Inrasara (Anh Đạm )
Có người thơ tấp tểnh đi buôn
lận lưng ít nắng quê làm vốn
đi, cứ đi phiêu giạt đất trần
chân sạn, buồn đầy, hai tay trắng
Hai mươi năm trở lại xóm thôn
cũ tiếng bò trưa, vầng trăng muộn
mới điệu cười, lạ nhịp sống
Hốt nhiên
chàng úp mặt
khóc oà
Trà Ma Hani
Em đồng nội lang thang sông suối, bàn chân trần nhỏ bé; em mưa núi nắng đồi, lũ đồng bão cát, bãi nắng pha rang cháy da, cũng là em tuyết laval cắt thịt,
Em băng rừng vắt Tây Nguyên run người, chính là em ru rú khu ổ chuột Sài Gòn co ro đời tái nhợt em
Chòi rách miền tây loạt xoạt bọn trộm rình và em năm sao hotel Tokyo Genève ấm nồng hai hàng lính canh đứng
em nước mắt tủi hổ và em tiếng cười giòn tan, em bóng tối và em ánh sáng, em búi tóc dính bùn qua đêm và em má môi đường đường son phấn giày cao gót nện phố du du
Em khôn ngoan thổ cẩm lời lỗ tính toán miệt mài chi li và em lãng đãng ngây thơ dại khờ em, hoa xương rồng và nắng em
Em lễ rija praung cổ tay tròn uốn cong điệu biyen, tiaung mê đắm đám trai làng theo em nhịp nhịp nhịp linga tiếng hát em hút hồn gió salatan quét cuồng nộ vào đồi trọc quê hương
Tên em vang vào gió vào nắng vào khoảng rỗng đường biên được và mất, yêu và ghét giữa vô danh và vinh quang trong có mặt và vắng mặt của hữu hạn và vô hạn
Em đay nghiến tôi và em xoa dịu buồn tôi, em phấn khích vui tôi và em nhụt chí nam nhi tang bồng hồ thỉ tôi, em khai mở khả tính tôi và em còng khóa tự do Tiger bật nút trúng thưởng tôi, bơm phồng đàn ông bất thường nổi hứng vô độ ba gai mất trật tự tôi và em vắt xẹp lép thần xác hạn định tôi
Em cháy bỏng tôi và em nguội lạnh tôi, em vẫy gọi và xô đẩy, quyết liệt và rũ mệt, em lễ hội của tiệc tùng shiva dionysos tôi, hy vọng và tuyệt vọng của tôi, tủi hổ và kiêu hãnh của tôi từ
Đáy của đáy của đáy đời em ngoi lên ngóc lên đứng lên là
Em của tôi mãi mãi là của và cho tôi.
Khi đất và lửa bất ngờ xộc đến mang em đi.
Vĩnh viễn.
Kẻ quê hương
Những người chị Chakleng
ngồi lấn cả đêm
những người chị lưng phản
ngồi quên lấy chồng
vòm vú teo không biết.
Những bà mẹ Hamu Chrauk
đầu đội giành lu rao bán
khắp phố cùng thôn
suốt ngày đêm
tiếng rao dội luôn vào giấc mớ
ai … lu, trã, nồi, trách… khôôông…
Những chàng trai Pabblap
kì hồ chiet gha harơk lên vai
gánh dọc thế kỉ hai mươi
không lần ngưng nghỉ.
Những ông anh của tôi
những người chị của tôi.