Không cảm lượng, tìm một nơi trú ẩn để yêu thương Tôi thất vọng những gì không trọng lượng sao tìm đến bàn cân
Cơn stress có thể được phóng ra bằng việc đối diện với những khoảng trắng nơi đó anh không biểu hiện
Cảm xúc câm và lời bát nháo hoạt động như điên.
Sự chờ đợi là siêu hình, các từ ngữ vừa viết ra đã bị đông lạnh trong ý tưởng hoặc trong cái không-ý -tưởng
Tôi tìm cách không (phải) chứng minh sự tồn tại của mình
Anh có thể tìm thấy em trong kho trí nhớ đã đầy đồ bỏ đi chẳng nỡ
Nhưng em bây giờ thậm chí chẳng biết tìm mình ở đâu.
Có thể sự trống không này là minh triết
Ừ, thật đấy tôi chẳng còn động tâm trước những nụ cười chiến thắng của những người luôn biết tìm vui trong vinh quang
Thật đấy, tôi cũng không tìm được một tiêu điểm giá trị để lao theo
Thật sự là tôi hờ hững hết thảy những chuyện bạn bè đang bàn luận
Có một thế giới của riêng ta (không) toàn nguyên vĩnh cửu và tôi đánh đổi những trò đùa này?
Sẽ còn một hoài niệm không dứt cảm thương khi tôi phiêu linh qua những dáng người lặng tẻ?
Sẽ còn hoài niệm không dứt cảm thương nhân ảnh mình đã gửi lại nụ cười đất xưa?
Linh hồn tôi linh hồn tôi có thể lúc này không nơi trú ẩn để nhìn người đang đau khổ
Tôi bay và bay bay và bay bay bay nhẹ như hơi trên địa cầu này
tự do yêu thương mỗi khoảnh hình bạn sống
nhưng cả khi ấy tôi vẫn thèm tìm một vừng hoa trú ẩn
lúc gió trời mạnh quá, tôi tao tác hình tôi
lúc bay xuyên bóng lá tôi không thấy bạn cười
cánh bay tôi trĩu gió.
Làm sao để yêu thương mà không phải chạm vào không gian bạn sống không chạm vào nỗi đau
Tôi tìm đâu một vừng hoa ẩn
Nhìn con người yêu nhau?
Nhìn bình yên đang trở lại
Cơn bão sắp qua rồi.
Tôi tan rồi còn lướt nhẹ dáng tình tôi
trong cõi nhớ không thiên thu của bạn?