Nước trong tẩy trần
tieuboingoan 02.08.2006 10:48:02 (permalink)
Nước trong tẩy trần


Trinh Bảo (dịch)


I.

Thiên Táo cảm thấy con người tắm rửa tẩy trần cuối năm chả khác gì cạo lông cho con lợn chết. Con lợn sau khi cạo hết lớp da lông xù xì đi thì hiện ra một lớp da vừa trắng vừa nõn. Còn con người sau khi kỳ cọ hết lớp bụi bẩn trên mình cũng có làn da vừa nõn vừa trắng. Có khác nhau là ở chỗ con lợn sau khi cạo lông sạch sẽ rồi thì bị đem đi làm các món ngon cho con người xơi.

Cám ơn bạn đã góp sức cho thư viện





(Báo Văn nghệ Trẻ)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2006 10:08:52 bởi Chuột lắc >
#1
    tieuboingoan 02.08.2006 10:49:54 (permalink)
    Nước trong tẩy trần


    II.


    Cô Xà nói: “Cám ơn!”, rồi vội vàng đút tay vào áo, đi trước dẫn đường. Cha Thiên Táo đành phải đi theo. Trước khi đóng cửa ông còn quay đầu nhìn vợ, ông nhận được ánh mắt sắc lạnh và bãi nước bọt nhổ theo. ánh mắt và bãi nước bọt ấy tạo thành một lời cảnh cáo, làm cho cha Thiên Táo đi khỏi nhà mà thấy thật miễn cưỡng. Ông đi trong gió lạnh, tự nhắc nhở mình rằng mau đi mau về, tuyệt đối không được uống trà, không được hút thuốc của cô Xà, ông phải bảo đảm được nguyên trạng đi sao về nấy.

    - Cái con Thiên Vân thật đáng ghét.- Cô Xà vừa ra khỏi, mẹ đã bực bội. - Bà lấy chậu bột ra nhồi bột nhưng lại quên mất cho men. - Tại nó nên cô ta mới đến.

    - Ai bảo mẹ để cho cha đi! - Thiên Táo cố ý kích mẹ. - Biết đâu cô ấy còn làm mấy món nhắm ngồi uống với cha nữa.

    - Ông ấy dám! - Mẹ lạnh giọng. - Nếu vậy khi trở về tao sẽ không kỳ lưng cho ông ấy nữa.

    Thiên Táo ý à một tiếng làm cho mẹ đỏ cả mặt, bà mắng át nó đi:

    - Hãy đi làm việc của mày đi, việc người lớn đừng có xen vào.

    Thiên Táo không nhiều lời nữa, nhưng ngọn lửa trong bếp thì thật đa lời, những chiếc lưỡi rực vàng đỏ liếm láp cái đít nồi đen kịt. Nước trong nồi reo rít lên. ánh phản chiếu của ngọn lửa và hơi nước hoà quyện với nhau khiến Thiên Táo có cảm giác ngất ngây buồn ngủ, bất giác nó quì xuống trước bếp và ngủ gật. Nhưng cũng chả được mấy nỗi, bàn tay ướt mèm của Thiên Vân làm nó tỉnh giấc. Thiên Táo dướn mắt nhìn, Thiên Vân đã tắm xong. Khuôn mặt nó đỏ hồng, tóc loang loáng ướt buông tơi. Nó mặc bộ quần áo mới. Một làn hương thơm từ người nó toả ra. Nó nói: “Em tắm xong rồi.”

    Thiên Táo dụi mắt, uể oải bảo:

    - Tắm xong rồi thì thôi, rắc rối gì nữa.

    - Anh tắm nước của em đi. - Thiên Vân bảo.

    - Tao không thèm. - Thiên Táo bảo. - Mày như con cá thối lớn, nước tắm của mày cũng có mùi thối ấy.

    Mẹ Thiên Táo cũng vừa làm xong và đặt bột lên bếp rồi quay lại. Thiên Vân bèn mang vẻ sụt sùi nói với mẹ:

    - Mẹ, mẹ bảo Thiên Táo đi, anh ấy bảo con là con cá thối!

    - Mày dám nói thế tao khâu mồm mày lại giờ. - Mẹ nói và làm vẻ thị uy.

    Thiên Táo biết khi nó và Thiên Vân đấu mỏ, cha mẹ nó thường làm ra vẻ mắng mỏ để gạt Thiên Vân đi. Nó quen thế rồi, vì thế nó không bực mà đi lấy đôi đèn lồng mang vào “phòng tắm” để rửa bụi. Lúc ấy chợt nó thấy Thiên Vân kêu váng lên:

    - Có phải dây tóc để trên thùng nước là cho con không? Ôi trời ơi đẹp quá!

    Đôi đèn lồng làm bằng nhựa cứng, do dùng đã nhiều năm nên nhựa đã lão hoá, bị yếu giòn, nên trông chúng không còn được đẹp đẽ như xưa. Hơn nữa màu đỏ tươi của nó cũng đã nhạt cũ. Lớp giữa bị ánh sáng chiếu nhiều nên màu cũng nhạt phếch, nhìn màu không còn tươi đẹp nữa. Thế cho nên khi đốt đèn phải đặt ở bên trong hai bóng đèn màu đỏ, nếu không đêm trừ tịch nó lại toả ra ánh sáng nhạt nhẽo. Thiên Táo vừa lau đèn vừa nghĩ đến những chuyện rắm rối khi tết đến nên không khỏi ngán ngẩm, bất giác nó thốt to lên với chính bản thân: “Tết thì có cái quái gì hay ho kia chứ!” Trả lời nó là không khí nồng đặc những hơi nước trong phòng. Và nó đã não nề lại càng nẫu ruột. Nó nói to lên với mình: “Tôi muốn tết chuyển sang tháng sáu kia, mọi người đều có thể ra sông để tắm”.

    Thiên Táo lau sạch đèn lồng, sau đó mang những thùng nước bẩn ra ngoài đổ. Ngoài đó cũng không còn bóng dáng Tiêu Đại Vĩ đâu nữa.

    Không biết cái trò chơi đó của nó đã xong hay chưa. Đêm đã tối. Đêm càng tối, những ánh sao càng trở nên lấp lánh. Những tia sáng yếu ớt thì giống như hơi thở mảnh mai khẽ khàng của những con người đơn côi. Thiên Táo ngước lên nhìn trời, chẳng muốn nhìn thấy nữa. Bởi nó thấy những ngôi sao mỏng manh đó bị bầu trời đêm tối om to lớn thuốn chửng, chúng thật là nhỏ bé lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo thê lương hối thúc nó mau chóng trở về nhà.

    Cha vẫn chưa về. Trông vẻ mặt mẹ có gì day dứt. Đến lượt bà tắm rồi. Thiên Táo rửa cho mẹ cái chậu thật sạch, sau đó đổ nước nóng vào. Mẹ nó cứ chằm chằm nhìn vào chậu nước bốc khói , cứ như đang chờ xem liệu có nàng tiên cá nào từ trong chậu bước ra không.

    Thiên Táo nhắc mẹ: “Mẹ ơi, nước xong rồi ạ!”

    Mẹ ừ rồi thở dài bảo:

    - Bố con sao vẫn chưa về nhỉ? Hay là con sang nhà cô Xà xem sao?

    Thiên Táo cố làm ra vẻ ngớ ngẩn bảo:

    - Con chẳng đi đâu. Bố người lớn như vậy mất đi đâu được. Mà con còn phải đun nước nữa, hay mẹ đi đi.

    - Tao cũng chẳng thèm đi. - Mẹ nói. - Cô ta thì có gì ghê gớm đâu chứ. Nói xong câu ấy dường như bà lấy lại được tự tin. Bà cao giọng nói:

    - Hồi đầu mẹ và cha con còn đang tìm hiểu, có một ông giáo theo đuổi mẹ, nhưng mẹ không đồng ý, mà cứ một lòng theo cha con khi ông ấy chỉ là một thợ làm ngói.

    - Ai bảo mẹ không đi theo ông giáo ấy. - Thiên Táo kích mẹ. - Nếu thế thì chúng con đi học ở nhà cũng được.

    - Nếu mẹ theo ông ta thì liệu có con nữa không? - Mẹ cũng không nhịn được nữa phì cười. - Mẹ phải đi tắm thôi, nếu không lát nữa nước nguội hết.

    Thiên Vân thảnh thơi xúng xính quần áo mới trong phòng mình. Thiên Táo nghe rõ nó hát: “Con chó nhỏ thè cái lưỡi xinh, nhằn quyển sách vẽ trên tay ta. Trên sách vẽ có một con chó nhỏ, dưới ánh mặt trời nó nằm ngủ ngoan ngoan”

    Thiên Vân khoái cái trò sáng tạo ra bài hát. Khi cao hứng bài hát của nó ấm áp, lúc cáu giận tràn đầy khói lửa. Như có lần nó dùng cái chổi lông gà gạt tan chiếc bình hoa. Mẹ bảo nó, nó không chịu. Trở về phòng nó hát: “Chổi lông gà là con chó xám, chiếc bình hoa là chú dê con. Ta đã ba ngày ba đêm nay đói ngấu, nhìn thấy mày không thể buông tha!”. ý của nó là chiếc bình là chú dê non đáng ăn thịt, ai bảo nó không đáng đạp đi kia chứ. Mọi người ai cũng buồn cười thấy là không nên vì chiếc bình hoa mà làm nó tủi. Thế là bảo: “Cái bình ấy cũng đáng bỏ lắm rồi, cũ rích ra như thế, có giữ lại cũng chẳng ai thèm nhìn đến!” Thiên Vân đang chảy nước liền cười.

    Thiên Táo lại đổ đầy nước vào nồi, nhồi thêm củi, khơi cho ngọn lửa vàng đỏ lên trông giống như đám bồ công anh đang bay lượn, nó còn ấn thêm vào hai khúc gỗ thông xù xì. Khi ấy bà nó chầm chậm từ phòng bước ra. Tóc bà đã khô nhưng vẫn còn buông xoã trên vai chưa tết lại nên trông bà rất xấu. Trông bà mệt mỏi, túi mắt thũng xuống. Bình thường trông như hai quả nho xanh, nhưng hôm nay vì khóc nên hai cái mắt đỏ như đôi đèn lồng. Thiên Táo muốn nói với bà rằng chỉ có mái tóc đen và dầy mới hợp với thả xoã, còn như tóc thưa và lốm đốm dù có dài hay ngắn cũng không nên xoã ra, sẽ gợi cho người ta cảm giác bệnh tật. Nhưng nó lại không muốn bà buồn nên cúi đầu xuống thổi lửa không nói gì.

    - Thiên Táo. - Bà gọi giọng bực bội. - Có phải cháu coi thường bà không. Nước tắm của bà cháu đổ đi, bà đứng trước mặt cháu không thèm nhìn lên?

    Thiên Táo không nói gì, cũng không ngẩng đầu.

    - Cháu không muốn cho bà ăn cái tết nữa sao? - Bà càng nói giọng càng bực.

    - Không ạ, cháu chỉ là muốn tắm bằng nước sạch thôi ạ, không muốn dùng lại nước tắm của người khác. Nước của Thiên Vân cháu cũng không dùng. - Thiên Táo cúi đầu đáp.

    - Nước tắm của Thiên Vân để lau đèn lồng chứ! - Bà nói giọng hết sức trẻ con.

    - Nước lát nữa mẹ cháu tắm xong cháu cũng sẽ không dùng. - Thiên Táo kiên quyết nói.

    - Thế còn nước tắm của bố thì sao? - Bà không chịu tha.

    - Không dùng! - Thiên Táo nói đanh thép

    Lúc ấy bà mới có vẻ mềm ra một chút:

    - Thiên Táo à, con người ai rồi cũng đến lúc già. Đừng có nghĩ bây giờ cháu là đứa trẻ, da thịt hãy còn căng mềm. Sớm muộn rồi cũng sẽ có ngày giống bà da chùng thịt nhăn thôi, cháu nói có phải không?

    Thiên Táo vì mong bà mau đi ra nên nó ngẩng đầu lên nhìn bà, đáp gọn: “Vâng.”

    - Khi bà bằng cháu bây giờ, trông hãy còn khá hơn cháu bây giờ, người cứ như nhánh hành tươi non đội đất chui lên vào tiết xuân.

    - Cháu tin . - Thiên Táo đáp. - Khi cháu nhiều tuổi chắc sẽ không được như bà bây giờ, có khi lưng còng gập xuống đầu không cất lên nổi ấy chứ, mặt đầy chốc lở ấy chứ.

    Bà cười, sau dường như ý thức được cháu tự vẽ ra viễn cảnh quá là tối tăm cho tuổi già nên bà nói:

    - Chốc lở chỉ có ở chó thôi, người làm sao mà bị chốc lở kia chứ? Mọc chốc thì chỉ có ở những kẻ bẩn thỉu thôi. Cháu biết là con người rồi cũng có lúc già cả là được rồi, cũng không nên tự nói xấu mình quá.

    Thiên Táo ầm ừ trong cổ.

    Bà lại căn vặn hỏi han xem đèn lồng đã được lau chùi sạch sẽ chưa. Cái chụp đèn vàng để thắp đã được thay chưa. Sau bà lấy tay xoa nắp thùng nước, than phiền rằng cái vết bẩn dầu vẫn còn nguyên, người trong nhà lười nhác chỉ siêng ăn lười làm mà thôi. Nhà chẳng có chút không khí tết gì cả.

    - Sau bà lại còn lan man sang tuổi thanh xuân hồi ấy ra sao, tóm lại nào là sáng sủa, nào là quí phái. Nói mãi khô cả cổ, lúc ấy mới chịu về phòng. Thiên Táo nghe bà cứ ho mãi ở trong phòng và biết rằng bà sắp ngủ. Mỗi tối trước khi ngủ bao giờ bà cũng giải quyết cái cổ họng bằng cách ho dốc lên một chập rồi mới bình tâm tĩnh trí lại mà ngủ. Quả nhiên ho một chập rồi dừng. ánh đèn trong phòng cũng tắt ngấm.

    Thiên Táo thở dài một hơi.

    Mẹ mà tắm tất niên bao giờ cũng rất lâu, ít cũng phải một tiếng đồng hồ. Bà bảo là kỳ cọ cho đã mới có thể gột được hết bụi bặm của cả năm. Nhưng năm nay bà chỉ tắm được chừng nửa tiếng đã ra. Vừa nhìn thấy Thiên Táo mẹ đã vội vàng hỏi:

    - Cha vẫn chưa về à?

    - Chưa ạ. - Thiên Táo đáp.

    - Sao mà đi lâu thế cơ chứ. - Mẹ lo âu nói. - Có mà mười cái chậu tắm cũng chít xong rồi ấy chứ.

    Thiên Táo định mang thùng nước tắm bẩn của mẹ đi đổ, mẹ nó liền bảo:

    - Cha con chưa về, thời gian tắm của con còn ít lắm, con lấy nước của mẹ mà tắm đi.

    Thiên Táo kiên quyết: “Không”.

    Mẹ nhìn nó vẻ ngạc nhiên, sau bảo:

    - Thế thì để mẹ giặt hai bộ áo quần đi, nước này mà đổ thì phí lắm.

    Mẹ lấy quần áo bẩn đem ra giặt. Thiên Táo nghe tiếng vò đập dữ dội trên tấm phản giặt, như tiếng con lợn đói đòi ăn. Thiên Táo nghĩ nếu cha không kịp trở về, hai bộ đồ ấy chắc sẽ bị giặt tan nát ra hết.

    Tuy vậy hai bộ đồ ấy cũng không đoản mệnh, bởi khi tiếng giặt trở nên mạnh mẽ nhất thì cha lạnh cóng bước vào. Thần sắc ông hoảng hốt, mặt mang đầy những vết bẩn đen trông như mặt nạ Lão Sinh trong Kinh kịch.

    - Đến lượt cha rồi phải không? - Ông hỏi Thiên Táo .

    Thiên Táo chỉ “Hự” trong cổ, đúng lúc ấy mẹ nó bước từ trong ra, tay dính đầy bọt xà phòng. Bà chỉ liếc nửa con mắt về phía chồng, nói:

    - Hừ, vá víu lâu quá nhỉ, chít chát được đầy một mặt nhọ rồi. Thế đã chít được chưa?

    - Chít xong rồi. - Cha Thiên Táo líu lưỡi lại nói.

    - Chít tốt chứ!- Mẹ rít lên ba từ ấy qua kẽ răng.

    - Tốt. - Cha trả lời ngơ ngơ.

    Mẹ hừ lên một tiếng. Cha đỏ mặt vội vã bổ sung:

    - Là chậu tắm đã chít tốt rồi.

    - Người ta không thưởng cho ông chậu nước rửa mặt ư? - Mẹ vẫn rít giọng lạnh lùng.

    Cha lấy tay vội xoa mặt, nhưng bàn tay đầy nhọ nhem lại càng làm cho mặt ông bẩn hơn. Trông ông giờ càng hài hước. Ông tỏ vẻ vô cùng ăn năn, bảo:

    - Anh chỉ giúp cô ấy làm việc thôi, không hề uống một ngụm nước nào của nhà ấy. Một điếu thuốc cũng không, đến ngay cả mặt cũng đâu dám rửa.

    - Dào ôi, lại còn khách khí nữa. - Mẹ nói. - Làm sao mà ra nỗi đầy mặt nhọ nhem thế. Chui vào lò nhà người ta à?

    Như một đứa trẻ làm sai việc gì đó, cha vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ cung kính, dường như không phải đứng trước vợ mình mà đứng trước bậc tiền bối. Ông nói:

    - Anh vừa bước vào nhà cô ấy khói đã xông chảy cả nước mắt. Cô ấy cũng tội nghiệp, ba năm rồi chưa đắp lại lò. Mà lửa thì ngày nào cũng phải đốt chứ. Em thử xem thế thì toàn bộ khói hun đều đọng lại trên mặt lò chứ? Bếp lò vừa được đốt lên thì đương nhiên cuồn cuộn khói rồi, người nào mà chịu cho nổi? Bảo sao ngày nào cô ta mắt cũng đen sì. Anh giúp cô ấy sửa lại chậu tắm và nghĩ bụng, một người quả phụ mà ăn tết một mình như thế thật tội nghiệp, nên mới giúp cô ấy đắp lại tường lò.

    - Bếp đang nóng như thế mà anh dám đắp ? - Mẹ không tin.

    - Thế cho nên chỉ đánh được ba hòn gạch, đắp được có một chút thôi, sửa cho ống khói thông rồi. Trước hết giúp cho cô ấy qua được cái tết này đã, Chờ khi xuân tới sẽ giúp cô ấy chữa lại cho đàng hoàng cái bếp ấy. - Cha quá ngốc nghếch thuật lại mọi chuyện.

    - Cô ta có phúc thật đấy. - Mẹ cố ra vẻ mỉm cười. - Không bỏ tiền mà gọi được thợ.

    Mẹ nói xong bảo quần áo đã giặt xong, Thiên Táo đem nước đi đổ. Thiên Táo bèn xách thùng nước bẩn đi vòng qua trước mặt ông bố vẫn đang đứng bồn chồn ở đó. Chờ nó trở về, cha mới rửa được cái mặt đen nhẻm. Nước trong chậu đen ngòm như lũ cá quả vẫy vùng, chỉ một màu đen!. Mẹ lườm qua bảo:

    - Nước này để Thiên Táo đem đến lớp lau bảng.

    Cha bảo:

    - Xem em kìa, không nói thế nữa được không? Chẳng qua anh chỉ giúp cô ta làm có một tí.

    - Tôi không nói là anh không được giúp người ta. - Rõ ràng nỗi chua xót của mẹ lại bùng lên. - Anh có ở lại đấy tôi cũng không ý kiến.

    Cha không nói gì nữa, bởi nói gì cũng không bằng việc đã làm. Thiên Táo vội chuẩn bị chậu nước cho cha tắm. Nó nghĩ cha cứ vào trong phòng đi mẹ sẽ thôi làu nhàu. Cái khó khăn của cha sẽ được giải quyết. Quả nhiên khi nước tắm nóng sực được mang vào trong phòng, mẹ nó liền mang hai bộ đồ sạch đi ra ngoài. Trong lúc đóng cửa phòng, cha nó hỏi nhỏ vợ:

    - Lát nữa kỳ hộ anh cái lưng nhé?

    - Tự mình đi mà kỳ. - Mẹ nó vẫn còn bùng bùng nộ khí.

    Thiên Táo tủm tỉm một mình. Nó nghĩ cha thật đáng thương, chỉ có giúp đỡ cô Xà có chút việc nhỏ ấy thế mà về nhà bộ dạng thật sợ sệt. Mọi năm bao giờ cha tắm mẹ cũng vào kỳ hộ cái lưng, xem ra năm nay cái niềm sung sướng ấy của cha cũng đã bay theo ánh dương rồi.

    Thiên Táo lại đổ nước đầy nồi, khoái chí đun thêm củi vào bếp. Khi ấy mẹ nó đi ra hỏi:

    - Hãy còn đun nước làm gì con?

    - Để con tắm mà.

    - Con không tắm nước của cha con à?

    - Con muốn tắm nước sạch.- Thiên Táo nhấn mạnh.

    Mẹ không nói gì cả, bà đi vào phòng Thiên Vân. Thiên Táo chẳng nghe thấy tiếng của Thiên Vân khi mẹ vào phòng nó. Nó vốn như con ếch xanh trong đầm nước đầy lép nhép không bao giờ nghỉ. Phòng của nó đột nhiên tắt phụt đèn, Thiên Táo đang ngạc nhiên thì mẹ bước ra, bà bảo :

    - Thiên Vân thật là…, tay còn đang cầm dây tóc mà đã ngủ rồi, chăn đắp mỗi cái chân, bụng phơi cả ra, rồi đêm lạnh bụng mà đau thì làm sao? Đèn cũng quên cả tắt, chắc tết đến nó vui quá nên quên cả.

    Thiên Táo cười, dúi thêm củi vào bếp. Những đốm sao lửa vàng vàng ấm áp nhảy múa thật đẹp. Theo con mắt nó, bếp lò đúng là một bầu trời đêm tuyệt vời với những đốm sao lửa dày đặc không gian. Bầu trời sao ấy đem lại cho người ta cảm giác thật ấm áp.

    Nước trong nồi bắt đầu nhiệt tình ca hát. Củi cháy xanh lửa reo ù ù. Mẹ lại trở về phòng có cha và Thiên Táo, bà gấp quần áo đã phơi khô. Nhưng sau bà lại có vẻ bất an, cứ vài phút bà lại thò đầu qua cửa hỏi Thiên Táo :

    - Cái gì kêu thế?

    - Có gì kêu đâu ạ! - Thiên Táo đáp.

    - Nhưng mẹ nghe có tiếng gì mà. - Mẹ đáp.- Không phải cha con đang gọi mẹ à?

    - Không ạ. - Thiên Táo đáp.

    Mẹ lại rụt cổ về vẻ thất vọng. Vậy nhưng chả mấy chốc lại thò đầu ra hỏi:” Cái gì đấy?”, trong tay vẫn cầm chiếc áo gấp từ lúc nãy.

    Thiên Táo hiểu tâm tư của mẹ, nó bảo:

    - Cha đang gọi mẹ đấy!

    - Ông ấy gọi mẹ à? - Mắt bà sáng lên, rồi bà lại lắc đầu: “Mẹ cũng chả vào đâu.”

    - Một mình cha không thể kỳ được lưng.- Thiên Táo biết bà đang chờ sự động viên của nó. - Rồi cha sẽ chỉ mặc một ngày là bẩn áo lót thôi.

    Mẹ xuýt xoa bảo: “Đúng là kiếp trước mắc nợ ông ấy”, sau đó bà ngọt ngào thở dài, vứt áo xuống và đi vào phòng tắm. Đầu tiên Thiên Táo nghe mẹ nó quàu quạu một hồi, rồi sau không hiểu do đang từ lạnh chuyển sang nóng hay sao, cuối cùng thấy giọng mềm mại hẳn đi, chỉ còn nghe tiếng kỳ cọ phát ra trong ấy. Âm thanh ấy rất mẫn cảm khiến cho Thiên Táo ngứa ngáy, buồn ngủ. Nó lấy một khúc củi lót đít, ngồi ôm đầu gà gật. Trong cơn mơ màng nó thấy mình đang ngâm nga hát trong chậu nước sạch, và trong đầu nó thấp thoáng những áng mây màu hồng. Và Thiên Táo ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ nó thấy một con rồng màu vàng chói lói đang vẫy vùng trên dòng ngân hà. Con rồng này quá đỗi nghịch, vừa tắm nó vừa lấy đuôi vẩy nước lung tung làm toé lên những bông hoa nước lấp lánh. Rồi con rồng ấy khua cả đuôi lên đầu Thiên Táo, nó cảm thấy đau đầu. Khi nó mở mắt thì thấy mình đang cụng đầu vào thành bếp lò. Nước trong nồi cũng đang sôi sùng sục, hơi nước bốc ngùn ngụt. Cha mẹ vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Thiên Táo không hiểu sao kỳ có mỗi cái lưng thôi mà sao lâu thế. Nó đang định đi vào giục, thì bị một tia nước nhỏ lặng lẽ tia thẳng vào người. Ngó quanh để tìm ra nguồn nước thì té ra nó xuất phát từ trong phòng tắm, lại vẳng ra tiếng thì thầm rủ rỉ. Chắc chắn là cả bố mẹ đều ở trong thùng tắm thì nước mới bắn vọt ra ngoài thế này. Dòng nước cũng rỉ rả men theo mép cửa chảy ra ngoài. Thiên Táo nghe tiếng dội nước, lại nghe tiếng đụng mạnh vào thùng sắt. Nó đỏ cả mặt, vội vã khoác thêm chiếc áo bông rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.

    Đêm đã về khuya. Những ngôi sao trên trời dường như càng cách xa hơn nữa. Thiên Táo hít thở từng hơi dài bầu không khí mát lạnh, bởi nó sợ luồng khí nóng đang dâng cao trong người sẽ đốt cháy nó mất. Nó muốn hát vang lên một bài ca, nhưng không thể nhớ được lời của bất cứ một khúc ca nào, lại chẳng có Thiên Vân để ứng khẩu sáng tác lời ca. Nó bèn ngâm nga một giai điệu nào đó. Vừa hát ư ử, nó vừa lượn vòng trong vườn. Đi dạo trong đêm tĩnh mịch lại càng cảm hứng hơn, giọng hát dường như có điều gì đó thật kỳ diệu bay lượn trong nó, làm cho nó bỗng xúc động. Từ xưa nó đâu có nghĩ rằng mình cũng có giọng hát được đến thế, vì thế nó suýt rớt nước mắt. Đúng lúc ấy cánh cửa kẹt lên một tiếng cùng với giọng nói vui vẻ của mẹ:

    - Thiên Táo đâu, đến lượt con tắm rồi đấy!

    Thiên Táo thấy mặt mũi cha mẹ hồng hào, ánh mắt vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng cứ như con mèo vừa ăn vụng được một miếng gì đó ngon lắm nên ngại ngùng trước mặt chủ. Cha mẹ không dám nhìn Thiên Táo mà chỉ xúm vào giúp Thiên Táo đổ nước bẩn, cọ sạch thùng tắm và múc nước mới đổ vào thùng.

    Thiên Táo đóng cửa phòng lại, cởi hết quần áo rồi tắt đèn. Đôi chân trần của nó rón rén đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng vén rèm ra, sau nó mới quay trở lại chui vào thùng tắm. Đầu tiên nó dúng đôi chân. Nước nóng làm ấm cả người. Nó thấy khoái ngay, co chân từ từ ngồi xuống. Nó cảm nhận làn nước sạch từ ngực rồi qua lưng ấm áp tràn khắp người. Đầu nó tựa lên trên thành thùng để có thể nhìn thấy bầu trời đêm dằng dặc bên ngoài cửa sổ và những ngôi sao vĩnh cửu trong màn đêm. Nó thấy như những ngôi sao ấy xuyên qua màn đêm dày đặc bay vào với nó, đậu vào trong thùng tắm, giống như những bông hoa bồ kết vàng nhạt trong sách toả hương dìu dịu, giúp nó gột bỏ những bụi bậm của cả một năm trời. Thiên Táo thấy chậu nước tắm này thật tuyệt vời. Nó chưa bao giờ có được cảm giác thư giãn và sảng khoái đến như thế. Nó sẽ không còn bực bội mỗi khi tết đến nữa. Nó nghĩ khi đêm trừ tịch tới nó nhất định sẽ mặc một bộ quần áo mới, tự tay đốt lên đôi đèn lồng kia. Còn nữa, khi gặp Tiêu Đại Vĩ sẽ phải bảo với nó rằng Thiên Táo này đã tắm rửa bằng nước sạch, hơn nữa các vì sao trên trời đã đặc biệt biến thành hoa bồ kết tan vào trong chậu nước tắm của ta.




    (Báo Văn nghệ Trẻ)

    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9