THƠ CỦA ĐƯỜNG HẢI YẾN
meocon_thongminh93 30.07.2006 14:56:56 (permalink)
Hành trình của ngày

Khi những cánh cửa đầu tiên vừa mở mỗi sớm mai
Là sẽ một ngày qua đi không bao giờ trở lại
Em tắt đi ngọn đèn xanh xao và rơi vào ánh ngày
những bình minh giao đãi

Khi những ngọn đèn đường đầu tiên vừa rực cháy
Em trở về lẻ loi dưới những tàng cây
Hay đâu đó trong ngày thao thiết gọi có bàn tay
Khung cửa khóc

Khóc rằng đêm tối thao túng những bàn tay
Đêm tối thao túng những bàn tay

Ngày mai
Ngày mai
Những ngọn đèn đường sẽ ngừng ca hát
và sẽ một ngày bắt đầu đi qua...

#1
    meocon_thongminh93 30.07.2006 14:57:44 (permalink)
    Phá cách

    Ở đâu mà suốt tuổi thơ em buồn không có anh
    những cơn mơ trắng muốt một màu
    chẳng biết đã về đâu

    không hiểu sao dưới tình yêu
    những câu thơ lại ngân lên lời chẳng yên bình
    không khi nào mình còn bình yên
    có lẽ cho đến khi mình chết
    cái chết đi qua để rồi lãng quên
    nhìn những phố dài loang chỉ thèm khóc
    mà vì đâu
    có lẽ chẳng vì đâu

    Trở nên yếu đuối trước những điều nhỏ nhặt
    ta bỏ qua tình yêu
    thản nhiên hôn người
    xem trong nụ hôn có bao nhiêu hạnh phúc

    Và khi đó lũ trẻ con đứng nhìn ta trang trọng hát
    hát hết bài nọ sang bài kia

    Tình yêu này lặng lẽ hơn xưa...

    #2
      meocon_thongminh93 30.07.2006 14:57:58 (permalink)
      Tóc

      Em cũng chỉ vô tình ở đó
      Cơ thể chôn sức nặng của những giấc ngủ
      Tưởng mới mà đã cũ đến nhường kìa!

      Mỗi ngày thấy tóc cứ vô tình mà dài
      Tóc càng dài càng mỏng
      Mắt môi bỗng một chiều lên cơn thèm khóc
      Không thể tìm lại từng người từng quen

      Chẳng thà em tự yêu lấy em
      Rồi chỉ vô tình mà anh ở đó
      Ai cũng đi đến hạnh phúc bằng rất nhiều buồn khổ
      Sao tóc em dài như dày vò

      Em cắt ngắn tóc mình sau mỗi cuộc chia xa
      Tưởng sẽ ngắn đi những nỗi buồn đang cũ
      Cái thời mình được lựa chọn đã qua
      Sao còn hư hao đi bởi vẫn biết mong chờ

      Mỗi ngày lại thấy tóc như vô tình mà dài
      Mỗi ngày lại thấy mình đang vội vàng bám vào từng cơ hội để được yêu...
      #3
        meocon_thongminh93 30.07.2006 14:58:14 (permalink)
        HOA CÚC

        Lại bắt đầu mùa thu
        Không lẽ gió cũng thở dài như thế
        Hoa cúc nở vào say mê cũ
        Những chấm lặng rực rỡ dở dang

        Đâu chỉ có mùa thu mới nhắc mình buồn
        Anh vẫn đâu đây trên thế gian nhưng không còn thuộc về em nữa
        Như heo may dẫu nồng nàn đến thế
        Mà biết đâu cúc vẫn nở trái mùa

        Những cánh vàng đơn độc đến âu lo
        Vẽ vào em bao mặt trời thao thức
        Nghe trái tim đập dồn trong lồng ngực
        Những gam buồn của thuở chớm mỗi thu.

        1996

        #4
          meocon_thongminh93 30.07.2006 14:58:27 (permalink)
          NGÀY CỦA NGƯỜI TÌNH
          Người yêu có giọng nói buồn chiều thứ hai
          Em một mình giữa mùa thu đầy đặn
          Làm con gái khuây dần những tình yêu đi qua
          Tháng ngày cứ bình minh lên mặt trời lặn

          Người yêu có khuôn mặt buồn chiều thứ năm
          Yêu nhau rồi cứ nhẩn nha tay trắng
          Lần theo lối bòng bong mà tìm
          Biết sẽ mất nhau mà không thể cấm

          Người yêu có bàn tay buồn chiều thứ bảy
          Vỉa hè cây khuất mặt những chiếc hôn
          Hai mươi tuổi cộng thêm ngày sắp tới
          Thề đêm nay không bao giờ nữa buồn!

          1997

          #5
            meocon_thongminh93 30.07.2006 19:21:51 (permalink)
            MÙA DA DIẾT

            Mùa thu lặng lẽ về
            Gió vẽ vào đêm những gương mặt
            những gương mặt mang nỗi buồn ngạo nghễ
            Bảng pha màu loang loang mưa.

            Mùa thu lặng lẽ về
            Mỗi gương mặt đàn ông đi qua mùa thu của em là một bảng màu không sắc
            thèm chút nhạt phai!

            Mùa thu lặng lẽ về
            Gió lên,
            gió lên
            thắp giùm em chút lửa
            thổi bùng lên cho em ngọn lửa
            Đốt cháy đi bao mảng màu!

            Mùa thu lặng lẽ về
            Đừng gọi em,
            người đã quay lưng rồi,
            người đã thôi hai bàn tay da diết

            Đừng để em ngậm ngùi tên anh;
            nghe trái tim,
            gõ,

            #6
              meocon_thongminh93 30.07.2006 19:22:02 (permalink)
              CHẠY

              Em chuyển đến nơi thời gian nhanh hơn Hà Nội một giờ
              Để anh buồn hay vui đều chậm hơn em cả tiếng
              Khi anh chỉ bắt đầu bữa ăn thì em đã kịp gọi cho mình đồ tráng miệng
              Ngày mặt trời anh cũng nắng sau em

              Mắt dài miệng xinh con gái Bắc Kinh
              Hạ thì váy hoa, đông thì boot thêu công thêu phượng
              Tay khép nép cấm ô, da khư khư không đồng tình với nắng
              Em con bọ dừa nhiệt đới khiến Trung Quốc ngại ngần

              Em chuyển đến nơi thời gian trôi nửa ngày phía sau anh
              Để anh buồn hay vui đều kết thúc sớm hơn em mười hai tiếng
              Khi anh đã dùng hết một ngày thì em và buổi sáng mới bắt đầu hò hẹn
              Chiều mưa nhiều anh bão nổi trước em

              Con gái Havana mắt rộng dáng mềm
              Xuân hạ thu đông đều váy trần vai hở
              Sải những bước dài mặc kệ đàn ông xung quanh trầm trồ nhìn ngó
              Em con cánh cam thẹn thùng nên Cu Ba phân vân

              Em chuyển về nơi thật gần, thật gần
              Anh heo may thì em cũng sẽ vàng lá đổ
              Để chiều nay giữa ngã ba Hồ Xuân Hương ngập gió
              Em rưng rức Thuyền Quang

              Đã ngỡ khoảng cách xa sẽ thấy mình thật gần
              Mà Cổ Ngư bỗng như vời vợi
              Con gái Hà thành bóng đổ mắt môi...

              #7
                meocon_thongminh93 30.07.2006 19:22:55 (permalink)
                Hoang tưởng
                (Thương yêu tưởng nhớ HVH)

                Hương khói ngày rằm
                Hương khói ngày giỗ những sắc màu vụn vặt

                Ăn mặn đời đất
                Chết khát đời cây

                Nhảy nhót trên bát hương những tinh thể điên rồ
                những tinh thể cháy cong hình dấu hỏi
                quát vào con rết đang ngủ gật trước đĩa thịt gà
                Dấu hỏi sinh mẹ sinh cha
                sinh ra ngày rằm và những ngày giỗ chạp
                sinh ra con rết đi hoang

                Mẹ.

                Những người đàn bà bé nhỏ nhất hành tinh
                tay bấu đầy mùi thơm,
                những người đàn bà quỳ lạy,
                những người đàn bà thắp hương
                những người đàn bà ngồi lặng im trong buổi chiều hoang tưởng
                (giữa sự đồng tình của tổ tiên)
                Dáng ngồi như bàn tay của đất

                Đất chết khát khi tay mẹ ốm,
                dòng sữa thôi phun lên như nham thạch không màu

                Dòng sữa phun lên như nham thạch không màu
                Nuôi ngày giỗ của những cái chết chưa khuất
                Nuôi bia đá trên cánh đồng tiên tổ
                Như nuôi chiếc răng sún của con từ thuở ấu nhi

                Mẹ gói kỹ răng dưới ném lên mái nhà
                Mẹ gói kỹ răng trên vứt vào gầm phản

                Áo mẹ đan ngày nắng tạnh
                Vỗ cánh lôi con ra khỏi những chân giường
                Nơi muôn đời run lên bài ca cuồng nhiệt của những con gián,
                bò qua que hương tay mẹ khô gày

                Tay.

                Tay giặt giũ mỗi tinh sương
                tay thắp lên mùi linh thiêng
                và những lõi hương hình dấu hỏi

                Tay.

                Giữ chặt lấy tay con không thôi
                Cái ngày đi mắt mẹ nhuộm sắc màu giỗ chạp...
                #8
                  meocon_thongminh93 30.07.2006 19:25:29 (permalink)
                  Ta buồn ta bao mặt người tan loãng

                  Ta nén lòng chạy tới hoang vu
                  Mang khuôn mặt của người đàn bà mất của
                  Hoảng hốt như là không kịp nhớ
                  Mà từ xưa tới giờ nào dám quên ai!

                  Mẹ nuôi ta bằng những bát cơm nho nhỏ dặm đường dài
                  Ta nuôi ước vọng bằng những tiếng thở dẫu nay mai
                  Đôi lần ngu ngơ giữa tầng tầng gặp gỡ
                  Chưa hay mình phụ công mẹ bao giờ

                  Ta chạy tới hoang vu bằng những vần thơ
                  Bao con chữ quắt queo khô gầy tay mẹ
                  Ta giàu có giữa đời: thơ ăn, thơ để
                  Mời mẹ một tiếng thôi cũng thấy khó vô cùng

                  Mời mẹ một lần mà khó đến trăm năm
                  Này thôi mời người, mời người những trùng trùng tan loãng
                  Có nhiều điều ràng níu giấc mơ sang
                  Những giấc không mơ lắm lúc lại phũ phàng

                  Ta buồn mình giới nghiêm!


                  #9
                    meocon_thongminh93 30.07.2006 19:25:51 (permalink)
                    Thèm nước

                    Bố trồng một cây dừa
                    trong góc vườn nhà ngày con tròn hai tuổi
                    Năm năm, bảy năm dừa không cho trái
                    Chỉ những cành lá gầy và dài

                    Mảnh vườn cũ ngày con lên mười
                    Mẹ kêu sớm kêu chiều sao mà chật
                    Những cái rễ vô duyên ăn mòn cả đất
                    Không đợi được nữa rồi!

                    Cây vẫn cứ lá cành không thôi
                    Mẹ là con sứa non đến từ vùng biển mặn
                    Vườn không cho quả để mẹ nguôi cơn thèm nước
                    Nên mẹ đi,
                    rồi,
                    dội lại cơn khát vào con

                    Con cứ theo tiếng gọi ấy mà tìm
                    Lại như con sứa non chưa bao giờ hết khát
                    Đứng trước biển rồi vẫn không nguôi cơn thèm nước
                    Nhưng cả ở đất liền cũng chẳng thể nào nguôi

                    Để rồi mơ này Biển ơi, Biển ơi...

                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9