Bài thơ 165:
CHIỀU CON GÁI EM ĐI
Đôi bàu em như đôi vầng trăng
Ánh mắt mùa thu bay phảng phất
Chiều con gái em đi biền biệt
Sóng hồ Tây xôn xao...
Nơi bến vắng anh đang tư lự
Thành phố chìm trong mơ sương
Trời cúi nghiêng mình xác xao lá rụng
Đời thiếu nữ thơm hương.
Khát vọng hoá anh thành sa mạc
Em là ốc-đảo cứ rờn xanh...
Anh muốn bế bồng ru em như thưở trước
Trái tim yêu thương tha thiết chẳng muốn yên.
Đôi mắt lệ em đưa sóng hồ trong gợn gió
Rất hiền hoà mà sâu nhói ruột gan
Chiều tiễn chân theo để lòng ai luyến nhớ...
Tháng năm dài... xa xót trái tim anh!
29/4/2006