ta « Tự do, Hiếu Trung chân chánh »

        Thiên Kim Agnès HIVER
        (Chuyển ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương 2/2009)
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2009 08:14:52 bởi Viet duong nhan >
        #34
          Viet duong nhan 18.03.2009 08:16:56 (permalink)
          La perfection

          Nous sommes tous différents les uns des autres. Nous avons nos particularités, nos traits de caractère, des morales différentes. Nous avons un esprit qui fonctionne, qui analyse et juge différemment. Égoiste, altruiste, généreux, avare, gentil, haineux etc...

          Nous ne tolérons pas assez les différences, les imperfections. Pourtant personne n’est parfait. Viscéralement, la perfection hante nos rêves. La critique sort facilement, naturellement.

          Qui peut vivre tout seul sur terre ? Ce n’est pas le cas dans la réalité. Nous aurons toujours besoin des autres, de parler, d’échanger. Pour exister la présence et l’amour des autres sont nécessaires. Parfois, on dérange l’autre. Il vaut mieux être dérangé qu’oublié.

          La perfection est une conduite, un élan, comme une obsession que l’on ne peut chasser.

          Les pensées ne s’arrêtent pas, elles nous conduisent

          Thiên Kim Agnès HIVER
          .

          Hoàn hảo


          Chúng ta tất cả đều khác biệt với nhau... Mỗi người mỗi tánh, một biệt tài chỉ riêng mình, đường đạo hạnh khác ngõ. Mỗi người trong chúng ta đều có cách suy xét, phán đoán cá nhân. Người ích kỷ, người vị tha, bỏn sẻn , rộng lượng, thù hằng...
          Chúng khó mà chấp nhận sự khác biệt đó, coi như là tánh xấu, tật khó coi. Chúng ta quên rằng không ai « hoàn hảo », vẹn toàn. Trong thâm tâm, bản chất chúng ta, ai ai đều cũng tự cho mình là hoàn hảo, vẹn toàn nên không ngại khiển trách, chê bai người.
          Ai có thể sống một mình trên thế gian ? Dù cho có thể, sự kiện ấy cũng là vô thường. Ta cần lẫn nhau, trò chuyện, trao đổi lẫn nhau. Cuộc đời cần hương vị tình yêu, sức sống của người bên cạnh mình. Đôi khi mình hay làm khó lẫn nhau, nhưng thà vậy, hơn là bị bỏ rơi.
          « Hoàn hảo » nằm trong tâm tánh, là một ước vọng mà ta không thể xóa bỏ hoàn toàn.
          Ý chí như thế, ràng buộc hay là dẫn dắt cuộc đời.

          Thiên Kim Agnès HIVER
          (Chuyển ngữ Marie-Colmobe Bạch Thị ngọc Sương 2/2009)
          #35
            Viet duong nhan 30.03.2009 03:28:45 (permalink)
            Les envieux


            Ils veulent ressembler à mieux qu’eux. Ils recherchent l’image le plus valorisante, celle qui plait.

            Une femme enviera une autre femme pour sa minceur, sa beauté ou son intelligence. Un homme enviera un autre homme pour son pouvoir, sa compétence, sa jeunesse etc...

            Ils ne sont pas satisfaits d’eux-mêmes. Le regard qu’ils posent sur l’autre est un regard d’envie et peut se transformer en jalousie. Ils veulent convoiter la femme ou l’homme de leur prochain, convoiter les biens matériels. L’argent, la jalousie, la haine les stimulent, les font vivre.

            Ce sont des <>, peut-être les pires car ils ont la plus complexe des intelligences terrestres. Ils manipulent, ils calculent, ils tuent pour être le meilleur, l’unique. Leur piège se retourne parfois contre eux. L’avenir est une réalité chez eux.

            Thiên Kim Agnès HIVER




            Thèm Muốn


            Hắn ta khao khát được là « ta đây ! ». Hắn ta thèm muốn mang hào quang, được người đời ca tụng, vinh danh.

             
            Đàn bà sẽ ganh ghét đàn bà tài sắc, trí tuệ. Ông thì tranh đua quyền hành, tài sản, sức lực trẻ trung..v..v..


             
            Họ không bao giờ cho là đủ ! Họ lúc nào cũng ngó người khác với cập mắt thèm muốn, đôi khi ganh ghét, ghen tuông. Họ ham muốn cướp giựt chồng vợ, tiền tài dù cho là bạn bè, thân tình. Tiền tài, tham vọng, cướp giựt, tranh giành là những động cơ, sức mạnh, sự sống của họ.



            Họ đáng sợ, họ dùng trí khôn xảo quyệt để mưu mô, để đi tới mức đạt được địa vị độc đáo, chuyên quyền. Nhưng lắm khi, họ bị chính cái bẫy của họ giết họ. Tương lai đối với họ là việc hữu sự.

            Thiên Kim Agnès HIVER
            (Chuyển Việt Ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương 29/3/2009)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 03:36:48 bởi Viet duong nhan >
            #36
              Viet duong nhan 30.03.2009 03:35:51 (permalink)
              Notre Maladie


              Notre maladie fausse tout. Vous croyez votre perception, et votre jugement juste, il n’en est rien. Il est difficile de dissocier notre maladie de notre vraie personnalité.
              Ne nous jugez pas trop vite, prenez le temps de bien nous connaître. Cherchez plutôt à nous comprendre.
              Nous avons des sentiments comme vous, de la tristesse, de la joie, de la peur... et nous aimons aussi.
              Soyez indulgents. Notre fardeau est déjà si lourd. Aidez-nous un peu à le suporter.

              Thiên Kim Agnès HIVER


              Bệnh Tình


              Bệnh tình thay đổi tất cả. Cảm giác, suy xét tưởng ra là đúng... Không ! Không phải vậy đâu ! Khổ nỗi, không thể tách bệnh tình ra khỏi tính cách cá nhân.
              Ai ơi, đừng quá vội tuyệt tình, kết án. Nên tìm hiểu người bịnh. Người bịnh cũng như tôi và anh, và chị, các cô bác. Người bịnh vẫn còn tình cảm, buồn vui kinh sợ... cũng như tình yêu mãnh liệt.
              Hãy thông cảm cho người bịnh hoạn. Gánh vác nặng nề, xin đưa tay, giúp người bịnh hoạn qua cầu đau thương.

              Thiên Kim Agnès HIVER
              (Chuyển Việt Ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương 29/3/2009)

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 03:37:37 bởi Viet duong nhan >
              #37
                Viet duong nhan 30.03.2009 03:43:45 (permalink)
                Souffrance psychique 


                Les profondeurs de l’abime ressurgissent encore une fois ce soir. Cette attirance incontrôlable vers le malheur, la souffrance ne m’abandonne pas, cette passion que je n’aime pas non plus.

                Je continue, malgré moi, vers ma propre destruction. Ce tunnel sans fin m’a pris au piège. La machine infernale s’est mise en marche, elle ne s’arrête plus, je ne peux plus freiner. Son reflet est le visage de la mort, sadique, impitoyable. Son rire glacé fait peur.

                L’enfer s’est emparé de ma vie, la dirige. A chaque lueur d’espoir, il se moque et me rappelle que je suis maudite, vouée à l’échec perpétuem. Depuis le jour où l’ai croisé sa route, je n’appartiens plus qu’à lui.

                J’ai la gorge serrée. Je ne peux plus parler. Les larmes me brulent. Mon sang cogne.
                La colère de vivre ! Le désir de mourir ! Pourquoi cette haine, cette rage ?
                Je suis lasse de combattre. Assez ! Épargnez-moi la torture et achevez moi une fois pour toute !

                Je veux dormir dans le lit de la douce mort. Qu’elle me berce tendrement et je m’endormirais dans ses bras.

                Thiên Kim Angès HIVER


                Nội thương


                Thăm thẳm, vực sâu chiều nay, một lần nữa kêu réo gọi tôi không ngớt. Tan thương vẫn họa đày, vò xéo không tha cho tôi.

                Sức nào vẫn thúc đẫy tôi đến tự hủy tôi. Con đướng hầm đưa tôi vào trong hang, không một lối thoát. Tôi cứ phải lao tới, không dừng lại được. Tử thần không chịu buôn tha, cứ mãi đeo đuổi theo tôi, tiếng cười lanh lãnh vang lên khủng bố con người tôi.

                Đời tôi bị hắn giam cầm. Mỗi khi, tôi tìm thấy một tia hy vọng, thì hắn lại hiện hình, bảo tôi là con người thất thế, không một tương lai. Tôi là người thuộc về hắn. Tôi bị hắn cầm buộc , từ ngày không may, tôi gặp hắn trên con đường đời.

                Tôi nghẹn ngào, không nói ra lời. Nước mắt chan chứa, mạch máu nóng bừng.

                Giận cho cuộc sống ! Ta muốn hủy đi ! Tại sao bao nhiêu hận thù, ghen tức đè nghẹn tôi ? Tôi mệt lả rồi ! Xin buôn tha tôi đi ! Hãy giết tôi đi, một lần cuối cùng !

                Tôi muốn nằm xuống ngủ một giấc thiên thu, an nhàn, trong giấc mộng mơ.

                Thiên Kim Angès HIVER
                (Chuyển Việt Ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương 29/3/2009)
                #38
                  Viet duong nhan 30.03.2009 03:58:09 (permalink)
                  Monde cruel !


                  Encore aujourd’hui, je vois partout des gens piétinés par la cruauté de leurs proches. Ils n’ont rien fait de mal. Pourquoi le sort s’acharne-t-il à les voir souffrir ? Il n’ont pas mérité cela. Ce sont toujours les mêmes bourreaux, les mêmes victimes. Ces derniers font ce qu’ils peuvent pour s’en sortir.

                  Mais pourquoi reviennent le doute, le chagrin, le désespoir à chaque fois ?

                  Ils sont été maltraités, manipulés toute leur vie ; que cela cesse ! Leur courage est si gratifiant, honorable. Ils luttent dans ce mode hostile. Ils crient, ils pleurent face au malheur qui leur colle à la peau.

                  Ce sont des gens précieux que la vie a négligés, des gens respectables comme tout le monde. Ils cherchent le bonheur et ce n’est pas gourmand de leur part car ils le méritent, peut-être plus que les autres.

                  Thiên Kim Angès HIVER


                  Đời Tàn Bạo !


                  Hôm nay, tôi thấy toàn là những người bị những người thân cận giày xéo. Họ đâu có làm gì đâu mà phải bị người đời đọa đày. Tại sao số vận khiến cho họ phải khổ ? Đâu phải là lỗi của họ. Người thua cuộc, không đổi thay. Họ cố vươn ra, nhưng thua thì vẫn thua !
                  Tại sao buồn đau, tan tóc, tuyệt vọng cùng nhau vẫn tới tấp ?
                  Họ bị đời bạc đãi, hãy buông tha cho họ đi ! Nhưng họ là con người bất khuất, đầy khí huyết. Họ khóc than, nhưng vẫn phấn đấu, chống cảnh hoạn nạn, khổ đau.

                  Những người đó bị đời bỏ bê, tuy họ cũng là con người như ai nấy. Họ cũng như ai mong muốn được hạnh phúc. Sự đòi hỏi của họ, có gì đâu là quá đáng, họ có quyền hưởng như tất cả mọi người.

                  Thiên Kim Angès HIVER
                  (Chuyển Việt Ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương 29/3/2009)
                  #39
                    Viet duong nhan 30.03.2009 03:59:54 (permalink)
                    COMPORTEMENT DES HOMMES


                    Tout seul, on est faible pour combattre la mort. Le courage est un long apprentissage, la chance est injuste. Elle tombe sur quelques uns...

                    Le malheur s’ abat, brutal, presque fatal.
                    Certains obtiennent ce qu’ils n’on pas mérité et c’est l’inverse pour d’autres. Beaucoup cherchent à manipuler sans trop savoir pourquoi, d’autres le savent très bien. La douleur, on connaït, familière, maïtresse de nos faiblesses, de nos détresses.

                    Devant la peur, soit on fuit sa réalité, soit on la combat.

                    Thiên Kim Angès HIVER



                    Hành vi của con người


                    Đơn chiếc, độc mã khó mà chống với tử thần. Can đảm phải luyện tập lâu dài, số vận bất công. Nó gọi, không cần quan tâm đến người là ai...
                    Có người đạt được không cần công cán, ngược lại người có công lại không đạt được phần thưởng. Có kẻ mưu mô mà không ý thức lợi hại, kẻ ý thức lợi hại tuyệt không mưu mô. Buồn đau, ai ai cũng đều quen biết nó. Buồn đau chủ nhược, chủ tan hoan.
                    Hãi hùng, kinh sợ khiến cho con người phải chạy đi lẫn trốn thực tế, nhưng đôi khi ta cũng phải đương đầu nghinh chiến nó.

                    Thiên Kim Angès HIVER
                    (Chuyển Việt Ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương 29/3/2009)
                    #40
                      Viet duong nhan 30.03.2009 04:07:29 (permalink)
                      La loi des hommes


                      De quel droit juger et condamner ?

                      Un choix entre deux options :

                      -) obéir, c’est-à-dire accepter la punition
                      -) préférer s’exposer aux dangers, à la mort.

                      On a tous un passé, une histoire, qui nous différencie.

                      Comment peut-on juger quelqu’un aussi facilement et le condamner ?

                      Les voleurs, les criminels, nous les punisson. La justice est si mauvaise entre les mains de l’homme : elle ne peut pas être exacte, car l’homme n’est pas totalement intègre et ses limites le réduisent.

                      Thiên Kim Angès HIVER



                      Luật nhân gian


                      Lấy quyền nào để xét án, phán đoán ?
                      Ta chỉ có hai con đường lựa chọn :
                      Một, là chấp nhận thưởng phạt, không kêu ca.
                      Hai, là chống lại, không sợ tai họa, nguy biến.
                      Mỗi người trong ta đều có một sử tích, phân biệt từng người.
                      Làm sao mà mình có thể xét đoán, phán án một cách dễ dàng như vậy ?
                      Ăn cắp, giết người, bắt tội người. Nhân gian nào là công bằng nhân gian : người nào hành được chữ « Nhân », ai giữ được chữ « Nghĩa »...

                      Thiên Kim Angès HIVER
                      (Chuyển Việt Ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương 29/3/2009)

                      #41
                        Viet duong nhan 30.03.2009 04:15:43 (permalink)
                        Pouvoir des hommes


                        L’homme a soi-disant le pouvoir car il possède l’argent. Il se croit tout permis mais son égoïsme le ratrapera et le dévorera.
                        Il fabrique les billets, il achète le monde il comfond le bien et le mal et ne sait plus les distinguer. Il devient aveugle, il ne voit plus ses défauts, il se croit le meilleur.
                        Le vrai <> à qui on devrait obéir c’est l’amour.
                        Quand on aime son maïtre qui nous veut du bien, on aime lui obéir.

                        L’amour devrait être distribué et partagé à la place de l’argent.

                        Thiên Kim Agnès HIVER



                        Quyền Hành


                        Con người ta khi có tiền, dùng tiền để chuyên quyền. Tưởng rằng mình là tất cả. Nhưng ngày nào đó, hắn sẽ tự hủy vì tiền. Hắn cứ ngoan cố in đồng giấy làm tiền. Hắn dùng giấy bạc, mua nhân gian, không còn lý trí, không còn biết đều phải quấy, không còn biết phân biệt trái ngang. Hắn trở nên mù lòa, không thấy đâu là nhược điểm, tự cao tự đại, cho mình là « Nhất ».

                        « Thật Hư » của mọi sự quy về hai chữ « Thương Yêu ».
                        "Quân lợi thần, thần trung quân".

                        « Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín » tài sản nhân loại, ai ai cũng có thể hưởng dụng thay thế bạc tiền.

                        Thiên Kim Agnès HIVER
                        (Chuyển Việt Ngữ Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương 29/3/2009)
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 07:20:43 bởi Viet duong nhan >
                        #42
                          pham thi son 08.07.2009 14:08:02 (permalink)

                          Trích đoạn: Viet duong nhan


                          Poésie de Thiên Kim Agnès HIVER
                          (Ái Nữ của Việt Dương Nhân)
                          Sanh : 27 tháng 8 năm 1969
                          Tại : SàiGòn (Việt Nam)
                          Cha Pháp - Mẹ Việt
                          Bắt đầu làm thơ tặng Mẹ trong những dịp "Lễ Mẹ" lúc 9, 10 tuổi

                          .........

                          Thơ & bài viết đã đăng trong Đặc San "Ridder Express" tại Paris từ năm 2000


                          JE ME DEMANDE


                          Je me demande :
                          Si un jour tu reviendras
                          Tu poseras sur ma main
                          Ton nénuphar blanc
                          De rosée du matin
                          Je couvrirai ta main
                          Est-ce que tu oseras
                          Revenir sur tes pas ?

                          Je me demande :
                          Si tu oublieras
                          Tout ce que nous chantâmes
                          Ensemble dans ce cocon
                          De neige et de coton
                          Ces années passionnées
                          Maintenant ce n’est plus
                          De ton éclat que je suis éclairée
                          Ce ne l’est plus.

                          Je me demande :
                          Pourquoi tu t’effaçais ?
                          Pourquoi je t’ai quitté ?
                          Pourquoi tu m’as laissée solitaire
                          Pendant que je t’appelais ?
                          Rien d’autre m’imtéressait

                          Je me demande :
                          Si nous ne sommes plus là
                          Sur cette berge d’autrefois
                          C’est que Dieu l’a souhaité
                          Pour une raison bien sage :
                          Qu’on puisse s’aimer davantage
                          Chaque jour et chaque nuit
                          Dans les couleurs de l’âge
                          Sur notre beau nuage
                          Bleu et blanc
                          Le bleu que tu aimes tant
                          Le blanc que j’aime tant

                          Je me demande :
                          Le bleu avec le blanc ?
                          Crois-moi un jour
                          Je suis sous l’abat-jour
                          Je t’attendrai toujours :
                          Que ton cygne revienne
                          Pour m’emmener vers toi sans peine

                          Je me demande :
                          Si je pourais remecier le ciel
                          Et l’arc en ciel
                          Du Seigneur Éternel
                          Il nous réunirait tout deux
                          De nouveau mais dans un vrai milieu de nuages blancs et bleus.
                          Thiên Kim Angès Hiver


                          Em Tự Hỏi

                          Nếu ngày nao anh trở lại
                          Trên tay em
                          Anh cài hoa súng trắng
                          Đẫm sương mai
                          Em sẽ đặt tay mình lên tay ai
                          Tự hỏi
                          Bước chân anh
                          Có dám quay về ?

                          Tự hỏi
                          Nếu rồi anh sẽ quên
                          Những gì ta cùng hát
                          Xưa kia
                          Nơi hang ổ trắng xóa
                          Hoa gòn hoa tuyết
                          Năm tháng đam mê không còn nữa
                          Từ anh rực lửa
                          Tươi vui em cười
                          Đã qua rồi
                          Ngày cũ
                          Đã qua rồi

                          Em thầm hỏi
                          Sao anh tự xóa đời mình ?
                          Sao tình phải rời xa ?
                          Sao đành để em
                          Một mình
                          Hiu quạnh
                          Khi lòng em đã lạnh
                          Với đời
                          Mà vẫn gọi
                          Tên người
                          Thiết tha

                          Tạm dịch như thế , từ thơ dịch ra để hiểu thì dễ
                          mà từ thơ dịch ra thành thơ, khó quá !!!!

                          (Hồng Khắc Kim Mai dịch thoát)


                          Em Tự Hỏi

                          Tự hỏi lòng mình anh trở lại !
                          Cành hoa trắng ướt đẫm sương mai
                          Anh vắng mặt trên đường quan tái
                          Em đặt tay mình trong tay ai !

                          Đã qua rồi chuyện tình đã chết !
                          Những bài ca cùng hát ngày qua
                          Những bông tuyết không hề tan hết
                          Năm tháng đam mê thiếu tình ta !

                          Bài ca ta hát anh đành quên?!
                          Gọi mãi tình xưa chẳng thấy tên !
                          Tim lạnh nhưng sao còn tưởng nhớ !
                          Để gọi tên chàng chẳng thể quên !!!
                          (Dịch thoát Hương Việt)


                          Em Tự Hỏi

                          Rồi anh trở lại ngày nào
                          Cành hoa súng trắng đặt vào tay em
                          Tay anh, em phủ sương mềm
                          Ngỡ chừng nghe bước chân quen tìm đường

                          Lỡ anh quên thuở vấn vương
                          Bao năm vang khúc luyến thương tuyệt vời
                          Hạ nồng đông ấm chơi vơi
                          Nay còn đâu buổi rạng ngời tin yêu

                          Lòng em bỗng thấy quạnh hiu
                          Đời anh vụt tựa cánh diều bay xa
                          Gọi tên sao mãi thiết tha
                          Gọi người nên mãi lơ là cùng ai

                          Tình xa tình vẫn chưa phai
                          Thuyền xa thuyền vẫn nhớ hoài bến xưa
                          Tình ta theo gió cùng mưa
                          Sắc xanh sắc trắng đong đưa mây trời

                          Trắng xanh mong nhớ không nguôi
                          Mộng ngày em tựa vai người em mơ
                          Cô liêu dưới ngọn đèn mờ
                          Thiên nga vỗ cánh xuôi bờ ái ân

                          Ơn trên ngó xuống dương trần
                          Nghe lời em tạ thâm ân cao dày
                          Cầu vòng bảy sắc buông dây
                          Đưa ta gặp lại màu mây thuở nào

                          Đào Hùng dịch ý ra thơ lục bát
                          July 5th 2006


                          "Trích Dẫn daohung : Đã đọc từ lâu bài thơ Je me demande của Agnès và những bài phỏng dịch. Định bụng nếu có dịp sẽ dịch lại theo cảm xúc riêng. Thích nhất màu sắc đã được nữ thi sĩ nhắc đi nhắc lại nhiều lần và trong những bản dịch trước đây đều thiếu phần này. Nếu có thể chọn tựa khác cho bản tiếng Việt, có lẽ thích đặt tên bài thơ là Sắc màu".



                          #43
                            Viet duong nhan 19.06.2010 23:30:15 (permalink)
                            Thiên Kim thật ngoan hiền - Tuy bệnh hoạn nhưng vẫn lo cho Mẹ và Cha già. Hiện TK xuống Cannes thăm Ba, sẵn dịp giúp Ba làm công chuyện nhà, đi chợ, nấu ăn...
                             

                            Thiên Kim Angès HIVER (Paris 6/2010)

                             
                             
                             
                            #44
                              Viet duong nhan 19.06.2010 23:31:40 (permalink)
                              Độc giả cảm nghĩ và chia xẻ với Thiên Kim.



                              ***


                              Chị VDN mến,

                              Xin thành thật cám ơn chị đã gửi đến cho Cộng Đồng những vần Thơ tuyệt vời của Thiên Kim Agnès, Ái nữ của chị !!!
                              Theo VCH, Thiên Kim không có bị bịnh tâm thần mà phải nói đúng hơn là môt nhà triết lý đã bị cuộc đời cướp mất đi một người yêu thương nhất.
                              Cô đang sống trong một nỗi buồn vô tận mà chỉ có một ngươi duy nhất mới thấu hiểu và người đó đã ra đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại !
                              Có lẽ khi ta không còn nghe nhịp thở của con tim,

                              Có lẽ khi ta đã đánh mất một phân nữa tâm hồn,
                              Có lẽ khi ta không còn một niền tin trong cuộc sống,
                              Có lẽ khi ta đã đi đến tận cùng của đau thương,
                              Có lẽ khi ta đã đi đến tuyệt đỉnh của nhung nhớ,
                              Có lẽ khi ta đã không còn thấy sự khác nhau giữa sự sống và cái chết,
                              Có lẽ khi ta đã không còn phân biệt được quá khứ, hiện tại và tương lai...
                              Thì tất cả đều đã trở thành... vô nghiã !
                              Những vần thơ đó phát xuất thật vô tư, dạt dào khơi dậy từ trong tiềm thức, tuôn tràn như một mạch suối đang đi tìm một dòng sông, một dòng sông ... ký ức !!!
                              VCH
                              27/03/10



                              ***


                              PN xin gửi đến Thiên Kim những chia sẻ về nỗi đau mang nặng trong tâm hồn. Phải chăng sức chịu đựng khi mất đi một niềm yêu thương đã thúc đẩy TK tạo nên những vần thơ tuyệt vời ?. Đọc thơ của TK tôi bắt gặp những xót xa, cay đắng cho một tình yêu chợt tắt khi đang ấm nồng, là tiếc nuối mênh mông cho sự xa lìa vĩnh viễn chưa phải lúc. Thơ TK là một níu kéo , cưỡng lại , là sự phản khán không chấp nhận mất mát nhưng số mệnh đã cướp đi của TK, một thiên thần gánh nặng khổ đau kia, chất liệu sống một cách nghiệt ngã...Thật buồn.
                              Chúc Thiên Kim luôn tâm an cùng lời cầu nguyện trên cao từ bi gia hộ.
                              Chúc VDN luôn hướng công đức mình xin hưởng phước lành đến người con yêu thương.

                              PN.

                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 49 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9