Không thể dừng chân được nữa cuộc sống cuốn mình đi phăng phăng, ném mình vào mớ hỗn tạp của nó. Khi mình gục ngã chắc chắn sẽ có người ngạo nghễ cười, ngạo mạn coi khinh mình. Nhưng mình ít khi cho phép họ được thoả mãn và thế là cố gắng cố gắng ko ngừng.
Chuyển cơ chế mình được lên vị trí tốt hơn trong khi có nhiều người cố gắng cả đời tốn tiền mà ko được. Mình măy mắn hay cuộc sống đôi khi trả về đúng giá trị của nó. Có đôi khi bật cười một mình, nhiều khi cs công bằng tới mức nhiều ngươì ghét nó ghét cái sự công bằng mặc dù thường xuyên nó bất công. Tự sự mình biết nhiều người cho mình là hâm khi luôn chiêm nghiệm và so sánh đôi khi mình ước mình không là mình học một khối khác đi để suy nghĩ đơn giản hơn bi giờ. Và thế đấy.
Mình chưa tìm ra cho mình một con đường đúng đắn để dẫn tới hạnh phúc thứ hạnh phúc giản dị mà mình muốn có nó không có phù du vật chất, chỉ là sự bình yên sự hài hoà về mọi mặt nó ko có sự hiện diện của những mỗi lo toan của những suy nghĩ vụn vặt làm yếu mềm mất mát đi sự tưới mới trong tâm hộn mình.
Thỉnh thoảng bị mọi người soi thật ra mình cũng không muốn thế nhưng sự xoay chuyển luân hồi của cs tạo ra những điều phi lý và vụn vặt làm mình trở lên cáu bẩn trong mắt mọi người.
Tối qua mình đi chơi trước cơn bão mình thấy con ngưưoì thạt nhẹ nhàng đường phố vắng tanh, mọi người cứ nghĩ bão về lên ko ai ra đường. Mình đi gió ko lớn lắm mưa cũng nhẹ lắm hắt vào mặt những giọt mát lanhh. Đôi khi ước mình chỉ là cơn gió vô tri vô giác hoà vào vũ trụ kia ko cần phải có tâm sự có suy nghĩ nữa.
Mai nghỉ rồi, tối nay hẹn con bé bạn đạp xe dạo chơi cũng chỉ rảnh rang được mấy tối nữa lại vào chiến dịch rồi cả tuần chỉ rảnh thứ 7 mà cũng ko có việc gì làm buồn chết đi được. Nghĩ cũng lạ con người sao mà khổ thế cơ chứ. Vùa xong sếp ngó vào phòng mình định chui vào chơi thấy phòng mình có khách lên thôi ko vào con bé tt nó tán gẫu với mình một chút lại về. Lại chán nản thứ tâm trạng đáng ghét