THƠ CỦA LÊ LÂM ỨNG
Dở dang Mỏi mong ngày tháng dần trôi
Chuối non già cấc, ốc nhồi vào đông
Ngẩn ngơ ngồi gốc cây sung
Gió hiu hiu lá rung rung ỡm ờ
Buồn thay là cái chữ “chờ”
Cõng thêm chữ “đợi”
bây giờ… dở dang!
Người mù cầm đèn Người mù cầm đèn đi trong ngõ xóm
Chắc người lành không va quệt vào mình
Nhưng sự thể hoàn toàn ngược lại
Người mù vẫn ngã chổng kềnh
Cơn giận dữ người mù trong đêm tối:
- Thong manh ư? Không thấy ánh đèn sao?
Xót xa buồn người lành khẽ bảo:
- Đèn anh đã tắt tự khi nào!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: