(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 45 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 20.11.2006 11:22:08 (permalink)
 

Bài thơ 142:


            CÂU CHUYỆN ĐÊM THỨ BẢY

Những chùm lúc lắc thả đài trên các sóng xanh xao
Đêm thứ bảy treo vào giữa gió
Hàng cây nghiêng xuống bờ vệ cỏ
Cả bầy nam nữ đang yêu nhau...

Đàn dơi trời đuổi muỗi trên cao
Chao bóng tối như là đánh võng
Cánh gió kéo một điệu kèn thanh vắng
Với làn âm hưởng sinh sôi

Nở bên hồ đám hoa trắng bé thôi
Cảnh từa tựa bản tình xô-nát nhỏ
Chàng thi sĩ bóng đổ dài trên cỏ
Đến gần một chiếc ghế đá mồ côi.

Ngày xưa, anh ta nghĩ:
Có đôi trai gái thường hay đến nơi này!
Giờ cô ấy đã có con
Tóc anh cũng bạc dần năm tháng
Họ xa nhau
Những kỉ niệm về một thời trong trắng
Gió mưa rơi phủ lấp chỗ họ ngồi.

Đêm thứ bảy sững lên như một bức tượng đài
Tiếng chão chuộc kêu hoài trong nỗi nhớ
Cùng đồng hoạ vài ba tiếng nữa.
Hãy yêu đi! Hãy hút cho đã mật
Hỡi bầy ong đực đang say
Cả đàn bướm cái thơ ngây
Cũng đừng tiếc bầu phấn thơm và ngọt...
Mọi vinh quang chỉ là ảo giác
Tình yêu mới thực chất trên đời
Đời người chỉ có một thời thôi
Cứ sung sướng
Tinh thần vui hết độ
Cưới hoa trinh khi mới vừa hé nở
Để mai đây không phải hối phí hoài!

Có cô bán hàng đêm đến nơi anh thi sĩ đang ngồi
Kéo anh ra và mời uống nước
(chỗ có đặt vài chiếc ghế mây đón khách)...
Anh đã chối từ
Không phải vì không đủ tiền trả cho những chiếc ghế kia?

Gió vẫn thổi bốn bề lãng đãng mây qua
Đêm thứ bảy chìm sâu vào quá khứ
Những bông hoa trắng ru một điệu nhạc buồn.

            
                          1994
           
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2011 11:11:08 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 20.11.2006 11:41:43 (permalink)
 

Bài thơ 143:


                 VẦNG TRĂNG CỦA EM
 
Vầng trăng ngày ấy em ơi!
Chỗ khuyết đã hẹp mặt lồi lại non
Trông như gò nổi đêm đêm
Xoè ra hoa nở ngả nghiêng êm đềm
Anh lần mò mãi trong em
Khi vui ngậm cả bầu xinh, em cười...

        
                  15/12/1996


 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2011 11:32:39 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 21.11.2006 11:43:40 (permalink)
 

Bài thơ 144:


         GIÓ VẪN NỔI BÊN HỒ

Em đã cho anh cả trái đất cùng cuộc sống
Thành phố đầy hương hoa lá rợp quê hương
Ngày và tháng ngập tràn vui sướng
Anh bồng bế em lên mãi cõi thiên đàng...

Em tươi trẻ hồn nhiên thơm hoa nhị
Ôi, bông hoa tiêu huỷ cả thánh thần
Đánh đổ cả diêm vương và quỉ
Những cùng em ôm mộng gối chăn?

Trong hoang vắng gió cây đương lơi lả
Mảnh trăng đêm in bóng lơ mơ,
Ôi, hạnh phúc là gi ta chẳng biết...
Tình yêu giữ trong mình mọi luân lý cuộc đời ta!

Em như trận mưa sa tắm đời anh sa mạc cát
Bao đêm hồ tha thiết yêu em,
Gió vẫn nổi em ơi bên hồ ấy
Tháng năm dài xao động mãi tim anh!

         
                 27/7/2004
     
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2011 11:24:03 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 21.11.2006 11:59:44 (permalink)
 

Bài thơ 145:


     VẨN VƠ TÌNH THI SĨ

Yêu đi em - cho cuộc sống đỡ ưu phiền
Em là trận mưa tình để đời anh bớt hạn
Chàng thi sĩ một khách tình vơ vẩn
Như gió trăng và cứ suốt đời mơ...

                             28/7/2004
   
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 22:52:06 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 23.11.2006 10:34:11 (permalink)
 

Bài thơ 146:


         
TRÊN NẤM MỒ TRUYỀN THUYẾT


Rồi một ngày mai ta sẽ chết
Trầm thơm loài hoa thảo lạ
Cỏ lên xanh và gió sẽ reo
Trong nấm mồ hương khói, có gì đâu.

Ta đã sống phần đời sau chót
Trong ngôi nhà ẩn khuất bóng nhân gian
Một cuộc sống bình thường bầu bạn
Nửa trăng hồ nửa gã hiền nhân.

Rồi một ngày mai ta sẽ chết
Lành như chiếc lá vậy thôi...
Gió sẽ hót trên nấm mồ truyền thuyết:
Rằng, ta về với Thánh đã lâu rồi!

                                    1997
    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2011 12:52:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 23.11.2006 11:06:09 (permalink)
 

Bài thơ 147:


                 BÊN BÓNG LIỄU

Tiếng liễu thở dài ru ta vào mộng tưởng
Gió reo khẽ động tình xưa
Ta tha thiết bởi vì yêu đằm thắm
Bóng em về in dấu cõi vô vi...

Bi kịch tình, em ơi! Ta chính là vai diễn
Sống nhập thân đạo diễn cũng là ta
Để cuối cùng ta hoá thành trống rỗng
Cuộc đời: ôi, mộng xót xa?

Ta muốn hôn lên những mảnh tình tan vỡ
Mỗi mảnh tình đều đẫm giấc mơ êm
Rồi trên bờ vực của tình yêu cuộcsống
Ta lại làm thơ ca mãi khúc tình em!

                            7/7/2005
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2011 11:29:55 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 24.11.2006 11:32:27 (permalink)
 

Bài thơ 148:


         NẾU CÓ THỂ ĐƯA EM LÊN NÚI

Anh sẽ từ giã phố phường có hàng sấu thân quen
Có rặng me xanh và hồ nước ngọt...
Tìm về chốn hoang vu thanh khiết
Sống những tháng ngày tha thiết bên em.

Bởi - em ơi: nơi núi cao rừng thẳm
Có suối mát thơm cho em tắm chiều chiều
Và những đêm trăng trong rừng vắng
Chỉ có chúng mình thoả sức yêu nhau.

Dẫu phố xá văn minh anh cũng chẳng tha thiết nữa
Cuộc sống đua tranh không thiếu lọc lừa
Năm tháng trôi qua đời người ngắn ngủi
Về với rừng đi em: tình ta mãi thiên thu!

Anh đã quá nửa đời nơi đô thị
Sự phù hoa phù phiếm cả thôi mà
Chỉ có em là đáng quí
Chỉ có thương nhau - hạnh phúc thực đời ta!

Anh sẽ bỏ tất cả ra đi không hối tiếc
Giành những ngày vui trọn vẹn bên em
Bông hoa trắng trinh tựa thiên thai tinh khiết
Khi em khoả thân đẹp hơn cả thiên thần.

Nguyệt của trời cao so với nguyệt em cũng không sánh được
Cuộc sống mưu manh ta đã nếm trải quá nhiều
Vật vã tháng năm lòng đầy mệt mỏi...

Anh dành phần đời còn cho tất cả tình yêu!

                                             1/8/2005
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2011 23:44:08 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 25.11.2006 11:32:56 (permalink)
 

Bài thơ 149:


                 TỐI QUÁN

Một tối, tôi đến quán Tây Hồ
Gió thổi lá bay ngắm cuộc đời
Vại bia nhúm lạc lòng thanh thái
Mấy đám mây trời lãng đãng trôi.

Phải chăng thiếu chút vị tình si
Thì thôi nghe lá để quên đi
Sau nữa nhờ thơ hồn gửi gió
Cõi lòng thơm thảo tựa trăng ni...

Bao đôi trai gái đến bên hồ
Người đây nước đó có thành thơ
Thực tình tôi cũng không khao khát
Bởi trái tim yêu đã dư thừa.

Sáng có mưa không, sao ếch kêu?
Trong ngôi chùa cổ mõ chuông reo
Trời đất và ta cùng siêu thoát
Cưỡi hạc trèo mây gặp Bính - Hàn!
(**)

Bụi bặm làm chi cái sự đời
Nhẹ lòng ta dạo gót bồng-lai
Quan chức phù du, dù lắm của
Chắc gì ai đã sướng hơn ai?

Ta, anh thi sĩ của nhân gian!
Tạc thù với cả khối sao trăng
Hồn hoa nâng cốc xin dốc cạn
Dẫu chỉ mình thôi vẫn mê man.

                         4/4/1994
      

(**)  Tên hai thi nhân Nguyễn Bính & Hàn Mặc Tử.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2011 13:02:38 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 26.11.2006 12:10:33 (permalink)
 

Bài thơ 150:


           EM CÓ BUỒN KHÔNG

Nhớ hàng sấu tâm tư
Những chiều hè thao thiết mầu phượng đỏ
Anh dắt em đi dưới bóng hàng cây
Nụ hôn tình còn in dấu làn môi.

Bờ bãi đời người nước chảy bèo trôi
Tiếng gió đêm ngày xao xác thổi
Trái tim anh cũng nát tan như cỏ vậy
Giữa trăm ngàn con sóng xé trùng khơi...

Tình đi qua cơn mưa gió cuộc đời
Hồn đắm đuối âm thầm trong cõi vắng
Cuộc sống vui vầy mà lòng anh trống rỗng
Em có buồn... người con gái năm nao?

          
                    28/7/2005
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2011 11:34:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 27.11.2006 11:16:02 (permalink)
 

Bài thơ 151:


           MẨU CHUYỆN ĐỜI TƯ VỀ CON CHIM (1)

Con chim yêu bàu trời tự do
Sống ẩn mình trong chiếc tổ con bé nhỏ
Không hoa mĩ cũng vừa đôi chúng ở
Cùng đàn con xúm xít vui vầy.

Giữa bàu trời khoáng đãng gió mây
Hoa trái thiên nhiên dạt dào tựa bể
Nơi phú quí của những bày chim lạ
Chẳng làm cho nó xiêu lòng.

Con chim chồng vui hót quanh năm
Còn chim mái sớm hôm tìm sâu bọ
Và mặc cho thế thời thời thế
Trời đất quay cuồng vẫn thanh thản sống bên nhau.

Tối đến con mái nhổ cho chồng mấy sợi tóc sâu...
Con trống mắt nhìn ra ngoài xa bể...
Sự sống cứ trôi yên lành bình dị
Trống mái bên nhau đến bạc đầu.

                                   3/1995
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 12:36:50 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 27.11.2006 11:44:57 (permalink)
 

Bài thơ 152:


          CHUYỆN VỀ CON CHIM (2)


Nhìn loài diều hâu săn đuổi những chim con
Giống tu hú lại ăn trộm trứng của các loài chim khác
Thế giới muôn màu không bao giờ hết ác
Con trống thở dài những lúc đêm thâu...

Nó cố giữ yên ngôi nhà, sớm tối bạn trăng sao
Dẫu đôi lúc cũng mơ màng tình ái
Con mái yên tâm thấy lòng sảng khoái
Nó cần gì ngoài cái tổ ấm con con.

Giống chim mái thường chỉ nghĩ đến chuyện chồng con
Còn con trống lại mang hồn bể cả...
Giống chim nào rồi cũng phải về bụi cả
Nó chọn cho mình con đường: không cần ẩu đả chiến tranh!

Chơi gió đùa mây,
Cần mẫn mổ các vì sao trong vũ trụ mênh mang...
Tự cho mình sánh trên hoàng-đế!
Sách cổ kim rồi phải ghi thành chuyện lạ:
Rằng, có một con chim
đã mổ vãn sao quí giăng của giải ngân hà???

Tên tuổi nó sẽ vang lừng bốn bể
Đến cả đế vương cũng không được vinh quang như thế,
Nó quên lãng tháng năm trong chiếc tổ con nhỏ bé
Hoá phép mình thành chúa tể các loài chim
Bởi nó được tôn vào hàng trác tuyệt thi nhân!...

                                         3/1995
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 12:39:11 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 29.11.2006 10:51:52 (permalink)
 

Bài thơ 153:

    
                    NÀNG

Nàng tái tạo cả thế giới này
               bằng tấm thân Kiều nhân bản
Nàng khoả ra một vũ trụ ôm trùm
Khi nàng nằm ngửa lên 
               ta tan thành nước trên nàng...

                    
                      2000
         
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2011 11:57:28 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 29.11.2006 11:14:04 (permalink)
 

Bài thơ 154:


           EM ƠI ! THÀNH PHỐ LẠI MƯA
   
Nghe không em lại mưa lên phố
Bao năm rồi chiều ấy cũng mưa rơi,
Gió se sắt đưa anh vào nỗi nhớ
Mối tình thời trinh nữ xa xôi...

Thưở xưa ấy, em ơi! Như hoa nở
Say như mơ và mộng như thơ
Anh đã gặp em những tháng năm cát bụi
Khi trái tim yêu trong cõi vắng vật vờ.

Thành phố lại mưa,
Có nghe không em? con chim trời, cá nước...
Khúc nhạc chiều dìu dặt bay qua
Tình êm dịu bên em mơ màng quá
Thôi hết rồi! Tan vỡ bến bờ xa.

Tiếng mưa rơi não nề thao thức
Bóng hoàng hôn đỏ cũng xua tan
Bèo dạt sông trôi buồm anh không bến đỗ
Chân trời vương vấn dải mây lan.

Ôi, cuộc sống! Tình chỉ như màn kịch
Nào phải lỗi do anh? đâu phải lỗi do em?
Anh đứng giữa trời mưa làm những vần thơ xao xác
Người con gái năm nào về như một bóng chim hoang...

                                             31/7/2005
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2011 12:02:10 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 30.11.2006 11:46:38 (permalink)
 

Bài thơ 155:


       
  TIẾNG ĐÀN LÃO THỢ MAY 
                      HÀNG PHỐ



Lão thợ may ngồi gẩy cây đàn già
Gợi một bến bờ xa vắng...
Những bà con nhà xung quanh khu vườn hoa
Phần nhiều bán hàng rong kiếm sống
Lũ thanh niên ăn chơi phát vãng, số đề
Khi lão đàn tất cả lắng im nghe!...

Ai cũng có một khoảng đời bề bộn
Và một khoảng chiều kỉ niệm xa...
Lão thợ may ngồi mắt nhìn vào sâu thẳm
Run run vê những ngón đàn
Bóng dáng nào thời thiếu nữ hiện lên!?

Mái tóc buồn như tuyết rũ xuống hiên
Hương trái cấm lại khêu lòng già mõ
Khe khẽ êm êm ru lão bên thềm...
Em gái năm xưa liệu còn có biết
Lão vẫn ngồi để tiếc... gái còn trinh!?

                  Phố Quán Thánh - 14/5/1995
   
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2011 01:09:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 01.12.2006 11:17:13 (permalink)
 

Bài thơ 156:


            CÔ GÁI THẢ HOA   
 
Em nhè nhẹ thả hoa lên mặt nước
Sóng tình anh man mác vỗ vào em,
Buổi sang thu chơm chớm lá vàng
Ai lựa gót trong chiều đi mát mẻ...

Hồ Tây biếc, em ơi! Tình uỷ mị
Lũng lẵng đời thi sĩ gió mưa chan.

                               8/1996
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2011 11:41:51 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 45 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9