Tuỳ bút!

Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 70 bài trong đề mục
Tác giả Bài
dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
Tuỳ bút! - 02.08.2006 17:20:12
Ghé đây nhiều lần rồi nhưng hôm nay mới đăng ký thành viên dạo này có quá nhiều chuyện mà ko thể nói được cùng ai vào đây vậy trút bỏ vậy.
Mấy ngày rồi anh ấy ko lên nhà mình chơi ko thấy nhớ ko thấy thương chỉ thấy một chút tự ái trẻ con len lỏi vào trong trái tim già nua mệt mỏi. Bé em trong SG kêu tháng 8 âm này em về tổ chức chị ạ mình giật mình còn mình chưa có gì cơ đấy mà nó đã cưới có lẽ nó làm bố mẹ lo cho mình mất. U 79 cũng già rồi chứ có trẻ trung gì đâu nhưng dù thế cũng vẫn vậy ko khá hơn được. Mọi thứ đang rối ren bung bét hết cả lên. Ai cũng kêu ầm ầm rằng mình ế rồi sợ gì cơ chứ uh phải mình đâu sợ nhưng mà hơi lo lắng hic mình lo thật 28 tuổi rồi mà cứ như trẻ con thế này! Mệt rồi nhìn chữ bé tẹo thế này nhức mắt lắm!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 02.08.2006 17:33:16
Eo làm quả nữa trước khi về dạo này nhiều tâm sự quá lên trút bỏ đi để sống T nhé chứ cứ ôm đồm mãi thế này chán chết đi được. Ai bảo mi ở ngoài vui vẻ làm chi lăng xăng làm chi bạn bè ai cũng bảo thế là ổn. Nhưng khi đi làm lại khác cả ngày ko có 1 câu ai cũng kêu lỳ lợm hết chuyện bàn tán suốt ngày mang mình ra bàn tán rằng nó sắp ế rồi!
Nhắc mình đừng dừng chân thật đấy nhưng mà có khi mình dừng chân mất mệt mỏi lắm rồi. Cũng lạ cơ quan sắp có sự chuyển đổi cơ chế mình ko biết tương lai sẽ ra sao sáng nghe mấy người ghét mình kêu mình qua TT kia anh H quý mình lắm uh mình thì đầy người quý cứ gì anh H. Ai rồi cũng quý mình cơ mà mà cũng lạ các sếp quý mình trong khi nhân viên lại ghét mình chịu ko hiểu tại sao.
Ờ chỉ còn mình là chưa có ai thôi! dù sao thì mọi người cũng có người yêu hết rồi. Ngố thật sao ko yêu đi cơ hội đi qua mới tiếc. Thật ra mình ngôc ngếch quá lên mới yêu chứ ở cái tuổi mình mọi người coi nó là một thứ xa xỉ. Anh B cũng ổn ý chứ sao ko yêu đi mà nói thế chứ mình vẫn cay cú vụ con bé M nó làm mình ớn lên tận cổ! TY chụp giựt và câu kéo mìnhko thèm mà anh ấy ko đủ bản lĩnh để nhận ra thì cũng thống nhất giải tán với anh ý. Mà lạ ghê anh ấy trái ngược với những ngwoif đàn ông đã đi qua đời mình. Anh ý ko đẹp trai cũng ko tài giỏi chỉ may mắn thôi trong khi những người mình đã từng yêu thì khác hoàn toàn. Uh tại mình kiêu căng lên bi giờ mới chết chứ. Hôm nọ anh Đ gọi điện làm trái tim mình nhức nhối, anh ý nói yêu mình mà tại mình ko yêu lên mới đi lấy vợ vì quá mệt mỏi và vô vọng, uh dạo đó mình ko cần ty chỉ cần những thứ hào nhóang mà người khác mang lại cho mình như K mang lại. Rồi thất vọng và lại thôi.
Bây giờ thả gió và mây ngàn bay đi rồi chỉ còn lại gió đất thôi T ơi hãy đừng dừng chân!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 02.08.2006 18:02:21
Uh thì viết cái tâm trạng nhàn nhạt của mình liệu sẽ đi đến đâu? dạo này đãng trí sáng đi làm quên cả dd ở nhà lo cuống lên tưởng lại mất mà cũng ko thèm về lấy cứ kệ chắc chẳng ai gọi cho mình đâu uh nhưng mình đang có hẹn với con bé bên tt nó mà gọi ko thấy sẽ phải bò xang lo qué gì cho mệt. ko biết sẽ thế nào tương lai thì xa xôi hiện tại thì mù mịt những ước mơ hoài bào như mảng tương loang lổ trên cái nền xám xịt của thực tế. Chẳng lẽ bỏ nơi này ra công ty làm cho lương lậu khá lên chút nhưng T ạ mi bây giờ có thừa sự run rẩy và thiếu thảm hại sự bản lĩnh tự tin rồi đấy T ạ hãy suy nghĩ thật kỹ nhé đừng run sợ nhưng cũng từng hoang tưởng kiểu cả thế giới trong túi ta, mà túi ta thì hay thủng lắm T ạ.
K vừa offline cho mình kêu nhớ mình đồ vớ vỉn mình cũng đong lại em cũng nhớ anh phết. sáo rỗng và vô nghĩa. ANh ta là gì của đời mình chắc là nghiệp chướng mất. ANh ta hại mình còn chưa đủ hay sao mà nói nhớ nhung điên quá. Mà thôi tối nay ở nhà nhé đừng đi đến chị H nữa ở nhà thôi T hãy cố gắng lên nào! Đừng dừng chân hỡi hỡi tôi ơi đừng dừng chân!
Đôi khi muốn chửi bậy chút! ko dám đồ dát chết uh thì con người ai chẳng ham sống sợ chết! Hôm nọ được xem kiểu CB cho kêu mình cũng ổn hic chờ đến lúc ổn chắc mình ngẻo củ tẻo rồi!
Nhớ nhớ là đừng dừng chấn Trang nhé! cuộc sống là thế kể cả sau này ế hãy học cách sống vui vẻ một mình học cách tự chăm lo cho mình học cách bằng lòng với mình. Tự dưng lại viết vớ vẩn thế giới ngoài kia vẫn có người yêu thương mình cơ mà nhưng ko ổn ko ổn lắm T ạ rõ vớ vỉn!
Về thôi mẹ mắng mình lười ko phải cơ thể rã rời ra ko làm đựoc gì suốt ngày ngồi lườm máy tính thế này có mà sắp die rồi mà cũng lạ chiều ngó thấy anh L mình chui tọt vào phòng bên kia anh ý nhìn mình rõ lạ uh thì kệ mình mệt lắm! Về thay bình hoa sen trắng đi mấy ngày mình cắm mà đâu ngó ngàng tới hình như hoa cũng chán mình bọn cánh bên ngoài xám đen xấu tệ! Mệt quá phắn thôi !

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 03.08.2006 11:01:59
Khiếp loay haoy mãi mới đăng nhập được vào dd mình đang định bỏ cuộc sao mà khó vậy mà bây giờ cũng ko rõ phải làm thế nào nữa tù mù quá!
Tối qua mấy đứa dở hơi lại tụ bạ ở nhà mình cả nhà đi vắng hết chỉ có mấy đứa chơi bời la hét chán quáy xang kêu chán. Mùa thu tâm trạng ai cũng ủ dột lạ lùng tối qua mình tắt điện ngồi trong bóng tối ngắm ánh trăng khuyết ngoài cửa thấy ánh trăng cũng bàng bạc buồn bã y như mình. Một cơ thể yếu đuối trong một tổng thể khoẻ mạnh vô lý nhưng đó là sự thật!
Tự sự một mình thấy cuộc sống có quá nhiều thứ phải nghĩ! Mà mệt ko nghĩ đựoc nhiều!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 04.08.2006 11:53:38
Hôm nay lại một ngày bình lặng nữa sắp trôi qua ngày mai lại nghỉ cuối tuần rồi. Cuộc sống cứ thế thả vào môĩ con người có chút gì đó chán chường và mệt mỏi. Không khí nặng nề của thời tiết chuẩn bị giao mùa làm cho mình trở lên chán nản quá mùa thu về đến nơi rồi!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 04.08.2006 18:10:16
Không thể dừng chân được nữa cuộc sống cuốn mình đi phăng phăng, ném mình vào mớ hỗn tạp của nó. Khi mình gục ngã chắc chắn sẽ có người ngạo nghễ cười, ngạo mạn coi khinh mình. Nhưng mình ít khi cho phép họ được thoả mãn và thế là cố gắng cố gắng ko ngừng.
Chuyển cơ chế mình được lên vị trí tốt hơn trong khi có nhiều người cố gắng cả đời tốn tiền mà ko được. Mình măy mắn hay cuộc sống đôi khi trả về đúng giá trị của nó. Có đôi khi bật cười một mình, nhiều khi cs công bằng tới mức nhiều ngươì ghét nó ghét cái sự công bằng mặc dù thường xuyên nó bất công. Tự sự mình biết nhiều người cho mình là hâm khi luôn chiêm nghiệm và so sánh đôi khi mình ước mình không là mình học một khối khác đi để suy nghĩ đơn giản hơn bi giờ. Và thế đấy.
Mình chưa tìm ra cho mình một con đường đúng đắn để dẫn tới hạnh phúc thứ hạnh phúc giản dị mà mình muốn có nó không có phù du vật chất, chỉ là sự bình yên sự hài hoà về mọi mặt nó ko có sự hiện diện của những mỗi lo toan của những suy nghĩ vụn vặt làm yếu mềm mất mát đi sự tưới mới trong tâm hộn mình.
Thỉnh thoảng bị mọi người soi thật ra mình cũng không muốn thế nhưng sự xoay chuyển luân hồi của cs tạo ra những điều phi lý và vụn vặt làm mình trở lên cáu bẩn trong mắt mọi người.
Tối qua mình đi chơi trước cơn bão mình thấy con ngưưoì thạt nhẹ nhàng đường phố vắng tanh, mọi người cứ nghĩ bão về lên ko ai ra đường. Mình đi gió ko lớn lắm mưa cũng nhẹ lắm hắt vào mặt những giọt mát lanhh. Đôi khi ước mình chỉ là cơn gió vô tri vô giác hoà vào vũ trụ kia ko cần phải có tâm sự có suy nghĩ nữa.
Mai nghỉ rồi, tối nay hẹn con bé bạn đạp xe dạo chơi cũng chỉ rảnh rang được mấy tối nữa lại vào chiến dịch rồi cả tuần chỉ rảnh thứ 7 mà cũng ko có việc gì làm buồn chết đi được. Nghĩ cũng lạ con người sao mà khổ thế cơ chứ. Vùa xong sếp ngó vào phòng mình định chui vào chơi thấy phòng mình có khách lên thôi ko vào con bé tt nó tán gẫu với mình một chút lại về. Lại chán nản thứ tâm trạng đáng ghét

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 07.08.2006 09:08:48
Nghỉ 2 ngày liền trốn đi chơi xa cho bõ những ngày mệt mỏi vì công việc. Tối t6 mình đi chơi với H hai đứa ngồi trên thảm cỏ xanh mướt cạnh hồ thấy tâm hồn thư thái bao nhiêu nói đủ thứ chuyện vẫn là thứ đề tải tẻ ngắt tình yêu. Mẹ nó bảo mình mà yêu H thì phí quá nhìn anh ý ko đuợưc như cô ý muốn cũng bật cười may mà chưa yêu ko có thì khổ biết bao nhiêu vì anh ý nói chung là may mắn. Anh ý đến nhà ko có nhà mẹ bảo mình đi chơi với H anh đến nhà H ngu thế sao ko gọi diện cho mình uh hoá ra máy anh ý có vấn đề. Sáng t7 mình lạo trốn đi chơi xa với bạn. Tối anh ý lại đến lại ko gặp chủ nhật anh ý đi thôi cho phăng téo đi. Mình lớn tồ rồi mà như trẻ con ý ái bảo anh ý nhiều người thích quay xang làm mặt chẳnh với mình cơ cho nghỉ luôn cho khoẻ.
Tuần này vào chiến dịch rồi mệt mỏi quá nghĩ đến ớn lạnh cả tuần chỉ rảnh mấy tối trời đất thế thì mình chết chứ sống sao nổi. Ngồi xem bói bài thấy cũng giật mình đúng quá đi mất nhưng mình ko tin được chẳng lẽ thế chẳng lẽ những thứ mình không nghĩ lại là sự thật còn những thứ mình nghĩ thì ko là sự thật suy cho cũng cuộc sống đúng là rất bất ngờ! thôi đi làm đây!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 07.08.2006 14:48:00
Sáng mùa thu trời ngâu chui trong áo mưa người bạn chở về thấy thật thú vị. Bạn bảo ngồi thẳng lên mình cao hơnbạn một cái đầu cúi gằm xuống áo mưa mà muốn gẫy cổ lại còn nói ngồi cao hơn thì chắc chết. Lúc xe dừng trước của nhà mới biết đã đến nơi nhanh thật thời gian như con thoi chăm chỉ và miệt mài dệt lên cuộc sống. Sợi chỉ màu lấp lánh và sợ chỉ xỉn màu trong góc xó của cuộc đời. Không ai biết số phận sẽ dành cho mình những gì ở phía trước có đủ tự tin để nói rằng mình có tất cả ở tương lai ko? hay chỉ là con số o tròn trĩnh nghĩ ngợi lạ lùng dường như thời gian đã biến mình thành kẻ khác không còn tự tin lanh lợi như ngày xưa nữa tất cả đã qua đã qua tất cả bao giờ về với mình một người ko bao giừo tiếc.
Người làm mình ngán mình bỏ đi rồi nhắn cho mình tin nhắn thật dễ thương " Chợt có ánh trăng ngang qua cửa và nhớ ra rằng em ở xa ta" Ta thả cho người đi vào những giấc mơ người có và người sẽ đạt được ta đánh đu trong cảm giác người yêu ta rồi ko tin vào chính bản lĩnh của mình thời gian đang tàn phá ta bỏ ta lại trong khi nó tiến lên vùn vụt. Ta chưa có gì cũng chẳng muốn phấn đấu gì cuộc đời như một cuộc tháo chạy ta không thích mùa thu đến ko thích thời gian cứ vùn vụt qua ta trong khi ko theo kịp thời gian.
Mây vương những làn khói mỏng manh như tơ trời ta dệt bao nhiêu điều lạ lẫm vào trong đó kocó mộng đẹp chỉ là sự thanh thản sự bình yên và không dông bão khi mùa thu đến!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 07.08.2006 14:55:53
Ta viết cho nhữngkhát khao đang quấy đạp trong ta. Khao khát một nơi cực kỳ bình yên ko có những suy nghĩ mệt mỏi ko có những con người làm ta chán ngán ko có bầu trời u ám như hôm nay có chăng là cõi lòng ta thanh thản yêu đời và tự tin ta mềm yếu mệt mỏi rồi cái gì đã làm lên ta như thế. không không được dừng chân! Trang nhé!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 08.08.2006 10:08:58
Tín hiệu từ thiên nhiên chẳng có lạ cả mưa lớn tháng ngâu năm nay có cẩ 2 tháng cho ngưu lang chức nữ gặp nhau khóc thương nhau. CÒn mình mình thấy ớn mưa quá sáng nào cũng mưa tối tăm mặt mũi cái cảnh cắp ô của mình được diễn đi diễn lại ngán quá trời ngán. Đôi khi thấy không thể hiểu nổi con người với những suy nghĩ lạ lẫm của họ. Mình đang tội lỗi đang có những hành vi bỉ ổi mà ko ai tưởng tượng ra được tuy nó không gây hại cho ai nhưng mình cảm thấy khó thở với chính mình tức ngực với chính mình. Nhưng cũng lạ cái đó đối với mọi người là chuyện bình thường với mình cứ thấy lạ lẫm và khó chụi làm sao!
Tối qua suy nghĩ lại thứ thật chuyện có gì đâu nhưng nói chung càng ngày mình càng chán mọi người tranh thủ nói xấu nhau hạ thấp nhau đúng là ai cũng muốn nhất mình ko cần những cái đó. Mà thật ra thứ mình cần bây giờ là gì chẳng thể cầm nắm được nó nó màu gì hình thù ra sao? đôi khi thấy mình thảm hại với những ước mơ của mình thất vọng với những nỗi niềm của chính mình lạ lẫm lắm sao?
Lại những ngày buồn lặng lẽ trôi qua công việc cũng không có gì cả tất cả như đang lặng lẽ trôi cuộc sống phù du và hư ảo. Nhưng đối mặt chính là nét cá tính bản lĩnh của mình cơ mà.

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 08.08.2006 14:57:21
Lâu lắm ta ko về lại miền cát trắng đó hôm kia mới hôm kia thôi trở lại nó đã không như trước không cnf bãi cỏ xanh và mặt hồ lặng sóng nơi ngày xưa ta vẫn thường ngồi nói đủ thứ chuyện gia đình bè bạn với một cô bạn gái. Bây giờ nghĩlại có thấy xót xa không? đấy chính là cuộc sống sự muôn màu của cuộc sống tạo lên những khúc quanh của đời ta. Nhiều khi bất chợt nhìn lại thấy mình đã quá già để mơ mộng về một miền cỏ hoa ngày trước. Thời gian quả là tàn nhẫn nếu có điều ước ta ước gì bây giừo ta vẫn con đủ để không làm mọi thứ trở thành bây chí ít cũng sống thực tế hơn không mơ mộng không sống nhiều với đam mê như bây giờ.
Sáng nay mưa to quá cũng khá lâu rồi từ ngày mình rời HN sáng nay có người nhắc nhở về HN mình thấy lại buồn ngày trước mình dứt khoát trở về và bây giờ lại hối tiếc có thể cs ở đây ko hợp với mình mình cần hoạt động chứ ko phải suốt ngày ko có việc gì vẩn vơ như thế này. SỰ nhàn nhạt của công việc của những thực thể đang tồn tại quanh mình làm mình thấy khó chụi. Thế đấy mình cần có sự suy nghĩ đúng đắn trwocs khi làm việc gì nhưng dường như có một bàn tay vô hình can thiệp vào cuộc sống của mình thì phải dù mình đã chọn con đường được cống hiến để sống không nhàn nhạt nhưng rồi cơ chế với bao nhiêu mối ràng buộc lại làm mình giống như hàng vạn kẻ ngủ bàn gối báo khác không ước mơ không hoài bão chỉ biết sáng đi tối về lấy lương còi của nhà nước và sống với những khoảng lặng, với những trò hạn chế với sự tù túng cả về kinh tế và ý chí. Song mình là con gái uh thì đã sao là ai thì cũng thế cứ thế này mãi làm sao mà sống được. Mình tự ru ngủ mình bằng những câu nịnh bợ những nụ cười vô nghĩa của bao nhiêu người tại sao nhiều khi mình tự hỏi sự có mặt của mình trên cõi đời này có phải là vô nghĩa. Nó có vô nghĩa không khi càng nagỳ càng đi vào lối mòn không có nơi để mình thoát ra để mình tự trào bản thân. Cứ mỗi khi mình định làm mới mình lại bị kiềm toả trong hàng đống lý do và lại vụt tắt và cứ thế cuộc sống có gam màu nhàn nhạt cứ thế trôi qua nối tiếp và có thể lắm nó sẽ không bao giờ chấm dứt mất. Chỉ đến khi mình chết cái chết với mình ngay bây giờ ko có gì đáng sợ nói chung mình không chán sống nhưng cũng không chán chết nói chugn là muốn thế nào cũng được với mình là như vậy.
Hôm trước cô bạn người nước ngoài cầm tay mình lên xem đường chỉ tay co ý nói rằng mình sẽ có thời gian ở tương lai có tất cả tiền tài địa vị và gia đình hạnh phúc mình có vui không. SONg điều đó có thật thì cũng không sao mình biết rồi mình sẽ có tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi nhưng đôi khi mình không còn đủ niềm tin cho những niềm tin như thế. CS có nhưu thế nào thì vẫn phải cố gắng thôi T nhé!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 09.08.2006 08:56:18
Tối qua tượng đài ngồi thấy sếp phóng như bay qua chở 2 thằng con quỷ sứ đằng sau. thấy buồn cười. Đi nghía shop eo khiếp lương còi của mình vừa đủ 1 bộ đồ hiệu. Đành thèm thuồng đứng ngiá vậy chán kinh may mà thân hình còi cọc của mình cũng ok dễ mặc chứ kén đồ chắc chết.
Dạo này thấy ý chí phấn đấu của mình rơi vãi thảm hại chẳng còn niềm tin vào chính mình nữa. Phải làm gì bây giờ làm gì bây giờ làm gì để thấy lại một hình ảnh của mình ngày xưa? cuộc sống mỏi mòn giết chết những wocs mơ của mình ôi ngán quá!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 10.08.2006 14:44:24
Đi qua bao nhiêu mảng sáng tối của cuộc đời rồi nhưng vẫn thấy mình còn quá non nót sự non nớt đáng lẽ ko lên có. Mình đã từng khuyên một người tuổi tác phải đi cùng sự trưởng thành chứ đừng vì nghe người khác nói mình trông trẻ trung mà cứ giống như trẻ con mãi. Mình có thể nói những lời rất hay nhưng cuối cùng thì mình lại là người ko làm được việc đó có sao ko nghĩ cũng kỳ kỳ. Nghĩ cho đén tận cùng trên đời liệu có số phận ko? và nếu có số phậnnào đang chờ đợi mình phía trước nó thế nào có xứng đáng vơi một kẻ thảm hại như mình không? và liệu nó thế nào?
Một cái rất buồn cười của mình cũng như của mọi người cái gì tốt thì nhận do mình lỗ lực còn cái gì ko làm được hoặc dở hơi thì là do số phận con bài số phận làm an lòng tất cá những kẻ như mình và như thế chính bản thân mình cũng chẳng bao giờ biết được giá trị của mình đến đâu! coi như mặc nhiên là có số phận sự việc hôm nay hay ngày mai đều do số phận quyết định kỳ không?
Sáng lại tán gẫu với mấy người soa mà mình lắm chuyện thế gặp nhau như cún mà vẫn còn tán gẫu được nổ máy ra mất, tiền điện thoại tháng này của họ lại tăng vùn vụt cho coi. Cho chết ai bảo tán với mình làm chi. mình chán rồi!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 11.08.2006 10:21:36
Lại một kỳ nghỉ cuối tuần nữa đang đếnmình sẽ làm gì thời gian thì thừa mà cũng thiếu hay lại vùi mình trong những giấi ngủ để những giấc mơ ko có thực trong đời làm cuộc sống thêm sắc màu hoa lá hương thơm. Song dù thế nào đi nữa cái cănbản làm lên cs chính là những bề bọn lo toan này sẽ cuốn mình đi làm mình thêm tươi mới lên chẳng? đôi khi mình nghĩ mình cần gì ở trên đời này cs có khi vô nghĩa mình ước mình được sống phòngkhoáng và lãng tử nay đây mai đó đâu cũng là nhà nếu được như thế mình sẽ rất hạnh phúc và thoải mái. Song mình phải đặt mình vào trong một xã hội với bao nhiêu thứ chi phối những quy phạm đạo đức những lề thói nếp nghĩ không bao giờ trên đời này mình có thể vượt qua chí ít cũng là như thế.
Khanh gọi cho mình là anh mình thấy dẽ chịu hơn anh có thể làm mình trải lòng ra một chút ko có nững sắc óng ả phù hoa mình thật với mình biết nhỏ bé ngoan ngoãn trước cái vốn sống bao la của anh biết khiêm nhường trước thành tích của anh còn với những ngươì khác cái miệng lưỡi của mình sẽ có dịp khoe khoang những sắc màu sặc sỡ của những tinh hoa phù phiếm mình góp nhặt được, thế đấy nhưng buồn thay anh ko phải là nơi cho mình có thể neo đậu được đơn giản anh đã có gia đình đôi khi mình nghĩ mình có thể phá tung cái gia đình nhỏ bé của anh để thay thế diễn viên chính. Anh cười và nói nếu em chiến thì 99% là thắng chỉ có 1 % là rủi ro nghề nghiệp. Tuy anh nói thế nhưng mình tin anh sẽ chìa 1% đấy ra để cho mình đi viện chứ chẳng bao giờ chụi cho mình thành kép chính nữ cùng anh. Chính điều đấy làm mình thanh thản hơn với anh ko làm mình phải lăn tăn suy nghĩ phòng thủ như những người khác. đó chính là cái căn bản kéo 2 đứa mình lại với nhau bằng tình thương mến nể phục dành cho nhau.
Mà đã có gì đâu ngoài một tinh thần mệt mỏi đến rệu rã với bao nhiêu là nhức nhối! ước gì có cảm giác đứng trên đỉnh núi đen thẫm nhìn bầu trời đêm bao la sao và phía trước là biển gầm gừ như muốn nuốt chửng lấy mình như ngày xuă nhỉ chắc là ko bao giờ đâu!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 15.08.2006 08:56:34
Rớt mạng mấy ngày buồn chẳng có trò gì mở máy thấy mấy trò chơi vô cảm đang chờ. Ngồi viết nhật ký vào file riêng loay hoay mãi mới mở đuợc quên cả pass của mình lạ với mình ghê. Dạo này như kiểu máu chậm đưa lên não, mình thấy lo lắng quá. Tối dạy xong ko ngủ đươc đi chơi phố khuy, phố đã khuy vắng và lạnh lẽo quá. Không phải thế đường vẫn đông nhưng ko có ai ngóng mình trong đó lên phố hoá thành vắng mình lẻ loi đi trên đường. Nhớ vu vơ mọt người, nhớ ai. Thứ 7, CN đi học thấy yêu đời có phải vì thế mà nhớ vu vơ một người. Không thể cắt nghĩa được tình cảm của mình!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 17.08.2006 08:38:41
Không biết đã trả bài được chưa. Viết ko xong thì chẳng còn biết làm gì nữa cho bớt mệt mỏi. Có ai đó triết lý quá sâu xa về cuộc sống xưa mình cũng nhìn cuộc sống với những sắc màu như thế nhưng bây giờ có nghĩ được cũng chẳng làm được. Đôi khi nghĩ con người chính là kẻ hèn mạt nhất cứ sống ngất ngây với những vòng quay cơm áo gạo tiền, phù du trên những vinh danh hư ảo do chính mình vẽ ra rồi đến một ngày lại bảo đó là số phận. Mà có số phận hay chỉ là những thất bại do chính con người tạo ra trên đường đời. Sai lầm lớn nhất của cs chính có sự twng phản giữa được mất hơn thua chính là cái không bao giờ có được đem lại những khao khát không bao giờ thôi cháy bỏng trong mỗi người.
Cứ mơ về một nơi xa rất xa!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 18.08.2006 08:55:15
Lại mưa! suốt cả thời gian dài chỉ thấy mưa nước ở đâu ra mà mưa nhiều thế?
Ngẫm nghĩ hoài mà cũng không ra người chuyên đem lại hp cho nguòi khác thì mình ko có hạnh phúc thì phải nếu thế cs đâu có gì gọi là công bằng và thú vị nữa nhưng mà thôi đồng chí ạ nếu đúng vậy chẳng có ai là người tốt hết toàn người xấu.
Đâu rồi cái gọi là được giáo dục đàng hoàng tử tế, đâu rồi cái mỏng manh giữa luân thường đạo lý và những xúc cảm rất con người nếu có thể ta biến đi thành mây ngàn bay để ko phải đặt mình vào cái ranh giới mỏng manh ấy!
Để có một cs thanh thản phải trà đập lên nhiều thứ nhưng liệu có đủ bản lĩnh đểtraf đạp hay chỉ là hô khẩu hiệu rồi lại bỏ xuống!
Lại một kỳ nghỉ cuối tuần đang đến!
Văn vở dạo này chán đến ảm đạm ko nghĩ ra được những mỹ từ để nói lên tam trạng của mình mà xét cho cùng đã là tùy bút thì lên viết tùy tiện! Cảm xúc ơi mi ở đâu?

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 21.08.2006 09:40:25
Đi làm lại online và than thở! Hôm qua như được ngày ăn từ chiều tới tối mình tham gia có đến 4 cuọc gặp gỡ cũng chỉ là những người bạn đã quen nhưng cũng thấy lạ lạ cái cảm giác sống trong bè bạn cũng thấy thú vị. Người TQ có vẻ tự hào khi nói họ đi trước cả 1000 năm bỏ qua ko thèm nói lại dù gì mình cũng lên nhìn nhận thực tế rằng mình đang đi sau họ rằng kinh tế của họ phát triển đến chóng mặt rằng cơ sở hạ tầng của họ hơn hẳn mình nghĩ là như thế nhưng thực tế chưa đến 1000 năm sau họ. Tranh luận một hồi với chuyên gia TQ mình về đi ca 2 cho thoải mái nói chính trị xã hội quả là mệt mỏi và bức xúc!
Thì đã sao đem nằm nghe tiếng mưa đêm rơi đều đều trên mái nhà, cảm giác lúc đó mới cô đơn làm sao? Những việc đã qua thì đã qua rồi ko lên tiếc làm gì người đã đi và mình cũng đã hồi sinh song sự hỗi sinh của mình ko quá mạnh mẽ ko như mình muốn. Người mới nói gì nhỉ người lo rằng người ko được mình để ý đến song mình lại không nghĩ thế, mình ko yêu nhưng giữ nhịp cho trái tim còn đủ rung cảm để cảm nhận rằng mình đang sống.

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 23.08.2006 10:46:41
Có 3 điều cơ bản làm mình luôn day dứt luôn cảm thấy mình kém cỏi so với mọi người. Đó chính là sự yếu đuối ko đủ bản lình vượt qua những thử thách khi mình còn đủ sức lữ, hai là sự đa nghi đến ngớ ngẩn của mình nó đã giết chết đi tình cảm tri kỷ của người dành cho ta, ba là ta đã vội vàng bỏ miền đất mà có thể thử thách được chính mình. Nhưng tựa chung lại có lẽ ta tiếc thời gian. Sự tàn nhẫn và vô tâm của thời gian đã làm cho những khao khát thôi đi sự mãnh liệt làm cho sự yếu đuối được ủng cố và ngạo mạn chê bai những sai lầm của bản thân. Nhưng sau tất cả những chuyện đó ta phải công nhận mình là một thực thể tràn ngập những bất trắc chông chênh và lạ lẫm với chính bản thân mình.
Chính bản thân mình cũng chỉ là một hạt cát bé nhỏ trên sa mạc cũng chẳng làm được gì trong khi tham vọng thì đầy lên trong đầu. Mình mong thay đổi được người khác thì thật là khó khăn!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 24.08.2006 08:39:35
Vẫn chỉ là những giấc mơ dài với những mệt mỏi đời thường cuốn lấy ta mệt nhoài. Bây giờ làm thế nào để chối bỏ được tình cảm mà người ta đã giành cho ta. Đúng trong công việc có rất nhiều thứ phát sinh và đó hính là tình cảm phát sinh của ta nó dịu dàng lắm nó mong manh và thật nhẹ nhàng ta ko trách trái tim đa cảm của ta ta không trách ánhmắt đa tình của họ ta chỉ cảm thấy mọi thứ thật bất công nếu ta ko là như thế nếu thì có lẽ sẽ chẳng có những hối tiếc giành cho ta đâu.
Mơ một giấc mơ ngọt ngào về những cảm giác ý. Đây ko phải là người đầu tiên và càng không phải người đầu tiên gây cho ta cảm giác vấn vương khi tác nghiệp cùng. Nói chung họ vẫn là họ ta vẫn là ta với muôn vàn nẻo đường khác xa nhau trong cả lối sống và lối suy nghĩ nhưng đúng là ta lên dừng những cảm giác này lại. Hỡi trái tim đa cảm mi đừng làm ta xôn xao nữa nhé. Mơ có những cảm giác ngọt rất ngọt trong vòng tay người mơ được thấy người trút bỏ cái bản mặt cv để sống với những cảm giác con người mà ánh mắt người đôi lần ngây ngô nhìn ta khao khát, mơ được thấy ta hạnh phúc khi có những cảm giác như thế
Dẫu sao đó cũng chỉ là mơ cuộc sống của ta luôn có những giấc mơ bao quanh. Ta có thể làm gì nói chung ta bị động trong cái vỏ ngoài kiêu hãnh bị động trước họ để rồi tiếc cho họ và tiếc cả cho ta suy cho cũng ta là kẻ bị động!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 25.08.2006 08:38:20
Ngày qua bóng tối đổ xuống. Bóng tối của thiên nhiên chỉ làm những người ưa hoạt động và làm việc thấy tiếc nuối còn lại nó đồng loã với sự nghỉ ngơi đồng loã cho những cảm xúc con nguời rất con người.
Dường như là thế hôm qua anh nói gì nhỉ anh nói mình không đủ tự tin như thế mình không bao giờ có anh. Anh không biết mình đã nói dối anh rất nhiều chuyện và chính những thứ đó sẽ làm mình không bao giờ đến được với anh. Nếu anh biết hoặc anh sẽ yêu mình hơn hoặc anh sẽ thù hằn mình cả đời. Dù thế nào mình không muốn cả hai chiều hướng đấy xảy ra. Mình mong anh và mình là bạn bè đẻ có thể nói chuyện cả chiều về viêc VN gia nhập WTO hay việc làm công dân hạng hai mỗi khi anh ra nuớc ngoài. Mình mơ ước nó thôi còn lại dẫu mình biết anh thật lòng khi nói trí tuệ của mình xứng đáng với anh thì cũng không thể được. Con đường anh đang đi sẽ ngày càng bồi đắp cho trí tụê bản lĩnh và càng ngày có nhiều tinh hoa anh thu được. Còn con đường của mình sẽ mòn mỏi sẽ khô cứng theo thời gian nó sẽ làm mình rơi vãi hết những gì khát khao mình ấp ủ và có một điều tệ hại là mình chấp nhận nó. Và như thế mình sẽ không có anh. Anh nói trong mơ anh thấy mình và anh sánh bước trong chạng vạng tối của HT trong ngào ngạt hương hoa và lunh linh sắc màu của cánh đồng hoa cải cúc ven sông Hồng những nơi ấy mình yêu khao khát. Nhưng mình cũng yêu con người mình yêu cái lòng tự trọng yêu cái tự ti yêu cái nhụt trí đặc trưng của mình. Nếu mình chấp nhận lên đó với anh sé có bao nhiêu khó khăn mà tin là mình sẽ không vượt qua. Mình sinh ra để nhụt chí để làm dân ngủ bàn gối bào để khát khao bao nhiêu ước mơ dang dở. Anh biết không?

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 28.08.2006 11:47:44
Online lại ngủ bàn gối báo! Không lấy những chán chường của mọi người thành nỗi chán chường của mình được hãy sống vui vẻ và cố gắng sống vui vẻ vậy là tốt nhất cho mình!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 29.08.2006 08:59:40
Thật sự nóng ruột không hiểu tại sao lại thế! Nỗi chán nản còn đeo bám mình đến bao giờ từng ngày qua đi thời gian như con nước có khi lững lờ có khi dữ dội làm mình bị cuốn đi đi mãi đi mãi không biết mỏi mệt hay nói đúng hơn ko còn cảm nhận sự mỏi mệt. Những người quanh mình lấy sự giàu có và sự thừa tiền ra làm thuớc đo của sự thành đạt của năng lực hay của cái vỏ sĩ diện. Mình cảm thấy chán nản với những người như thế một cuộc sống mình mơ ước thật giản dị với mọi thứ đều bình thường.
Hôm qua sếp thấy mình thì chết điếng người cả mình và sếp đều tránh mặt nhau có đến cả tháng ko thấy mặt nhau rồi vẫn nghe tiếng sếp lanh canh trên tầng và cả dưới tầng nữa nhưng mình không muốn gặp thì đã sao mình đang cố gắng làm tốt công việc của mình để sếp ko phải bận tâm về mình. Nhưng thật là khó khi ai cũng muốn lấy lòng sếp mình lại không cần điều đó nhưng cũng buồn cười sếp vẫn quý mến mình mới lạ.
Đi học về lại thêm suy nghĩ tại sao chịấy ko thích mình chị ấy có lẽ thích T với T chăng dù sao thì cũng kệ chẳng biết cs đã giành sẵn cho mình cái gì và bao giờ sẽ đến. Mình thụ động ngồi chờ những tốt đẹp đến với mình lạ thật ko thể hiểu nổi bản thân mình nữa.
Hôm ấy bàn tay T thật ấm áp dịu dàng tôi ơi hãy dũng cảm lên nào cs là cả một sự đấu tranh nếu muốn có được hạnh phúc! mình dụi dàng với T nhưng cũng thật hà khắc với bản thân mình. Cái môn đăng hộ đối chị T đề ra cho T thật ngu ngốc nhưng thôi sẽ là của mình mà có lẽ thế. Nhưng thật lòng mình chỉ thấy quý mến sự thông mình thôi.
ôi mình lớn rồi mà như trẻ con thất vọng với mình quá!


dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 31.08.2006 08:39:02
Chuyện không là chuyện là chuyện của gió của mưa của thiên nhiên hoang dại lúc nào cũng chực nuốt chửng vạn vật. Là chuyện của những ngươì yêu thương nhau mà không đến được với nhau, là chuyện của những nguời không biết trân trọng giá trị của những thứ mình có và chuyện của những nỗi tâm sự không đâu vào đâu. Hay chuyện cảu những người luôn muốn di tìm cốt lõi của vấn đề đau khổ khổ đau với những thói rất đời thường. Có chuyện nào mà không có con người trong đó. Con người chính là chủ thể của mọi hành động cho lên dù thế nào nguyên nhân con người cũng phải xét đầu tiên.
Chuyện của ngày hôm qua một nỗi chán chường nhạt nhẽo bủa vây tâm trạng những thói không đâu vào đau với những lời nói của họ làm ta đau đớn nhưng dù thế nào ta vẫn sống kiêu hãnh như một cây cỏ xanh dai dẳng và can trường. Đôi khi không muốn thế muồn yếu xìu mệt mỏi bên cạnh một người nào đó nhưng lại thôi khi nghĩ mình không là mình.

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 01.09.2006 14:39:25
Mưa đêm thức dậy cũng mưa và không ngủ được nghe tiếng mưa đêm cảm thấy trống trải.
Con chữ chạy trốn những câu văn thô kệch và cạn nghĩa. Cảm xúc chạy trốn để lại những thứ gượngép ko thể chấp nhận nổi.
Lười biếng tư duy lười biếng gặp gỡ cưa trốn mình trong có xỉnh của chính mình để lắng nghe những phai nhạt của thời gian đánh dấu trên mặt bằng những nếp nahưn mờ mờ. Tình yeue có có không? hay chỉ là những trò đùa của toạ hoá. Anh có yêu tôi hay dó chỉ là những cảm xúc nhất thời để khi đi qua tôi vui vẻ nói may mà...
Cuộc sống quả có thế thật khi không còn nổi cảm xúc nữa thì con người trở lên hèn kém và ngạo mạn. Soa ko nuôi nấng cảm xúc để có thể thăng hoa và ko bao giờ nói tiếc hay chỉ làm thêm chán nản chínhmình bằng những thứ không đâu vào đâu.
Làm cho mình tươi mới làm cho mình khát sống chắc là khó lăm.
Hành trình tìm về giá trị đích thực của cuộc sống chắc là rất khó.
Không bao giờ lên vay mựơn cảm xúc phải dũng cảm thừa nhận rằng mình đang khô cứng có chút gì đó ổn ko?

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 04.09.2006 08:24:20
Cảm xúc trốn chạy đi đâu mất muốn viết muốn điên cuồng giải thoát mình ra khỏi cơn mộng mị nhưng không làm sao làm nổi!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 05.09.2006 09:57:47
Cũng vẫn là như thế không gào thét nhưng đúng thế muốn mượn một ngôn ngữ nào đó để nói lên tâm trạng của mình nhưng ko đủ để có thể nói đành thôi lặng câm nhìn gió tung bay ngoài cửa và nghĩ ước gì mình chỉ là một cơn gió mọi thứ bây giờ đang rối ren lung tung hết cả lên.
Bạn viết hộ lý lịch bằng mấy thứ tiếng tính trốn chạy đây lên chuẩn bị dặn nó đi trước mình sẽ lả lướt theo sau nó cười,
Có bao nhiêu là thứ cần làm nhưng ko làm sao làm được nỗi lo lắng làm trái tim mình bé nhỏ lại.
Đọc một mẩu tin trên net về người đồng tính thấy gai hết cả người bạn bảo có gì đâu uh chắc là thế nhưng nghĩ thì cứ việc nghĩ có gì đâu mình bảo nếu bây giờ ông ko thích tôi mà thích người khác như ông thì sao bạn cười uh ko được. Cuộc sống có người này người nọ nhưng giá mà nó cứ bình thường đi thì hay biết mấy
Mấy ngày nghỉ ko đi chơi ngồi nhà đi ăn với tụi bạn rồi lại về ngủ nóng dã man vã thời tiết dễ ghét dã man. Đứa bạn từ tỉnh xa lắc về thăm thấy vui vui. ước gì mọi thứ đều có thể dễ dàng hơn với mình nhỉ.
Sáng lại bạn đến rủ đi ăn bạn cười bạn nói mà mình thì ko thích mấy. Bạn đi rồi mà lạ tại sao ngày trước mình lại thế tính toán quá nhiều.
Uh cơn người mà biết làm sao được bạn lo cho mình thì kệ cảm ơn nha!
Trước mình có câu nói rất hay " Cùng lắm là chết " giờ sao mà ko làm được dù biết sự tồn tại vô nghĩa của mình nhưng vẫn sự chết thật là sợ chết!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 07.09.2006 08:52:31
Chiều muộn đi về sếp chênh vênh đứng trong thế thủ chợt giật bừng mình khi mình vô tình ngang qua. Em hiểu tình cảm của sếp và rất vui vì sếp đúng là mẫu ngươì em tôn trọng có đấy nhưng không bao giờ vượt qua giới hạn. Đó chính là nhứng điều làm em thấy thêm quý mến sếp hơn. Hãy tin vào sự giáo dục đàng haòng của chúng ta sẽ làm cho những mối quan hệ đó thêm tốt đẹp phải không nào?
Sáng thấy sếp chênh vênh trên con đường nhà mình đi ăn sáng chắc cũng nhìn thấy mình che mặt không chào sếp hiểu mà mình ko muốn có cái gì đó quá giới hạn giữa hai người dù có dù không cũng thế có đúng không nào?
Tối qua thấy akay với anh Điệp quá đi mất. Anh ấy thử mình hay sao mà cả ngày hôm qua gọi điện nhắn tin suốt mà dạo này ngày nào cũng thế mình có phải là lọai con gái vớ vẩn đâu đã quyết định không bao giờ hối tiếc với lại giờ cũng khôgn có cơ hội mà hối tiếc nữa đứa trẻ đó không có tội có chẳng là những người tạo ra nó.
Cả đêm bắc mạng nói chuyện một mình với mình trên net nghĩ mà cay sáng định chửi bới nhưng lại thôi con người mà ai cũng có những phút yếu lòng mà tại sao ngày trước mình không tin anh ý để rồi thế này đây. Lở dở cả những ước mơ từ bỏ cả miền đất hứa để trốn chạy

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 11.09.2006 08:48:08
Mấy ngày không có mạng buồn không biết làm gì không phải không có việc nhưng bây giờ mình chi phối nhiều thứ quá lên chẳng làm việc gì. Lại nói về những cảm xúc rất bình thường chính ta!
Đi học cái lớp học tạp nham đủ loại người đó làm cho ta chỉ muốn té xỉu thầy nói một câu trò nói hai câu nhảy vào cả miệng thầy mà nói mà cười mà nói chung cũng thông minh vui tính lên cứ ầm như vỡ chỡ làm mấy cái chủ đề thì như tranh cử khiếp quá.
Hôm qua T bảo nghỉ hè không được gặp em anh nhớ em đến phát khùng sao mình dễ tin người thế chưa chắc đâu anh ta có thể đi chơi với bạn bè thâu đem suốt sáng la cà rượu chè be bét nhưng anh ta đâu nhớ tới mình chẳng thèm nhắn cho mình một cái tin nhắn ngắn ngủn nữa là mình trẻ con quá đi mất thôi không biết còn trẻ con đến bao giờ nữa đúng là hâm hết chỗ nói. Chiều T bận nghỉ học đẻ lại một khoảng trống hơ trống hoắc phía bàn đối diện tời sao lại thế có hút gì đó đang ngân lên nhẹ nhàng lắm trong lòng mình ty ư? cỉ có thời gian sẽ trả lời tất cả mà thôi. T kéo mình lại phía cậu ta bằng gì nhỉ uh sự vui tính sự thông mình sự quảng giáo và cái bản năng vui vẻ của cậu ta! CS là thế mình cần vui vẻ để đi để có thể sống thật sự!

dungdungchan
  • Số bài : 67
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.08.2006
RE: Tuỳ bút! - 11.09.2006 14:28:09
Đọc ở đâu đó người ta có rằng con người về cơ bản giống nhau. Đúng là như thế rất giống nhau về cái mục đích sống. Có một chủ đề mình phải làm đó chính là nói về tình yêu chủ đề này không mới không cũ nhưng là một chủ đề khó nói được hết chiều sâu nếu cứ làm hời hợt thì rất đơn giản nhưng mình cho rằng ty không hề đơn giản thành ra sẽ rất khó diễn giả được. Cũng như cs nếu cứ hời hợt thì cũng thế sẽ cả đời hối tiếc cả đời không bao giờ cảm thấy tự do để sống cả. Tại sao thế đó chính là tâm trạng của mình bây giờ cái gì mình có cũng rất vớ vẩn sẽ có nhiều người muốn nhưng chính bản thân mình lại không muốn. Và thế là cứ tiếc nuối cứ suốt đời cho rằng mình đã sống nhầm sống cs không phải của mình. Mình cũng phải dũng cảm thử xem có phải bản thân mình có những tiềm năng như mọi người nghĩ hay chỉ là những ảo giác phù du cái tôi quá lớn mà thôi. Chính vì thế mình cần phải cố gắng thật nhiều lên chứ không chỉ như thế này mãi được.
Chiều muộn thời tiế giao mùa thật đẹp dạo phố cái nắng nóng lực đã không còn. Thời tiết đẹp như trong mơ, se se lạnh mình muốn đi mãi đi mãi không dừng lại ở đâu nữa những vòng xe lang thang vô định cứ kéo mình đi mãi đi mãi.
Một ngày trôi qua không biết có phải là vô nghĩa hay cũng tạm tạm thế thôi.
Không biết người ta dựa vào cái gì nữa chỉ biết cs cứ thế trôi đi mãi mãi lãng du với mình!

Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 70 bài trong đề mục