Tuyển tập Mực tím - st
nvh291 04.08.2006 02:16:25 (permalink)



Sau khi trình giấy tờ, Toản đưa bà Nhâm vào dãy nhà, nơi
Huân điều dưỡng đã mấy tháng nay. Bà Nhâm bước vào cửa, trên
chiếc ghế xích đu có đệm, một người nằm đang chăm chú đọc báo.
Toản lên tiếng gọi:
- Có phải Huân đấy không?
Nhận ra tiếng Toản. Huân quay ra định hỏi lại Toản câu gì đó
thì nhìn thấy bà Nhâm đứng bên cạnh. Biết không thể giấu mẹ mình
mãi được, Huân oà lên khóc:
- Mẹ! Mẹ, con nói dối mẹ nhiều quá, mẹ tha lỗi cho con.
Bà Nhâm lặng lẽ ngồi xuống cạnh và bỏ chiếc vỏ chăn phủ trên
người Huân. Bà giật thót người, đôi chân của đứa con trai yêu dấu đã
bị cụt hoàn toàn, trời đất giữa trưa hè nhưng giờ đây bỗng tối sầm
như trước cơn giông, trong giây lát, bà lấy sức còn lại kìm nén nỗi
đau, xót thương trong lòng để khỏi bật tiếng kêu ra cửa miệng.
Bà từ từ lấy vỏ chăn phủ lại cho Huân, quay lại nhìn khuôn
mặt thân thuộc của con mình, bà muốn ôm chầm lấy để cất lên
những lời ru như ngày nào Huân còn bé, mỗi lần bị ốm, hay trước
khi đi ngủ Huân thường thích nghe bà ru.
Bà Nhâm đứng dậy lấy chiếc khăn trong túi, thấm từng giọt
nước mắt trên khuôn mặt của Huân và nói:
- Thôi nào cưng của mẹ. Mạ đã bao giờ trách con điều gì đâu.
Chỉ tội... con bị thương sao không báo ngay cho mẹ biết, để mẹ đến
chăm con.
Ngừng một lát, bà Nhâm lại nói tiếp:
- Chiến tranh mà. Với lại hòn tên mũi đạn nó tránh mình chứ
mình đâu có tránh được nó. Con cứ yên tâm điều trị, mẹ ở lại đây với
con năm bữa nửa tháng rồi mẹ xin các bác để đưa con về nhà, đã lâu
rồi mẹ sống một mình, vắng vẻ lắm, con về cho có mẹ, có con, có tiếng
người trong nhà.
Cơn mê sảng của Huân dịu dần, mệt quá, Huân ngủ thiếp đi.
Bà Nhâm lom khom đi lại phía bàn thờ, châm mấy nén hương
và cắm vào bát hương thờ chồng, chắp hai tay trước mặt:
- Ông ơi! Âm dương cách biệt đã mấy chục năm trời, tôi biết ông
ở dưới đó lạnh lẽo và cô đơn. Nhưng biết làm thế nào được, nuôi
thằng Huân khôn lớn tôi tưởng rằng sẽ lo cho nó yên bề gia thất, nào
ngờ chiến tranh... Bây giờ thằng Huân của chúng mình còn đó,
nhưng ông ơi! Nó vẫn cần sự chăm bẵm của tôi. Thôi đành vẫn phải
xa ông vậy. Ông sống khôn, chết thiêng, phù hộ, độ trì cho tôi sống
thêm được ngày nào hay ngày đó...
Cứ thế bà Nhâm cầu nguyện, trong ánh sáng mờ ảo của ngọn
đèn dầu, bóng bà Nhâm in thành vòng cung trên bức tường. Mùi
hương thơm lan toả, không khí trong nhà ấm dần lên.
Ngoài trời, gió mùa đông bắc đã tràn về, những cành cọ sau nhà
va vào nhau nghe xào xạc, không gian trở nên xáo động.

Truyện đã được đưa vào thư viện. Cám ơn sự góp sức của bạn với VNTQ.
Lần sau vui lòng post mỗi truyện là 1 reply nhé. Thân mến
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2006 11:03:00 bởi Chuột lắc >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9