THƠ CỦA NHÃ THUYÊN

Tác giả Bài
meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:30:54
nhủ mình 1


ảo tưởng lửa cháy
lửa cháy rồi sẽ tàn
ảo tưởng thác lũ
thác lũ sẽ lặng tan
ảo tưởng cuộc hẹn
người sẽ gặp tràn thất vọng


ảo tưởng nhân duyên
người chịu được lực nén dồn của số phận người chăng?
ảo tưởng vụn vỡ tái sinh
vụn vỡ rồi không như trời lại được sáng trong lụa trăng

đừng ảo tưởng chờ đợi
một cái gì ngoài mình
đừng ảo tưởng tình yêu của tôi
có thể làm bừng lên sự sống của người
cũng như tôi
không ảo tưởng một ngẫu nhiên vĩnh cửu nào nữa
đừng ảo tưởng tôi
đừng ảo tưởng tình yêu
chúng ta đã tặng nhau trong cô quạnh ...


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:31:14
nhủ mình 2

hai mươi năm giam mình
bởi một sức mạnh tội tình nào chẳng rõ
bởi một vọng niệm mặt trời cháy đỏ
bởi niềm tin vào trách nhiệm làm người
bởi trong ngực nở rồi một quả tim
bởi trong tim nở một nụ yêu thương bé nhỏ
bởi trong nụ yêu thương có những giọt sương mang dáng đất nước mình và thật nhiều gương mặt đang soi vào đó
bởi trên mỗi gương mặt lại sáng trong ánh mắt
bởi mỗi ánh mắt sẽ nhìn vào thế giới và nhìn vào vô tận những mắt khác hai mươi năm mình tràn bao nhiêu sóng mắt trong tim
hai mươi năm bởi giữ mãi niềm tin
nên tự nguyện giam mình
sau hai mươi năm vẫn muốn tự nguyện giam mình như thế
ước một vỏ bọc trong suốt bền bỉ giữa nhiều màu vui mắt chói chang
không biết đúng hay sai
sau hai mươi năm vẫn cố giữ mình như thế
cố sống không phỉnh nịnh
cố sống không bịp loè
đôi lần đã phải nói dối
mà buồn đến bao giờ thôi

hai mươi năm giam mình
vẫn muốn giam mình trong những sóng mắt vô hạn
trong một vỏ bọc trong suốt giản đơn


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:31:25
nhủ mình 3

nếu như ai đó muốn một con đường
bạn có tự mang trách nhiệm chỉ dẫn
bởi nếu không như thể mình tội lỗi?

nếu như ai đó đợi một tình yêu
bạn có thể tự đến để chỉ dẫn
bởi họ quá chừng cô đơn?

tôi khờ dại muốn làm người chỉ dẫn
tôi buồn bã cảm ơn người chỉ dẫn cho tôi

bỏng cháy môi lời câm
làm thế nào để nói thật lòng mình cho mọi người xung quanh
hay không bao giờ nên làm thế vì chẳng ai làm thế

nếu như ai đó muốn một con đường
những con đường sẽ không từ chối họ
nếu như ai đó muốn hôn lên bàn tay của tình yêu
tình yêu sẽ không từ chối họ


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:31:50
Giới hạn

Cuối cùng cũng phải chấm câu cho một ý tưởng
rời xa, tôi đang rời xa những nghĩ suy mĩ miều đốn mạt
xin chờ tôi một phút để giã từ sự vô ích đã phản tỉnh.

Cuối cùng cũng phải biết mình đang thất vọng
anh cần gì ở tôi, một kẻ thuyết lí quá nhiều cho đến khi vấp ngã vì sợi dây mình tự giăng
Ờ, có thể ngu ngốc như Đường Tăng sa ổ yêu tinh nhền nhện
xin chờ tôi một phút để giã từ sự thất vọng lên men.

Cuối cùng cũng phải đến lúc nói ra
rằng tôi yêu, yêu như một người vô tích sự
rằng tôi nói rất nhiều nói rất nhiều lời điên dại đáng thương
rằng tôi quên tất cả mọi người vẫn cố găm thân thể mình vào Tồn Tại
xin chờ tôi một phút giã từ tôi.

Cuối cùng ai cũng biết
sự ý thức về giới hạn không phá được giới hạn
nhưng xin chờ tôi, chờ tôi. Tôi sẽ giã từ tất cả, chỉ trừ
niềm tin vào hành trình đến Vô biên.

22/3/06


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:32:11
Không đề

Trong lúc người tôi yêu bị dập vùi bởi những ưu tư , tôi ngồi gõ những con chữ vô hồn
làm thơ?
Trong lúc người bạn tôi hạnh phúc, tôi ngồi gõ những ảo ảnh từ ngữ về chia biệt đáng thương
làm thơ?
Thơ, tất nhiên, với tôi chẳng là gì cả, một thanh kẹo làm vui người, tất nhiên, tôi chọn thanh kẹo, tất nhiên
Thơ với tôi, tất nhiên
không phải vì buồn tôi tìm đến bạn, thơ ơi
mà vì, có thể chỉ bằng cách này, trong giờ phút này thôi, tôi muốn được cùng làm bạn.


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:32:24
Khi tôi chẳng còn biết nói gì hơn

Chúng ta nói với nhau chẳng còn tình nghĩa
rỉa rói ngôn từ không hơn loài quạ rỉa xác gà con chết rục ngoài đường
thật khó làm bạn với người khôn ngoan
thật khó làm bạn với sự khôn ngoan
và tôi, tôi bắt đầu khó làm bạn với tôi vì tôi đang tìm cách im lặng
như một người khôn ngoan chính hiệu.

Chúng ta sẽ nói với nhau những lời trìu mến
những lời như nước rửa vết mưng
tôi đang yếu lòng, bạn ạ
người bạn coi tồn tại như một tội thương
tôi chỉ muốn dành cho bạn những lời trìu mến.

Một hôm trên đường
tôi thấy mình như con gà con sã cánh
tôi đợi chờ để được tặng dâng
thậm chí là loài quạ, ôi nếu là tự nguyện làm vui
chờ hoài không thấy.

23/03/06


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:32:38
Nỗi đau Anh có thể trở thành Em...

Nỗi đau anh tan ra tan ra thành sương lạnh trên gương mặt, thấm rơi Em
Nỗi đau anh tan ra tan ra thành gió ấm trong lòng tay, chuyển lặng Em
Nỗi đau anh tan tan tan sương gió không gian thành bóng tối nhoà hình sáng
Đừng làm em hốt hoảng Trước ân tình anh thương
Tại sao em bình thản như gương
Soi nỗi đau không tì vết
Có thể chỉ còn chết
Dại ngây hồn dương.

Em tan ra tan ra
Không cả linh hồn vơ vẩn
Không cả vóc hài huyền hồ
Tại sao anh còn hốt hoảng Không gian này đầy em
Ngoài không gian này đầy em
Em kêu ran ran trên gương mặt nỗi đau anh thất thần gọi sống
Em cù rân rân dưới lớp da lòng tay anh cuộn xoáy vòng ôm nỗi đau muốn giữ chặt em
Ôi những nỗi đau ảo tưởng ngây ngô hơn cả tiếng khóc cười trẻ sữa
Em bay lượn vô hình những nét cười vô ưu hạnh phúc tràn nguyên thể chúng ta

Nỗi đau Anh sẽ kiến tạo hình yêu, trở thành Em toàn vẹn.
Anh còn mang đặng chăng?


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:33:00
Không cảm lượng, tìm một nơi trú ẩn để yêu thương

Tôi thất vọng những gì không trọng lượng sao tìm đến bàn cân
Cơn stress có thể được phóng ra bằng việc đối diện với những khoảng trắng nơi đó anh không biểu hiện
Cảm xúc câm và lời bát nháo hoạt động như điên.

Sự chờ đợi là siêu hình, các từ ngữ vừa viết ra đã bị đông lạnh trong ý tưởng hoặc trong cái không-ý -tưởng
Tôi tìm cách không (phải) chứng minh sự tồn tại của mình
Anh có thể tìm thấy em trong kho trí nhớ đã đầy đồ bỏ đi chẳng nỡ
Nhưng em bây giờ thậm chí chẳng biết tìm mình ở đâu.

Có thể sự trống không này là minh triết
Ừ, thật đấy tôi chẳng còn động tâm trước những nụ cười chiến thắng của những người luôn biết tìm vui trong vinh quang
Thật đấy, tôi cũng không tìm được một tiêu điểm giá trị để lao theo
Thật sự là tôi hờ hững hết thảy những chuyện bạn bè đang bàn luận
Có một thế giới của riêng ta (không) toàn nguyên vĩnh cửu và tôi đánh đổi những trò đùa này?
Sẽ còn một hoài niệm không dứt cảm thương khi tôi phiêu linh qua những dáng người lặng tẻ?
Sẽ còn hoài niệm không dứt cảm thương nhân ảnh mình đã gửi lại nụ cười đất xưa?
Linh hồn tôi linh hồn tôi có thể lúc này không nơi trú ẩn để nhìn người đang đau khổ

Tôi bay và bay bay và bay bay bay nhẹ như hơi trên địa cầu này
tự do yêu thương mỗi khoảnh hình bạn sống
nhưng cả khi ấy tôi vẫn thèm tìm một vừng hoa trú ẩn
lúc gió trời mạnh quá, tôi tao tác hình tôi
lúc bay xuyên bóng lá tôi không thấy bạn cười
cánh bay tôi trĩu gió.

Làm sao để yêu thương mà không phải chạm vào không gian bạn sống không chạm vào nỗi đau
Tôi tìm đâu một vừng hoa ẩn
Nhìn con người yêu nhau?
Nhìn bình yên đang trở lại
Cơn bão sắp qua rồi.

Tôi tan rồi còn lướt nhẹ dáng tình tôi
trong cõi nhớ không thiên thu của bạn?


meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA NHÃ THUYÊN - 30.07.2006 19:34:15
Tim ta ơi!



Cùng quẫn sách
Tắt tiếng cười trẻ nhỏ
Giấc mơ không thể trở về
Những ngôi sao lịm chết bởi trời mưa
Tôi yêu gió bằng nụ hôn hoa hồng rã cánh
Gượng dậy đi câu hát bống bồng!

Tim ta ơi hay em không còn biết yêu
Em tìm điều gì không nói được bằng ngôn ngữ
Ta đã cầm tù em
trong bức tường hà khắc ý nghĩ vây bởi lưới lời
Tim em ơi ta ngồi lại đây
Ngồi khóc đất không còn mạch suối.

Người chưa quên ta còn chưa yên
Ta chưa yên thì người cũng quên
Tuần tự sống?
Bung phá chứ?
Tay rời năm ngón không ngoan
Những chữ lộn nhào
Xiếc khỉ.

Trên phố đông
Một người đi như điên
Nắng loạn.
Trên phố đông
Dòng chuyển động nghẽn tình
Nắng nhọc.

Ta ước tái sinh
Trong một nỗi buồn khác
Tim ơi!

25/9/05