Hai mươi năm sau
tieuboingoan 02.08.2006 10:37:46 (permalink)
Hai mươi năm sau


Tác giả:???

Một cảnh sát trực ca đang đi trên một đường phố lớn của thành phố New York, một làn gió lạnh buốt thổi vào mặt ông. Đã gần 10 giờ đêm, trên đường phố chỉ còn lác đác mấy người qua lại.

Trước cửa một cửa hàng nhỏ, dưới ánh đèn lờ mờ có một người đàn ông đang đứng. Mồm ông ta ngậm một điếu xì gà còn chưa châm lửa. Viên cảnh sát chậm bước chân lại, nghiêm túc nhìn người đàn ông đó rồi đi về phía ông ta.

“ở đây không có chuyện gì xảy ra cả, thưa ngài cảnh sát”. Nhìn thấy người cảnh sát đi về phía mình, người đàn ông vội nói: “Tôi đứng đợi một người bạn thôi mà. Đó là một cuộc hẹn từ hai mươi năm trước. Chắc là ông lấy làm lạ, có phải không? Nếu ông thích nghe, tôi sẽ nói. Khoảng hai mươi năm trước, chỗ này, ở ngay cái cửa hàng này, là một quán ăn”.

“Quán ăn đó đã bị dỡ bỏ từ năm năm trước”. Viên cảnh sát nói tiếp.

Người đàn ông quẹt một que diêm, châm vào điếu xì gà đang ngậm trên miệng. Nhờ ánh sáng que diêm, viên cảnh sát thấy mặt người đàn ông này nhợt nhạt, gần đuôi mắt phải có một cái sẹo màu trắng.

“Một buổi tối như tối hôm nay của hai mươi năm về trước”, người đàn ông tiếp tục nói, “tôi và Jimmy Vyells đã cùng ăn tối tại quán ăn đó. ồ, Jemmy là người bạn tốt nhất của tôi. Hai đứa chúng tôi cùng trưởng thành từ thành phố New York này, ngay lúc còn bé chúng tôi đã thân thiết với nhau như anh em. Lúc đó, tôi chuẩn bị ngày hôm sau sẽ đi miền Tây kiếm việc làm. Đúng lúc chia tay, chúng tôi hẹn nhau: “Vào cùng giờ, cùng ngày này hai mươi năm sau, hai chúng tôi sẽ lại gặp nhau ở đây”. “Câu chuyện nghe rất thú vị”. Viên cảnh sát nói, “sau khi hai người chia tay, ông có nhận được thư của người bạn đó không?”.

“ồ có, có nhận được thư của cậu ta. Có một thời gian chúng tôi thường thư từ qua lại với nhau, người đàn ông nói, “thế nhưng một, hai năm sau, chúng tôi mất liên lạc. Ngài nên biết rằng, miền Tây là một nơi rất rộng lớn, mà tôi thì cứ chạy hết chỗ này đến chỗ khác. Tuy vậy tôi tin rằng, nếu Jimmy còn sống, nhất định sẽ đến chỗ này gặp tôi. Cậu ta là người bạn mà tôi tin cậy nhất”.

Nói xong, người đàn ông móc túi lấy ra một chiếc đồng hồ vàng rất xinh. Trên mặt đồng hồ, viên đá quí phát sáng trong đêm tối. “Chín giờ năm mươi bẩy phút”. Ông ta nói: “Lần trước chúng tôi chia tay trước quán ăn này lúc mười giờ”.

“Chắc ông làm ăn cũng khá ở miền Tây”. Viên cảnh sát hỏi.

“Tất nhiên! Nếu Jimmy chỉ được bằng một nửa của tôi thì đã tốt lắm rồi. Tuy vậy cũng chẳng dễ dàng gì đâu! Những năm tháng đó, tôi không thể không chạy hết chỗ này đến chỗ khác…”

Lại một cơn gió lạnh nữa thổi dọc theo đường phố. Tiếp đó là một khoảng lặng không, cả hai người không ai nói câu nào nữa. Được một lúc, viên cảnh sát chuẩn bị đi tiếp.

“Tôi phải đi đây”, viên cảnh sát nói: “Tôi hi vọng, người bạn của ông sẽ trở lại chỗ này nhanh thôi. Giả sử ông ta đến không đúng giờ, ông có rời chỗ này không?” “Không đâu. ít nhất tôi cũng phải đợi cậu ta nửa giờ nữa. Nếu Jimmy còn sống, nhất định cậu ta sẽ đến đây đúng giờ. Như thế nhé, tạm biệt, ngài cảnh sát”.

“Chào ông”. Viên cảnh sát vừa nói vừa đi, trên đường phố lúc này đã không còn người qua lại, vắng ngắt.

Người đàn ông đứng đợi trước cửa hàng đó được khoảng hai mươi phút thì có một người cao lớn vội vàng đi tới. Ông ta khoác một áo khoác ngoài màu đen, cổ áo dựng lên che kín tai.

“Cậu có phải là Bowbo không?” Người mới tới hỏi.

“Cậu là Jimmy Vyells?” Người đàn ông đứng trước cửa hét lớn, rõ ràng là ông ta rất kích động.

Người mới tới nắm chặt hai tay người đàn ông. “Đúng rồi, cậu là Bowbo. Từ lâu rồi, mình vẫn tin chắc là sẽ gặp cậu ở đây. Ôi! Hai mươi năm là một thời gian không ngắn! Cậu nhìn đây, Bowbo! Cái quán ăn ngày xưa không còn nữa! Nếu nó không bị dỡ bỏ, hai đứa chúng mình lại cùng dùng một bữa tối ở đó thì hay biết bao nhiêu! Bowbo, tình hình cậu ở miền Tây ra sao?”

“ồ, mình đã tìm cách kiếm được mọi cái mà mình cần. Cậu thay đổi khá nhiều, Jimmy ạ. Mình vốn không nghĩ là cậu đã cao như thế này!”

“ừ, sau khi cậu đi, mình có cao thêm được một ít!”

“Jimmy, thế cậu sống ở New York có khá không?”

“Cũng tạm được, tạm được. Mình làm việc ở một bộ môn trong chính quyền thành phố, làm công việc văn phòng. Này, Bowbo, chúng mình đi dạo một lát, tìm chỗ nào đó tôn tốt ta hàn huyên”.

Cuối đường phố có một cửa hàng bách hoá lớn. Mặc dù đã khuya, nhưng đèn trong cửa hàng vẫn sáng. Sau khi đến chỗ đèn sáng, cả hai người không ai hẹn ai mà đều quay người vào nhau nhìn mặt đối phương.

Đột nhiên, người đàn ông đến từ miền Tây dừng bước.

“Ông không phải là Jimmy Vyells”. Người này nói tiếp “mặc dù hai mươi năm là thời gian không ngắn, nhưng nó chưa đủ để làm cho khuôn mặt một người hoàn toàn thay đổi”. Từ giọng nói của ông ta có thể nghe ra, ông ta đang nghi ngờ đối phương.

“Thế nhưng, thời gian hai mươi năm có thể làm cho một người tốt biến thành người xấu!” Người đàn ông cao lớn nói, “Anh đã bị bắt, Bowbo! Cảnh sát thành phố Chicago đoán là anh sẽ đến thành phố này, và bọn họ đã thông tin cho chúng tôi, họ muốn cùng anh “tán chuyện”. Được thôi, trước khi chúng ta tới đồn công an, anh hãy xem mảnh giấy này, đó là người bạn của anh viết cho anh đấy”.

Bowbo đón lấy tờ giấy. Đọc đi đọc lại, người anh ta khe khẽ run lên. Trên mảnh giấy là mấy dòng chữ:

“Bowbo, vừa rồi mình đến địa điểm chúng ta đã hẹn gặp nhau đúng giờ. Khi cậu bật que diêm, mình phát hiện cậu chính là người bị cảnh sát Chicago truy nã. Không biết vì sao, mình không nỡ tự tay bắt cậu, nên đành nhờ một cảnh sát mặc thường phục làm việc đó!”

(Báo Văn nghệ)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2006 09:54:30 bởi Chuột lắc >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9