Trải lòng cùng nhau

Tác giả Bài
phantien
  • Số bài : 85
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.07.2006
  • Nơi: Thanh Chương- Nghệ An
Trải lòng cùng nhau - 02.08.2006 11:30:30
0
MỊ CHÂU
Tình yêu có lỗi gì đâu
Mà sao đến nỗi rơi đầu em ơi!
Ngoái xem lông ngỗng trắng trời
Thương thay cho kẻ suốt đời ngậm oan.

VỚI NÀNG TÔ THỊ
Hoá đá đợi người mù mịt bể
Mặc đời giông gió suốt ngàn năm.
Mong phút gặp anh em đừng thế
Thật lòng mình, em hãy là em!
Tết Đoan Ngọ- 2002
ÔNG GIÓNG

Dẫu được sinh ra từ linh khí đất trời
Cũng chín tháng mười ngày làm đau lòng mẹ.
Dẫu một cái vươn vai thành Phù Đổng
Cũng gạo, muối, tương, cà gom góp của làng quê.

Vũ Nương
Dối con mà cũng dối lòng
Bóng mình cứ ngỡ bóng chồng đấy thôi.
Thương thay con trẻ tin lời
Sống oan đành chịu thác rồi còn oan.

ANH CHÍ
Chưa bao giờ anh thoả thuê đến thế
Rượu với trăng nào kể tỉnh say.
Trăng vành vạnh mà anh xệch xạc
Hãy quên đi đen bạc cuộc đời này.

Chưa bao giờ đời làm anh rón rén
Cảm giác NGƯỜI chìm lấp mấy mươi năm
Chợt bừng dậy dưới trăng xanh rời rợi
Vườn chuối ơi, khêu gợi biết bao tình.

Sống hết mình anh gặp lại chính mình
Cái anh Chí ngày xưa hiền như đất
Bát cháo hành thơm mùi hạnh phúc
Thị Nở ơi, trông em thế mà duyên.

Tình yêu làm cho em có duyên
Mặc thiên hạ thừa lời dè bỉu.
Nếu thiếu em chắc gì trăng đã sáng
Khi không say anh cười thật hiền.

Bỏ lại Chí Phèo- quỉ dữ mấy mươi niên
Anh quyết sống một cuộc đời lương thiện
Một cái vung tay :
Thôi đời Bá Kiến
Còn anh :
Mãi ở với đời.

20/12/02

TRỌNG THUỶ

Lĩnh mệnh vua cha sang đất Việt
Nhận làm phò mã để cầu thân.
Đâu dám nghĩ nàng yêu ta da diết,
Tình phu thê quên mất đạo quân thần.
Vì yêu ta, nàng làm gì có lỗi
Mà nặng lời trách mắng hỡi Kim Quy ?
Thân ngà ngọc trao ta, nàng chẳng tiếc
Thì lẫy nỏ thần kia phỏng có tiếc gì ?

Phút ly biệt nào ngờ đau đớn vậy
Lời hẹn hò bỗng hoá trối trăng.
Tưởng lông ngỗng dẫn đường tình ái
Nào ngờ đâu rợn trắng khăn tang.
Dù An Dương Vương có ngàn lần hối hận
Đâu rút lại được đường gươm
loé sáng giữa trời xanh.
Máu đỏ hoà nước biển xanh chát mặn
Thành nỗi oan muôn đời
trong ngọc biếc long lanh.
Không thứ nước nào
rửa được nỗi oan nàng trên miệng thế
Ta quyết hoà thân ta vào nước giếng khơi.
Nỗi oan khuất ngàn đời thẳm sâu trong lòng bể
Bỗng sáng lên trong nhân áí tình đời.
01/4/2002
[sm=MexicanWave.gif]

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: Trải lòng cùng nhau - 02.08.2006 11:47:47
0
.


Trích đoạn: phantien

MỊ CHÂU
Tình yêu có lỗi gì đâu
Mà sao đến nỗi rơi đầu em ơi!
Ngoái xem lông ngỗng trắng trời
Thương thay cho kẻ suốt đời ngậm oan.




Tình yêu nào lỗi gì đâu
Dù cho em có rơi đầu anh ơi
Hồn theo lông ngỗng trắng trời
Thắm giòng máu lệ đời đời ngậm oan

Tình cha tình nước tình chồng
Thương thay thiếp đã phụ lòng cả ba



.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2006 11:49:07 bởi sóng trăng >

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: Trải lòng cùng nhau - 02.08.2006 11:57:51
0
.


Trích đoạn: phantien


VỚI NÀNG TÔ THỊ

Hoá đá đợi người mù mịt bể
Mặc đời giông gió suốt ngàn năm.
Mong phút gặp anh em đừng thế
Thật lòng mình, em hãy là em!

Tết Đoan Ngọ- 2002




Ôm con thử thách cùng dâu bể
Đá vôi chẳng bạc với ngàn năm
Gặp chi những nợ duyên trần thế
Cầu trau xưa đã thắm huyết lệ sầu


.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2006 11:59:23 bởi sóng trăng >

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: Trải lòng cùng nhau - 02.08.2006 12:05:50
0
.

Trích đoạn: phantien

ÔNG GIÓNG

Dẫu được sinh ra từ linh khí đất trời
Cũng chín tháng mười ngày làm đau lòng mẹ.
Dẫu một cái vươn vai thành Phù Đổng
Cũng gạo, muối, tương, cà gom góp của làng quê.




Bé Việt nào cũng từ linh khí đất trời
Cũng chín tháng mười ngày tâm tư mẹ
Giặc đến đều vươn vai thành Phù Đổng
Đền ơn gạo, muối, tương, cà của làng quê





sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: Trải lòng cùng nhau - 02.08.2006 12:11:54
0
.


Trích đoạn: phantien

Vũ Nương
Dối con mà cũng dối lòng
Bóng mình cứ ngỡ bóng chồng đấy thôi.
Thương thay con trẻ tin lời
Sống oan đành chịu thác rồi còn oan.



Nghi ngút đầu ghềnh tỏa khói hương
Miếu ai như miếu vợ chàng Trương
Ngọn đèn dù tắt đừng nghe trẻ
Nông nỗi chi cho lụy đến nàng
*


Dối con nhưng chẳng dối lòng
Đêm đêm vẫn mộng bóng chồng đấy thôi
Dạy cho con trẻ tin lời
Tình chàng ý thiếp muôn đời chẳng oan

Trách chàng chẳng thấu lòng trăng
Nỡ đem tơ ngắn mà đo tình nàng


* thơ Vua Lê Thánh Tông,
vịnh "Thiếu phụ Nam Xương"


<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2006 12:17:26 bởi sóng trăng >

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: Trải lòng cùng nhau - 02.08.2006 12:38:26
0
.

Trích đoạn: phantien


TRỌNG THUỶ

Lĩnh mệnh vua cha sang đất Việt
Nhận làm phò mã để cầu thân.
Đâu dám nghĩ nàng yêu ta da diết,
Tình phu thê quên mất đạo quân thần.
Vì yêu ta, nàng làm gì có lỗi
Mà nặng lời trách mắng hỡi Kim Quy ?
Thân ngà ngọc trao ta, nàng chẳng tiếc
Thì lẫy nỏ thần kia phỏng có tiếc gì ?

Phút ly biệt nào ngờ đau đớn vậy
Lời hẹn hò bỗng hoá trối trăng.
Tưởng lông ngỗng dẫn đường tình ái
Nào ngờ đâu rợn trắng khăn tang.
Dù An Dương Vương có ngàn lần hối hận
Đâu rút lại được đường gươm
loé sáng giữa trời xanh.
Máu đỏ hoà nước biển xanh chát mặn
Thành nỗi oan muôn đời
trong ngọc biếc long lanh.
Không thứ nước nào
rửa được nỗi oan nàng trên miệng thế
Ta quyết hoà thân ta vào nước giếng khơi.
Nỗi oan khuất ngàn đời thẳm sâu trong lòng bể
Bỗng sáng lên trong nhân áí tình đời.
01/4/2002




Ngươi theo kế cha sang đất Việt
Nhận làm phò mã để cấu thân
Uổng tấm tình Mỵ Châu da diết
Tình phu thê quên mất đạo quân thần

Kẻ hèn hạ còn dám bàn chuyện lỗi
Dám mở lời than vãn với Kim Quy!
Thân ngà ngọc nàng trao ngươi chẳng tiếc
Giải non sông gấm vóc phải biết gìn

Phút ly biệt kẻ bội lòng biết vậy
Lời hẹn hò chỉ là thoảng gió trăng
Còn mong chi lông ngỗng đưa tình ái
Tiếc cho nàng, máu đỏ thắm khăn tang

An Dương Vương dù sau này hối hận
Tự trách mình quá tin giặc Bắc Phương
Lầm Hán Tử, xô con vào tử lộ,
Nát lòng cha, lóe sáng một đường gươm

Máu đỏ hòa nước biển xanh chát mặn
Tình yêu kia thành ngọc thắm dị thường

Này Trọng Thủy, máu chàng hòa nước giếng
Dù tưởng như trong được nỗi oan khiên
Thì nàng đã muôn đời biền biệt
Mang nỗi đau tử biệt tạ tình riêng
Lỗi cùng cha, cùng đất nước, tổ tiên
Ngọc có sáng, chỉ nghẹn ngào thiên cổ

Nào đâu ái, nào đâu nhân? Bể khổ
Khởi từ khi phương Bắc lấn phương Nam!