Làng Chùa Vẫn còn quê tôi chấp chới chìa vôi
Tha rác đi làm tổ trong ký ức
Còn nắng ấm ngày đông dao cắt
Xuýt xoa đường đê ngóng dài giáp Tết
Thịt lợn đợi chia ngủ treo bên rào
Khói rượu nồng cay cay khoé mắt
Bệ thờ di ảnh rưng rưng
Quê tôi lưỡi cày chân trời lật đất
Mùa này đất nâu nghiêng vai nghỉ ngơi
Sương sớm khăn hồng bồng bênh nắng mật
Rạ khô lửa đồng tơi bời
Cô gái vườn bên ngóng đàn ô cửa
Ngày chưa theo chồng đi xa
Đường non lá măng khi tôi đã già
Thập giá tháp chuông tươi nguyên vọng ước
Cúi mình uống nước giếng chùa
Bàng hoàng khuôn mặt trẻ thơ lòng nước
Chợt nhòa đuôi mắt chân chim
Một chiều xe con khói bụi về tìm
Tiếng cuốc trốn ngoài ao vắng
Văng vẳng những trưa mồ hôi câm lặng
Bờ môi mát lịm tre xanh
Nắng vỡ hồng tươi ríu ran mảnh sành
Mò mẫm cỏ hoa tôi ngồi ghép lại
Vườn hanh gió ngọt vàng khế rụng
Tự dưng chua chát lòng tay
Những điều không đáng nói
Nhiều khi chúng ta lớn tiếng
Về những điều không đáng nói
Ôi cuộc rượu này, những hàm răng rã rời
Những cái đầu quay lắc, ngả nghiêng
Nóng lạnh bất chợt
Bờ vai sụm xuống vì phải gánh tất cả những ganh ghét và toan tính
Về sự làm đẹp cho hình ảnh của mình
- Những chân dung mờ mờ luôn cúi đầu
Và trong ánh mắt đang liếc ngang kia
Có mấy khi toả ra ánh sáng
Chúng ta đón chờ năm mới mà không để ý đến hơi thở tươi của mùa xuân đã kề cận bên mình
Ngoài vườn, cánh hồng run rẩy lệ sương hân hoan
Tiếng chim non suốt nghìn năm qua chưa bao giờ cũ
Như đang hứng khởi vọng lại từ phía ngày mai
Sao chúng ta lại đóng hộp cuộc đời mình!
Và muốn đóng hộp cả đường đi của những người khác
Sao lại cãi vã về lễ nghi và những quy tắc!
Luận bàn về cử chỉ và những hành động xã giao
Nghi ngại trước sự không hài lòng của ai đó
Rụt rè hay ngầm vênh váo về những suy tưởng của riêng mình
Những kiêng kị đang ghì xiết chúng ta đến nghẹt thở
Và hàng ngày đánh số tất cả
Lần lượt, từ một đến vô cùng...
Trong cuộc đời này, với mọi việc và mọi ý nghĩ
Chúng ta sẽ lần lượt như thế chăng!
Làm sao có thể đánh số những ngôi sao trên trời kia!
Rạng rỡ cháy đến tận ngày tắt nghỉ
Làm sao có thể đóng ách cày vào bốn mùa
Đang hồn nhiên yêu, hồn nhiên cho
Và đừng giả vờ thích những điều không muốn!
Những chuyện vặt vãnh sẽ làm chúng ta cằn cỗi
Từng giờ, từng giờ cướp trắng thời gian
Để ngay từ hôm qua, chúng ta đã thấy tiếc đến nhường nào
Và chúng ta không biết rằng
Than khóc như thế chính là đang hoang phí
Hồn nhiên và trẻ trung ư!
Chúng phải được dành để không ngừng sinh sôi
Để lắng vào lúc này đây - phím lặng giữa một xuân mới đang tràn trề tuôn chảy
Cánh ong bay êm ả, chạm chân làm rơi cánh mai
Mùng 6 - Giêng - Bính Tuất